Thế nhưng bọn họ đều không dự liệu được rằng, tới ngày hôm sau, người phải ‘xa cách ngắn ngủi’ căn phòng này không phải chỉ riêng Chung Yến.
Cách thời gian Lệnh Vịnh Quang chính thức thi hành còn có nửa tháng, Chung Yến quyết định sẽ trở lại Thủ đô tinh. Trong mấy ngày y thu dọn hành lý, xã hội hiện thực và cộng đồng ảo đều trong một mảnh rối loạn. Ở biên giới tinh khu Labor, mỗi cửa khẩu đều xếp đầy những hàng dài phi thuyền tư nhân. Quân đội Navi đã điều động gấp đôi binh lực tới tinh khu Labor, đề phòng trong lúc bề bộn sẽ xảy ra rối loạn.
Đối với pháp lệnh mới sắp thi hành, có người phản đối ắt cũng có kẻ ủng hộ. Chẳng qua lần này, người có thể thật lòng ủng hộ pháp lệnh mới không phải kẻ có quyền thế trong tay nhìn ra có thể kiếm được món béo bở từ bên trong, thì là kẻ tin tưởng mù quáng vào trí tuệ nhân tạo thống trị. Đáng tiếc số lượng của hai thành phần này cũng không tính là nhiều, Chung Yến phát giác ra rằng gần như không cần tốn nhiều sức để khống chế dư luận.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, các nơi đều lần lượt xuất hiện hoạt động biểu tình. Ba ngày sau, Học viện Tối cao lên tiếng. Trên trang chủ học viện tuyên bố, Học viện Tối cao Liên Bang tuyệt đối không cho phép học sinh khi tốt nghiệp chỉ có thể chọn một trong hai lựa chọn: tiếp nhận an bài hoặc gánh hoạ chốn lao tù. Ngay hôm đó, toàn bộ giáo viên và học sinh đang học tiến hành bãi khoá toàn diện. Ngày Lệnh Vinh Quang thi hành cũng chính là ngày Học viện Tối cao Liên Bang – Học viên tinh tuyên bố gia nhập vào tinh khu Navi.
Lời uy hiếp này không thể nói là không nghiêm trọng, nó vừa được đăng tải đã gây nên sóng to gió lớn. Nếu như nói Học viện Tối cao tuy thanh danh cường thịnh nhưng cũng chỉ là một trường học mà thôi, thì ngay sau đó mấy phút, các trường phổ thông hàng đầu ở các tinh khu liên tiếp đăng bài thông báo với nội dung tương tự. Không lâu sau, trong một trăm trường phổ thông xếp hạng đầu Liên Bang, phải có đến quá nửa đã bãi khoá hoặc tuyên bố sắp thoát ly Thủ đô tinh và sự quản hạt của chính phủ.
Cả thế giới xôn xao không ngớt. Thời đại hoà bình của nhân loại đã kéo dài hơn mấy trăm năm, rung chuyển lớn như vậy, đừng nói nhóm người sống còn chưa từng trải qua, mà ngay cả truyền miệng cũng chưa từng nghe tổ tiên kể bao giờ. Chỉ có lúc học lịch sự, thầy giáo nhẹ nhàng tóm tắt vài câu về chiến tranh cổ đại, lịch sử mọi người vẫn coi là vô cùng xa xôi, chỉ dùng đến trong lúc thi cử mà thôi.
Intron vội vàng đi trên hành lang tòa Nghị viện.
Hai ngày này, toàn bộ mọi người trong Thượng nghị viện đều loay hoay chân không chạm đất, không khí cũng quỷ dị vô cùng. Lệnh Vinh Quang mà Điệp công bố khiến Thượng nghị viện trở thành cái đích cho dân chúng chỉ trích. Mà mười hai người đứng đầu trong tòa nhà này, đã có tới hai người rũ sạch quan hệ với Lệnh Vinh Quang, đồng thời đăng bài lên án trí tuệ nhân tạo. Đừng nói dân thường, tới ngay cả các Nghị viên đang làm việc ở đây cũng không nhịn được mà âm thầm bàn tán, giữ tâm thế quan sát thời cục.
“Nghị viện Gines, tan tầm hả?”
Lúc Intron sắp ra khỏi cửa, gặp được Bard Pearson và hai vệ sĩ của lão từ bên ngoài trở về. Lão đã qua tuổi bảy mươi nhưng tinh thần còn quắc thước lắm, khuôn mặt chữ điền không giận mà tự uy, chỉ là đôi mắt quá nhỏ, đuôi mắt còn vểnh lên khiến nó thêm một phần khốc liệt.
“Nghị viên Chung Yến không ở đây, trợ lý đắc lực xem ra cũng nhàn nhã nhỉ, sớm vậy đã tan tầm rồi sao?” Pearson cười giả tạo nói. Khi lão ta nói chuyện, trong giọng còn mang một loại khinh thường của kẻ thượng vị, khiến người ta không thoải mái.
“Đương nhiên là nhàn nhã rồi.” Intron điềm nhiên nói, “Những người tăng ca không phải đều đang bận xử lý chuyện Lệnh Vinh Quang hay sao? Nghị viên Chung Yến đã đăng văn bản tuyên bố rằng ngài ấy không có liên quan gì đến pháp lệnh mới này cả, tôi là phụ tá của ngài ấy, vì sao phải ở lại làm thêm?”
Thanh niên trẻ tuổi tóc xoăn đeo kính mắt này thế mà không hề sợ hãi chống đối lại Pearson, quả là nghé con không sợ cọp. Tới cả hai vệ sĩ theo sau Pearson cũng nhịn không được mà liếc cậu ta một cái.
Pearson vốn chỉ vì thấy là trợ lý của Chung Yến, thuận miệng đâm chọc một câu, không ngờ lại bị thằng nhóc chưa tốt nghiệp được mấy năm này bình tĩnh đốp lại. Lấy thân phận của lão, đứng ở cửa Nghị viện lời qua lời lại với một thằng oắt mới hai mấy cũng không khỏi quá thấp kém. Lão âm ngoan dò xét Intron một phen, nhếch môi thả một câu “Cậu thật sự là được Chung Yến chỉ dạy tốt đấy” rồi dẫn theo vệ sĩ nghênh ngang rời đi.
Intron lườm một cái, ra khỏi Nghị viện.
Cậu ta còn đang đi trên đường, thiết bị đầu cuối kêu lên, cậu ta từ chối, mãi cho đến khi về nhà cậu ta mới dùng dụng cụ che dấu lên thiết bị đầu cuối, sau đó mới gọi lại cho dãy số không hiện rõ thông tin kia.
Intron vừa nói một tiếng ‘Ngài Chung’, đầu bên kia đã dồn dập hỏi: “Ai bảo bọn họ nói muốn thoát ly thống trị của Thủ đô tinh? Giáo sư không tới cửa hàng tiêu bản lấy đơn hàng kia sao?”
“Đã đi rồi, thầy đã nói kế hoạch của ngài ra với tư cách của bản thân ông, nhưng mà…” Intron đã biết Chung Yến muốn hỏi điều này, khó xử giải thích, “Bọn họ, chính là các giáo sư khác và hội học sinh, còn có các lãnh đạo và cán bộ học sinh từ các trường phổ thông khác, bọn họ đều cảm thấy kế hoạch kia của ngài quá… quá cẩn thận.”
“Quá cẩn thận ư?” Chung Yến giận tới mức tự bật cười một tiếng, “Cẩn thận mới an toàn! Lệnh Vinh Quang mới đưa ra họ đã muốn chuyển sang phe tinh khu Navi, cũng giỏi cho họ có thể nghĩ ra! Không nói tới các trường học khác, chỉ riêng Học viện tinh đã cách tinh khu Navi tới sáu tinh khu rồi! Đến lúc đó nếu Thủ đô tinh thật sự không chịu nhượng bộ thì sẽ ra sao? Bọn họ nghĩ rằng thái độ của Thủ đô tinh đối với mấy chục trường học sẽ giống với Navi và tinh khu Labor chắc? Hiện giờ hội trưởng hội học sinh của Học viện tối cao là ai? Làm việc không biết suy nghĩ chút nào, làm sao mà…”
Chung Yến rất ít khi nói chuyện nghiêm khắc như vậy. Intron cũng biết y lo rằng Học viện Tối cao dẫn đầu khởi xướng kháng nghị cấp tiến như vậy sẽ khiến Thủ đô tinh càng thêm thủ đoạn khi đối phó với họ hơn, bởi vậy nên mới chuẩn bị trước một bản kế hoạch đầy đủ khéo léo nhưng tùy thời vẫn có thể thoát thân. Nhưng những người trẻ tuổi nhiệt huyết này lại không lo trước lo sau giống như Chung Yến, đối với họ mà nói, vì bản thân, vì trường học, vì tự do và tôn nghiêm nhân loại mà ra sức đánh cược một lần, bỏ mình cũng không tiếc, như vậy mới là nhiệt huyết và tinh thần của tuổi trẻ thanh xuân.
Intron đi theo Chung Yến đã gần hai năm, hiểu rất rõ lo lắng của Chung Yến. Nhưng cậu ta cũng chỉ mới vừa rời xa sân trường chưa được mấy năm đã dấn thân vào đoàn người trẻ tuổi vận động phản kháng, cho nên cũng có thể hiểu được quyết định của các học sinh. Cậu ta chỉ đành cười khổ nghe Chung Yến quở trách nghiêm khắc, chẳng qua y còn chưa nói xong, chỉ nghe có một giọng nam trầm hơn ngắt lời: “Em bàn chuyện thì bàn đi, kéo hội trưởng hội học sinh vào làm gì?”
Intron sững sờ, gì vậy, bên cạnh ngài Chung có người sao? Cậu ta còn chưa kịp nhận ra giọng nói quan tai này là ai, chỉ nghe Chung Yến đã lập tức thay đổi hướng súng: “Có phải anh đặc biệt thưởng thức cậu hội trưởng hội học sinh này không?”
“Không có không có.” Người kia vội nói, giọng mang ý cười, “Tôi đây không phải là có tình kết đặc biệt với hội trưởng hội học sinh, nên yêu ai yêu cả đường đi hay sao.”
Intron lúc này mới kịp phản ứng, chủ nhân giọng nói này đúng là Adrian. Cũng phải nhỉ, Intron thoáng nhìn giờ, ở Navi lúc này đã là đêm khuya rồi, ngài Chung và bạn đời ở cùng nhau cũng là điều bình thường…
…Bình thường cái bíp! Cả Liên Bang có mấy người tin Adrian Yate và Chung Yến ban đêm thật sự ngủ cùng nhau đâu? Ngay tới cả Intron cũng cảm thấy giữa hai người đã có hiệp nghị gì đó mà thôi. Dù sao chuyện hai người cùng từng ở với nhau dưới một mái hiên là chuyện ai ai đều biết, về sau còn trở mặt nhiều năm như vậy. Huống chi, Intron là người từ thời học sinh đã quyết định dấn thân vào trận doanh phản trí tuệ nhân tạo, tự nhiên đối với nhân vật tiên phong như Adrian hâm mộ có thừa, cũng xem như biết một hai về tính cách của hắn. Intron tự nhận là có mắt nhìn người khác, với tính cách như vậy của Adrian, hắn sẽ không thích người kiêu ngạo như Chung Yến đâu —— đương nhiên Intron cũng không biết rằng, Chung Yến không hề kiêu ngạo với Adrian.
Nhưng sự thật là muộn như vậy mà hai người còn ở cùng nhau, vậy cũng chỉ có một loại khả năng…
“Ngài đang cùng chỉ huy Yate trao đổi đối sách trong đêm hay sao ạ?” Intron cảm động nói.
“Trao đổi trong đêm?” Chung Yến nghe được từ này thì hơi nghi hoặc một chút, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, “Vừa nãy chúng tôi cũng có nói tới chuyện này… chắc cũng tính là thế nhỉ?”
Adrian thấy hứng thú hỏi: “Tính là gì?”
“Đừng ngắt lời em.” Chung Yến bất đắc dĩ nói.
Intron đột nhiên cảm giác được điểm gì đó là lạ. Adrian chỉ nghe thấy Chung Yến nói chứ không nghe được lời cậu ta, chứng tỏ Chung Yến không hề mở loa ngoài, nói cách khác là Chung Yến phải để thiết bị đầu cuối sát bên tai. Mặc dù thiết bị đầu cuối có thể thu âm thanh trong một khoảng cách nhất định, nhưng cho dù hai người có sóng vai ngồi cạnh nhau, dưới tình huống thiết bị đầu cuối để sát tai một người, thì âm thanh xa hay gần chắc chắn có thể phân biệt được. Cơ mà vì sao giọng của Adrian nghe… cũng gần vậy?
“Intron,” tiếng Chung Yến kéo Intron ra khỏi mớ suy nghĩ, sau hai lần bị Adrian ngắt lời, Chung Yến dường như đã trấn định trở lại, “Hai ngày tới đây cẩn thận chú ý động tĩnh bên trong Thượng nghị viện, xem xem họ có dấu hiệu nhượng bộ với các trường học hay không. Nếu tan tầm ngày mai còn chưa có dấu hiệu gì, hãy liên hệ với Vahl để ông ấy đưa ra kế trì hoãn… Không, tôi sẽ tự làm,… để bọn họ chuẩn bị bản thảo trước, viết ngay tối nay, ngày mai gửi cho tôi xem.”
“Vâng thưa ngài.”
Chung Yến cúp máy, y vốn đang được Adrian ôm trong lòng, giờ thả lỏng phần lưng dựa vào ngực hắn.
“Ngủ được chưa? Tôi buồn ngủ chết mất thôi.” Adrian cúi đầu ghé vào tai Chung Yến nói, lúc hắn nói môi còn ma sát với tai Chung Yến, làm y mẫn cảm rụt người lại trong ngực hắn.
“Em đã bảo để em vào thư phòng nghe cho anh ngủ trước mà anh lại không cho.”
“Vậy sao được, không ôm em tôi không ngủ được.”
Chung Yến biết hắn sợ mình ban đêm ra khỏi ổ chăn ấm sẽ bị lạnh, lời này chỉ để dỗ mình vui mà thôi, nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào. Chẳng qua chưa được bao lâu y đã buồn bã nói: “Việc này xảy ra, chỉ sợ em phải đi sớm hơn.”
“Không sao cả.” Adrian nghe ra y đang buồn, an ủi: “Xa cách ngắn ngủi là đoàn tụ lâu dài ngày sau.”
Thế nhưng bọn họ đều không dự liệu được rằng, tới ngày hôm sau, người phải ‘xa cách ngắn ngủi’ căn phòng này không phải chỉ riêng Chung Yến.
Dự thảo về Lệnh Vinh Quang bị trì hoãn của Chung Yến còn chưa chỉnh sửa xong, đã nhận được mật báo: Thủ đô tinh quyết định dùng vũ lực trấn áp hoạt động biểu tình của các trường phổ thông.
- Hết chương 73-