Editor: Diệp Hạ
2
Chương 169: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (13)
Hai người ngồi cùng một bàn, mặt đối mặt ăn thức ăn, nhưng Trình Mộc Quân lại có cảm giác đang ăn một mình.
Toàn bộ nhà ăn trừ tiếng muỗng đũa va chạm thỉnh thoảng xuất hiện thì không còn bất kỳ âm thanh gì.
Các người chơi khác dường như cũng không có hứng thú trao đổi thông tin. Họ là Hệ Mị Lực, không cần hợp tác, mọi người cùng qua được phó bản là được rồi.
Trình Mộc Quân uống một ngụm nước trái cây, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nước sông chảy xiết hơn ngày hôm qua một ít.
Ở giữa con sông và khách sạn là một bãi sông rộng lớn, bên trên đầy thực vật thủy sinh.
Lúc này có một phần rong bị nước sông bao phủ.
Có lẽ là do hắn nhìn quá tập trung, làm nhân viên đến đưa cà phê còn thân thiện tỏ vẻ hiểu biết nói:
"Quý khách, phong cảnh của khách sạn chúng tôi rất đẹp đúng không? Hết mùa mưa còn có thể thả bè tre ven sông và câu cá. Mục tiêu chính của chúng tôi là tránh xa thành phố xô bồ, sống một cuộc sống bình dị."
Trình Mộc Quân hỏi: "Khách sạn gần sông như vậy, còn nằm ngay khúc cua, lỡ như có lũ bất ngờ, chẳng phải khách sạn sẽ là nơi bị bao phủ đầu tiên sao?"
"Ai da, quý khách không thể nói như vậy, ở đây mấy trăm năm qua chưa từng bị ngập, đừng lo lắng vô cớ."
Trình Mộc Quân giương mắt, thuận miệng hỏi: "Vậy khách sạn các người có chuẩn bị phương án khẩn cấp không? Ví dụ như thuyền cứu nạn hay phao cứu sinh gì đó?"
Phục vụ cười giải đáp: "Đương nhiên là có, ngài yên tâm, khách sạn chúng tôi có đầy đủ biện pháp an toàn."
Hạ Sâm vốn đang tập trung ăn, đôi mắt đỏ sậm không có tiêu cự, rõ ràng lực chú ý vẫn chưa đặt ở nơi này.
Nhưng khi nghe thấy mấy câu hỏi liên tiếp, y bỗng ngước mắt nhìn lên.
Trình Mộc Quân vốn đang muốn hỏi tiếp, đối mắt với Hạ Sâm lập tức khựng lại.
Cái thói quen đáng chết này, hắn cứ vô thức thu thập tin tức từ mấy lời khách sáo. Chủ yếu vẫn là vì Hạ Sâm từ đầu tới đuôi không nói câu nào, không có cảm giác tồn tại, thế nên Trình Mộc Quân bất giác quên luôn đối phương.
"Anh ơi, anh có thể cho em thêm một chút ưu đãi không?" Trình Mộc Quân mềm giọng, học theo dáng vẻ của người chơi Hệ Mị Lực nói.
1
Hắn cũng không lo sẽ vi phạm quy định.
Phục vụ này chính là người kế nhiệm NPC đưa cơm cho tiểu mỹ nhân cách vách hôm qua.
Đêm qua mới bị xử tử, lúc này tất nhiên hắn sẽ không dám làm bất cứ hành vi vi phạm quy định nào.
Quả nhiên, phục vụ bình tĩnh từ chối: "Thưa quý khách, khách sạn chúng tôi có quy định, không thể."
Trình Mộc Quân cũng không tức giận, dư quang thấy Hạ Sâm rũ mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm tay mình, thầm nghĩ hẳn là lừa được rồi.
Hắn đang định xua tay kêu phục vụ tránh ra, lại nghe thấy tiếng cười nhạo từ bàn bên cạnh.
"A, không biết tự lượng sức mình."
Trình Mộc Quân xoay mặt nhìn qua, ồ, là tiểu mỹ nhân vô cùng ngưỡng mộ Hạ Sâm.
Hôm qua hắn đứng trong sân nghe được, hình như tiểu mỹ nhân này tên Đinh Tuyền.
Đinh Tuyền mỉm cười, hai bên khoé miệng là hai núm đồng tiền nho nhỏ, tuy rằng không có ý tốt nhưng lại nhìn rất đẹp: "Cậu là người mới đúng không? Ngay cả làm người ta yêu thích cũng không xong, ha..."
Trình Mộc Quân quay đầu lại tiếp tục ăn, không thèm để ý đến cậu ta.
Nhưng không biết sao Đinh Tuyền lại nhớ đến hàng xóm ngày hôm đó lừa mình một ngàn tích phân. Cậu chớp mắt, đi tới.
Cậu nhẹ nhàng dựa vào cạnh bàn Trình Mộc Quân, giọng điệu ngạo mạn pha chút nghịch ngợm: "Ê, cậu tên gì thế?"
Trình Mộc Quân buông đũa dựa ra phía sau, nâng mắt nhìn qua.
Khi bốn mắt chạm nhau, hắn bỗng nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, sau đó ngửi thấy một mùi hương rất thơm, cảm giác như hoa sen.
"Cậu tên là gì nha?" Đinh Tuyền tiếp tục hỏi, rõ ràng chỉ là nói chuyện bình thường, vậy mà nghe vào lại giống như đang ca hát.
Đây là... huyết thống nhân ngư?
Đinh Tuyền này cũng may thật, trong phó bản thủy sát, huyết thống nhân ngư rất có ưu thế.
Hắn có chút hứng thú, huyết thống quý hiếm này rất thú vị.
Trình Mộc Quân đứng dậy sáp lại gần, hỏi: "Người cậu thơm quá. Đây là mùi gì vậy?"
Đinh Tuyền rất đắc ý, đang định đẩy người này ra rồi nhục nhã một phen, bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi lành lạnh, sau đó vài sợi tóc trên trán rơi xuống.
"Đừng quấy rầy tôi ăn cơm."
Động tác rút đao thu đao của Hạ Sâm đều quá nhanh, chỉ thấy mấy sợi tóc đen rơi trên mặt đất, thậm chí không ai thấy rõ y đã làm như thế nào.
"Xin, xin lỗi."
Đinh Tuyền hoảng loạn trở lại chỗ ngồi của mình, rồi lại trừng mắt nhìn Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân dở khóc dở cười, có chút không hiểu mạch não của tiểu mỹ nhân này. Rõ ràng Hạ Sâm là người suýt nữa đã tước cái mũi nhỏ xinh đẹp đó xuống mà, trừng hắn làm gì.
Hạ Sâm phía đối diện uống xong ngụm nước cuối cùng rồi đứng dậy.
Trình Mộc Quân vội vàng đứng lên theo: "Hạ đại lão đi đâu thế? Muốn đi tìm manh mối không?"
Hạ Sâm không ngừng bước, chỉ ném xuống một câu: "Đừng đi theo tôi."
Trình Mộc Quân ngừng lại, không theo nữa, hắn cũng còn việc cần phải hoàn thành.
***
Trình Mộc Quân tốn cả buổi sáng để đi một vòng khách sạn.
Buổi sáng thời tiết không tồi, không có mưa.
Nhìn vào các dấu vết có thể đoán, trong khách sạn này, ngày mưa và buổi tối là những thời điểm nguy hiểm.
Ban ngày có mặt trời, rất an toàn.
Khu vực được phép đi vào của khách sạn không lớn, ngoại trừ dãy biệt thự ven sông thì chỉ có một vài nơi công cộng mở cửa.
Lúc này, Trình Mộc Quân đang đi bộ ở bể bơi vô cực.
Bể bơi vô cực là nơi gần con sông nhất, rất lớn, nếu biết canh góc sẽ có thể chụp ảnh như thể bể bơi và dòng sông nối liền với nhau.
Phó bản thủy sát, không thể đụng vào nước, rất dễ xảy ra chuyện.
Trình Mộc Quân chỉ đứng ở bể bơi một lát rồi xoay người đi mua quần bơi. Sau khi thay ra, hắn không chút do dự nhảy vào trong bể bơi.
Rất lạnh.
Phải nói là lạnh vô cùng.
Nếu không phải Trình Mộc Quân đã có thêm điểm thể chất thì chắc giờ đã bị lạnh đến mỗi nhảy tọt lên bờ rồi.
Dù vậy, ba phút sau hắn vẫn đi lên, nghỉ ngơi một lát rồi mới xuống nước lần nữa.
Nước rất trong, nhưng không bình thường.
Nước trong bể bơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Bể bơi này cũng kỳ lạ, đầy mùi tanh đặc trưng chỉ có ở thủy tảo um tùm dưới đáy sông.
Sau khi đợi một lát để cơ thể thích nghi, Trình Mộc Quân mở mắt trong làn nước.
Hắn bơi xuống đáy bể bơi, duỗi tay chạm vào.
Cảm giác trên tay không phải lành lạnh của lớp gạch bóng loáng như mắt thấy, mà là mềm như bông, giống như bùn dưới đáy sông.
"!"
Bỗng nhiên, tay Trình Mộc Quân bị thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt giật mạnh, kéo hắn xuống dưới.
Hắn nhanh chóng túm lấy bùa hộ mệnh trên ngực, ấn xuống. Bùa hộ mệnh là đạo cụ dùng một lần hắn mới đổi, rất đắt, nhưng vô cùng hiệu quả với quỷ hồn.
"Ha." Trình Mộc Quân trồi lên mặt nước, giơ tay vuốt mái tóc hỗn độn ra sau đầu.
Thứ vừa nãy hình như là một nữ quỷ.
Hắn nhìn cổ tay mình, bên trên có dấu móng tay xẹt qua, hơn nữa bên trong nước, hắn có nhìn thấy mấy cái móng tay màu đỏ tươi.
"Ha ha ha ha, cậu cũng ngu ngốc quá rồi đó, đi bơi mà cũng suýt chết đuối được."
Tiếng cười nhạo từ bên bờ truyền tới, Trình Mộc Quân quay đầu lại, nhìn thấy Đinh Tuyền đứng bên cạnh bể bơi.
Trình Mộc Quân không để ý đến cậu ta, chống tay lên thành bể bơi nhấc người lên, bỏ đi.
Đinh Tuyền lại đuổi theo, thấp giọng nói: "Không ngờ cậu còn rất tâm cơ, nghĩ ra được trò quyến rũ như vậy."
Không thể hiểu nổi.
Trình Mộc Quân liếc cậu ta một cái, không muốn nói chuyện. Rốt cuộc Đinh Tuyền này xem trò chơi sinh tồn là cái gì, trừ quyến rũ đàn ông ra thì không còn suy nghĩ nào khác sao?
Hắn thở dài, đi đến ghế dài cầm khăn tắm phủ lên người.
Đinh Tuyền thấy Trình Mộc Quân làm lơ mình, lại nhìn về nơi xa, sau đó nói với nhân viên bể bơi: "Ê, cho tôi một cái quần bơi."
Trình Mộc Quân nghe thấy, thuận miệng nói: "Tôi đề nghị cậu tốt nhất đừng nên xuống nước."
Trong nước có vẻ là một con nữ quỷ, cũng không biết mị lực có tác dụng với nó hay không.
Không ngờ mạch não của Đinh Tuyền còn quái hơn hắn nghĩ: "Sao, chỉ mình cậu được xuống nước quyến rũ người ta à?"
".... Rốt cuộc là cậu đang nói cái gì vậy?"
"Hừ."
Đinh Tuyền quay người đi đến phòng thay đồ.
Thôi, hắn mãi mãi cũng không thể hiểu được mạch não của người chơi Hệ Mị Lực, hơn nữa Đinh Tuyền có huyết thống nhân ngư, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Sinh tử có mệnh, mỗi người trong trò chơi sinh tồn đều phải tự chịu trách nhiệm với hành động của bản thân.
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi đến quầy nước.
Hắn lấy một ly rượu, sau đó lại gần nhân viên bể bơi: "Nước trong bể bơi của khách sạn không tốt lắm nha."
"Thưa quý khách, nước của chúng tôi đều là nước máy, tốt hơn nước đầy chất khử trùng của mấy chỗ khác nhiều."
Quả nhiên.
Trình Mộc Quân bình tĩnh tiếp tục nói lời khách sáo: "Nhưng tôi cảm thấy nước đặc biệt lạnh..."
Nhân viên vừa lau ly vừa thản nhiên nói: "Mọi người đều là người trưởng thành, đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân, nếu anh không làm nóng trước mà đã xuống nước, thì có bị chuột rút cũng là điều không thể tránh khỏi."
"Anh nói như vậy mà được à? Khách xảy ra chuyện, khách sạn mấy người không phụ trách sao?"
Nhân viên ngừng động tác, giương mắt cười: "Dù sao cũng không phải mới có một hai người chết đuối ở bể bơi này, nếu ai tôi cũng phải xuống cứu thì chẳng phải là lượng công việc sẽ siêu nhiều hay sao?"
"À, nhưng không cần lo lắng, sau mỗi lần xảy ra chuyện, chúng tôi đều sẽ vệ sinh và khử trùng bể bơi thật sạch sẽ..."
Đang trò chuyện, Trình Mộc Quân bỗng nghe thấy phía sau có người nhảy vào bể bơi, hẳn là Đinh Tuyền.
"Ai da, vị khách này nhìn có vẻ bơi rất giỏi."
Nhân viên buông ly xuống, ra sau quầy. Gã lấy một cái áo khoác màu cam mặc lên người, bên trên áo viết bốn chữ "Nhân viên cứu hộ".
Sau đó hắn leo lên ghế cao cạnh bể bơi, yên lặng ngồi nhìn người bên trong.
Trình Mộc Quân nhíu mày hỏi: "Sao lúc nãy tôi bơi anh không ra, phân biệt đối xử với khách hàng vậy?"
Mặc dù đang là ban ngày nhưng Trình Mộc Quân cũng không quên công việc khác của mình - thẩm phán.
Nếu nhân viên này chỉ xuất hiện vì Đinh Tuyền, đó là vi phạm quy định.
Nét mặt nhân viên cứng đờ, giống như nhớ tới cái gì đó: "Sao ngài nói như vậy được, tôi vừa làm pha chế vừa làm nhân viên cứu hộ, quá nhiều việc làm không xuể, vừa rồi ngài cũng thấy mà, tôi lau xong cái ly cuối cùng rồi mới ra..."
Giải thích cũng khá hợp lý.
"Cứu..."
Nước trong bể bơi đột nhiên dao động dữ dội. Đinh Tuyền trong nước giãy giụa ngoi đầu lên, rồi lại bị kéo xuống.
Trình Mộc Quân không nhúc nhích.
Đinh Tuyền có huyết thống nhân ngư, chắc chắn sẽ không chết.
Hắn ngước mắt nhìn nhân viên cứu hộ, vẫn đang xem xét đối phương có hành vi vi phạm quy định hay không.
Trong trò chơi sinh tồn không tồn tại NPC tốt, cho dù là nhân viên cứu hộ, họ cũng sẽ không xuống cứu người.
Quả nhiên, NPC nhân viên cứu hộ vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt ngồi tại chỗ, giống như không nhìn thấy gì.
Đinh Tuyền giãy giụa một lát, nhưng lại chỉ cảm thấy sức lực từ mắt cá chân truyền đến càng lúc càng nặng, mà hai người trên bờ vẫn thờ ơ.
Cậu luống cuống, cố gắng bơi đến gần bờ.
Đinh Tuyền ngẩng đầu, mặc dù đang vật lộn trong nước, nhưng khuôn mặt nhỏ cũng không mang biểu cảm dữ tợn, mà là yếu đuối đáng thương.
"Cứu, cứu tôi..."
Cậu ta không nhìn Trình Mộc Quân, mà vươn cánh tay mảnh khảnh, yếu ớt không xương hướng về phía nhân viên cứu hộ.
Xem ra nhân viên cứu hộ sẽ không cứu người, xác định đối phương không vi phạm quy định là được. Trình Mộc Quân cũng sẽ không thật sự trơ mắt nhìn Đinh Tuyền chết, nữ quỷ trong bể bơi tám chín phần mười là Boss của phó bản này, cắn nuốt người chơi sẽ làm nó trở nên mạnh hơn, càng khó đối phó.
Trình Mộc Quân tiến lên một bước, đang định xuống nước, khăn tắm bọc trên người lại bị kéo về.
Khăn tắm rơi xuống đất, khi Trình Mộc Quân lảo đảo suýt ngã vào bụi cỏ phía sau thì eo bị một vật cứng ngăn lại, lúc này mới chật vật đứng vững.
Trình Mộc Quân quay đầu, đối mắt với Hạ Sâm, thì ra vừa rồi thứ ngăn hắn té ngã chính là thanh đao kia.
Có vẻ Hạ Sâm ghét hắn dữ rồi, thậm chí còn không muốn chạm vào.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Sao không cứu người?"
Hạ Sâm thu tay, vẫn ôm thanh đao của mình: "Không cần thiết."
Bên kia, giọng Đinh Tuyền càng lúc càng yếu ớt đáng thương, thậm chí bắt đầu hứa hẹn mấy lời không nên.
Cuối cùng NPC không nhịn được nữa, nhảy vào bể bơi.
Gì?
Trình Mộc Quân khẽ liếc qua Hạ Sâm, đối phương vẫn lạnh lùng nhìn phía trước, đôi mắt đỏ thẫm không có tiêu cự dường như hơi phát sáng.
Sao hắn lại cảm thấy... Hạ Sâm đang cố dụ người ta vi phạm?
5
______
Chương 170: Trí giả vô hạn lưu OOC rồi (14)
Mặt nước gần như không còn động tĩnh, Đinh Tuyền đã bị kéo xuống.
Nhân viên lặn xuống, sờ soạng thân thể Đinh Tuyền.
Trình Mộc Quân nhìn thấy khi nhân viên xuống nước, làn da hơi xanh trở nên sậm màu hơn, nhưng may là không có phình ra.
Nếu không không biết Đinh Tuyền có chịu được trạng thái xác chết trương phình không, ngay cả người chơi lâu năm kinh nghiệm phong phú như Trình Mộc Quân, khi nhìn thấy xác chết trương phình cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Lúc này Đinh Tuyền gần như đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, cơ thể từ từ chìm xuống.
Cậu có huyết thống nhân ngư, nhưng không phải nhân ngư hoàn toàn, cùng lắm là khả năng nín thở trong nước cao hơn người bình thường mà thôi.
Vừa rồi đã giãy giụa quá lâu, cậu không chịu được nữa.
Dưới sóng nước lóng lánh, Trình Mộc Quân nhìn thấy nhân viên hôn môi Đinh Tuyền, hình như đang truyền khí.
Đinh Tuyền cũng không do dự choàng đôi tay trắng nõn qua cổ nhân viên. Trong bể bơi, hai người hôn nhau cuồng nhiệt.
Từ cấp thoát nước hai bên bể bơi, một khối tóc đen chui ra, như những nhánh rong nhảy múa vặn vẹo dưới đáy bể bơi, quấn quanh mắt cá chân Đinh Tuyền.
Nhưng có người truyền khí, Đinh Tuyền không còn cảm giác cấp bách giữa sự sống và cái chết nữa. Chủ nhân mái tóc dài có vẻ không thể xuất hiện hoàn toàn ở bể bơi, chỉ có thể dùng thủ đoạn này để dìm chết người chơi.
Mái tóc dài gợn sóng trong nước, vốn nên là cảnh tượng vô cùng khủng bố, lúc này lại vì hai người đang dây dưa mà trở nên u sầu triền miên.
Trình Mộc Quân nhìn một lát, bỗng cảm thấy không khí bên người thoáng đãng.
Quay đầu lại, Hạ Sâm đã biến mất.
Tới vô ảnh đi vô tung, y hoàn toàn không quan tâm kết quả như thế nào, chỉ cần có quá trình là được.
Trình Mộc Quân vẫn không động, hắn cần quan sát thêm, phán đoán thân phận của Boss dưới đáy bể bơi.
Nhìn hành vi của gã nhân viên, xem ra nữ quỷ và các NPC trong khách sạn không phải là một phe.
Xem thêm một lát, Trình Mộc Quân thấy hai người kia vẫn đang hôn, cảm thấy sắp không chịu được nữa: "Hệ thống, tôi phát hiện người chơi Hệ Mị Lực ở một mức độ nào đó cũng coi như là người tàn nhẫn."
Hệ thống: "Hả? Sao vậy?"
"Xác chết trương phình là do ngâm trong nước lâu nên cơ thể thối rữa sinh ra khí, cậu có thể tưởng tượng hiện tại miệng nhân viên kia thơm tho bao nhiêu."
2
Hệ thống: "Oẹ, cậu đừng nói nữa, tôi muốn nôn."
Sau một lúc lâu, những sợi tóc nhảy múa dường như phát hiện không chiếm được lợi thế nào, từ từ lui về phía cửa thoát nước.
Khi mái tóc rời khỏi, nó như giãy giụa khi hấp hối phất qua đỉnh đầu của Đinh Tuyền, sau đó biến mất trong vài giây.
Đinh Tuyền cảm giác được sức lực biến mất lập tức đẩy nhân viên ra, lúc này hai người mới nổi lên mặt nước.
Trình Mộc Quân xoay người vào phòng thay đồ, không chú ý tình huống trong bể bơi.
Thời gian kế tiếp, hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Sâm vẫn không biết tung tích, không biết đi câu cá ở chỗ nào nữa rồi.
Chờ đến 12 giờ 30 trưa, Trình Mộc Quân mới ra ngoài lần nữa, đi ăn cơm.
Buổi tối ra ngoài không an toàn, cơm trưa nhất định phải ăn.
Trình Mộc Quân đến nhà ăn, vẫn ngồi bàn gần cửa sổ, đối diện hắn không có ai, Hạ Sâm chưa đến.
Mấy người chơi khác đã có mặt từ sớm, đến lúc này chỉ thiếu Đinh Tuyền và Hạ Sâm.
Bàn bên cạnh Trình Mộc Quân là bàn cố định của phòng Đinh Tuyền.
Một tiểu mỹ nhân đi tới, ngồi xuống hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu đâu?"
"Ai biết, ăn sáng xong là chạy theo Hạ đại lão rồi, không biết sống chết."
"Tôi phục cậu ta thật, rất can đảm, Hạ đại lão ghét người đẹp có tiếng mà cậu ta còn sáp lại."
"Phó bản bình thường không thể công kích nhau mà, tranh thủ tạo ấn tượng với đại lão cũng không mất gì, không chừng còn có thể được Thần Vực che chở thì sao?"
"Cũng đúng, hình như cậu ta muốn thăng khu, bảo sao gấp như vậy..."
Buôn dưa lê không có thông tin bổ béo gì, Trình Mộc Quân nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia, tập trung ăn cơm.
Nhưng hai tiểu mỹ nhân kia lại không định ăn uống gì, tiếp tục nói chuyện.
"Ngày mai phải đổi phòng rồi, cậu có dự định gì không?"
"Cũng vậy thôi, tôi lười ra ngoài, sống yên ổn là được."
"Hôm qua tôi nhìn thấy Đinh Tuyền ở trong phòng của quản lý tiền sảnh cả một buổi trưa, phỏng chừng là đã chuẩn bị xong tay chân để cùng phòng với đại lão rồi."
"Trời, sao phải vậy, không nhìn thấy đại lão cũng ngó lơ bạn cùng phòng hiện tại đó sao..."
"Hừ, người tới rồi, ê, nhìn kìa."
Tiểu mỹ nhân quay lại chỗ của mình, Trình Mộc Quân cũng vô thức ngoái đầu nhìn.
Ở cửa nhà ăn có mấy người đi vào.
Tổ hợp rất kỳ quái, bảo sao hai tiểu mỹ nhân kia lại kinh ngạc như vậy.
Phía trước là Đinh Tuyền kéo tay quản lý tiền sảnh thân mật đi tới, mà cách họ khoảng hai mét là Hạ Sâm.
Hạ Sâm vẫn lạnh mặt ôm đao như cũ.
Trình Mộc Quân nhìn ra chút không đúng, tối qua quản lý tiền sảnh bị bọn họ xử tử là vì vi phạm quy định để Đinh Tuyền vào văn phòng của mình.
Trong văn phòng của quản lý tiền sảnh có thông tin mấu chốt, cần phải lẻn vào khi nhân viên đã tan làm.
Dù vậy gã lại đưa Đinh Tuyền vào, tuy rằng Đinh Tuyền không có đầu óc, một lòng chỉ quan tâm chuyện đổi phòng, cũng không lấy được thông tin mấu chốt gì.
Thế nhưng vi phạm quy định là vi phạm quy định, vẫn phải xử tử.
Vậy mà hiện tại quản lý tiền sảnh mới này lại thông đồng với Đinh Tuyền.
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm Hạ Sâm đi phía sau, thầm nghĩ, cố dụ người ta vi phạm quy định thì có tính là vi phạm quy định không nhỉ?
"Hừ."
Đinh Tuyền ngồi xuống bàn ăn còn trừng Trình Mộc Quân một cái: "Thấy chết mà không cứu."
Trình Mộc Quân không để ý cậu ta, tiếp tục ăn phần của mình, Hạ Sâm mới ngồi xuống phía đối diện cũng không nói một lời.
Đinh Tuyền khó chịu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đỏ lên, dường như có chút bồn chồn.
"Ê, cậu đừng có gãi đầu nữa coi, có để người ta ăn không?" Tiểu mỹ nhân ngồi đối diện cậu ta nhịn không được nhíu mày nói.
"Liên quan gì đến cậu, ngứa mà không cho gãi à?"
Đinh Tuyền tiếp tục gãi đầu, động tác càng lúc càng mạnh.
1
Tiểu mỹ nhân đối diện ghê tởm quá mức, đứng lên muốn đổi chỗ ngồi: "Đầu cậu bị cái gì thế? Sao có mấy sợi tóc to quá vậy?"
Đinh Tuyền vô thức muốn chạm vào, lại bị tiếng kêu sợ hãi của tiểu mỹ nhân ngắt ngang.
"A a a! Sợi tóc kia động đậy, sao, sao lại thế này, đây là thứ gì."
"Cậu mau rút ra giúp tôi, tôi ngứa quá, không, đau quá! Nó, nó đang chui vào đầu tôi." Đinh Tuyền đã hoàn toàn luống cuống, nói năng lộn xộn.
Tiểu mỹ nhân vội vàng lùi ra phía sau: "Tôi không làm đâu, lỡ như nó chui vào trong người tôi thì sao."
Trình Mộc Quân cũng không nhúc nhích.
Sợi tóc kia nhìn đã thấy bất thường, lúc này hắn cũng không có quá nhiều cách phòng thân, lên chỉ có tìm chết.
Loảng xoảng —— Cả bàn ăn bị Đinh Tuyền đẩy đổ xuống đất, thống khổ cực hạn làm cậu ta không thể khống chế hành vi của mình. Cậu ta thở phì phò ngẩng đầu, trong mắt cũng có mấy sợi màu đen đang đeo bám.
"Cứu, cứu tôi..."
Đinh Tuyền lảo đảo bước đến bổ nhào vào người quản lý tiền sảnh vừa đi tới.
Quản lý tiền sảnh không tránh ra, đỡ lấy Đinh Tuyền, nét mặt cũng có chút hoảng loạn: "Tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Rút ra, mau rút ra! A a a! Nó vẫn đang nhúc nhích!"
Quản lý tiền sảnh không chút do dự nắm lấy mấy sợi tóc kia kéo nhẹ.
Phụt —— Hộp sọ vốn nên vô cùng cứng rắn lúc này lại mỏng như tờ giấy. Đầu Đinh Tuyền lủng một cái lỗ lớn, cậu ta ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Quản lý tiền sảnh đứng tại chỗ, trong tay còn đang nắm mấy sợi tóc, phần đuôi tóc tụ lại, nối liền với một cái não hoàn chỉnh.
Toàn bộ phần não bị những sợi tóc màu đen bao phủ, xuyên qua.
Quản lý tiền sảnh chỉ ngơ ra vài giây, sau đó lập tức xoay người vào bếp.
Qua vài phút, mùi tóc cháy tràn ngập nhà ăn.
Xem ra chúng đã bị thiêu hủy.
Nhà ăn lặng ngắt như tờ, mấy tiểu mỹ nhân sắc mặt trắng bệch, người lạnh run, cũng không còn tâm trạng tiếp tục dùng cơm nữa.
Thật ra Trình Mộc Quân vẫn muốn ăn, nhưng cảnh mấy sợi tóc ngọ nguậy trong não làm hắn cũng thấy hơi ghê.
Thôi, không ăn nữa.
Hắn mới buông đũa, điện thoại trong túi quần đã rung lên.
Chiếc điện thoại làm vật trang trí lần đầu tiên có động tĩnh.
Trình Mộc Quân lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình nhảy ra một tin tức.
Báo địa phương: 【Thời tiết khắc nghiệt đột ngột, sạt lở đất đã làm gián đoạn giao thông đường bộ, việc sửa chữa khẩn cấp ước tính mất từ ba đến năm ngày.】
Trên mặt đất là thi thể Đinh Tuyền chết không nhắm mắt, tin tức trên điện thoại biểu thị cốt truyện giết chóc sắp xảy ra.
Không khí bất an lan tràn khắp nhà ăn.
Trong không gian tĩnh mịch, Hạ Sâm buông đũa, cầm thanh đao bên cạnh lên, đứng dậy rời đi.
Toàn bộ hành trình y không nhìn Đinh Tuyền một lần nào.
Y rời đi đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Trình Mộc Quân nghe thấy mấy tiểu mỹ nhân phía sau thì thầm: "Muốn đi hối lộ quản lý tiền sảnh không, kêu ông ta mở biệt thự siêu sang bên bờ sông ra, cho tất cả mọi người vào ở, có Hạ đại lão sẽ an tâm được một chút..."
"Có lý, chỉ cần không phải ra ngoài là được."
Trình Mộc Quân thấy hơi bất đắc dĩ.
Mấy người đừng hại NPC nữa được không, quản lý tiền sảnh mới nhậm chức không tới 24 giờ đã bị xử tử nữa rồi, quá thảm đi.
***
Buổi tối.
Lại là thời gian tăng ca.
Thẩm phán xong, Hạ Sâm không động thủ ngay.
Quản lý tiền sảnh cảm thấy có cơ hội, gã hóa thành một làn sương đen định chạy trốn.
Tay Trình Mộc Quân run lên, dây xích màu bạc trói chặt làn sương đen lại.
Vật thể hình người rơi xuống đất, phát ra một tiếng "Phịch" thật lớn.
Lúc này Hạ Sâm mới động, y lật cổ tay, mũi đao xuyên qua khe hở của dây xích màu bạc, đóng đinh vật thể hình người xuống đất.
"Sao vậy?" Trình Mộc Quân không hiểu.
Hạ Sâm: "Xử tử xong cậu sẽ phải đi, chúng ta tán gẫu một chút."
Y tạm dừng một chút rồi hỏi: "Rốt cuộc sau khi tôi đi đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Mộc Quân không trả lời ngay, mà hỏi lại: "Cậu đến phó bản kia, đã lấy được đồ mình muốn chưa?"
Hạ Sâm cười khẩy: "Nếu lấy được thì giờ tôi đã không phải là cái dạng này, tôi bị Lâm Lung lừa, bên trong căn bản không có sách hồi sinh."
Lâm Lung có thể nhập đội là vì đã dùng một thứ cậu ta lấy được trong phó bản để đổi.
Đó là chìa khoá mở cửa một phó bản bất kỳ.
Có thông tin, trong một phó bản một người, khen thưởng cấp SSS là sách sống lại.
Sau khi lấy được cuốn sách sống lại đó, mỗi một người trong đội ngũ đều sẽ nhận được một lần hồi sinh.
Lúc ấy trong đội ngũ vừa có hai đồng đội chết trong phó bản trước, tất nhiên Hạ Sâm sẽ cầm chìa khóa một mình tiến vào phó bản, lấy sách hồi sinh giúp đồng đội sống lại.
Độ khó của phó bản gần với bậc sát thần, Hạ Sâm bị nhốt bên trong, sống chết không rõ.
Trong thời gian đó, Trình Mộc Quân xem như đội trưởng tạm thời, mà Lâm Lung gia nhập làm đội ngũ dần dần mất khống chế.
Ai cũng có tính lười biếng, có thể nằm không cũng thắng thì tại sao phải tốn sức lực để vượt phó bản.
Hạ Sâm mới là trung tâm của đội, giá trị vũ lực cũng đủ cao. Y vừa rời khỏi, một loạt vấn đề lập tức xuất hiện.
Trình Mộc Quân không giỏi xã giao, chỉ biết tính toán lên kế hoạch, quan hệ với đồng đội cũng không thân thiết như Hạ Sâm.
Con người luôn mang thù không nhớ ân, sau khi bình an vượt qua phó bản, họ đã nghĩ đi theo Lâm Lung là sẽ có thể thành công vượt qua nhiều cấp độ tử vong khác nhau mà không cần suy nghĩ quá nhiều.
1
Các đồng đội bắt đầu đếm lại những vết thương mà họ phải gánh chịu bởi sự sắp xếp của Trình Mộc Quân, cũng như các khoảnh khắc sinh tử họ từng trải qua.
Nhưng đồng đội mãi mãi không biết, lựa chọn của Trình Mộc Quân chính là con đường ít tổn thương nhất vào lúc đó.
Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi sinh tồn, Trình Mộc Quân có suy xét chu toàn đến đâu thì vẫn sẽ có người bị thương, có người tử vong.
Hạ Sâm không nhịn được nói: "Đám ngu xuẩn, thế mà lại bị mê hoặc dễ dàng như vậy, cũng do tôi có mắt không tròng, thật sự tin có sách hồi sinh tồn tại."
Việc này cũng không trách Hạ Sâm, chứng cứ Lâm Lung đưa ra quá chân thật, một quyển nhật ký đến từ Boss phó bản luyện ngục, bên trên viết về sách hồi sinh một cách vô cùng rõ ràng tỉ mỉ.
Nói nó là đạo cụ rơi ra từ trên người Boss cũng rất hợp lý.
Trình Mộc Quân cười: "Thật ra mấy chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Lung, Lâm Lung cùng lắm chỉ xem như một trong những nguyên nhân thôi."
Sự gia nhập của Lâm Lung như chất xúc tác, làm bại lộ tất cả vấn đề.
Suy cho cùng, so với kế hoạch cần dùng mạng để giành lấy cơ hội qua cửa của Trình Mộc Quân, Lâm Lung lại có thể giúp mọi người nhiều lần lông tóc vô thương.
Đồng đội bắt đầu nghi ngờ, có phải Trình Mộc Quân cố ý lấy đồng đội làm đao để tích cóp tích phân cho mình hay không.
Hạ Sâm nghe đến đó, tay nắm lưỡi hái siết chặt đến run rẩy: "Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thật ra Trình Mộc Quân thấy rất bình thường, dù sao hắn cũng không bị tổn thương gì.
"Chỉ là đường ai nấy đi trong phó bản đó thôi. Kế hoạch luôn được tạo ra từ nhiều mắt xích nối liền, vì thiếu yếu tố mấu chốt nên tôi đã lâm vào tuyệt cảnh..."
Trình Mộc Quân không nói hết.
Hắn không quên thiết lập của mình: Từng chết một lần, không phải người chơi.
Hạ Sâm tự nhiên tưởng tượng ra cảnh Trình Mộc Quân chết trong phó bản đó, mà các đồng đội khác cũng cảm thấy như vậy.
Dù sao thì giá trị vũ lực của Trình Mộc Quân cũng không quá cao, không có khả năng sống sót trong tuyệt cảnh. Mà đúng thật là như thế, nếu Trình Mộc Quân không tìm được cách rời khỏi một mình, chắc chắn hắn sẽ chết trong phó bản đó.
Sau khi ra ngoài, Trình Mộc Quân về thế giới bình thường, thi nghiên cứu sinh, sống một cuộc sống bình thường, ngoài việc Hạ Sâm biến mất ra thì không có gì thay đổi.
Trừ hắn, không ai nhớ Hạ Sâm tồn tại.
1