TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Hùng Bá
Chương 50

Dịch: Mạc Nguyệt

Gió nhẹ phất qua, thổi bay những chiếc lá khô vàng. Không gian lặng phắc như tờ.

Nhiếp Phong cứ thế gục xuống đất. Bộ Kinh Vân ngẩn ngơ đến suýt thì chân khí bạo loạn, cũng suýt không giữ nổi bản mặt lạnh tanh. Thực sự là không sao hiểu nổi.

Bộ Kinh Vân liếc về phía Đoạn Lãng. Hiển nhiên thằng nhóc cũng ngây ra như phỗng. Hai đệ tử kia cũng vậy, một người trợn mắt há hốc mồm, một người chìm trong hoang mang hỗn loạn.

Thật ra Nhiếp Phong bùng nổ máu điên có hai nguyên nhân chính. Thứ nhất là do gen di truyền của nhà họ Nhiếp. Thứ hai và cũng là yếu tố quan trọng nhất, chính là cách vận hành của Ngạo Hàn Lục Quyết. Tuy nó có uy lực khủng khiếp, thậm chí có thể “vượt cấp đánh quái”, nhưng một khi tinh thần dao động sẽ rất dễ mất không chế, nghiêm trọng hơn có thể vĩnh viễn mất lý trí, trở thành cỗ máy giết chóc.

Ngoài ra, lúc máu điên bùng nổ cũng là lúc tiềm năng của con người được phát huy tối đa. Nhưng điều này rất có hại cho cơ thể, tốc độ tiêu hao nội lực, chân khí cũng tăng gấp bội. Dù có điên đến mấy, không còn nội lực thì cũng chẳng đánh đấm được gì. Huống chi, khi mất tỉnh táo, cả nội lực, chân khí lẫn khí huyết, sức sống đều bùng nổ, đây là nguyên nhân chân chính khiến người ta trở nên dũng mãnh phi thường trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng một khi tiêu hao hết, đương nhiên sẽ trở nên yếu ớt, nếu không dừng lại kịp thời, có thể sẽ mất mạng khi sức sống đã bị đốt sạch.

Công lực của Nhiếp Phong vốn chỉ nhỉnh hơn Thủ Vũ và Chỉ Thám Hoa một chút, nhưng khi bùng nổ máu điên cậu lại giết liền một lúc hai người, trước đó còn giết Cẩu Vương, tiêu hao quá nhiều sức lực, sau đấy lại đánh với Bộ Kinh Vân. Thực ra dù Đoạn Lãng không gọi, cậu cũng khó có thể duy trì lâu hơn.

Cuối cùng Bộ Kinh Vân hoàn hồn đầu tiên, từ từ đi về phía Nhiếp Phong, quan sát một lúc. Lúc này, cậu thở nhịp nhàng nhưng rất nhẹ, có thể thấy đã bị hao tổn khí huyết. Bộ Kinh Vân khựng lại một lúc rồi cúi người ôm Nhiếp Phong đi về phía nhóm Đoạn Lãng, đặt cậu ngồi tựa vào thân cây.

Bấy giờ Đoạn Lãng mới hoàn hồn, lắp bắp hỏi: “Phong… V… Vân sư huynh, rốt cuộc Phong… làm sao thế? Tại sao các huynh… huynh đến cứu bọn đệ mà… ý đệ là, tại sao các huynh lại đánh nhau?”

Bộ Kinh Vân lãnh đạm liếc Nhiếp Phong rồi lạnh lùng nói: “Nó điên rồi.”

“Hả?” Đoạn Lãng ngớ người.

Bộ Kinh Vân không nói gì nữa.

Hai đệ tử sắm vai bối cảnh nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi. Thanh niên mặc áo xám đen lúng túng nói: “Phong thiếu gia chắc là nhất thời kích động… Ừm… thuộc hạ vừa gửi tín hiệu rồi, lát nữa sẽ có các đệ tử đưa xe ngựa tới đây tiếp ứng. Nhưng nếu theo lộ trình thì chắc phải nửa canh giờ nữa mới đến.”

Đoạn Lãng vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó nhìn Nhiếp Phong với vẻ lo lắng pha lẫn chút hoang mang. Bộ Kinh Vân đứng dựa thân cây, không nói năng gì. Hai đệ tử nọ lấy kim sang dược xử lý vết thương cho Đoạn Lãng và bản thân.

Xung quanh lặng phắc như tờ.

Đột nhiên, Đoạn Lãng ngất đi. Đệ tử quấn khăn đang xử lý vết thương cho nó thấy thế hốt hoảng hô lên: “Nguy rồi! Lãng thiếu gia trúng độc rồi.”

Bộ Kinh Vân quay sang nhìn thì thấy môi Đoạn Lãng hơi tím, quả thực là triệu chứng trúng độc. Nó không nghĩ nhiều, lập tức lấy mấy viên thuốc giải độc cấp tốc sư phụ chuẩn bị cho mình nhét thẳng vào miệng Đoạn Lãng, rồi lại cẩn thận kiểm tra mạch, thấy trúng độc chưa sâu mới thoáng yên tâm.

Lúc đánh nhau với Mai Bà, Đoạn Lãng đã bị dính một ít phấn độc lên quần áo. Sau đó nó bị dao cứa, phấn độc theo miệng vết thương ngấm vào cơ thể. Nhưng may mà lượng độc ít, Nhiếp Phong lại kịp thời phong bế huyệt đạo cầm máu cho nó, ngăn chất độc lan ra, thế nên đến tận bây giờ mới phát tác. Tuy vậy, độc tính của loại phấn này không thể xem thường. Thuốc giải độc cấp tốc chỉ tạm thời áp chế độc tính của nó, nếu muốn loại bỏ hoàn toàn độc tố thì phải trở về Thiên Hạ Hội mới có cách giải quyết.

Bộ Kinh Vân nhìn Nhiếp Phong điên đủ rồi lăn ra bất tỉnh, lại nhìn Đoạn Lãng đang hôn mê, tự dưng thấy đau đầu thay sư phụ. Người bế quan dưỡng thương được hơn nửa năm, nó thì chạy đi khắp nơi, thi thoảng mới được một lần về gặp sư phụ một chốc rồi lại vội vàng lên đường. Bây giờ chắc sư phụ cũng đã khỏe lại, nhưng chưa kịp thở phào, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đã lại thành thế này.

Bộ Kinh Vân không khỏi giận lẫy. Hai cái đứa này chỉ giỏi gây phiền phức. Lần đầu tiên gặp nhau thì đụng trúng Hỏa Kỳ Lân, khiến sư phụ bị thương; lúc sau cùng chúng nó đến Nhạc Sơn chôn cất phụ thân thì gặp hồng thủy, mình suýt mất mạng, trên đường về sư phụ lại bị Vô Song Thành tập kích, dưỡng thương mãi đến bây giờ mới khỏi. Thế mà chúng nó lại khiến sư phụ phải lo lắng. Đúng là phiền phức cứ ập đến liên tục.

Hơn nữa, thằng nhóc Đoạn Lãng này mới mười tuổi mà suốt ngày chỉ biết bám lấy sư phụ làm nũng, mấy lần mình và sư phụ đang nói chuyện riêng đều bị nó cắt ngang, nói mãi rồi lại thành mách sư phụ mình bắt nạt nó. Lần này ra ngoài chẳng được tích sự gì, còn bị thương nặng. Bộ Kinh Vân thấy ngứa mắt Đoạn Lãng từ lâu rồi, giờ nghĩ lại càng thấy nó vô dụng.

Nhiếp Phong thì quá lương thiện, chẳng giúp được gì cho sư phụ, suốt ngày lảm nhảm nhân từ, đạo nghĩa, thường xuyên cảm thấy mình sát khí quá nặng. Đã không giải quyết được kẻ địch thì thôi, bây giờ còn nổi điên, không phân biệt nổi địch ta.

Tóm lại, cả hai bạn nhỏ Nhiếp Phong lẫn Đoạn Lãng đều bị Vân sư huynh ghét bỏ, còn bị cộp mác chúa gây rắc rối, không được tích sự gì.



Nửa năm nay, Lăng Ngạo Thiên hầu như toàn chìm đắm trong biển võ học vô biên. Cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ được nguyên lý khơi dậy sức mạnh tự nhiên. Còn về sức mạnh nguyên bản của bản thân, thật ra chẳng có quy định cứng nhắc nào cả, chỉ cần có thể dùng chân khí khơi dậy sức mạnh tự nhiên là được.

Từ Huyền Vũ Chân Kinh, hắn đã biến hóa cho mình hai tuyệt chiêu là Thập Phương Vô Địch và Thập Phương Giai Sát, nói ngắn gọn thì là dùng chỉ lực ngưng tụ thành hình thái của mười loại đòn công, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ. Ngoài ra, hắn còn vận dụng sức mạnh nguyên bản và tự nhiên tạo thành Bản Nguyên Thập Thái uy lực vô cùng khủng khiếp, sánh ngang với đẳng cấp truyền kỳ. Hắn đang nóng lòng thử dùng chiêu này để đấu với Vạn Kiếm Quy Tông của Vô Danh.

Lăng Ngạo Thiến vốn muốn thử vận dụng nguyên tố kim để tạo thành hình thái của đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, thối, trảo, chỉ để chúng có đặc tính sắc bén, nhưng qua vài lần vẫn không có tiến triển. Dẫu sao nguyên tố kim cũng quá trừu tượng, hắn không tìm được điểm đột phá, cuối cùng đành chọn thuộc tính lôi cho nguyên bản của mình.

Thật ra người xưa vẫn luôn coi sấm sét là một sức mạnh huyền bí, thậm chí coi nó là hình phạt của trời cao. Nhưng với Lăng Ngạo Thiên, sấm sét về bản chất cũng chỉ là dòng điện, chỉ cần sản sinh ra điện là có được sức mạnh này. Thử tưởng tượng, nếu sức mạnh nguyên bản ngưng tụ thành đao cứa qua người kẻ địch đồng thời mang theo điện, dù không trúng bộ phận quan trọng nhưng lực điện cũng đủ khiến chúng khốn khổ, thậm chí chết cũng nên. Thế là hắn dành nửa năm nghiên cứu, cải thiện chiêu thức, cuối cùng cũng tạo ra tuyệt chiêu truyền kỳ của riêng mình: Thập Phương Điện Nhận (“nhận” nghĩa là lưỡi dao, mũi nhọn).  Kết hợp với Thập Phương Giai Sát và Thập Phương Vô Địch bản nâng cấp, có hể nói các chiêu thức của Lăng Ngạo Thiên đều theo kịp tu vi nội lực của hắn, có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của cơ thể.

Tam Phân Thần Chỉ cũng không hề vô dụng. Tuyệt chiêu truyền kỳ vẫn sử dụng chỉ pháp, cho nên đây có thể coi là nền tảng của chiêu thức. Hơn nữa, lúc này hắn có tu vi truyền kỳ, nếu sử dụng Tam Phân Thần Chỉ sẽ tạo nên uy lực vượt xa lúc trước, lại có thể kết hợp với thuộc tính lôi, không tiêu hao nhiều sức lực mà vẫn tạo ra uy lực khổng lồ, vô cùng thuận tiện. Dù sao cũng không thể lôi tuyệt chiêu ra đối phó với mấy tên làng nhàng được, quá là lãng phí.

Lăng Ngạo Thiên ra khỏi tầng hầm bí mật trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, nhẩm tính thì thấy cách lần trước đã hơn mười ngày. Để tập trung cho giai đoạn củng cố, tổng kết, hắn dặn ám vệ trừ lúc đưa cơm đừng làm phiền hắn.

Lăng Ngạo Thiên ngồi vào ghế của mình, tiện tay cầm bản báo cáo thông tin quan trọng trong mấy ngày nay vừa được trình lên, mới xem hai trang đã thấy tin về Nhiếp Phong và Đoạn Lãng. Hắn hơi khựng lại, thử áng chừng, chắc hôm nay chúng nó sẽ về đến tổng đà. Đúng là khéo.

Lăng Ngạo Thiên biết Nhiếp Phong mềm lòng, đương nhiên sẽ không bắt cậu giết người, khiến cậu phản cảm. Nhưng chỉ cần đặt chúng vào cuộc chiến hỗn loạn, sớm muộn gì chúng cũng phải giết người, dù muốn hay không, sau này quen là sẽ tốt thôi. Xem ra tiến triển lần này còn vượt ngoài mong đợi của hắn, thuận tiện trừ khử gần hết lũ Thiên Trì Thập Nhị Sát. Tuy Đoạn Lãng bị thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Vả lại, hắn rất hiểu Nhiếp Phong, nếu bản thân bị thương thì chắc vẫn không thể ra tay dứt khoát, nhưng người mình quan tâm bị thương thì nhất định sẽ đánh trả. Hắn cũng đã lường trước chuyện máu điên bùng nổ, và quả nhiên nó xảy ra thật.

“Phải tìm cách giải quyết máu điên thôi… Nếu không sau này có lúc nào mình không muốn nó điên nó lại nổi điên thì phiền phức lắm. Chờ nó đạt đến cảnh giới tuyệt thế cao thủ, lúc đó mà phát điên thì không biết uy lực sẽ lớn thế nào nữa. Quan trọng là… rắc rối phải giải quyết càng sớm càng tốt.” Lăng Ngạo Thiên vừa gõ tay lên bàn vừa nghĩ.

Đọc truyện chữ Full