TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Có Tiền Ly Hôn
Chương 100: Hoàn chính văn

Cứ nói là phải nhanh chóng giải quyết chuyện giấy chứng nhận kết hôn mới, nhưng hai người vẫn kéo dài tận hai tháng.

Vì lúc Adrian tỉnh dậy, chỉ còn hai tháng nữa là đến kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người và cũng là kỷ niệm 11 năm họ gặp nhau.

Chung Yến mãnh liệt yêu cầu thay mới giấy chứng nhận kết hôn vào ngày đó, như vậy ngày kỷ niệm vẫn là ngày đó, đương nhiên là Adrian không có ý kiến gì.

Chung Yến lại suy nghĩ vô cùng chu đáo, ngày đó sẽ mời bạn bè của Adrian đến nhà tụ tập, sân sau cũng đủ rộng, toàn bộ đều là người trẻ tuổi nên có thể mở một bữa tiệc. Adrian có vẻ cũng không có ý kiến gì, nhưng Chung Yến còn chưa kịp bắt đầu chuẩn bị chuyện này thì đột nhiên có một lời mời xuất hiện, làm gián đoạn kế hoạch của y.

“Lễ khai giảng?” Chung Yến vừa đọc thư vừa nói: “Không phải lễ khai giảng vẫn luôn tổ chức cùng ngày với ngày nhập học sao, sao lần này lại dời sang trước một ngày?”

“Buổi lễ khai giảng đầu tiên sau khi tái thiết phải tổ chức long trọng một chút, mời các cựu sinh viên xuất sắc từ mọi tầng lớp đến tham gia buổi lễ, bất cứ ai gây dựng được chút tên tuổi đều sẽ được mời – nghe nói lượng khách mời còn nhiều hơn ngày thành lập trường năm năm trước.” Adrian cầm một bức thư mời giống hệt y: “Trong các tinh cầu thì Bạch Thuẫn tinh khá nhỏ, nhưng so với các hành tinh nhân tạo khác lại lớn hơn nhiều, cho nên không phải lo về việc không chứa được nhiều khách mời như vậy.”

“Nhưng… nó lại trùng vào ngày chúng ta kết hôn.” Chung Yến nói.

Adrian nói: “Em và anh đều phải chuẩn bị khâu phát biểu, muốn từ chối cũng không được.”

“Cũng đúng.” Chung Yến nói, cũng không quá kháng cực, y vẫn luôn có chút tình cảm yêu mến với Học viện Tối cao – nơi mà lần đầu tiên y cùng Adrian gặp nhau. Y nghĩ một hồi rồi nói: “Đi đi, tuy em không còn tại vị nhưng anh vẫn là thống soái, dù sao vẫn phải nể mặt một chút. Đằng nào giấy chứng nhận kết hôn cũng cấp online, mấy phút là xong, đến lúc đó chúng ta tranh thủ mấy phút trước sự kiện là được. Anh định chuẩn bị khâu phát biểu thế nào?”

“Để anh xem, trong bức thư này có văn bản đính kèm viết, muốn anh làm… anh hùng…” Phía sau còn một chuỗi tính từ ca ngợi công lao của hắn, hắn không đọc nổi nữa, trợn mắt há mồm mà nói: “Ai viết danh hiệu này cho anh thế, xấu hổ quá vậy? Của em là gì?”

“Đại diện cựu học sinh xuất sắc.” Chung Yến nhẹ nhàng nói ra: “May quá, của em nghe vẫn bình thường.”

“Sao anh lại không thể là đại diện cựu học sinh xuất sắc chứ?” Adrian ghen tị, nhìn chằm chằm vào thư mời của Chung Yến.

Chung Yến nói: “Vì đại hiện cựu học sinh xuất sắc chỉ có một.”

Adrian không hề bất ngờ với kết quả này. Lúc còn đi học, Chung Yến là nhân vật đứng đầu trong các loại bảng xếp hạng, là đại biểu hội học sinh. Sau khi tốt nghiệp, ban đầu xông xáo vào giới chính trị, thành công rồi thì lui thân, sau đó lại dấn thân vào sự nghiệp phổ cập khoa học và công ích – Hiệp hội bảo vệ thỏ khổng lồ vũ trụ của y hiện giờ đang hoạt động rất sôi nổi, chỉ mới online được vài tháng ngắn ngủi mà giờ đã là tổ chức bảo vệ động vật lớn nhất, hợp tác với các doanh nghiệp, tổ chức lớn trong mọi tầng lớp xã hội – Ngay cả hình ảnh đại sứ thương hiệu là con thỏ khổng lồ vũ trụ trong nhà ngài thống soái cũng không có lai lịch rất lớn.

Cộng đồng ảo đồn rằng, nghe nói khi thống soái tiến sâu vào tinh cầu nhân tạo để cứu loài người đã không tuân theo quy định, mang đồ trang sức may mắn do Chung Yến – bạn đời của hắn và cũng là tổng thống lúc bấy giờ – làm vào theo. Món trang sức này đóng vai trò là vật trung gian giúp hắn mở ra cánh cửa dẫn đến máy chủ của trí tuệ nhân tạo, cũng mở ra cánh cửa của kỷ nguyên tự do mới cho toàn bộ loài người.

Rất nhiều giảng viên cùng sinh viên của Học viện Tối cao đã chứng thực rằng: từ lâu họ đã biết đến sự tồn tại của vật trang sức may mắn kia, mà vật đó lại được làm từ lông của con thỏ này.

Chung Yến đã mở một trang riêng cho con thỏ trong nhà, chỉ trong một đêm mà con thỏ này đã leo lên bảng xếp hạng độ nổi tiếng của Liên Bang, thứ hạng ngay sát gần hai chủ nhân của nó. Chưa kể sau khi thống soái tỉnh dậy, có khoảng thời gian còn ngày nào cũng livestream cho thỏ ăn – theo lý thuyết thì Thỏ khổng lồ vũ trụ chỉ cần cho ăn hai tuần một lần là đủ, vậy nên điều này khiến mọi người vô cùng tức giận, hành vi làm thỏ béo từ khi bị Hội trưởng Hiệp hội bảo vệ Thỏ khổng lồ vũ trụ đích thân bắt quả tang mới xem như dừng lại.

Lễ khai giảng sau khi Học viện Tối cao Liên bang được trùng kiến lại có thể nói là cực kỳ chói sáng. So với lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường năm ngoái, lượng người chờ livestream lần này tăng vọt gấp nhiều lần.

Đây là lần đầu tiên cặp bạn đời huyền thoại – Thống soái Liên bang cùng Tổng thống đầu tiên của thời đại mới xuất hiện công khai cùng nhau kể từ sau buổi lễ nhậm chức tổng thống hơn nửa năm trước. Hai người là nhân vật cốt lõi nhất trong việc thúc đẩy quyền tự trị của loài người, bởi vậy nên được hàng vạn người thán phục và yêu mến. Về sau thống soái bị thương nặng, lâm vào hôn mê bất tỉnh, tổng thống lúc ấy đã chắp tay nhường lại quyền lực để chăm sóc hắn, câu chuyện tình yêu này càng khiến vô số người cảm động.

Những người năm ngoái chạy đến xem tiết mục kẻ thù không đội trời chung gặp lại nhau, hôm nay lại sôi nổi ngồi chờ livestream xem cảnh ân ái của cặp đôi này.

Khi Adrian và Chung Yến tay trong tay bước trên thảm đỏ đến cổng trường mới, bước chân không khỏi dừng lại.

Dưới dòng chữ đầy khí thế huy hoàng “Học viện Tối cao Liên Bang” có treo một tấm hoành phi màu đỏ viền vàng lộng lẫy, phía trên có viết: Nhiệt liệt chào mừng Sao Song tử của Học viện Tối cao Liên Bang.

Không cần phải viết tên, cả thế giới đều biết từ này được sử dụng để nói đến hai người nào. Mười năm trước, Sao Song tử nổi tiếng khắp Học viện Tối cao Liên bang đã đoạn tuyệt trước mặt mọi người ngay trong lễ tốt nghiệp, mỗi người chạy đến một đầu Liên Bang, kể từ đó không còn ai nhắc đến từ này nữa. Không ai ngờ rằng, mười năm sau, Sao Song tử thế mà lại hợp lại một lần nữa. Liên bang cũng từ hình thức chỉ có một trung tâm duy nhất là Thủ đô tinh trở thành cục diện hai hạch tâm như hiện nay.

Sách sử vĩnh viễn do phe thắng viết lên. Trong sự kiện đã được chính phủ công bố với dân chúng, clip quyết định dừng kế hoạch phút cuối của Chung Yên đã được xóa sạch, chỉ để lại hình ảnh sáng chói nhất của mọi người. Nói Adrian và Chung Yến hiện giờ đang là hai người được Liên Bang kính trọng nhất cũng không quá đáng, Học viện Tối cao cố ý chuẩn bị hoành phi cho bọn họ cũng không có gì là lạ.

Trong ngôi trường này, từ nhân viên nhà trường cho đến học sinh đều tràn ngập cảm giác về sự ưu việt, mọi hoạt động của họ từ trước đến giờ chưa từng mời những người không phải bạn học đến tham gia, theo lời nói của hiệu trưởng nhiệm kỳ cũ thì chỉ riêng học sinh trường họ đã đủ để chèo chống bất cứ một sự kiện lớn nào. Một mặt, bọn họ cực kỳ vui vẻ với việc thể hiện sự ưu tú của bản thân với thế giới, mặt khác lại tự tạo nên một xã hội thu nhỏ có tính bài ngoại. Cách gọi “Sao Song tử” vốn xuất phát từ nội bộ diễn đàn nhà trường giờ nhắc lại lần nữa khiến rất nhiều người dừng bước, lòng đầy xúc động ấm áp.

Ngôi trường cũ không còn, nhưng những người như bọn họ vẫn còn, những thứ quan trọng nhất cũng đều đã được lưu giữ.

Adrian và Chung Yến cũng dừng lại nhìn nhau, ngầm hiểu mà khẽ cười. Camera phát sóng tìm thấy gương mặt trọng điểm, lập tức không ngừng chuyển động xung quanh họ. Hai người cất bước đi vào trong, chợt bắt gặp hai gương mặt quen thuộc.

“Ai mà ngờ được danh hiệu “Sao Song tử” năm đó khi mở diễn đàn chúng ta phải lén lút rồi nghĩ nát cả óc mới ra, giờ lại được treo ngay trước cổng chính của trường, livestream cho cả thế giới xem nữa chứ, hu hu hu…” Người phụ nữ có vóc dáng thấp bé sụt sịt vừa nói.

Một người phụ nữ khác cao hơn đứng bên cạnh vừa lướt xem tin tức trên thiết bị đầu cuối vừa nói: “Cậu còn biết là đang livestream cho cả thế giới à, giữ giá chút đi xem nào, đừng khóc nữa.”

“Tôi khóc thì làm sao! Giờ chúng ta quang minh chính đại mà! Nghĩ lại nhiều năm chúng ta sáng lập diễn đàn đã bấp bênh biết bao…”

Người phụ nữ cao hơn trông thấy Adrian và Chung Yến, vẻ mặt như thường gật đầu chào hỏi: “Về rồi sao, đàn em Chung Yến.”

Tiếng khóc của người phụ nữ thấp hơn bỗng nhiên nghẹn lại, Chung Yến cũng khách khí trả lời: “Chúng em về rồi, chào hai chị.”

Đợi đến khi họ đi xa, Adrian mới ngập ngừng hỏi: “Em biết đàn chị đó à?”

“Ừm, tiền bối trong hội học sinh – em có nhắc chị ấy với anh rồi mà. Đầu năm chúng ta vừa kết hôn, không phải có một tin giả đó sao, nói gì mà có giống Thỏ khổng lồ vũ trụ mới ấy. Tin tức đó là từ chị ấy đấy, em còn hỏi anh xem có cần nhắc nhở chị ấy không còn gì.”

Adrian: “…” Hóa ra người tạo ra diễn đàn kỳ lạ đó chính là chị ấy.

“Người còn lại em không rõ lắm, hình như là bạn của tiền bối năm đó. Vừa nãy chị ấy khóc gì thế nhỉ? Em tình cờ nghe được nửa câu, hình như là lập nghiệp thất bại? Không thể nào, người có thể được mời đều là những người rất thành công mà.”

Adrian có vẻ như hiểu được một chút, lại như không hiểu được gì, thật sự hắn chẳng biết giải thích từ đâu, cũng may Chung Yến không phải là người hoài cổ. Hoặc nói đúng hơn, ngoài Adrian ra, y không hề quan tâm đến người khác, chỉ nói bâng quơ một câu rồi bỏ qua đề tài này.

“Cuối cùng, tôi còn một câu muốn nói.”

Buổi lễ chuẩn bị kết thúc, các khách mời quan trọng lần lượt lên đài đọc phát biểu, Adrian tuy là người áp chót nhưng bài phát biểu lại rất ngắn, chưa được bao lâu đã nói tới câu cuối cùng.

Hắn hướng mặt xuống dưới đài, nơi các bạn học, giáo sư cũng như các học sinh còn đang học tại trường ngồi, cũng đối mặt với các công dân trên toàn thế giới đang xem trực tiếp. Tiếng nói của hắn vang vọng khắp lễ đường huy hoàng của ngôi trường mới: “Các bạn! Hẹn gặp lại ở tinh khu Navi!”

Tinh khu Navi đã không còn đơn thuần chỉ là một địa danh nữa, nó còn là danh từ tượng trưng cho ý chí tự do bất khuất của con người. Càng quan trọng hơn chính là câu nói này chính là câu nói cuối cùng mà Adrian đã để lại trước khi rời khỏi trường trong buổi lễ tốt nghiệp của tám năm về trước.

Năm ấy hắn từ chối công việc do trí tuệ nhân tạo sắp xếp, cất cao giọng nói: Các bạn, hẹn gặp lại ở tinh khu Navi!

Năm ấy, tiếng chất vấn và xôn xao vang lên không dứt, hắn dẫn theo số người hưởng ứng ít ỏi mà rời đi.

Tới hôm nay, hắn lại một lần nữa đứng trên đài nói câu nói này, toàn trường đều không kìm được cảm xúc mà màng dậy. Đám đông vỗ tay reo hò, không khí của cả buổi lễ được đẩy lên cao trào.

Adrian đi xuống đài, trực tiếp bước trở về vị trí của mình và Chung Yến. Chỉ trong nháy mắt đó, Chung Yến dường như lại thấy được một Adrian hăng hái của tuổi hai mươi.

Chung Yến cười nói: “Ngài Thủ lĩnh à, anh khiến bầu không khí trở nên sôi nổi như vậy thì lúc em lên phải làm sao đây?”

“Yên tâm đi ngài Hội trưởng, em cũng không kém cạnh gì anh đâu.” Adrian nháy mắt với y, cười nói, “Mau đi đi.”

Diễn thuyết xưa nay vẫn luôn là thế mạnh của Chung Yến, nhưng để nói tới diễn thuyết một cách nhẹ nhàng tự nhiên đến vậy thì y vẫn là lần đầu tiên được trải nghiệm. Có lẽ là do không khí của Học viện Tối cao lúc này quá quen thuộc thoải mái, tới khi nên xuống sân khấu trong tiếng pháo tay như sấm, tâm trạng của y vẫn còn rất vui vẻ. Nhưng y không đi xuống dưới, mà dừng lại trên bậc thang cuối của lối đi.

Adrian đang đứng đó chờ y, vẻ mặt trạng trọng nghiêm túc.

Ánh mắt toàn trường đổ dồn về đây. Trong hội trường bắt đầu có âm thanh xì xào bàn tán, nhưng tới khi Adrian quỳ một gối xuống, tất cả lại trở về sự yên tĩnh.

“Quý ngài Chung Yến,” Adrian nâng một cái hộp nhỏ lên, hỏi, “Anh sẽ một lòng yêu thương em, cũng sẽ chỉ trao sinh mệnh và sự trung thành này cho một người duy nhất là em. Em có đồng ý trở thành người bạn đồng hành cùng tới cho tới cuối cuộc đời không?”

Chung Yến chưa từng tùy tiện để lộ vẻ yếu thế trước mặt người ngoài, thế nhưng giờ phút này tất cả mọi người đều thấy y không kiềm được mà rưng rưng nước mắt. Đang lúc y chuẩn bị mở miệng nói lời đồng ý, Adrian mở chiếc hộp ra.

Ở bên trong là một chiếc nhẫn vàng, không biết vì sao bên trên còn có hai cái nhánh nhỏ chìa ra, có hình hai nửa bầu dục.

Chung Yến: “…”

Cái thứ gì đây?

Sững người vì chiếc nhẫn một giây, y rất nhanh đã lấy lại tinh thần, kiên định trả lời: “Em đồng ý!”

Y vừa dứt lời, bên cạnh lập tức ‘phụt’ một tiếng, ruy băng nhiều màu lấp lánh rơi lả tả lên người y và Adrian. Chung Yến quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Fayn đang cầm một cái thân pháo giấy loại nhỏ đang đứng một bên, cười nói: “Việc kéo pháo giấy này tám năm trước đã luyện tập xong rồi, hôm nay cuối cùng cũng dùng tới!”

Chung Yến cũng nở nụ cười, Adrian bế y xuống khỏi cầu thang, hai người ôm chặt lấy nhau. Chỉ nghe thấy tiếng ‘bụp bụp’ vang lên không dứt, những mảnh ruy băng màu từ trên đỉnh lễ đường lập tức bay xuống khắp nơi, bên trong đâu đâu cũng là tiếng hoan hô chúc phúc cho cặp đôi.

“Cái nhẫn kia là đặt trước từ tiệm tôi đó mọi người!” Trong hàng ghế khách quý, một người đàn ông trẻ tuổi có quả đầu đủ màu sắc hưng phấn nói với những người xung quanh, “Nhẫn đính hôn tám năm trước của họ, chính là cái đang đeo trên tay ấy, cũng là tôi thiết kế đó! Thống soái thật sự là ân nhân của tôi mà, lúc đầu tôi còn suýt thì không làm nghề này tiếp được. Năm ngoái họ kết hôn nhé, tiệm tôi làm ăn đắt khách cực kỳ. À nhưng mà nhẫn cưới lần này thì không bán được, mẫu lần này là do Thống soái tự thiết kế, có xin bảo hộ hình ảnh rồi. Tạo hình kiểu tai thỏ mà trông cũng giống cái vương miện lắm cơ. Thống soái quả nhiên là thống soái, quá là sáng tạo!”

“Khụ, hai bạn học này.” Hiệu trưởng không biết từ lúc nào đã đứng trên sân khấu, nghiêm túc nói: “Thêm cả lần này, hai người đã phá hư ba buổi lễ rồi. Tuy nói Sao Song tử là niềm kiêu ngạo của học viện, nhưng chuyện này xin các vị học sinh ở đây đừng bắt chước học tập theo. Trừ phi các bạn cũng đi cứu vớt thế giới, nếu không cầu hôn trong buổi lễ thì trường học cũng sẽ không hỗ trợ chuẩn bị pháo hoa đâu.”

Trong tiếng cười vang ngập tràn sảnh đường, Adrian nắm chặt tay Chung Yến, cười nói với hiệu trưởng: “Xin lỗi thầy hiệu trưởng, tôi cam đoan đây sẽ là lần cuối cùng!”

Tiếc nuối năm ấy chưa thể hoàn thành rốt cuộc đã có thể bù đắp trọn vẹn vào ngày hôm nay. Vào năm thứ mười một quen nhau, hai người nắm chặt tay nhau cùng bước tới nửa đời sau yên bình hạnh phúc.

- Hết chương 100-

- Hết chính truyện-

Đọc truyện chữ Full