Trần Trạch lái xe ngang qua cửa một nhà hàng, vô thức liếc nhìn rồi trực tiếp ngừng xe.
Người ngồi ở ghế phụ cười hỏi hắn: “Giám đốc Trần, vừa cơm nước xong không phải anh lại đói bụng nữa chứ?”
Trần Trạch nhìn người nọ một cái, lại cau mày vươn cổ nhìn ra ngoài xe, bên ngoài đang có tuyết rơi, bông tuyết làm tầm mắt hắn mờ đi không ít. Có điều, hắn thấy rất rõ ràng người ngồi bên cửa sổ nhà hàng, đang dùng bữa với một phụ nữ là Tần Vũ.
Trần Trạch ra hiệu, ý bảo người bên cạnh đừng lên tiếng, lấy di động ra bấm số.
Hắn hạ cửa kính xe xuống, thấy người nọ từ từ móc điện thoại ra nhìn nửa ngày, lại cười nói một câu với phụ nữ đối diện, mới đứng lên.
“Tiểu Vũ.”
“Hả? Tan làm rồi sao?” Người nọ hỏi qua điện thoại rất tự nhiên, không chút ngần ngại.
Trần Trạch nhìn nơi xa cũng không phát hiện Tần Vũ của hắn, lại nhìn Lâm Kiêu bên cạnh, chần chờ một hồi mới nói: “Không có, đang tăng ca.”
“Thật trùng hợp, em cũng vậy.” Tần Vũ cười cười nói, “Buổi tối anh tùy tiện ăn chút gì bên ngoài đi, em có thể sẽ về trễ một chút.”
Trần Trạch cúi đầu nhìn cái bụng sớm đã no căng của mình, “Được.”
“Không nói nữa, có học sinh tìm em, tạm biệt.”
Nói xong Tần Vũ trực tiếp cúp điện thoại, câu nói muốn anh đến đón em hay không của Trần Trạch buộc phải nuốt trở vào.
Trần Trạch ném điện thoại sang một bên, khởi động xe.
“Đi quán bar?” Lâm Kiêu cúi đầu nhìn điện thoại của Trần Trạch, hỏi.
“Không, đưa cậu về nhà hay đưa cậu đến công ty lấy xe?”
Lâm Kiêu thất vọng nhún nhún vai, tựa lưng vào ghế ngồi, “Về nhà.”
Nhà của Lâm Kiêu và Trần Trạch ở cùng một tiểu khu, cũng không biết là trùng hợp hay là Lâm Kiêu cố ý, cậu ta chuyển đến năm trước, lúc ấy Trần Trạch và Tần Vũ còn mời cậu ta tới nhà làm khách.
Dù sao, Lâm Kiêu đang theo đuổi hắn, hơn nữa biểu hiện rất rõ ràng.
Trần Trạch chưa từng từ chối, thỉnh thoảng trong lòng hắn sẽ có loại cảm giác nóng lòng muốn thử k1ch thích, có điều loại cảm giác này mỗi lần khi về nhà nhìn thấy Tần Vũ liền nhanh chóng bị áp chế.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Tần Vũ, nhưng cảm giác nhìn trộm sách ngoại khóa trong giờ học vừa bị nội dung cuốn hút, vừa không cẩn thận bị giáo viên phát hiện khiến hắn rất hưng phấn.
Tần Vũ là giảng viên đại học, thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, từ lúc Tần Vũ tốt nghiệp đại học đến bây giờ, hai người ở bên nhau gần bảy năm, tình cảm dù có nồng nhiệt đến mấy cũng phai nhạt, sinh hoạt bình bình đạm đạm như là nước sôi để nguội, ngày càng nhạt nhẽo.
Lâm Kiêu lại là người phụ trách công ty đối đầu với hắn, hai người ở trên thương trường âm thầm phân cao thấp, thực ra khá thưởng thức lẫn nhau. Cuối cùng lại trở thành tình huống hiện tại, còn ái muội hơn cả bạn bè, Lâm Kiêu thọc qua tầng giấy kia, Trần Trạch có lệ lướt qua. Trần Trạch đôi khi cũng sẽ nghĩ, nếu không có Tần Vũ, có lẽ hắn đã sớm tiếp nhận Lâm Kiêu rồi.
Lúc xuống xe Lâm Kiêu thấy Trần Trạch không nhúc nhích, cởi dây an toàn thò qua nói bên tai Trần Trạch, “Không lên ngồi sao?”
Giờ khắc này trong đầu Trần Trạch rối bời, còn chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi kia, Tần Vũ hẹn hò cùng người phụ nữ khác, Tần Vũ nói dối hắn, cả hai đều làm hắn phút chốc khó có thể tiếp thu.
Tuy rằng chính hắn cũng làm chuyện như vậy.
Hắn lắc đầu, “Không, tôi phải về.”
Lâm Kiêu xuống xe, ở ngoài xe tặng Trần Trạch một cái hôn gió.
Nửa đêm, Trần Trạch ngồi ở nhà hút hơn nửa bao thuốc, kim đồng hồ treo tường chỉ tới 10 giờ 15 phút mới nghe được tiếng Tần Vũ mở cửa.
Trong phòng khách không bật đèn, Tần Vũ vốn dĩ cho rằng Trần Trạch còn chưa trở về, kết quả vừa vào cửa đã ngửi được một mùi khói thuốc sặc người.
Tần Vũ nhíu mày, khi vào cửa vẫn còn dính bông tuyết trên quần áo, sau khi bật đèn trong phòng khách, anh cởi áo khoác phủi phủi ngoài cửa, treo lên mắc áo bên cửa.
Trần Trạch ngồi trên sô pha lại châm một điếu thuốc khác.
“Sao lại hút nhiều thuốc như vậy?” Tần Vũ đi đến mở cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi vào, mấy bông tuyết cũng theo đó bay vào trong, “Mùa đông năm nay thật khó chịu, tuyết rơi cả ngày.” Chỗ bọn họ ở là phía nam, năm vừa rồi tuyết rơi không lớn, năm nay lại rơi không ngừng.
Nói xong, anh đóng cửa sổ, bước tới trước mặt Trần Trạch cầm lấy điếu thuốc của hắn ngậm vào trong miệng mình, lê dép lê đến phòng vệ sinh.
“Tiểu Vũ.”
Tần Vũ quay đầu lại thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Trần Trạch, híp mắt không kiên nhẫn nói: “Có gì chờ em giải quyết vấn đề vệ sinh xong rồi bàn sau?”
Trần Trạch biết Tần Vũ ngày thường tuy rằng hấp tấp bộp chộp nhưng trong lòng nhạy bén cực kỳ. Hắn muốn hỏi, lại không dám hỏi, hắn sợ Tần Vũ biết chuyện hắn và Lâm Kiêu sẽ quay ngược chất vấn hắn.
Mặc kệ hắn và Lâm Kiêu ái muội như thế, hắn cũng không muốn mất đi Tần Vũ. Tần Vũ là người yêu, Lâm Kiêu chỉ là… hơi tốt hơn một chút so với bạn bè bình thường.
Buổi tối nằm trên giường, hai người đắp chăn riêng của mình.
Trần Trạch không ngủ, Tần Vũ cũng vậy. Anh mở mắt nhìn trần nhà đen như mực, nghĩ, đã bao lâu rồi Trần Trạch không chạm vào anh, một tháng hay là hai tháng, nhớ không rõ.
Trần Trạch không thích bật điều hòa khi ngủ, hắn ghét không khí khô. Tần Vũ một lát sau mới cảm thấy lạnh, kéo chăn mình co rút lại, cả người chui vào trong ổ chăn.
Tần Vũ mơ mơ màng màng nhắm mắt, còn chưa ngủ say, liền cảm giác được người bên cạnh đang chen vào trong chăn của mình.
Anh trở tay qua đẩy đẩy Trần Trạch, bị Trần Trạch kéo lại.
“Làm gì?” Tần Vũ suy nghĩ đã lâu rốt cuộc có chút buồn ngủ, sáng mai anh còn có tiết, anh không muốn mang theo quầng thâm mắt giảng bài cho một trăm học sinh.
“Tiểu Vũ.” Trần Trạch ghé vào người Tần Vũ, ngửi ngửi cổ anh.
“Có phiền hay không?” Tần Vũ trợn mắt, chặn lời nói tiếp theo của Trần Trạch.
Trần Trạch không biết Tần Vũ biến thành như vậy từ khi nào, giống như nhìn hắn một cái đều là bố thí.
Hắn nằm trở về, dục v0ng cũng theo đó vụt tắt.
“Chiều nay anh thấy em.”
“Ồ.” Tần Vũ nhàn nhạt lên tiếng, không có truy hỏi hắn.
Trần Trạch nâng cánh tay chống đỡ đôi mắt, một lát sau mới nói: “Lúc anh gọi điện thoại cho em là ở bên ngoài nhà hàng nơi em đang cùng người kia ăn cơm.”
Biểu cảm trên mặt Tần Vũ không đổi, “Vậy à? Em không thấy anh.”
Trần Trạch có loại cảm giác vô lực, hắn có chút nói không ra lời.
Tần Vũ bỗng nhiên bật cười, “Em nhớ anh nói anh tăng ca, chẳng lẽ công ty các anh sắp đóng cửa, văn phòng dọn ra đường lớn rồi?”
Trần Trạch cười khổ một tiếng, “Không phải em cũng tăng ca sao?”
“Vậy thì sao? Hiện tại anh đang chất vấn em?” Tần Vũ li3m li3m đôi môi khô khốc, “Trần Trạch, có một số việc trong lòng anh và em đều biết rõ, thật sự muốn đem ra nói sao.”
Trần Trạch sửng sốt một chút, rầm một tiếng từ trên giường ngồi dậy nhìn Tần Vũ. Tần Vũ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt sáng trong đêm tối giống như nhìn thấu mọi tâm sự của hắn.
Trần Trạch bại trận rồi, cúi xuống hôn lên trán Tần Vũ, “Không nói nữa, ngủ ngon.”
Tần Vũ nhếch khóe miệng, cười như đang trào phúng hắn thực thức thời.
“Ngủ ngon.”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Niên Chi Dương
Chương 1
Chương 1