“Cậu vừa… đánh nhau với người kia đó hả?”
“Không.” Adrian ngồi xuống cạnh Fayn, nhíu mày hỏi, “Sao cậu cứ nghĩ rằng tôi muốn đánh cậu ta vậy?”
Hiệu trưởng vẫn đang đọc diễn văn, Fayn dùng sổ lưu niệm che miệng để tránh bị camera chụp được, “Không phải mình tôi mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy! Lúc hiệu trưởng vừa lên đọc diễn văn thì ai kia đã đỏ mắt đẩy cửa đi vào, nhìn như khóc ấy, chưa tới hai phút sau thì cậu cũng vào theo… Mới rồi hai người ở ngoài làm gì thế?”
Adrian cười khẩy: “Gì mà đỏ mắt chứ? Trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi đấy.”
Fayn trợn mắt nói: “Mọi người đều thấy thế! Không tin đợi về cậu xem phát lại mà xem, lúc cậu ta đi vào có cả tá máy quay xung quanh, muốn góc nào có góc đó. Mà tôi nói này, bây giờ cộng đồng ảo đã loạn lắm rồi, chẳng ai quan tâm hiệu trưởng nói gì sất, toàn bộ đều thảo luận xem hai cậu vừa mới làm gì đấy —— cậu không đánh cậu ta thật đấy à? Thế cậu ta khóc cái gì?”
Adrian nhíu mày, theo bản năng định phản bác, không đâu, có đánh cậu ta cũng không khóc, Chung Yến không phải người dễ rơi nước mắt vì nỗi đau thể xác như vậy.
Lời đã đến miệng lại nuốt trở lại.
“Tôi không, gặp rồi, nói hai câu thôi.”
Hồi tưởng lại, đúng thật cũng chỉ nói hai câu, hắn nói hai câu, Chung Yến một câu. Thậm chí hai câu mà hắn nói còn không phải nói với Chung Yến.
Fayn hiển nhiên không tin tưởng, hừ hừ nói: “Thôi đi, cậu mới nói hai câu mà đã khiến Thượng nghị viên nhà người ta khóc à?”
Adrian lạnh lùng nhìn lại Fayn chăm chăm, người sau bị đôi mắt màu bạc không chút độ ấm làm dọa sợ, bỗng ý thức được bản thân đã phạm vào điều tối kỵ —— không ngừng nhắc tới Chung Yến.
“Cậu ta khóc hay cười thì liên quan gì đến tôi? Có phải cậu đã quên ngày này của bảy năm trước rồi không, chính vào lúc này, ngay tại đây, cậu ta đã đối xử như thế nào với tôi? Fayn, ngày hôm ấy cậu cũng ngồi bên cạnh tôi! Chung Yến, con người này, căn bản,” Adrian nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, “Không, có, trái tim.”
Fayn ấp úng gật đầu, ngồi xung quanh họ một vòng đều là thân tín của Adrian, các quan quân đương nhiệm của tinh khu Navi. Cả đám ban đầu còn hóng hớt dựng thẳng tai nghe lỏm, thấy chỉ huy tức giận đều vội mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể đột nhiên sinh ra hứng thú gì lớn với bài diễn văn của hiệu trưởng.
Bên tai rốt cuộc yên tĩnh, Adrian lại không kìm được suy nghĩ… Chung Yến khóc à? Y khóc cái gì?
Hắn biết Chung Yến là một người rất mẫn cảm, có thể vì một chuyện lông gà vỏ tỏi mà rối rắm thật lâu, nhưng cảm xúc của Chung Yến lại ít khi bị dao động nhiều. Ít nhất là ba năm ở trường học, hắn chưa từng thấy Chung Yến cười to, khóc lớn hay giận dữ bao giờ. Người đàn ông tóc đen mắt đen này như thể luôn bình tĩnh, luôn rụt rè, khéo léo, thật khó tin người như vậy lại lớn lên từ cô nhi viện.
Theo bản năng, Adrian đưa mắt nhìn về phía ghế khách quý của học viện.
Ngồi ở vị trí chính giữa là tộc trưởng gia tộc Yate, ông ngoại Adrian, Stalvern Yate. Gia tộc Yate là một gia tộc có truyền thống gần gũi với trí tuệ nhân tạo, trong quá khứ hơn hai thế kỷ, lịch sử phát triển của trí tuệ nhân tạo đều có dấu ấn nổi bật của gia tộc Yate. Cho tới hơn mười chín năm về trước, trí tuệ nhân tạo đời thứ nhất – Kiển chính thức bị loại bỏ, thay thế bởi một thế hệ mới hơn, cường đại hơn – Điệp, trí tuệ nhân tạo từ đó bắt đầu quản lý toàn diện xã hội loài người, điều này khiến danh vọng của các gia tộc kiên định ủng hộ trí tuệ nhân tạo lên ngưỡng đỉnh cao.
Trong mắt nhiều người, người tính không bằng trời tính, số mệnh của gia tộc này đã tận rồi. Tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Yate khi còn trẻ chỉ nhận được một lần kiến nghị sinh con đến từ Điệp, lần đó, lão và vợ mình sinh hạ được một cô con gái, cũng chính là mẹ của Adrian. Nhưng sau khi tuân theo chỉ thị kết hôn sinh con của Điệp, người cha ở rể của Adrian lại không biết tung tích, để lại mẹ hắn buồn bực uất ức, bà ra đi, dòng chính chỉ để lại duy nhất một độc đinh là Adrian. Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà mụn độc đinh này lại mọc lệch, vứt bỏ bối cảnh hiển hách của gia tộc và lý lịch học tập cứng cỏi, tự huỷ đi tương lại mà chạy tới tinh khu nghèo nhất Liên Bang.
Đương nhiên, khi đó không ai nghĩ tới rằng, thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trong bảy năm ngắn ngủi, dư luận càn quét cộng đồng ảo, mà tinh khu Navi lạc hậu xa xôi, nay đã trở thành sự tồn tại mà cả Thủ đô tinh cũng phải kiêng kỵ.
Kể từ đó, gia tộc Yate vốn có quan hệ bất hòa với tổng chỉ huy quân đội Navi lại càng thêm lúng túng. Tộc trưởng Yate vốn là Nghị sĩ đứng đầu trong mười hai Thượng nghị viên tiền nhiệm. Ba năm trước, ông từ chức khỏi Thượng nghị viện, mười hai ghế đại biểu bị trống một. Sau hơn một năm kiểm tra sàng lọc, Chung Yến năm ấy gần hai mươi sáu tuổi được Điệp ưu ái trở thành người ngồi lên vị trí kia.
Người ta truyền tai nhau rằng, tộc trưởng Yate đã ra sức tiến cử Chung Yến, ảnh hưởng tới phán định cuối cùng của Điệp. Vị Nghị sĩ trẻ tuổi này có thế lấy tốc độ kinh người để thượng vị cũng là nhờ đại gia tộc Yate giúp đỡ nhiều mặt, kết quả là, họ dường như quyết định dùng người này để đối kháng với người lúc nào cũng có khả năng bộc phát xung đột ở một bên khác của Liên Bang – Adrian.
Adrian đã gần mười năm không gặp ông ngoại mình. Vì lập trường khác biệt, sau khi hắn theo học tại Học viện Tối cao, việc xã giao ở Thủ đô tinh thì chỉ sợ tránh không kịp, gia tộc thất vọng cực độ với hắn. Ông hắn giờ già đi nhiều, lúc này đang ngồi bên phải Chung Yến nói chuyện, thái độ có vẻ rất ôn hoà —— lão chưa từng ôn hoà với cháu ngoại mình như thế bao giờ —— Chung Yến cũng cung kính nghiêng đầu nghe theo. Stalvern vốn cũng có tóc màu đen, giờ nhìn qua, hai người rất giống một đôi ông cháu vui vẻ hòa thuận.
Adrian cười lạnh. Loại chuyện như dẫn sói vào nhà này, thật mệt cho ông ngoại hắn có thể làm ra, ngồi chung thuyền với con sói mắt trắng như Chung Yến mà cũng không sợ nuôi ong tay áo. Còn Chung Yến, rõ ràng nghe hắn nói xấu ông già ngoan cố này tận ba năm thế nhưng vừa quay đầu đã có thể chân thành hợp tác cùng đối phương ngay, âu cũng xem như có tố chất làm chính khách.
Phía bên kia, hai người trò chuyện đơn giản vài câu thì không nói thêm gì nữa, Chung Yến một thân chính trang màu đen, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, nhìn qua có vẻ lắng nghe hiệu trưởng diễn thuyết rất chăm chú, sắc mặt như thường, hoàn toàn nhìn không ra có gì bất ổn.
Đúng là làm bộ làm tịch, Adrian nghĩ.
Thế nhưng người ta ngay cả làm bộ làm tịch cũng đẹp mắt như vậy. Vị thần thời gian như thể đặc biệt thiên vị người đàn ông trẻ tuổi này, đã hai mươi bảy tuổi nhưng mặt y lại như sứ trắng không chút tì vết, gương mặt thanh lãnh lại tú lệ, ngồi đây mà vẫn giống như một học sinh hai mươi tuổi đang chờ lên đài nghe kiến nghị nghề nghiệp của Điệp lúc tốt nghiệp.
Lúc ấy ngồi trong lễ đường này Chung Yến cảm thấy thế nào nhỉ? Y là người luôn suy xét sâu xa, đắn đo cẩn thận mới có thể cất bước, Adrian hiểu người này rất rõ, vậy nên cái ngày bị phản bội hắn đã biết người này tuyệt không phải nhất thời bị quyền lợi che mờ mắt mà là đã sớm dự mưu tính kế từ trước. Còn việc dự mưu sớm là từ lúc nào, Adrian đoán không được.
Bảy năm trước, hắn thân mật bá cổ Chung Yến tiến vào lễ đường, Chung Yến chắc chắn đã đoán được vài giờ sau sẽ quyết liệt, nhưng lúc ấy thần sắc cậu ta vẫn như giờ phút này, kín kẽ không lỗ hổng. Trước đó thì sao? Thời điểm Adrian dán kín toàn bộ ký túc xá bằng bản đồ giả lập của mình, khảng khái miêu tả lý tưởng của mình với Chung Yến thì sao? Phải chăng khi đó Chung Yến đã sớm biết rõ hai người cuối cùng rồi sẽ mỗi người một ngả? Trước đó nữa, hai người núp trong chăn trò chuyện với nhau về chuyện lý thú tuổi thơ? Chung Yến phải chăng đã tính thăm dò tin tức của gia tộc Yate, cẩn thận thêm một viên gạch cho tiền đồ tương lai của mình? Quay lại trước nữa, lúc hai người họ… mới quen biết nhau thì sao?
Buồn cười là tình cảm hắn bỏ ra còn vượt cả giới hạn tình bạn, nhưng tận đến khi bị đối phương phản bội trước mặt bao người mới ý thức được rằng, người nọ từ đầu tới cuối, đến nửa phần thật lòng cũng không chịu cho hắn.
Vừa nãy đỏ mắt, tám phần là vì tiêu bản thỏ rồi. Adrian thầm cười mỉa mai, có trời mới biết tại sao Chung Yến lại si mê với những động vật lông xù như vậy, nhất là chung tình với loài Thỏ khổng lồ vũ trụ. Đối với Adrian, loài động thỏ sống ngoài vũ trụ này ngoài to xác ra thì vừa ngốc vừa lười, căn bản không có ưu điểm nào.
Adrian ngẩn người. Lễ tốt nghiệp vừa dài dòng lại không thú vị, giờ đây địa vị hai phái ủng hộ và phản trí tuệ nhân tạo ngang nhau, phần lớn thế hệ tuổi trẻ đều có khuynh hướng cải cách, cho dù là học viện lâu đời cũng không ngoại lệ. Có đến hơn quá nửa học sinh tốt nghiệp đều từ chối kiến nghị chức nghiệp của Điệp mà chọn nộp tiền phạt. Trong hai năm gần đây, tình huống này đã không phải là chuyện gì mới.
Sau mấy giờ tổ chức, cuối cùng chỉ còn lại vài học sinh cuối cùng. Dựa theo truyền thống, trình tự lên đài trong lễ tốt nghiệp tiến hành theo thứ tự đảo ngược bảng điểm, do hội trưởng hội học sinh làm người cuối cùng.
Khu vực học sinh phía sau bỗng rối loạn, rất nhiều người xì xào bàn tán, châu đầu ghé tai, động tĩnh càng lúc càng lớn, khiến không ít khách quý ngồi phía trước đều phải quay lại xem đám học sinh đã xảy ra chuyện gì.
“Sao vậy,” Adrian không nhịn được nói, “Hội trưởng hội học sinh lần này là nhân vật không tầm thường nào ư?”
Fayn quay ra sau, vẫy vẫy tay với một học sinh mới vừa từ chối Điệp và biểu thị muốn đến tinh khu Navi làm việc. Học sinh nọ nhìn quanh, hội trường đã bắt đầu rối loạn, thấy mọi người đều bận rộn bàn tán với nhau, không ai để ý cậu ta không tuân theo quy củ mới chạy tới khu vực khách quý.
Chưa đợi Fayn mở miệng, vẻ mặt học sinh kia đã cổ quái nói: “Phó chỉ huy Suster, là như thế này, vừa rồi bên khoa xã hội có một nữ sinh thấy chán nên trộm mở cộng đồng ảo xem, đúng lúc Điệp công bố đề nghị hôn phối phù hợp nhất hàng tuần, anh cũng biết tuần nào cũng có người nằm vùng chờ xem cái này mà…”
Fayn không ngờ còn có người dông dài hơn cả mình, ngắt lời nói: “Nói trọng điểm!”
“Tên của nghị sĩ Chung Yến nằm trong danh sách tuần này.”
Lời này vừa vào tai, Adrian cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, cảm giác không thể diễn tả, tựa như bị ong châm, lại như bước hụt một bước.
Fayn: “…”
Là một trong số ít người biết được nội tình bảy năm trước, anh ta vô thức lo lắng nhìn về phía bạn mình.
“Nhìn tôi làm gì” Adrian nghiêm mặt nói, thâm ý trong mắt Fayn làm hắn tức giận dị thường, gần như không duy trì nổi phong độ, “Chung Yến kết hôn với tên ngốc vận rủi tám đời nào thì liên quan gì đến tôi?”
Học sinh nọ kinh ngạc nhìn Adrian, vẻ muốn nói lại thôi.
- Hết chương 4-
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Có Tiền Ly Hôn
Chương 4
Chương 4