Tạ Tiểu Chu dựa lưng vào vách tường, chút lạnh lẽo từ sống lưng len lỏi dần vào từng khúc xương.
Cậu cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ lẳng lặng chờ tiếng bước chân tới gần.
Trong không gian mơ hồ, tựa như phía trên có tiếng chim bay đập cánh.
Nhưng vừa ngẩng đầu, trong tầm nhìn chỉ có thể xem được vài chỗ, lại chính là sương mù dày đặc.
Tạ Tiểu Chu thả lỏng ngón tay, lại ngay lập tức nắm chặt đoản đao.
Thứ tới là cái gì?
Là người?
Hay vẫn là Càn thi?
Trong cặp mắt trắng đen rõ ràng của Tạ Tiểu Chu tràn đầy vẻ tò mò, lòng bàn tay lại vuốt v e chuôi đao khô ráp.
Tiếng bước chân dần dần tới gần.
Tạ Tiểu Chu nhắm hai mắt, nghiêng tai lắng nghe, rõ ràng tiếng bước chân này không phải của cùng một người, thanh âm có nhẹ có nặng, đại biểu cho các hình thể bất đồng.
Một cái, hai cái, ba cái......
Ba tên.
Đối diện kẻ địch trong sáng cậu trong tối, có thể ra tay trước, đánh chết cái nguy hiểm nhất trong số đó, còn hai cái còn lại thì cứ chậm rãi xử lý là được.
Tạ Tiểu Chu lại mở mắt, không chút để ý mà tính toán.
Ngay cả chính cậu cũng không phát hiện, cậu hiện tại lại chẳng để sinh mệnh vào mắt, mà lại như một nhóc con đang đùa bỡn với lũ kiến, cao cao tại thượng mà khinh thường nhìn lại.
Cái thiếp lập "Rose Boy" này quá mức hút người, từ khi NG đến giờ, cậu cũng đã nhập vai quá sâu.
Cũng không biết, loại thay đổi này là tốt hay xấu.
Tạ Tiểu Chu ở trong lòng thầm đếm, chờ đợi đến khi đếm ngược kết thúc, liền nâng cao tay, đồng thời ánh sáng sắc bén chợt lóe trong sương mù, trực tiếp đâm về phía tiếng bước chân có vẻ nặng nhất kia.
Lưỡi đao nhanh mà lại bén nhọn.
Trong đám người tới, đột nhiên vang lên một thanh âm: "Cẩn thận — —"
Tạ Tiểu Chủ cũng nghe rõ.
Là người.
Cậu dừng động tác, nhưng liền thừa dịp thời cơ này, đối phương liền nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, tránh đi lưỡi đao sắc bén.
Một lọn tóc chậm rãi bay xuống mặt đất.
Sương mù chung quanh bị tản ra.
Xuất hiện trước mặt chính là ba vị khách mời còn sống, trong đó còn có một người là người quen.
Bách hợp liếc mắt một cái liền nhận ra Tạ Tiểu Chu, kinh ngạc mà nói: "Là cậu!"
Tạ Tiểu Chu trợ tay cất đoản đao, ngước mắt nhìn qua, tròng mắt trắng đen rõ ràng còn mang theo một tia hưng phấn.
Tựa hồ ở trong mắt cậu, các khách mời cùng ma cà bông và người sói chẳng có gì khác nhau.
Nhưng vẫn còn tốt, ở sâu trong tiềm thức, cậu vẫn còn giữ lại được chút lý trí, khiến cậu không điên cuồng như tưởng tượng.
Bách hợp lúc trước đã từng gặp qua Tạ Tiểu Chu, nhưng đến khi đối diện với ánh mắt người nọ, trong lòng không nhịn được mà nhảy dựng.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, cũng không biết vì sao, cô cảm thấy Tạ Tiểu Chu hiện tại......!Rất nguy hiểm.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Tạ Tiểu Chu lông mi chớp chớp liền giật mình, thu hết mấy cảm xúc cực đoan vừa rồi lại, trong mắt chỉ còn lại vẻ bình tĩnh trấn định.
Bách hợp thấy thế liền cho rằng, cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lăn trên mặt đất chính là lan vảy rồng, anh đứng lên, vỗ vỗ đi lớp tro bụi trên người, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Xuống tay rất tàn nhẫn na."
Tạ Tiểu Chu cười đến xán lạn chói mắt, đáp lại: "Tôi còn tưởng là Càn thi, không nghĩ tới là các người."
Nói xong, cậu bất động thanh sắc mà đem đao trong tay cất ra phía sau.
Bách hợp cảm thấy kỳ quái: "Càn thi? Cái gì Càn thi?"
Bọn họ dọc đi tới, cái gì cũng chưa gặp qua.
Cái nhà xưởng này an tĩnh y như mộ phần, chỉ có sương mù là nơi đâu cũng có.
Hoa quỳnh nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, đột nhiên mở miệng: "Lúc tới, ngoại trừ Càn thì ra, cậu còn gặp phải cái gì không?"
Tạ Tiểu Chu còn chưa kịp trả lời, liền thấy trên mặt hoa quỳnh lại xuất hiện ánh sáng, trong đám sương mù dày đặc này tựa như cái đèn hình người.
Nhưng này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh, xung quanh lại trở về âm u, ánh sáng trên mặt y cũng bị dập tắt.
Hoa quỳnh sắc mặt tái nhợt, nôn ra một ngụm máu tươi: "Tôi ở trên người của cậu......!Thấy được điềm xấu, là tử vong cùng ôn dịch."
Nghe được lời này, những người khác cũng không khỏi sinh tâm phòng bị.
Ở trong các tiết mục, tùy cũng mang thân phận là khách mời giống nhau, nhưng cũng vì nó mà xảy ra chuyện chiến tranh nội bộ.
Tạ Tiểu Chủ cũng rũ mắt nhìn thoáng qua tay mình.
Làn da trắng nõn, không có chút vết bẩn tồn tại.
Điềm xấu là tử vong......!Chẳng lẽ là bởi vì cậu đã từng chết đi sống lại sao?
Vậy ôn dịch kia lại là cái gì? Nhắc tới hai chữ "Ôn dịch" này, trong đầu cậu liền xuất hiện thân ảnh của bác sĩ.
Cậu sẽ chết ở bác sĩ trong tay sao?
Này cũng......Có quá nhiều nghĩa rồi.
Nghĩ đến đây, cánh tay ở sau người Tạ Tiểu Chu run nhè nhẹ.
Cậu cố ý nói chậm lại, tận lực dùng bình tĩnh mà trắng trợn nói: "Lúc tôi tới, có gặp một vị bác sĩ, hắn mang mặt nạ mỏ chim.
Tôi cảm thấy hắn rất nguy hiểm, nên liền tránh xa."
Nửa thật nửa giả sẽ khiến người tin tưởng hơn.
Bách hợp gật gật đầu, nói: "Tôi cũng từng gặp qua vị bác sĩ này, quả thật rất nguy hiểm."
Lan vảy rồng tựa như đang đắm chìm trong hồi ức: "Tôi từng nghe qua lời đồn về bác sĩ, nghe nói, hắn mang theo mặt nạ mỏ chim, thích điều trị cho người bệnh, mà thường thường, những người bệnh đó tất cả đều biến mất trên bàn phẫu thuật."
Hoa quỳnh vừa rồi phun ra một búng máu, sức khỏe không tốt, hiện tại thanh âm có chút suy yếu: "Có lẽ......!Vị bác sĩ này chính là nhân vật đánh dấu bị ẩn đi."
Lan vảy rồng thoạt nhìn rất có hứng thú với bác sĩ: "Cái nhiệm vụ đánh dấu này, tôi nhất định phải làm." Nói, cứ như là bắt buộc phải làm được vậy.
Tạ Tiểu Chu đứng ở một bên, khóe môi hơi hơi nhếch lên, cũng không nói chuyện.
Lan vảy rồng lại hỏi: "Vậy vị bác sĩ kia, cậu biết được cái gì?"
Tạ Tiểu Chu hạ mi, che đi cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không rõ lắm.
Tôi chỉ gặp qua một lần, cũng không biết được cái gì hết."
[Rất là không rõ nha.]
[Chu Chu: Bác sĩ? Là ai? Tôi không quen.]
[Ngủ cũng đã ngũ rồi, còn nói không quen!]
[Lại nói đám khách mời này cũng thật to gan, vậy mà lại dám đi đánh dấu bác sĩ?]
Lan vảy rồng nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, tựa hồ đang cân nhắc xem cậu nói thật hay nói dối.
Tạ Tiểu Chu cũng không sợ, tùy ý để anh đánh giá.
Một lát sau, lan vảy rồng thu hồi ánh mắt.
Một khắc này, bách hợp kịp thời phá vỡ bầu không khí có chút xấu hổ này: "Cậu chắc cũng là tới để tìm Sương mù nữ yêu đi, không bằng, chúng ta hợp tác?"
Hiện tại các khách mời cũng không có xung đột lợi ích.
Bọn họ có cùng mục tiêu, đều là đi tìm Sương mù nữ yêu, hợp tác là kết quả tất nhiên.
Nếu Tạ Tiểu Chủ cự tuyệt, thì mới kỳ quái.
Cho nên cậu cũng không từ chối, mà là tiếp tục vui vẻ đáp ứng.
Đội ngũ khách mời liền biến thành bốn người.
Sương mù tràn ngập cả nhà xưởng, tựa hồ có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bọn họ, đặc biệt là chú ý đến Tạ Tiểu Chu.
Trên màn hình phòng phát sóng trực tiếp.
Bởi vì bốn vị khách quý tụ tập ở cùng nhau, góc nhìn cũng tụ lại thành một, từ trên cao nhìn xuống, chỗ nào cũng nhìn thấy bóng dáng các khách mời.
[Bác sĩ không tới sao?]
[Không thể, Chu Chu ở nơi này thì bác sĩ chắc chắn sẽ tới!]
[Không có bác sĩ tôi cảm thấy chẳng thú vị, xem các khách mời dũng cảm đấu trí, không bằng đi xem lại lúc Chu Chu và bác sĩ giao thao.
Thân là con quỷ máu, tôi yêu cầu tổ tiết mục mau gửi thư chương trình tình yêu cho Chu Chu đi.]
[Bức thư quỷ số hai.]
[Qủy ba!]
[Tui cũng rất chờ mong Chu Chu đi đóng chương trình tình yêu.]
Đề tài trong lúc nhất thời bị lệch hướng, khán giả sôi nổi yêu cầu tổ tiết mục cử Tạ Tiểu Chu đi mấy chương trình càng k1ch thích khác.
***
Các khách mời đều đi tới lầu trên
Đại khái là vì không yên tâm Tạ Tiểu Chu, nên cậu lại là người đi trước, mà các khách mời phía sau đều chậm hơn cậu một bước.
Mà đã đi hồi lâu, các khách mời tựa như vẫn vòng lại chỗ cũ
Lan vảy rồng nhìn bóng dáng Tạ Tiểu Chu, hai ba bước dẫm lên bậc thang, đi tới bên cạnh cậu, hỏi: "Lúc trước cậu gặp cái gì? Sao lại nói là Cần thi?"
Tạ Tiểu Chu cũng không có ý muốn dấu giếm, liền trực tiếp đem đem những gì cậu biết ở nhà xưởng đều nói ra.
Lan vảy rồng hỏi: "Sổ nhật ký cậu cầm sao?"
Tạ Tiểu Chu buông tay: "Rất nặng, tôi không có lấy.
Chắc là còn ở tầng thứ hai."
Lan vảy rồng nhịn không được nhíu mày.
Đạo cụ quan trọng như thế còn chê không thèm lấy, người này......!Có phải dựa vào vận may mới sống được đến bây giờ không?
Lúc đầu Lan vảy rồng còn phòng bị Tạ Tiểu Chu, hiện tại nghĩ lại, hình như rất không cần thiết.
Bách hợp nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: "Chúng ta hiện tại đang ở tầng mấy?"
Nhà xưởng tổng cộng có bốn tầng.
Hiện tại chung quanh đều là sương mù, chỉ có thể nhìn đến xung quanh, tầm nhìn bị hạn chế, hiện tại căn bản không hề biết đang ở tầng mấy.
Theo lý mà nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, mặc kệ là bao nhiêu tầng, hiện tại có lẽ là đang ở tầng cao nhất.
Tạ Tiểu Chu phía trước đi qua đi lại, còn ở tại chỗ xoay vòng.
Hoa quỳnh đứng dậy: "Tầng thứ hai sao? Để tôi nhìn thử."
Thẻ thân phận SR "Epiphyllum Boy" năng lực cũng có chút hữu dụng, chỉ thấy y lại nhắm mắt, thẳng tắp đi về phía trước.
Ở những chỗ y đi qua, sương mù sôi nổi tản ra, xuất hiện trước mắt chính là một con đường.
Những người còn lại đều đi theo.
Hoa quỳnh rõ ràng là đang nhắm mắt, nhưng lại có thể tìm được đường đi.
Không lâu, Tạ Tiểu Chu liền thấy được thiết bị máy móc quen thuộc.
Nơi này chính là tầng thứ hai.
Chỉ là không biết từ bao giờ, âm thanh máy móc đã không còn, tiếng vang lớn cũng biến mất, chỉ còn lại sương mù là đang an tĩnh bốc lên.
Bách hợp bị loại không khí này ảnh hưởng, theo bản năng mà đè thấp giọng: "Nhật ký ở đâu?"
Tạ Tiểu Chu giơ tay chỉ về một phương hướng.
Mà các khách mời nhìn lại, cũng chỉ có thể thấy được máy móc lạnh băng.
Lan vảy rồng bất động, nới với Tạ Tiểu Chu: "Cậu qua lấy đi, chúng tôi ở đây chờ cậu."
Tạ Tiểu Chu vừa nhìn liền biết, các khách mời này là đang phòng bị cậu.
Notebook còn đặt ở nguyên vị trí.
Tạ Tiểu Chu cầm lên, nặng trĩu.
Cậu có ngón tay, gõ gõ lên tấm bìa chắc chắn, trong đầu lại chợt nảy ra một ý.
Trước đây khi lật nhật ký, cậu luôn cảm thấy sau khi đọc xong cuốn nhật ký này sẽ xảy ra chuyện, nhưng cố tình lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại nếu giao cho khách mời khác, có thể dẫn sương mù nữ yêu ra hay không?
Có chút nguy hiểm.
Nhưng......!Rất đáng để thử.
Tạ Tiểu Chu cầm notebook, đi ra ngoài.
Trong lúc không có chuyện gì phát sinh, dường như cả cái nhà xưởng này đều yên lặng như vậy.
Lan vảy rồng thấy Tạ Tiểu Chu bình yên vô sự đi ra, liền lấy notebook từ trong tay cậu, lật mở.
Cúi đầu nhìn lại, phát hiện mặt trên đầy nét chữ.
Anh cẩn thận mà nhìn mặt trên nhật ký, sau khi xem xong rồi, đang muốn đóng tập, cũng phát hiện trong đó có một tờ giấy không hề có ý nghĩa.
[Cô ta tới]
[Cô ta tới rồi....]
Hoa quỳnh đột nhiên lạnh lùng nói: "Không cần xem!"
Chính là, đã không còn kịp rồi.
Lan vảy rồng đã thấy được dòng chữ cuối cùng.
[Cô ta ở.....phía sau ngươi.]
Rầm ——
Dòng chữ này tựa như lời nguyền rủa, trong nháy mắt Lan vảy rồng nhìn đến, đột nhiên xung quanh xuất hiện trận gió.
Sương mù vẫn luôn an tĩnh trong phút chốc đều bành trướng lên, tựa như sóng triều ập tới, dồn ép không gian sinh tồn của các khách mời.
Các khách quý đột nhiên không kịp phòng bị, bốn muốn lùi về phía sau, chính là bốn phương tám hướng đều là sương mù, tầng tầng lớp lớp, không chỗ để trốn.
Trước mắt bọn họ đều bị sương mù bao trùm, chờ đến khi lại mở to mắt, đã cùng những người người khác tách rời.
"Hì hì ——"
Tiếng cười nữ nhân như chuông bạc từ trên không truyền đến.
Tạ thuyền nhỏ theo phương hướng tiếng cười phát ra nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một đoàn sương mù đang trôi nổi.
"Hoan nghênh đi vào mê cung sương mù." Thanh âm Sương mù nữ yêu mịt mờ lại êm tai, "Trong mê cung, tồn tại nguy hiểm, cũng có kỳ ngộ.
Chỉ có người đầu tiên đi tới trung điểm, mới có thể lấy được phần thưởng.
Nhưng những người phía sau ——"
Nghe được mấy lời này, các khách quý đều theo bản năng nhìn lại phía sau.
Nhưng hiện tại phía sau rỗng tuếch.
"Hì hì......" Sương mù nữ yêu lại nở nụ cười, tiếng cười dần dần tan đi.
Truyền thuyết kể rằng, sương mù do Sương mù nữ yêu phát ra có thể làm người mất đi phương hướng, vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó, cuối cùng trở thành phân bón cho sương mù.
Tạ Tiểu Chu trong lòng sớm đã có sở chuẩn bị, nhìn đến mê cung xuất hiện trước mặt cũng không hoảng loạn, trực tiếp chọn một hướng, đi vào.
Nhà xưởng ban đầu giờ đã bị sương mù phân cách thành vô số khối, sương mù kết thành vách tường, hình thành mê cung uốn lượn lại phức tạp.
Tạ Tiểu Chu duỗi tay chọc chọc, chỉ thấy vách tường bị mở ra một cái hố nhỏ, nhưng lại rất nhanh đã bị đám sương mù khác lấp lại.
Cậu một đường đi về phía trước, hành lang thật dài vọng lại tiếng bước chân của cậu.
Có kỳ ngộ, cũng có nguy hiểm.
Kỳ ngộ cậu chẳng thèm để ý, ngược lại càng chú ý đến cái nguy hiểm kia.
Tốt nhất......là k1ch thích một chút.
Tạ Tiểu Chu lại ngâm nga nhạc khúc, bước chân nhẹ nhàng mà đi tới chỗ sâu nhất trong sương mù.
***
Đồng thời.
Chỗ các khách mời khác.
Bách hợp có chút hoảng loạn, ôm lấy bả vai chính mình, thật cẩn thận mà đi vào mê cung.
Hoa quỳnh còn tốt, thẻ SR "Epiphyllum Boy" có thể khiến y tới được chỗ kỳ ngộ, tìm được phương hướng chính xác.
Y cũng không do dự quá lâu, liền lựa chọn một con đường.
Đợi tất cả khách mời đều tiến vào mê cung sương mù, tuyên bố rằng trò chơi chính thức bắt đầu.
Lối vào đang muốn đóng lại, nhưng cách đó không xa lại có một thân ảnh đi tới, khiến cho sương mù đang mấp máy tạm dừng một chốc.
Cộc.
Gót giày da nện trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bác sĩ cầm gậy chống, chậm rãi tiến vào mê cung sương mù, mà ở phía trên, một con quạ toàn thân đen nhánh đập cánh bay qua, giành trước một bước tiến sương mù.
Thân ảnh Bác sĩ cũng biến mất ở trong sương mù.
Một cánh lông quạ đen chậm rãi bay xuống mặt đất.
Trò chơi, chính thức bắt đầu.
***
Tạ Tiểu Chu vẫn luôn đi về phía trước, nhưng chứng kiến cảnh sắc vẫn là sương mù vĩnh hằng bất biến, dường như không thấy được đường ra.
Cậu tựa hồ đã nhận ra được cái gì đó, quay đầu lại vẫn là đám sương mù kia, mà ở chỗ vừa nãy cậu đi qua, sương mù không ngừng tiến lên, dần dần che khuất đường lui.
Mê cung sương mù có thể tùy thời biến hóa.
Khó trách, chưa bao giờ có người rời khỏi mê cung sương mù.
Cần phải có một thứ để đánh dấu.
Chỉ là......!Dùng cái gì nhỉ?
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu dừng ở trên đoản đao, lưỡi đao bóng loáng, xuất hiện ảnh ngược của đôi mắt trắng đen rõ ràng kia.
Cậu lại nâng tay, chậm rãi cầm chặt lấy lưỡi dao sắc bén, cái đau lập tức len lỏi, máu từ lòng bàn tay chảy ra.
Cảm giác đau đớn này, lại khiến Tạ Tiểu Chu mắt càng thêm sáng ngời.
Tí tách ——
Máu nhỏ xuống mặt đến, để lại một cái ấn ký đỏ sậm.
Cậu lại tiến về phía trước, dấu vết liền rơi xuống đầy đất, lan tràn vào chỗ sâu trong sương mù.
***
Lan vảy rồng cũng đã đi về phía trước.
Chỉ là anh không có năng lực của hoa quỳnh, lại càng không nghĩ tới sẽ để lại ấn ký, đi tới đi lui vẫn là ở quanh một chỗ.
Anh nhìn một đám sương mù, trong lòng bực bội, đột nhiên đấm một cái về phía vách tường.
Trong Sương mù nghe "Rầm" một tiếng, nhưng lại rất nhanh đã tản trở về.
Lan vảy rồng có chút bực bội, đang muốn tiếp tục đi tiếp, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Anh ta còn tưởng là khách mời khác, lập tức cao giọng hỏi: "Hoa quỳnh, là cậu sao?"
Tiếng vọng lại của thanh âm vang lên.
Lan vảy rồng cảm giác có chút không đúng, lại lui về phía sau một bước.
Quạc——
Tiếng kêu thê lương của quạ đột nhiên vang lên.
Sao ở đây lại có tiếng quạ kêu?
Lan vảy rồng liếc nhìn một con quạ đen đang đứng ở phía sau, nó đập cánh, sương mù quanh nó liền tan đi.
Anh cất bước chạy thật nhanh, chính là trong bất tri bất giác, sương mù đã đem tất cả đường đi ngắn lại, đem nơi này biến thành một nhà giam nhỏ.
Lan vảy rồng tiền sử dụng năng lực của anh ta.
——Lindleyi Boy.
Lan vảy rồng có sinh mệnh rất ngoan cường, chỉ cần không phải mất đi trái tim, mặc kệ là đã chịu thương tổn gì, đều có thể sống lại.
Nhưng, nếu sử dụng số lần quá nhiều, bạn liền sẽ dần dần suy yếu, cuối cùng là khô héo lụi tàn.
Sử dụng được thẻ thân phận này, lan vảy rồng thoáng buồn tâm, nhìn về phía phát ra tiếng bước chân.
Một thân ảnh đen nhánh xuất hiện ở trước mặt.
Người tới mặc một chiếc áo choàng màu đen, ngực và cổ áo được dùng chỉ vàng thêu lên hoa văn phức tạp, hắn nắm một cây gậy chống, cử chỉ ưu nhã.
Nếu không phải trên mặt mang theo một cái mặt nạ mỏ chim, có lẽ người qua đường cũng sẽ cho rằng hắn chính là một vị công tử tuấn lảng.
Lan vảy rồng nuốt nước bọt, hai chữ buột miệng thốt ra: "Bác sĩ......"
[Bác sĩ!]
[Bác sĩ tới! ]
[Sao lại không đi gặp Chu Chu?]
[Đã thấy đã thấy.jpg]
Lan vảy rồng có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới nơi này ngoại trừ Sương mù nữ yêu ra, còn có cả Bác sĩ.
Bác sĩ Bird Beak có lẽ chính là nhân vật đánh dấu bị ẩn, vốn dĩ anh ta còn nghĩ phải làm sao mới có thể gặp được, hiện tại vậy mà lại đưa tới cửa.
Bởi vì năng lực đặc thù của Lindleyi Boy, lan vảy rồng cũng không có đặc biệt sợ hãi bác sĩ, giờ còn đang tính toán, nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ đánh dấu bác sĩ.
Anh ta nhìn bác sĩ đi vào, không nghĩ chạy trốn, ngược lại là vọt lên.
Chỉ cần cùng bác sĩ tiếp xúc với nhau, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ đánh tạp rồi.
Cho dù bị thương, cũng có thể gãy cành mà sống lại......
Lan vảy rồng nghĩ như thế, cho dù có chết cũng phải đụng đến.
Chỉ là, anh ta còn chưa kịp đụng tới góc áo của bác sĩ, đã bị khống chế tại chỗ, không thể lại nhích về phía trước một bước.
Lan vảy rồng gian nan mà nhích cổ, nhìn lại phía dưới, chỉ thấy một cây gậy chống đảng chống ở ngực hắn.
"Không phải cậu ấy." Bác sĩ có chút tiếc nuối mà nói.
Cậu ấy......
Cậu ấy là ai?
Lan vảy rồng trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó mới kịp phản ứng lại, duỗi tay muốn chạm vào bác sĩ, để có thể hoàn thành nhiệm vụ đánh dấu.
Quạ đen quay đầu lại, chải vuốt lông chim trên người, bảo đảm đến lúc nhìn thấy hồng nhỏ, lông chim trên người đều ngăn nắp mà sạch đẹp, không có một chút tì vết.
Bác sĩ rũ mắt, dừng ở cái tay đang liều mình duỗi về phía trước, ôn hòa hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì? Ta có thể giúp ngươi không?"
Lan vảy rồng có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, sau đó mới phản ứng lại, giả bộ bày ra bộ dáng sùng bái: "Ta vẫn luôn nghe qua mấy tin đồn về bác sĩ, thật vất vả mới gặp được, muốn cùng bác sĩ bắt tay lưu niệm một chút.
Có thể chứ?"
Bác sĩ gật đầu: "Có thể."
Hắn đem kim gậy chống thư trở về, lại hướng tới lan vảy rồng vươn tay.
Lan vảy rồng gấp không chờ nổi mà đem tay đặt lên, cầm lấy.
Chính là thanh âm tổ tiết mục lại không có vang lên.
Chẳng lẽ bác sĩ không phải nhân vật đánh dấu bị ẩn, hay là, tiếp xúc không đủ?
Lan vảy rồng đang muốn buông tay, lại phát hiện tay chính mình tựa như không nghe lời, vẫn bất động như thế.
Anh ta nhìn bác sĩ buông lỏng tay ra, sau đó "Ầm" một tiếng, một cánh tay rơi xuống mặt đất.
Nhìn rất quen mắt.
Lan vảy rồng xoay đầu, xuất hiện trước mắt chính là dòng máu nóng từ bả vai phun ra.
"A ——"
Lan vảy rồng kêu thảm một tiếng, bưng kín miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
Một bên, bác sĩ ưu nhã mà khom người, đi qua cánh tay kia.
Cái thí vật thí nghiệm này tuy rằng có ý nghĩa, nhưng lại chưa đủ thú vị.
Hắn hiện tại chỉ muốn hoa hồng của hắn.
Bác sĩ đi tới vách tường được tạo thành từ sương mù, sương mù đặc sệt trước mặt hắn, như là đang sợ hãi cái gì, sôi nổi tránh đi, xuất hiện một con đường.
Đợi đến khi đi đến chỗ ngoặt, hắn dừng chân, ngừng tại chỗ.
Cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất chính là vết máu liên tiếp.
Bác sĩ dùng gậy chống mặt đất, nửa ngồi xổm xuống dưới, ngón tay cọ qua vết máu kia.
Máu tươi còn chưa hoàn toàn đọng lại.
Lòng bàn tay Bác sĩ từ phía trên xẹt qua, bao tay dính một chút máu, đưa đến trước mắt, có thể ngửi được mặt trên tản ra mùi hương hoa hồng.
Hắn đứng lên, không nhanh không chậm mà đi theo vết máu.
Tìm được cậu rồi.
Hoa hồng nhỏ của ta.
Bác sĩ khóe môi ngậm ý cười, động tác lại vững vàng, vẫn là nhìn không ra hắn đang bị cái đau đớn tra tấn.
Có người đi quấy nhiễu ký ức của hắn, ngăn cản hắn nhìn trộm thứ kia.
Nhưng càng là như thế, hắn liền càng là tò mò.
Tìm được hoa hồng.
Đó là......!Thuốc của hắn, cần phải lột da róc xương, một chút lại không hề dư thừa mà đem toàn bộ nuốt vào.
***
Tạ Tiểu Chu đã cách trung tâm mê cung kia không xa.
Ngẩng đầu lên liền có thể thấy, khoảng không đang bị sương mù bao phủ.
Hiển nhiên, trọng điểm của mê cung chính là trung tâm, mà nơi đó không chỉ có khen thưởng, còn có sương mù nữ yêu.
Tạ Tiểu Chu muốn nhanh chóng tiến vào trung tâm, nhưng là càng đi vào bên trong, mê cung lại càng thêm phức tạp, vòng tới vòng lui đều còn chưa đi tới hơn 1 mét.
Tạ Tiểu Chu rũ mắt nhìn lại, trên mặt đất rõ ràng là có máu cậu để lại.
Lại về chỗ ban nãy.
Phía trước chỉ có ba con đường, tạ thuyền nhỏ do dự một chút, liền lựa chọn con đường chính giữa, chính là còn chưa kịp đi qua, trên vai đột nhiên nặng xuống.
Tiếp theo, một sức mạnh đem cậu kéo trở về, rơi vào trong cái ngực lạnh băng.
Tạ Tiểu Chu nghe được tiếng cười: "Tìm được cậu rồi."
Nghiêng đầu vừa thấy, cậu đang đối diện với mặt nạ mỏ chim.
Bác sĩ ôm Tạ Tiểu Chu, tựa như đang đối đãi tình nhân vậy, ngón tay ôn nhu mà vuốt v e gương mặt cậu.
Lúc đầu, hắn còn nghĩ vốn muốn cùng hoa hồng của hắn chơi một trò chơi có ý nghĩa, nhưng hiện tại, hắn lại muốn thay đổi chủ ý.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút ngứa ngáy, mở miệng: "Bác sĩ......"
Lời còn chưa nói xong, yết hầu của cậu đã bị bác sĩ lấy tay bóp chặt, hơn nữa còn chậm rãi dùng sức.
Tạ Tiểu Chu cảm nhận được không khí trong phổi đang loãng dần, gương mặt trắng nõn cũng ửng đỏ cả lên.
Bác sĩ lẳng lặng mà chăm chăm nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt này.
Hoa hồng của hắn sẽ làm thế nào nhỉ?
Xin tha? Khóc thút thít?
Vẫn là giống mấy cái sinh vật kia khi đối mặt với tử vong trước sợ hãi bất an, rồi làm một ít hành vi giãy giụa vô vị.
Bác sĩ vẫn luôn cảm thấy rất khó hiểu.
Theo hắn nghĩ, mọi người đều phải đối mặt với cái chết, kể cả bản thân hắn cũng vậy.
Kia không phải tử vong, mà là ban ân, cũng là tình yêu.
—— Là lời chúc của bác sĩ..