Dịch: Mạc Nguyệt
Những ngày này, bầu không khí trong Thiên Hạ Hội vô cùng căng thẳng, chẳng mấy ai dám động vào nỗi đau của bang chủ, từ trưởng lão, chấp sự cho đến đệ tử, nô bộc đều hết sức cẩn thận, không dám vượt ranh giới, chỉ sợ bị giận lẫy.
Trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Lăng Ngạo Thiên ngồi đó, vẻ mặt điềm tĩnh chẳng nhìn thấu tâm tư.
U Nhược đắn đo mãi mới cất tiếng gọi: “Cha…”
“Hm?” Lăng Ngạo Thiên thản nhiên ngẩng lên, vẻ mặt không lộ sơ hở nào.
U Nhược vân vê góc áo. Tần Sương ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Cha, mấy ngày trước cha vẫn không tỏ thái độ, chúng con cũng không muốn sự việc đi đến bước đường này. Nhưng bây giờ thông tin đã truyền đi rồi, mà Đoạn sư đệ… Đoạn Lãng giết người lung tung suốt đường đi, trên giang hồ còn có lời đồn nó đã đánh mất tâm trí, trở thành kẻ điên khát máu. Chúng ta cũng nên có hành động gì đó thôi.”
Lăng Ngạo Thiên chau mày, không nói gì.
U Nhược cắn răng, tiếp lời: “Cha! Nhiều năm qua cha coi Đoạn Lãng như con ruột, giữa chúng con cũng có tình nghĩa sâu nặng. Nhưng bây giờ nó đã phản bội Thiên Hạ Hội, từ nay về sau đôi bên thành kẻ địch. Tuyệt đối không thể mềm lòng với kẻ địch, chính cha đã dạy con như vậy. Chẳng lẽ đến phiên Đoạn Lãng lại thành ngoại lệ?”
Lăng Ngạo Thiên đột nhiên cong môi cười, nói: “Gần mười năm nay, ta đối xử với Đoạn Lãng như con đẻ, làm sao nó có thể phản bội ta được?”
U Nhược giật mình, mặt mày chợt giãn ra, cười nói: “Thì ra tất cả đều do cha sắp đặt? Con đã bảo mà, dù mấy năm nay người ngoài thấy Tiểu Lãng gần như bị vùi lấp, nhưng đệ ấy cũng âm thầm làm nhiều việc, chẳng hề có mâu thuẫn nào với chúng ta, sao tự dưng lại phản bội Thiên Hạ Hội được. Ôi chao, chúng con còn lo cha buồn vì chuyện này.”
Tần Sương hơi nhíu mày: “Cha làm thế là vì… người Đông Doanh hay Đế Thích Thiên?”
Lăng Ngạo Thiên xoa cằm, cười khẽ: “Các con nghĩ sao?”
U Nhược nghĩ một chốc rồi bảo: “Người Đông Doanh đã vướng vào tầng tầng bẫy rập của ta, trở thành ba ba trong vại. Vậy chắc là vì Đế Thích Thiên rồi? Người đó võ công cao như vậy, thực sự cho người ta cảm giác khó bề đối phó.”
Tần Sương chợt lên tiếng: “Nhưng… nếu Đế Thích Thiên thực sự lợi hại như sư phụ nói, liệu đối phương có dễ dàng tin tưởng Lãng sư đệ không?”
Lăng Ngạo Thiên bật cười khe khẽ, nói: “Tùy tiện bố trí một màn kịch như vậy, nếu đổi lại là ta cũng sẽ không tin. Thế thì làm sao Đế Thích Thiên tin được?”
U Nhược chau mày: “Vậy chẳng phải Tiểu Lãng rơi vào tình cảnh nguy hiểm rồi sao?”
Lăng Ngạo Thiên gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng điệu thoáng vẻ trào phúng: “Dù lão không tin cũng sẽ sai Lãng nhi làm việc cho lão…”
Tần Sương thắc mắc: “Tại sao? Biết rõ Lãng sư đệ là gian tế mà còn dùng ư?”
Lăng Ngạo Thiên thong thả đứng lên, chắp tay sau lưng bước đến bên cửa sổ sát đất, từ tốn nói: “Thủ đoạn vụng về như vậy chắc chắn sẽ bị lão nhìn thấu. Nhưng lão sẽ cho rằng mình anh minh sáng suốt, thậm chí có thể lợi dụng ngược lại Đoạn Lãng. Bởi vì lão không cho rằng Đoạn Lãng có bản lĩnh gây tổn hại đến mình. Người càng tự phụ càng dễ lọt bẫy… Rốt cuộc là ai tính sai, bây giờ… còn chưa biết được…”
…
Bái Kiếm sơn trang, bên ngoài Kiếm Trì, Kiếm Ma không để ý đến Đoạn Lãng nữa, lao bổ tới ôm lấy Ngạo phu nhân nằm trong vũng máu, gào lên đau đớn: “Ngạo phu nhân, bao nhiêu năm qua nàng bảo gì ta nghe nấy, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Thế này… thật quá bất công!”
Ngạo phu nhân nằm trong lòng Kiếm Ma, lúc này đã chẳng còn mấy sức lực, thều thào: “Từ khi ngươi… giết chồng ta… ta đã hận ngươi thấu xương… Nhưng ta càng hận… dung mạo mình, vì nó… hại ta… tan cửa nát nhà, vậy nên… ta đã hủy… hủy hoại nó… Từ đó về sau luôn đeo khăn che mặt… Lần này… có chết cũng phải giết ngươi… ta mới có thể… nhắm mắt…” Nói rồi bà tháo khăn voan che mặt, bên dưới lớp voan là dung nhan tuyệt diễm khuynh đảo một thời, nhưng lại có vết sẹo rợn người kéo từ mũi xuống tít bên dưới.
Ngạo phu nhân bật ra tiếng cười khinh khỉnh sau cuối rồi bỏ mạng.
“Mẹ!” Ngạo Phong sợ đến thất hồn lạc phách, gào lên thảm thiết, lao đến ôm thi thể mẹ.
Kiếm Ma vươn bàn tay run rẩy xoa mặt Ngạo phu nhân, máu hòa lẫn nước mắt chảy ròng ròng, giọng khàn khàn đầy bi thương: “Nàng hủy hoại dung mạo của mình thật sao… Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Hả Ngạo phu nhân…” Hắn ta vuốt gương mặt người mình thương, cảm nhận vết kiếm sâu hoắm, tim như cũng đang rỉ máu, kêu gào…
Đột nhiên, Kiếm Ma phá lên cười điên dại.
“Được! Nếu ta đã không thể có được trái tim nàng, thì nàng hận ta thấu xương càng tốt! Nàng càng hận ta chứng tỏ càng có nhiều tình cảm với ta! Ngạo phu nhân, nàng có chết cũng không thể rời khỏi vòng tay ta. Cả đời này nàng không thể rời khỏi ta, lúc sống không có được nàng, chết rồi ta cũng muốn có được nàng!” Kiếm Ma cười như điên dại, dồn lực vào mười ngón tay, bóp nát xương cốt máu thịt Ngạo phu nhân, biến thân thể yêu kiều thành một bãi máu thịt bầy nhầy, máu tươi và thịt vụn văng khắp người hắn ta. Hắn ta ngẩng mặt lên trời cười mà cũng như khóc. Khung cảnh thảm thiết ấy khiến những người chứng kiến sởn tóc gáy.
Đúng lúc này, Kiếm Ma chợt r3n rỉ, từ toàn thân b4n ra bảy luồng Đoạn Mạch Kiếm Khí, giết hết những người của Bái Kiếm sơn trang, trong đó có Ngạo Phong.
Trước lúc chết, Ngạo Phong trợn trừng hai mắt, thảng thốt: “Sư… sư phụ… tại sao…”
Kiếm Ma khàn giọng, “Ta giết cha ngươi… vốn muốn giết luôn cả ngươi. Nếu không vì Ngạo phu nhân thì việc gì ta phải nuôi dạy ngươi mười mấy năm qua! Giờ nàng ấy chết rồi, ngươi còn sống làm gì nữa… còn làm gì nữa đâu… Ha ha ha ha!”
Đáy mắt Ngạo Phong lướt qua nhiều cảm xúc phức tạp, căm hận, không cam tâm… Nhưng rồi cũng chết không nhắm mắt.
Bảy luồng Đoạn Mạch Kiếm Khí vừa rồi b4n ra tất nhiên cũng không tránh đi Đoạn Lãng. Có điều nó không phải dạng xoàng, lập tức vỗ một chưởng xuống đất, xoay người tránh đi. Giờ phút này, nhìn Kiếm Ma phát cuồng, mắt nó sáng rực.
Kiếm Ma đột nhiên nhìn về phía nó, “Ngươi… qua đây!”
Đoạn Lãng nheo mắt lại, đi thẳng tới chỗ hắn ta.
Lúc trước Kiếm Ma bị trâm cài tóc đâm trúng tim, dù chưa rút ra, lại có công lực thâm hậu bảo vệ, chung quy vẫn chẳng sống thêm được bao lâu. Huống chi trong lòng Đoạn Lãng cũng có một vài suy đoán.
Kiếm Ma hơi cúi đầu, nhìn cái đầu còn sót lại của Ngạo phu nhân, lẩm bẩm một đoạn khẩu quyết công pháp.
Đoạn Lãng lập tức tập trung ghi nhớ.
Kiếm Ma chỉ đọc một lần rồi nói với giọng quái gở: “Nhớ được bao nhiêu phải xem chính ngươi… Đây là Đoạn Mạch Kiếm Khí hội tụ tâm huyết cả đời của ta… Nếu mai sau ngươi dùng chiêu này giết Bộ Kinh Vân cũng xem như báo thù cho Ngạo phu nhân…” Nói rồi giọng điệu dần trầm xuống, “Nhưng người nàng ấy hận nhất là ta… là ta…” Hắn ta đột nhiên rút cây trâm cắm ở ngực ra, máu tươi hòa lẫn với máu của Ngạo phu nhân thấm trên áo quần.
Kiếm Ma ngẩng mặt lên trời cười dài, “Vậy ta cho nàng toại nguyện… nàng cũng cho ta toại nguyện… chúng ta vĩnh viễn không chia cách…” Dứt lời, hắn ta cũng lìa đời.
Đoạn Lãng nhìn thi thể Kiếm Ma với vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm bằng giọng trào phúng: “Uổng công chờ đợi mười mấy năm trời… đúng là… nên bảo ngươi si tình hay ngu ngốc đây…” Nói rồi nó dùng Hỏa Lân Kiếm đào một cái hố lớn, ném thi thể Kiếm Ma và đầu Ngạo phu nhân vào trong, lấp đất lên, nói với gò đất nho nhỏ đó: “Bản thiếu gia sẽ vui vẻ tiếp nhận Đoạn Mạch Kiếm Khí của ngươi, còn bảo ta giết Bộ Kinh Vân ư… Ha ha…” Nó quay người, tiếng nói nhỏ dần theo bóng dáng khuất xa.
…
Sau khi rời khỏi Bái Kiếm sơn trang, Bộ Kinh Vân không vội lên đường trở về. Nó biết có nhiều người nhắm vào mình. Con người là vậy, dính đến lợi ích là thường mất hết bình tĩnh. Bây giờ tin đồn có được Tuyệt Thế Hảo Kiếm có thể xưng bá võ lâm đã lan truyền khắp giang hồ rồi, cái tin nực cười như thế mà lại có rất nhiều người tin, kể cả thế lực của Thiên Hạ Hội có bày ra đó, vẫn không ít kẻ không tiếc mạng muốn liều một phen.
Huống chi, họ cho rằng không chọc nổi Thiên Hạ Hội chẳng lẽ lại không động được đến Bộ Kinh Vân? Đúng là Thiên Hạ Hội đã gần như kiểm soát cả thiên hạ, nhưng người giang hồ bản tính ngông cuồng, Thiên Hạ Hội giết hết bọn họ được chắc? Đến lúc đó cứ lao lên một lượt giết Bộ Kinh Vân, cướp lấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm rồi tìm nơi núi thẳm rừng già trốn vài năm, luyện thành cao thủ tuyệt đỉnh, thế thì Thiên Hạ Hội còn gì đáng sợ nữa.
Có người còn nghĩ rằng dù Bộ Kinh Vân là đệ tử của bang chủ nhưng không phải người thừa kế, nó có chết trong tay bọn họ thì bang chủ cũng chỉ tức giận lúc ấy thôi, qua vài năm là sẽ nguôi ngoai. Chờ tới lúc có được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, luyện thành cao thủ tuyệt đỉnh, có khi Thiên Hạ Hội lại quay sang lôi kéo mình ấy chứ.
Thế là Bộ Kinh Vân, người nắm giữ Tuyệt Thế Hảo Kiếm, trở thành miếng mồi béo bở người người săn đuổi hệt như thịt Đường Tăng vậy.
Bộ Kinh Vân không vội trở về, như thế vừa dễ đụng độ kẻ khác vừa tiêu hao nhiều thể lực lẫn nội lực, quá nguy hiểm. Chưa kể bây giờ nó đang bị thương, tốt nhất là vừa đi vừa trị thương, dù có gặp kẻ địch mạnh vẫn còn sức chống đỡ.
Trên đường đi, số trộm cướp nó gặp phải nhiều đếm không xuể, nhưng đều đã biến thành xương trắng. Tất nhiên không phải toàn bộ bọn chúng đều do nó ra tay diệt trừ. Kiếm Nô, Kiếm Tỳ và thợ đúc kiếm Chung Mi, những người nhất quyết đi theo nó, cũng góp sức không nhỏ.
Thợ đúc kiếm Chung Mi là nhân vật cấp đại sư, dù tay phải bị phế vẫn có ý nghĩa to lớn đối với Thiên Hạ Hội. Bộ Kinh Vân không muốn ông đi cùng mình, mà muốn ông đến thành Thiên Ấm trước chờ nó, như thế có thể tránh xung đột trực tiếp. Nhưng Chung Mi nhất quyết không đồng ý, nói rằng muốn theo sát nó để bảo vệ Tuyệt Thế Hảo Kiếm.
Kiếm Nô, Kiếm Tỳ càng khiến người ta đau đầu hơn. Đây là một cặp chị em song sinh có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, ăn mặc lại cuốn hút. Họ cứ đi theo Bộ Kinh Vân, khiến nó không biết phải nói gì. Nếu là những cô gái bám theo nó trước đây, nó chẳng ngại tung vài chưởng tiễn họ về nhà. Nhưng ánh mắt hai chị em này nhìn Tuyệt Thế Hảo Kiếm còn nóng bỏng hơn cả lúc nhìn nó, lại tự xưng là nô bộc của kiếm, sinh ra để phục vụ kiếm. Điều này khiến Bộ Kinh Vân không tiện xuống tay, dù sao đúng là nó đã lấy mất Tuyệt Thế Hảo Kiếm người ta bảo vệ suốt nhiều năm. Hơn nữa, hai chị em này đều đạt nhất đẳng đỉnh phong, võ công không hề kém, còn có một bộ kiếm pháp đồng bộ, chắc sư phụ cũng sẽ thấy hứng thú. Thế nên nó chỉ đành nhẫn nhịn.
Hôm đó, Bộ Kinh Vân thong thả đi trên đường, đằng sau cách nó không xa là ba người Chung Mi và Kiếm Nô, Kiếm Tỳ. Nơi này đồng không mông quạnh, toàn bùn đất đá sỏi. Nhưng tâm trạng Bộ Kinh Vân lại khá tốt, nó đã đi được hơn nửa chặng đường, cứ theo tốc độ này, chỉ vài hôm nữa là đến thành Thiên Ấm. Khí lạnh quanh người nó cũng bớt đi vài phần, khiến ba người kia không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Nhưng sự đời mấy khi được như mong muốn. Bộ Kinh Vân không muốn kiếm chuyện, chỉ mong mau chóng về bên sư phụ, vậy mà cứ có chuyện đến kiếm nó.
Bộ Kinh Vân đột nhiên dừng bước, vì phía trước có người chặn đường.
Dọc đường đi, số người đến cướp kiếm, hoặc giành giật hoặc trộm lén, nhiều vô kể, nhưng chưa có ai công khai chặn đường nó thế này. Khoan bàn đến việc Bộ Kinh Vân vốn đã là cao thủ khó đối phó, riêng việc để lộ hành tung lai lịch thế này thôi đã khó tránh ngày sau bị Thiên Hạ Hội tìm đến tính sổ.
Nhưng người đó lại lẳng lặng đứng đó, nét mặt bình thản, ánh mắt kiên định.
Bộ Kinh Vân lập tức nghiêm mặt, tập trung tinh thần, bởi người nọ chính là Vô Danh.
Vô Danh là Võ Lâm Thần Thoại trong truyền thuyết, quan trọng hơn, hắn còn là bạn của Lăng Ngạo Thiên. Vậy mà lại muốn làm khó Bộ Kinh Vân sao?
Sau một thoáng dừng lại, Bộ Kinh Vân tiếp tục tiến lên, tới khi cách Vô Danh chừng mười bước thì dừng chân, bình thản gọi một tiếng: “Tiền bối.”
Vô Danh không nói mấy câu khách sáo, chỉ nhìn nó rồi chìa tay trái ra: “Giao kiếm cho ta.”
Đôi mắt trở nên lạnh lẽo, Bộ Kinh Vân cất giọng lạnh lùng: “Dựa vào cái gì?”
Vô Danh bình thản nói: “Người, kiếm và tâm tương thông, chủ ác thì kiếm ác, chủ thiện thì kiếm thiện. Ngươi sát khí tận trời, cầm Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay sẽ chỉ lạm sát người vô tội, cuối cùng rơi vào con đường tà ma. Ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Cơn tức cuồn cuộn trong lòng Bộ Kinh Vân, nó gằn giọng: “Ông cũng chỉ muốn có được thanh kiếm này mà thôi, cần gì phải viện dẫn lý do. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ông chỉ luôn lấy chuyện sát khí ra để răn dạy ta… Ta vẫn luôn nể tình ngày ấy ông cũng xem như cùng sư phụ cứu giúp ta, lại là bạn của sư phụ, nên mới không so đo tính toán…” Nói rồi mắt nó trở nên sắc bén, nhả từng chữ rõ ràng: “Kiếm này chỉ cùng tồn tại với Bộ Kinh Vân. Nếu cố chấp cướp nó, ta với ông từ nay thành thù!” Hiếm có lúc Bộ Kinh Vân nói nhiều thế này, nhưng lại vô cùng kiên quyết, dường như muốn nói hết những định kiến của Vô Danh với nó suốt bao năm qua.
Vô Danh cũng hơi giật mình trước lời nó nói, nhìn nó đăm đăm một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Từ nhỏ lệ khí của ngươi đã quá nặng, đến bây giờ vẫn không chịu tỉnh ngộ. Ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành ra tay.” Dứt lời, Vô Danh xuất chỉ nhanh như chớp giật, một luồng kiếm khí vô hình bắn thẳng vào Bộ Kinh Vân.
Đây là Vô Thượng Kiếm Đạo, tuyệt chiêu do Vô Danh dày công khổ luyện, nghiên cứu mãi mới sáng tạo ra sau khi đột phá, còn mạnh hơn cả Mạc Danh Kiếm Pháp. Vô Thượng Kiếm Đạo chia thành tứ đạo: Vô Hình, Vô Tình, Vô Danh và Vô Ngã. Hôm nay là lần đầu tiên Vô Danh sử dụng nó.
Vô số kiếm khí vô hình bổ tới, chính là Vô Hình Đạo trong Vô Thượng Kiếm Đạo. Bộ Kinh Vân vội vàng rút kiếm cản lại, nhưng loáng cái đã thấy kiếm khí xuyên qua lưới kiếm, nhắm thẳng vào mình. Tức thì, nó cảm thấy toàn thân như bị ngàn kiếm đâm xuyên, lùi về sau mấy bước, đau không chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng cố giữ vững thân thể, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm Vô Danh, nói: “Ta không phải đối thủ của ông, nhưng đừng hòng bắt ta bỏ cuộc!”
Dứt lời, Bộ Kinh Vân vận khí đi khắp toàn thân, xương cốt, kinh mạc đều truyền tới cảm giác đau nhức do phải chịu gánh nặng quá sức. Nhưng nó coi như không cảm thấy gì, thoắt cái cầm kiếm đâm thẳng, dốc toàn bộ nội lực vận hành Ma Kha Vô Lượng, dẫn sức mạnh nguyên bản của mây vào trong cơ thể, mượn sức mạnh này vung kiếm, biến hóa ra mưa kiếm tấn công trực diện Vô Danh.
Đôi mắt Vô Danh hơi trầm xuống, hắn xuất chỉ, Vô Hình Kiếm Khí có uy lực mạnh hơn hẳn ban nãy lao đi vun vút, ngay cả bùn đất đá sỏi cũng bị cắt thành bột mịn.
Dù Bộ Kinh Vân có gắng gượng dùng Ma Kha Vô Lượng, mượn sức mạnh nguyên bản để tăng cường kiếm thế vẫn còn kém xa Vô Danh. Vô Thượng Kiếm Đạo cao hơn một bậc so với những lý giải về kiếm của Bộ Kinh Vân từ trước đến giờ. Quả không hổ là Vô Danh.
Bộ Kinh Vân khó lòng chống đỡ, thoắt cái trên người đã có thêm mười mấy vết máu, còn có một luồng kiếm khí cắm thẳng vào cổ tay phải của nó. Ngay sau đó, nó chỉ cảm thấy cổ tay đau tê tái, Tuyệt Thế Hảo Kiếm lập tức rời tay bay đi mất.
.Kiếm Thần: Mẹ nó, tên con trai ta lại dùng để tưởng nhớ tình địch. Ta hận!
Tuyệt Vô Thần: Đừng nhắc đến nữa, đều tại ta đổi tên cho con trai, đến cha nó cũng giết luôn.
Bộ Kinh Vân: Con ta vứt bỏ lương tri.
Nhiếp Nhân Vương: Con ta nhập ma.
Đoạn Lãng: Ha ha, nếu bàn về việc làm rạng danh tổ tông thì phải xem con cháu nhà họ Đoạn ta đây!
Kiếm Ma: Mỗi người một chí hướng, cho con làm bộ khoái đi.
Phá Quân: Cho con đi bán bánh bao là hết chuyện chứ gì?
Đoạn Soái: Thằng con cũng phải nghe lời mới bảo được. Con ta ấy à, lần nào gặp nó cũng thấy nó bị truy sát.
Nhiếp Phong: Con ta cứ luôn làm ngược ý ta, ta dạy nó đao pháp gia truyền, nó lại luyện ngược.
Lam Nguyệt Thánh Chủ: Ta giết con rồi mà không biết.
Bắc Dã Hùng Sư: Ta tự sát rồi mà con ta không biết.
Long Tụ: Con nuôi của ta cái gì cũng tốt, mỗi tội mê kiếm đến điên cuồng.
Dịch Lão Đại: Con nuôi của ta cái gì cũng tốt, mỗi tội ham mê cờ bạc.
Hoắc Bộ Thiên: Con nuôi của ta cái gì cũng tốt, mỗi tội thấy chết không cứu.
Lam Hiền: Hầy, sao đứa con ta nhận nuôi lại không phải Thần Phong?
Hoàng Ảnh: May quá, may mà đứa con ta nhận nuôi không phải Lam Võ…
Đoạn Soái: Con ta trưởng thành rồi, mười mấy năm không gặp, lần đầu gặp lại phát hiện nó ăn trộm, còn đánh cho ta thương tật khắp người.
Nhiếp Nhân Vương: Con ta trưởng thành rồi, mười mấy năm không gặp, lần đầu gặp lại thấy nó bẻ gãy bảo đao gia truyền.
Đoạn Soái: Mẹ kiếp, cái lão cuồng đao kia, con ngươi không giết được ngươi, lại phế mất cánh tay của ta.
Nhiếp Nhân Vương: Cái lão cuồng kiếm kia, con ta chặt một cánh tay của ngươi, con ngươi thì muốn lấy mạng ta luôn đó!
Đoạn Soái: Ngươi đừng nói nữa, con trai ta muốn lấy mạng ngươi, con trai của con trai ta cũng muốn lấy mạng ta!
Hùng Bá: Con gái vẫn tốt hơn, thời khắc mấu chốt còn biết lao ra cứu cha.
Đệ Nhị Đao Hoàng: Mẹ nó, con gái lớn không giữ nổi, giấu ta len lén dẫn trai về nhà!
Miêu Bách Tà: Con gái lớn không giữ được cũng không có gì đâu, miễn đừng kiếm thằng con rể tâm thần mất trí là được!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Truyền Thuyết Hùng Bá
Chương 89
Chương 89