Khoảng thời gian yên bình luôn trôi rất nhanh. Có đôi khi, Lăng Ngạo Thiên cảm thấy cứ sống yên ả như vậy cũng tốt. Nhưng rồi, hắn lại nhanh chóng vứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tiếp tục vùi mình xử lý đống giấy tờ sự vụ đặt chỉnh tề trên bàn sách.
Thiên Hạ Hội đã giăng lưới lớn. Thiên hạ cũng đã vào lưới. Thiên hạ trong lưới thì cớ gì mà không đi lấy?
Đương nhiên Lăng Ngạo Thiên sẽ không khách khí. Thiên hạ phải có chủ, không phải hắn thì sẽ là người khác. Thoái ẩn khi đã l3n đỉnh vinh quang là chuyện rất buồn cười. Với Lăng Ngạo Thiên, dù ngày nào đó hắn muốn dạo chơi ngắm nhìn núi sông, thì cũng phải đợi đến lúc núi sông trở thành của hắn đã. Quyết định thế cục thiên hạ giữa lúc thời cuộc đảo điên mới là điều Lăng Ngạo Thiên theo đuổi. Hắn không cần người khác thỏa hiệp bố thí, càng không để vận mệnh nằm trong tay kẻ khác.
Nước non mãi là nước non. Nhưng nước non của người khác thì dù có đẹp ta cũng không để vào mắt. Chỉ có thiên hạ thuộc về mình mới thấy được nó hùng tráng thế nào.
___________________________________
Mấy năm nay, Tần Sương chạy hết chỗ này đến chỗ khác. Ví dụ như đà chủ phân đà này tự ý tăng sưu thuế, bòn rút tiền bỏ túi riêng, dân chúng oán than dậy đất; thế là Tần Sương đến, kẻ kiếm lợi riêng, giết!
Lại ví dụ như đà chủ ở tòa thành nọ tuyển chọn mỹ nữ, bảo là dâng cho bang chủ, thực ra là lấy về làm thị thiếp cho mình; thế là Tần Thanh Thiên lại đến, giả truyền hiệu lệnh, cưỡng đoạt dân nữ, giết!
Hoặc như đà chủ của sáu thành phía Tây tự nuôi tử sĩ, mưu toan thoát ly Thiên Hạ Hội tự lập môn hộ, giết, giết, giết!
…
Thật ra những chuyện thế này làm sao giấu được tai mắt giăng khắp thiên hạ của Lăng Ngạo Thiên.
Nước trong thì không có cá, mức thuế thành Thiên Ấm thấp như vậy, các đà chủ còn lại ít nhiều đều tự mình tăng thêm, kẻ trung thực thì tăng nửa một phần mười, gian ngoan thì tăng thêm năm phần cũng có. Nhưng vậy thì sao? Lợi ích chính là sợi dây ràng buộc tất cả mọi người cùng ngồi trên một chiến xa, đâu thể yêu cầu mọi đà chủ đều không nổi lòng tham được.
Thực ra tham một chút cũng không sao. Xem dân chúng thành Minh Không nói gì đi, bang chủ Hùng Bá định mức thuế là hai phần mười, chỗ chúng ta thì là ba phần mười; nhưng đâu thể trách bang chủ Hùng Bá được, mỗi ngày thức dậy người ta phải xử lý bao nhiêu chuyện, sao mà quản hết được. Tất cả là tại những tên tham lam lừa trên gạt dưới đó, lừa gạt bang chủ nhân từ lương thiện, đúng là đáng khinh! Nhưng dù sao ba phần mười vẫn tốt hơn những chỗ thu thuế năm phần mười hay tám phần mười nhiều lắm, cho nên người dân vẫn thích thú ở lại tòa thành này, chỉ là lòng thầm mong bang chủ Hùng Bá anh minh thần võ tranh thủ thời gian nhìn cho rõ bộ mặt thật của tên hoàng đế rởm thành Minh Không này, phái Tần Thanh Thiên bắt về xử phạt.
Nhưng Lăng Ngạo Thiên biết thành chủ thành Minh Không vẫn còn thành thực lắm, để hắn thu thêm một chút ấy cũng chẳng hề gì. Còn những kẻ không thành thực à, tất nhiên là bang chủ Hùng Bá phải theo ý dân rồi, bắt về xử trảm, sau đó mở kho phát cho dân chúng ít tiền. Người dân ai nấy đều vui sướng, trở về chuẩn bị lập bài vị trường sinh cho Hùng Bá. Sao cơ? Số vàng bạc châu báu còn lại á? Đương nhiên là đem về tổng đà Thiên Sơn rồi. Bang chủ nhân nghĩa vô song đang muốn bỏ một số tiền lớn vào tòa thành mới bị tàn sát gần đây, ngặt nỗi bang chủ làm người nhân từ, thu thuế cực thấp, đang lo không biết đào đâu ra tiền, định cắt giảm chi tiêu của mình, thì số vàng bạc này được chở về vừa lúc giải quyết mối lo đó. Dân chúng cảm động nước mắt lưng tròng. Một bang chủ tốt như vậy biết tìm đâu được chứ? Thế là người trước người sau chen nhau trả bạc để giúp đỡ bang chủ. Các đệ tử từ chối ngay lập tức, nói rằng bang chủ có lệnh: bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của Thiên Hạ Hội, sao có thể để dân chúng hao tài tốn của được. Vì vậy, dưới ánh mắt đẫm lệ của người dân, các đệ tử bình tĩnh áp tải từng thùng châu báu trở về Thiên Sơn.
Thế nên mấy năm nay, phàm là kẻ không phục Thiên Hạ Hội, vụng trộm làm việc mờ ám, kiếm tiền bỏ túi riêng, vừa hay bị Thiên Hạ Hội phát hiện đều thuận theo ý dân, bị bang chủ Hùng Bá chí công vô tư quân pháp bất vị thân dẫu lòng “đau thắt” vẫn vung đao chém hạ. Thay vào đó là những người Lăng Ngạo Thiên tin cẩn, được Thiên Hạ Hội bồi dưỡng từ lúc thành lập đến giờ và đã vượt qua thử thách về độ trung thành.
Mấy con sâu mọt còn lại tạm thời cứ giữ lại đã, khi nào nuôi thành sâu to lại tiếp tục diễn trò “Thanh Thiên xử trảm” sau, nhân thể tăng thu nhập. Tính kiểu gì cũng không lỗ.
___________________________________
Mấy năm nay, quan hệ giữa Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân cũng có tiến triển đáng kể.
Bộ Kinh Vân quả không hổ là kỳ tài ngút trời, chỉ ba tháng đã học xong Bài Vân Chương, cần thêm công lực và kinh nghiệm nữa thôi. Ngoài ra, Lăng Ngạo Thiên còn yêu cầu Bộ Kinh Vân tiếp tục học kiếm pháp, cũng để Bộ Kinh Vân tùy ý lựa chọn các loại kiếm pháp trong Diễn Võ Đường, tăng thêm hiểu biết về kiếm pháp cũng tốt. Dù sao sau này Bộ Kinh Vân sẽ lấy được tuyệt thế bảo kiếm, có kiếm tốt thì phải có kiếm pháp để dùng chứ. Chẳng lẽ gặp kẻ địch nào cũng dùng thần chiêu Bi Thống Mạc Danh? Hay là ỷ vào độ sắc bén của tuyệt thế bảo kiếm để càn quét quân địch? Không thì dùng kiếm pháp Hoắc gia cùng người ta đại chiến ba trăm hiệp? Lăng Ngạo Thiên tưởng tượng mà thấy đổ mồ hôi lạnh. Thôi cứ chuẩn bị cho ngưoi mấy bộ kiếm pháp đi, rồi vừa luyện vừa tự mình nghĩ ra chiêu mới cũng được. Võ công bí tịch vốn được tạo ra để dành cho thiên tài mà.
Lăng Ngạo Thiên thường xuyên thể hiện sự quan tâm ân cần của mình với Bộ Kinh Vân. Ví dụ như hôm nay có ăn cơm đúng giờ không? Trời lạnh rồi có mặc thêm áo không? Kiếm dùng hai tháng có mẻ chỗ nào không? Để hoa tươi trong phòng có bị dị ứng không? Vân vân và vân vân.
Mới đầu Bộ Kinh Vân còn lúng túng ngại ngùng, sau thì thành quen, dần dà bình tĩnh không thèm để ý đến nữa. Bởi vì nó phát hiện vị bang chủ uy nghiêm tôn quý trong mắt người ngoài trước mặt nó, U Nhược và Tần Sương chẳng khác nào một bà mẹ già hay cằn nhằn lải nhải. Còn hơn cả bảo mẫu ấy. Bởi vì phàm là những bà vú được sắp xếp chăm lo Bộ Kinh Vân đều bị khí lạnh nó tỏa ra dọa cho không dám nói gì. Mà bang chủ đại nhân của chúng ta thì lại hoàn toàn miễn dịch với khí lạnh.
Vì vậy, Bộ Kinh Vân trải qua một quá trình từ không quen, cố gắng tránh né đến muốn tránh cũng không được, cuối cùng là thành quen với sự quan tâm mọi lúc mọi nơi đó, và phải thừa nhận rằng sư phụ đại nhân đã dùng cách thức rất đặc biệt, không thể tưởng tượng nổi để từ từ đi vào trái tim vốn đã đóng băng của nó.
Quan hệ giữa Bộ Kinh Vân với Tần Sương và U Nhược rút cuộc cũng hơi tiến bộ, từ “không khí” biến thành “cái gì đó”. Nhưng sau lần đầu tiên Bộ Kinh Vân nói một câu với U Nhược, nàng bắt đầu điên cuồng nhai đi nhai lại câu “Vân sư huynh nói chuyện với ta” đến nỗi mà suýt thì khiến Lăng Ngạo Thiên suy nhược thần kinh, bấy giờ Bộ Kinh Vân mới nói câu thứ hai với U Nhược: “Cút.”
Lăng Ngạo Thiên cảm thấy cuộc sống như vậy thật dễ chịu. Dù sao hắn cũng không thích nghiêm túc mọi lúc mọi nơi. Đối với người thân cận, Lăng Ngạo Thiên vẫn khá là thoải mái.
Thời gian trôi như nước, chớp mắt đã ba năm.
Bộ Kinh Vân cũng ở Thiên Sơn được ba năm.
Mấy năm nay Thiên Hạ Hội vẫn âm thầm xử lý ung nhọt của mình, ví dụ như chín môn phái nhị lưu đầu tiên quy phục Thiên Hạ Hội mấy năm nay phát triển ngày càng lớn, đáng tiếc mấy tên bang chủ vừa mới manh nha đã bị Lăng Ngạo Thiên bắt thóp, không có nhược điểm cũng làm thành có, lần lượt bị xử lý theo ý dân. Nhưng không ai để ý đến mấy chuyện này. Thiên Hạ Hội thưởng phạt rõ ràng, họ bị phạt là đúng tội. Hùng Bá vẫn là thần tượng trong lòng các thiếu niên, là đại thiện nhân trong mắt dân chúng.
Lăng Ngạo Thiên không để Bộ Kinh Vân tiếp xúc nhiều với sự vụ của Thiên Hạ Hội. Tuy lúc đầu có ý lợi dụng, nhưng qua mấy năm chung sống, Lăng Ngạo Thiên đã thêm vài phần chân thành với đứa trẻ tự đóng băng lòng mình này. Hắn không muốn để Bộ Kinh Vân giết người sớm như thế. Dù rằng đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra, nhưng Lăng Ngạo Thiên vẫn muốn quan tâm nó nhiều hơn một chút. Lăng Ngạo Thiên không thể dùng cách thức của Hoắc Bộ Thiên để quan tâm Bộ Kinh Vân, bởi vì hắn biết rõ muốn thay thế địa vị của một người đã khuất là điều không cần thiết. Cha là cha, sư phụ là sư phụ, Lăng Ngạo Thiên mong có thể lưu lại hình bóng mình trong lòng Bộ Kinh Vân, chứ không phải thay thế ai cả. Hoặc có lẽ là mỗi lần Lăng Ngạo Thiên nhớ đến đôi mắt dịu dàng đêm đó, đều hiểu rằng mình không thể thay thế Hoắc Bộ Thiên.
Thế nhưng Bộ Kinh Vân lại tự xin đi càn quét một sơn trại. Sơn trại này không để Thiên Hạ Hội vào mắt, ngông nghênh nhiều năm như vậy tất có chỗ bất phàm của nó. Địa hình sơn trại rất phức tạp, bên trong còn có mấy cao thủ hàng đầu, thậm chí Thiên Hạ Hội còn mất vài mật thám trong đó.
Lăng Ngạo Thiên vốn muốn đợi Tần Sương giải quyết xong chuyện bên kia lại đi xử lý sơn trại, nhưng Bộ Kinh Vân lại tự mình xin đi.
Thật ra cũng dễ hiểu. Từ khi vào Thiên Hạ Hội đến giờ, Bộ Kinh Vân chưa từng lập công lại được hưởng rất nhiều đặc quyền. Chẳng những được học tuyệt học Bài Vân Chưởng của Hùng Bá, còn có thể thoải mái lấy bảo kiếm và kiếm quyết trong Diễn Võ Đường. Đó đều là phần thưởng cho các đệ tử có công trong Thiên Hạ Hội, phải dùng điểm cống hiến để đổi lấy. Vậy mà Bộ Kinh Vân chẳng tốn cái gì vẫn có được dễ dàng. Không phục là điều bình thường. Mấy năm nay, tháng nào cũng có mấy đệ tử đến khiêu chiến Bộ Kinh Vân. Thiên Hạ Hội không cấm khiêu chiến, còn xây một đài đấu võ, chỉ cần không tổn hại tính mạng, thì ai cũng được phép giao đấu với nhau để tiến bộ. Thật đáng tiếc, tất cả đều thua bởi Bài Vân Chưởng của Bộ Kinh Vân, chỉ không dưng tặng thêm cho hắn nhiều kinh nghiệm.
Có điều, Bộ Kinh Vân hiểu rằng họ vẫn không phục. Họ sẽ nghĩ rằng nếu trở thành đệ tử nhập thất, học được Bài Vân Chưởng, họ cũng sẽ lợi hại như vậy.
Cho nên Bộ Kinh Vân muốn lập công.
Lăng Ngạo Thiên sẽ không phản đối. Đây là lần đầu tiên Bộ Kinh Vân xin sư phụ một điều gì đó. Hơn nữa, Bộ Kinh Vân đã mười ba tuổi. Tần Sương tám tuổi theo quân xuất chinh, mười tuổi một mình lĩnh binh chinh chiến. Võ công của Bộ Kinh Vân nay đã hơn Tần Sương mười sáu tuổi, không có lý do gì nó lại không làm được.
Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Nhưng đến lúc xuất phát, Lăng Ngạo Thiên lại kéo Bộ Kinh Vân sang một bên, dặn dò liên miên không dứt: “Vân Nhi à, đây là lần đầu con xuất chinh, sư phụ rất lo lắng. Chiến trường không như đài luận võ đâu, ngày thường con không thích nói chuyện với người khác, nhưng với tư cách là một thủ lĩnh, con không thể không bàn bạc trao đổi với thuộc hạ được. Còn nữa, gặp kẻ địch tuyệt đối không được mềm lòng, bọn chúng có thể dùng mọi thủ đoạn, cho nên phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt, … Với lại chỗ đó địa hình phức tạp, cẩn thận lạc đường … Còn nữa …”
Bộ Kinh Vân mất kiên nhẫn phi thân lên ngựa luôn, chẳng chào câu nào đã đi xa. Nhưng trong mắt nó có chút tình cảm ấm áp, giống như tuyết liên nở rộ trên núi băng, rất đẹp và đáng quý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Hùng Bá
Chương 20
Chương 20