Sư Hòa nhìn Mộ Tương đang ngủ, rửa sạch thân thể hắn rồi dùng quấn chăn cho hắn.
Theo lý thì hiện tại tu vi Mộ Tương cực cao, sẽ không dễ cảm thấy mỏi mệt, nhưng có lẽ điều cầu biết bao năm cuối cùng đã được thỏa mãn một phần, hơn nữa Sư Hòa còn nhận lời để hắn nhớ rõ tất cả, Mộ Tương cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Sư Hòa đóng cửa sổ lại, chắn gió lạnh bên ngoài.
Y ngồi bên mép giường, trên người chỉ khoác một lớp áo trong mỏng, lẳng lặng ngắm gương mặt say ngủ của Mộ Tương.
Tiểu đồ đệ dường như ngủ không yên, lông mày nhíu lại, hai tay vô thức nắm chặt chăn bông. Sư Hòa dứt khoát nắm lấy tay hắn.
Có lẽ là nhiệt độ của hai lòng bàn tay chồng lên nhau khiến Mộ Tương cảm thấy an tâm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sư Hòa chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tới tình cảnh ngày hôm nay, ban đầu nhận Mộ Tương làm đồ đệ cũng là nhờ duyên phận, sóng lòng gợn lên bèn dẫn về Thái Thanh.
Sau đó, đứa trẻ thật sự vừa ngoan vừa mềm, sợ lạnh còn sợ giông bão, thường xuyên chạy tới tu thất cuộn tròn trong lòng y để ngủ, bình thường cũng dính người vô cùng, nhưng rất nghe lời, thiên phú cũng thuộc mức thượng giai, vì thế y càng thêm cưng chiều.
Nhưng bắt đầu xa cách từ bao giờ?
Sư Hòa nhớ là khoảng Mộ Tương đến tuổi vấn tóc, đột nhiên thường trốn tránh y, chạm mặt cũng không chịu nhìn thẳng y, ngồi cùng nhau ngoài giảng bài thì dường như không có gì để nói.
Trước nay Sư Hòa không thích cưỡng cầu, nếu Mộ Tương cố ý tránh y, tuy không biết nguyên nhân nhưng chỉ cần hắn vui vẻ thì tùy theo hắn thôi.
Mặc dù sau đó vì đồng môn nói điều không nên nói, Mộ Tương tàn nhẫn ra tay với sư huynh đệ bị chúng trưởng lão khiển trách, Sư Hòa vẫn bảo vệ hắn, cảm thấy có thể thông cảm.
Dẫu không rõ vị đệ tử kia nói gì, song chung quy là gã ăn nói ngông cuồng trước, tu vi cũng kém Mộ Tương, chẳng phải là đáng đời sao?
Nhưng Sư Hòa không ngờ chuyện này sẽ mang đến tai họa cho Mộ Tương.
Y gặp bình cảnh cần bế quan, mà trong lúc ấy, tiểu đồ đệ của y bị trưởng lão Thái Thanh trục xuất sư môn, lý do là nhiều lần ra tay với đồng môn, không thân thiện không đoàn kết, còn có tình cảm với sư phụ là y.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tâm ôm vọng niệm là bất luân bất nghĩa.
Đây quả thực là một chuyện lớn, trục xuất sư môn ở Thái Thanh tính ra chỉ là nhẹ, nếu nghiêm trọng có thể trực tiếp tước bỏ tu vi.
Sư Hòa cũng không khó chịu vì tâm ý của Mộ Tương, chỉ cảm thấy tiểu đồ đệ vẫn quá ngốc, tại sao loại chuyện không nên bị người khác biết được sẽ bại lộ trước mặt đại chúng, còn bị mọi người thẩm phán?
So với vọng niệm của Mộ Tương, Sư Hòa càng lo lắng cho sự an toàn của hắn hơn. Khi bị trục xuất sư môn, hắn bị trưởng lão Thái Thanh đánh một chưởng, trên người có thương tích. Đồ đệ của Lạc Thần y, tự nhiên trong thiên hạ có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm.
Điều Mộ Tương không biết là, Sư Hòa đã đi tìm hắn, thậm chí vi phạm khế ước không can thiệp chuyện lẫn nhau với Ma Tu giới, y bước vào nơi đó. Phát hiện Mộ Tương bị đệ tử đồng môn đánh nhau trước đó truy sát nên bất đắc dĩ nhập ma, chuyện đầu tiên Sư Hòa làm khi trở lại Thái Thanh chính là huỷ hoại căn cốt của tên đệ tử đuổi giết Mộ Tương, tróc sạch toàn bộ tu vi, thân thể không còn thiên phú, không khác gì người thường.
Nhưng dù sao chăng nữa thì mọi thứ đều không thể thay đổi, miễn còn sống tốt là được.
Không phải là Sư Hòa không biết tên đệ tử đã trở thành một người phàm rồi vẫn bị Mộ Tương tìm tới tận cửa tra tấn đến chết, nhưng khi Lệnh Trần trưởng lão chất vấn thậm chí nói muốn thảo phạt Mộ Tương, y vẫn lên tiếng bảo vệ.
Sư Hòa hoàn toàn thực hiện lời hứa hẹn lúc mới gặp gỡ, “Chắc chắn sẽ che chở ngươi chu toàn”.
Song dưới sự dung túng ấy, Mộ Tương cuối cùng vẫn mắc sai lầm lớn.
Hắn đã hại tính mạng mấy ngàn vạn người Đại Tương. Nếu hắn chỉ là một người thường thì không sao, nhưng điều cấm kỵ nhất của người tu đạo là vướng vào nhân quả.
Huống chi Mộ Tương còn tự tiện sử dụng Luân Hồi Cảnh, tội càng thêm tội.
Mà hắn từng là đệ tử Thái Thanh, là đồ đệ của Sư Hòa, phần nhân quả này không chỉ dừng trên người hắn mà còn chia cho Thái Thanh.
Lần đầu tiên Lệnh Trần trưởng lão dám can đảm oán giận trước mặt y, nói đây đều là kết quả do y quá dung túng.
Cuối cùng Mộ Tương đã chịu thảo phạt, Sư Hòa tự mình động thủ, tự mình giam cầm hắn trên Nhân Quả Đài chịu mọi đau khổ, rồi đích thân moi tim hắn ra, còn cả trái tim của mình.
Không ai biết y thực hiện thuật đổi mệnh, khi có người phát hiện thì đã không còn kịp nữa. Sư Hòa chưa đưa ra lời giải thích nào, chỉ nói hắn là đồ đệ bổn tọa.
Lời này có thể hiểu theo nhiều cách, vì là đồ đệ, nên dạy dỗ không nghiêm là cái sai của người làm sư phụ là y, chịu tội thay là chuyện hết sức bình thường.
Cũng có thể hiểu thành, vì là đồ đệ nên không đành lòng thấy hắn mất mạng vô ích, không nhập nổi luân hồi.
Tất nhiên cũng có thể hiểu là, Sư Hòa giống đồ đệ y, trong lòng mang ý bất luân, chẳng qua không ai dám nói ra điều này.
Mọi thứ trong quá khứ đều được làm như lẽ đương nhiên, như thể vốn chính là như thế, ngoại trừ chuyện giường chiếu hôm nay không nằm trong dự đoán của Sư Hòa.
Trong đời luân hồi cuối cùng, Vô Tình đạo sụp đổ, Sư Hòa rõ ràng cảm nhận được từng đợt sóng lăn tăn trong lòng mình. So với quá khứ tâm như nước lặng, bây giờ có thể cảm nhận rõ hơn rằng trái tim mình đang gợn sóng, gợn sóng vì Mộ Tương.
Thời điểm y hỏi ra câu “Điện hạ còn thương ta không”, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Sư Hòa bình tĩnh đón nhận tất cả những điều này, nhưng không có ý định đáp trả. Y là một người sắp chết, hà tất kéo theo cả tương lai của Mộ Tương?
Đối với Sư Hòa, việc hôm nay là nỗi kích động khó khống chế, đại khái là không thể nhìn thấy nước mắt của Mộ Tương, không thể thấy hắn giãy giụa thống khổ. Vì vậy khi bắt gặp viền mắt đỏ bừng của hắn, trong lòng dâng lên niềm bất đắc dĩ, chỉ nghĩ muốn hắn vui vẻ hơn, có thể làm bất cứ thứ điều gì.
Muốn gì cũng cho.
Nhưng phải làm gì tiếp theo đây, nếu Sư Hòa đi rồi, Mộ Tương phải sống tiếp thế nào?
Sư Hòa liếc sợi tóc bạc bên người, sinh mệnh lực của y đang dần trôi đi từng chút.
Mệnh số của y đã định, không có bất luận biện pháp nào để thay đổi nó.
Trong lúc ngủ mơ, Mộ Tương lẩm bẩm thành tiếng: “Sư phụ…”
Sư Hòa định thần lại, nằm xuống cạnh Mộ Tương, ôm Mộ Tương vào lòng, khẽ vỗ về lưng dỗ hắn yên giấc, như hồi hắn còn bé.
……
Một giấc này ngủ tới chạng vạng, mặt trời chiều ngả về Tây. Lúc Mộ Tương tỉnh lại, bên người ấm áp dễ chịu, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc Sư Hòa, như đang nằm mơ.
Trước khi ngủ thật ra hắn có nghĩ, liệu Sư Hòa có sử dụng thuật pháp với hắn, phong ấn ký ức của hắn, thừa dịp hắn đang say ngủ hay không. Sau đó chờ hắn tỉnh dậy, cung điện vắng ngắt lạnh lẽo chỉ còn mỗi mình hắn.
Trái tim hắn cũng trống rỗng, từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng mình thật sự chỉ có một mình.
“Tỉnh rồi à?”
“… Ừm.”
Mộ Tương còn hơi sững sờ. Ngoài những ảo tưởng dâm loạn trong quãng thời gian nhập ma, hắn chưa bao giờ thật sự nghĩ Sư Hòa có thể cùng hắn làm chuyện thân mật giữa phu thê.
Hắn nghĩ cho dù chỉ ôm, cho dù là hôn nhẹ chuồn chuồn lướt nước như những tình nhân bình thường, hắn đã mãn nguyện vô cùng.
Phía sau vẫn hơi khó chịu, Mộ Tương vốn không muốn đứng dậy, nhưng nhìn sắc trời rồi nói: “Ta đi nấu mì.”
Không trách hắn làm mì mỗi ngày, chủ yếu là không biết món nào khác.
Sư Hòa đè lại eo hắn. Mộ Tương suýt chút nữa nằm nhoài trên người Sư Hòa, luống cuống nhìn y.
Sư Hòa: “Đi hạ giới ăn đi.”
Sư Hòa tỏ ý mình muốn dành thời gian tiếp theo ở hạ giới và hỏi Mộ Tương có sẵn lòng ở bên y không.
Sư Hòa: “Nếu không muốn thì chúng ta sẽ ở lại đây.”
Lần đầu tiên Mộ Tương có quyền lựa chọn từ Sư Hòa.
Hắn ngẩn ngơ: “Ta nghe ngươi.”
Sư Hòa vốn dĩ không định xuống hạ giới, nhưng hiện giờ y không có tu vi trên người, thân thể không thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt của Tu Đạo giới trong thời gian dài. Nếu muốn sống lâu hơn thì đi trần gian tĩnh dưỡng là lựa chọn tốt nhất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn
Chương 35
Chương 35