Lưu Hoán Minh ký tên lên chứng từ, giờ phút này ông ta như đang ngậm một ngụm máu trong họng, nuốt không trôi, nhả cũng không ra.
Nhưng đối phương không đứng dậy, Lưu Hoán Minh cũng chỉ có thể ngồi im trên ghế.
Dù cho hiện tại đang bị khuất nhục, ông ta cũng không thể đứng dậy rời đi.
Đoàn Dự nhìn khuôn mặt đối phương, rõ ràng không cam lòng lại cố nén không dám biểu hiện trên mặt.
Nhưng gương mặt ông ta càng bình tĩnh, càng có thể nói rõ lửa giận trong lòng ông ta.
Đây là điều mà Đoàn Dự muốn.
Sau đó người đàn ông từ ghế trên đứng dậy, lúc chuẩn bị đi còn không quên lưu lại một câu.
“Tôi sẽ cho Lưu Hoán Đông một khoản bồi thường.”
Lời này lọt vào tai người đối diện, nghe vô cùng mỉa mai.
Đoàn Dự và Phó Hành Vân đi rồi, Lưu Hoán Minh mới từ ghế trên đứng lên, sau đó cất bước ra khỏi Cục Cảnh Sát, mới vừa đi ra ngoài không được vài bước liền giận dữ đạp thùng rác bên đường.
“Mẹ nó!”
Chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông tây trang giày da phẳng phiu lúc này trở nên vặn vẹo, sống hơn ba mươi năm Lưu Hoán Minh từ trước tới nay chưa từng khuất nhục như bây giờ.
Mà sự khuất nhục này lại khiến ông ta điên dại.
Lưu Hoán Minh trong lòng tức đến nổ phổi, Lưu Hoán Đông trêu chọc gây sự đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện thường ngày, nhưng mà lần này lại cố tình chọc tới Đoàn Dự.
Lưu Hoán Minh phút chốc cảm thấy đầu muốn bốc khói.
Nhưng trong lòng ông ta cũng có dự cảm xấu, chuyện của Lưu Hoán Đông cơ hồ là hỏng hết hình tượng, nếu công ty nhà họ Đoàn muốn kết thúc hợp đồng, công ty bọn họ trong hạng mục lần này có thể nói là tan thành mây khói.
Thứ nhất là lúc trước công ty bọn họ vứt hết danh dự chấm dứt hợp đồng với công ty nhà họ Thẩm để đầu quân về công ty nhà họ Đoàn, thứ hai về việc công ty nhà họ Đoàn kết thúc với bọn họ, Tinh Huy trong ngành cũng nhất định chịu ảnh hưởng.
Sau ngần ấy năm, thì không ai ngốc đến nổi đối nghịch với công ty nhà họ Đoàn.
Không có gan đi trêu chọc công ty nhà họ Đoàn, Lưu Hoán Minh nháy mắt cảm thấy trước mắt tối sầm.
Nhưng vừa rồi nói như thế nào ông ta cũng coi như là cho Đoàn Dự cái thể diện, tình nguyện đứng ra làm người xấu, Đoàn Dự không có khả năng quá tuyệt tình.
Nhưng mà Lưu Hoán Minh còn chưa lái xe trở lại công ty, đã nhận được tin công ty nhà họ Đoàn chấm dứt hợp đồng.
Lưu Hoán Minh dừng xe ở ven đường, suy sụp dựa vào lưng ghế, rất lâu không nhúc nhích.
Công ty nhà họ Thẩm bị niêm phong, Tinh Huy cũng bị công ty nhà họ Đoàn chấm dứt hợp đồng, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu người chế giễu.
Trong khoảng thời gian này Đoàn Dự có thể nói là đi sớm về trễ, nhưng cho dù mỗi lần về nhà trễ tới mức nào, Lộ Viễn Bạch đều sẽ mở ngọn đèn nhỏ ở phòng khách chờ anh trở về.
Đoàn Dự mỗi lần từ cửa tiến vào là có thể thấy Lộ Viễn Bạch mặc áo ngủ gấu nhỏ ngồi trên sô pha xem phim, mà sau khi nghe được tiếng bước chân của anh, Lộ Viễn Bạch mang khuôn mặt thanh lãnh liền treo lên một vẻ mặt cười nhàn nhạt nhìn anh.
Nụ cười vừa dịu dàng vừa quyến rũ, dường như có thể đem trái tim Đoàn Dự trong nháy mắt lấp đầy.
Sau đêm đầu tiên đó, Đoàn Dự vẫn luôn khắc chế không chạm vào Lộ Viễn Bạch, giai đoạn này anh lại đi sớm về trễ, Lộ Viễn Bạch hiển nhiên cũng đau lòng, rốt cuộc Đoàn Dự cũng không phải người sắt, lượng công việc quá nhiều khiến rạng sáng mỗi ngày anh mới về nhà.
Nhưng dù là có trễ đến bao nhiêu, Đoàn Dự cũng đều về nhà.
Bởi vì anh biết Lộ Viễn Bạch không có anh sẽ ngủ không được, cho dù Lộ Viễn Bạch có thể ôm quần áo của anh ngủ, nhưng vẫn không bằng người thật của anh.
Đoàn Dự cảm thấy có lỗi với cậu, dù cậu có ngủ được đi nữa vẫn thấy như thế.
Mỗi ngày đều muốn về nhà sớm một chút, nhưng giờ cuối năm, lượng công việc nhiều nên không có cách nào.
Có một lần Lộ Viễn Bạch ngồi trên sô pha chờ anh, buổi tối hôm đó trời mưa, tuy rằng Đoàn Dự lái xe, nhưng khoảng cách từ gara đến cửa chắc chắn sẽ bị ướt một chút.
Đoàn Dự bước vào cửa cơ thể lạnh ngắt, Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên sô pha thấy người đã trở về, nhìn Đoàn Dự bị nước mưa thấm ướt nhẹp bả vai, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng.
Lập tức đi lấy khăn lông cho Đoàn Dự lau người, nhưng mà lúc ấy Đoàn Dự bởi vì công tác bận một tuần hơn đã không chạm vào cậu.
Chiêu thứ năm trong bí kíp trà xanh, hiện tại Đoàn Dự dùng đến thuần thục.
Ánh mắt nhìn cậu đăm đăm, dăm ba câu đã khơi mào đồng cảm của đối phương, thời gian để Lộ Viễn Bạch lấy khăn lông cũng không cho đã trực tiếp ôm người ta đè lên sopha trong phòng khách.
Trên TV còn đang chiếu bộ phim văn nghệ Lộ Viễn Bạch tham diễn, trong phim Lộ Viễn Bạch đóng vai thư sinh nho nhã lễ độ.
Khác hẳn so với người đàn ông đang nằm dưới thân mà anh thấy.
Đoàn Dự nhìn, khóe miệng gợi lên một mặt mỉm cười ác liệt.
Ngày hôm sau Đoàn Dự xuân phong đầy mặt đi làm, mà Lộ Viễn Bạch sống dở chết dở trên giường miệng lẩm bẩm mắng chửi cầm thú.
Cuối cùng cũng qua năm mới, Đoàn Dự hiếm khi đón lấy kỳ nghỉ.
Đa số công việc đều đã được xử lý, có thể ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Đoàn Dự đi làm về sớm, mới ba giờ chiều đã về đến, mà lúc này Lộ Viễn Bạch đang ôm Thí Thí cùng Mi Mi ở trước cửa sổ sát đất phơi nắng.
Lộ Viễn Bạch hai mắt híp lại, Mi Mi ở trong lòng cậu phát ra tiếng khò khè khò khè thoải mái, Thí Thí nằm ngửa trên đùi Lộ Viễn Bạch vô cùng an nhàn.
Sau đó Thí Thí xoay người lại, đột nhiên từ trên đùi Lộ Viễn Bạch trượt xuống.
Cục bông ngốc nghếch vốn đang nằm yên ổn đột nhiên mất điểm tựa, trong lúc nhất thời ngơ ngác gào lên: “Ngao”
Thí Thí nhỏ giọng ngao một tiếng, đã được người đàn ông đi đến bế lên.
Lộ Viễn Bạch nghe được tiếng bước chân mở mắt ra, chỉ thấy người đàn ông đón ánh mặt trời đứng trước mặt cậu.
Lộ Viễn Bạch có chút bất ngờ, không nghĩ Đoàn Dự sẽ trở về sớm như vậy.
Đoàn Dự nhìn ra được, rũ mắt nhìn cậu: “Hiện tại có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
Lộ Viễn Bạch hiển nhiên cũng vui, nhưng khi tay người đàn ông từ trên eo cậu trượt xuống dưới, Lộ Viễn Bạch có chút cười không nổi.
Quả nhiên, buổi tối Đoàn Dự nhớ thương chuyện đó.
Thấy mặt cậu đầy phòng bị nhìn mình, Đoàn Dự nói: “Không cùng nhau tắm sao?”
Lộ Viễn Bạch gật gật đầu: “Anh tắm trước đi.”
Đoàn Dự nhìn đối phương, biết là lần ở phòng khách đã làm cậu sợ rồi, nên bây giờ cậu mới đề phòng với anh.
Kỳ thật đối với lần trước, Đoàn Dự cũng cảm thấy mình làm có chút quá, nhưng trong lòng lại không có một chút hối hận.
Người đàn ông đi vào phòng tắm ánh mắt nhìn theo Lộ Viễn Bạch, còn có chút chưa từ bỏ ý định nói: “Chúng ta đã lâu không cùng nhau tắm rồi.”
Lộ Viễn Bạch nhìn cũng không nhìn người đàn ông, cái đã lâu này cũng mới chỉ có hai ngày.
Trong lúc Đoàn Dự tắm nhanh như chớp, Lộ Viễn Bạch bắt đầu lục tung khắp phòng, đem bao cùng gel bôi trơn ném hết.
Kỳ thật bao chỉ là để trang trí, mua cũng dư thừa, đối phương trước nay cũng chưa dùng qua.
Lộ Viễn Bạch liếc mắt nhìn thứ đang cầm trên tay một cái, sau đó ném toàn bộ vào thùng rác lầu một.
Làm xong hết thảy Lộ Viễn Bạch mới nhẹ nhàng thở ra.
Đoàn Dự tắm xong quấn khăn tắm đi ra, nhìn cơ bắp rắn chắc trên người người đàn ông, Lộ Viễn Bạch không tự giác nuốt ngụm nước miếng.
Liếm môi dưới, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Đoàn Dự nhìn bóng lưng của Lộ Viễn Bạch, trong lòng nghĩ trong chốc lát phải lấy cái cớ gì, mới có thể cho phép anh vào phòng tắm.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch chưa tiến vào bao lâu lại đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm đục.
Đoàn Dự trong lòng căng thẳng vội bước nhanh vào phòng tắm, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch che lại cái trán bị sưng đỏ.
Đoàn Dự vừa muốn tiến lên dò hỏi tình hình, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch nâng đôi mắt đào hoa ngây ngô nhìn Đoàn Dự, ủy khuất bĩu môi nói: “Vợ ơi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ
Chương 110
Chương 110