Lão còn chưa lẩm bẩm xong thì nghe người bán tranh nói: “Sau khi Chu tiên sinh qua đời, bức ‘Chùa Vân Sơn’…”
Lão sửng sốt quay đầu hỏi Lâm Tử Nghiên: “Hắn mới nói gì thế?”
Giang Tự Hành trả lời thay y: “Hắn nói Chu Di mất rồi.”
“Ngươi mới chết!” Lão già tiến lên mắng, “Cơm có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói bậy bạ!”
Người nọ nhìn lão, không phục nói: “Ta không nói bậy bạ, Chu tiên sinh qua đời hồi đầu năm rồi, mọi người đều biết.”
Mấy người trước sạp tranh cũng gật đầu, có phần đau lòng.
“Nói bậy!” Lão tức giận, “Vậy tại sao ta không biết?!”
“Do kiến thức ngươi nông cạn, còn trách ai?” Người nọ mất kiên nhẫn phất phất tay, đuổi lão đi, “Không mua thì đi đi, đừng làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta.”
Lão trợn mắt, há mồm nói: “Tranh của ngươi là giả!”
Người kia nhất thời nóng nảy, “Nói bậy gì đó?! Đây chính là bút tích của Chu tiên sinh!”
“Vớ vẩn!” Lão già nói, “Tiểu Nghiên nhà ta dùng chân vẽ còn đẹp hơn.”
Giang Tự Hành quay sang hỏi Lâm Tử Nghiên: “Ngươi biết vẽ bằng chân luôn à?”
Lâm Tử Nghiên: “…” Ta không biết gì hết.
“Lão già này, cố ý phá đám phải không?!” Người bán tranh vén tay áo lên, tức giận nói, “Nếu còn không đi thì đừng trách ta không khách khí!”
Lão già im lặng một lát rồi bỗng nhiên lật đổ quầy tranh, đoạn kéo Lâm Tử Nghiên chạy, “Tiểu Nghiên, đi mau!”
Giang Tự Hành: “…”
“Đứng lại!” Người nọ bị hất quầy tranh, giận đến xanh mặt, thấy lão già kéo Lâm Tử Nghiên chạy thì quay đầu nhìn Giang Tự Hành, “Ngươi cùng một phe với bọn họ đúng không?!”
“Không phải.” Giang Tự Hành lập tức nhấc chân đi, “Ta chỉ vô tình đi ngang qua.”
“Bớt làm bộ!” Người nọ không tin, đuổi theo cản hắn, Giang Tự Hành không nói hai lời co giò chạy thẳng.
“Đứng lại! Không được đi!”
Lão già kéo Lâm Tử Nghiên, thấy người nọ không đuổi theo, đang định nghỉ lấy hơi thì nghe sau lưng lại truyền tới một tiếng hô to, “Đứng lại!”
Lão quay đầu lại nhìn thì thấy mấy tên to con cầm cây gậy đuổi tới.
Lão hoảng sợ: Tìm côn đồ luôn à?!
“Không biết xấu hổ.” Lão vừa chạy vừa mắng, “Bán tranh giả còn khùng như vậy!”
Lâm Tử Nghiên chạy đến nỗi thở không ra hơi, vịn tường dừng lại thở gấp nói: “Chạy… Chạy hết nổi rồi.”
“Không được.” Lão kéo y, “Bọn họ sắp đuổi tới rồi.”
Lâm Tử Nghiên thở hổn hển lắc đầu, “Mệt quá…”
Thấy mấy tên to con đã đuổi tới sau lưng, lão vén tay áo lên định liều mạng với bọn họ: “Ai sợ ai, ta đánh chết các ngươi…”
Lão còn chưa nói hết thì mấy tên to con kia vội vã chạy qua người lão.
Lão già: “…” Không phải đuổi bọn ta à?
Lúc này, trên tường đột nhiên xuất hiện một người, người nọ nhìn mấy tên to con chạy đi xa thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lão ngẩng đầu lên thì bất ngờ nhìn thấy hoa khôi ở Xuân Vũ Lâu hôm qua.
“Ngươi…” Lão già bừng tỉnh hiểu ra, “Bọn họ đuổi theo ngươi hả?”
“Suỵt.” Hoa khôi đeo tay nải leo xuống, nhỏ giọng nói, “Hai vị, ta đi trước, cáo từ.”
Nàng vừa quay người thì đụng phải người khác: “Ây da…”
Giang Tự Hành nhìn nàng, đi tới đỡ Lâm Tử Nghiên dậy, “Không sao chứ?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, vẫn còn thở gấp.
“A!” Hoa khôi chợt kêu lên rồi quay đầu tránh sau lưng lão già.
Lão già ngẩng đầu lên thì thấy mấy tên to con cách đó không xa đang quay lại đây, vừa đi vừa nhìn xung quanh như đang tìm người.
Lão nhìn tay nải của hoa khôi: “Cô nương à, ngươi trộm đồ của người ta đúng không?” Không thì mấy người này tìm ngươi làm gì?
“Ta không có.” Hoa khôi đáp: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, đại gia, ngài giúp ta một tay được không?”
Lão già: “Không được.”
Hoa khôi: “Ta biết đập đá trên ngực!”
Lão già: “Được!”
Giang Tự Hành: “…” Tóm lại vẫn chỉ muốn nhìn đập đá trên ngực đúng không?
Sau đó, hắn thấy Lâm Tử Nghiên không còn thở gấp nữa, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta cũng muốn xem.”
Giang Tự Hành cam chịu số phận chắn trước người hoa khôi. Được rồi, xem thì xem.
Mấy tên to con kia chạy tới thấy mấy người Giang Tự Hành, hỏi: “Có nhìn thấy một cô nương xinh đẹp không?”
Lão già: “Có á, cô nương nào trên đường cũng đẹp mắt.”
Tên to con thấy bọn họ không biết thì cũng không nghĩ nhiều, quay người đi nơi khác tìm.
“Đa tạ.” Hoa khôi vỗ ngực nói, “Dọa chết ta mất.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Giang Tự Hành nhéo mi nói, “Ngươi là hoa khôi Xuân Vũ Lâu thật à?”
Trong lòng hoa khôi vẫn còn sợ hãi, đáng thương nói: “Có thể vừa đi vừa nói không? Ta sợ bọn họ đuổi theo.”
“Có thể có thể.” Lão già hưng phấn nói, “Đúng lúc trở về rồi xem đập đá trên ngực.”
Vì vậy, bọn họ trốn tránh mấy tên to con đi tới bến tàu.
Lão già kỳ quái nói: “Đi tới chỗ đó làm gì?”
“Cha ta ở bên kia chờ ta.” Hoa khôi nói, “Thật ra ta là A Ngâm, không phải hoa khôi gì cả.”
Lâm Tử Nghiên hiếu kỳ nói: “Vậy tại sao ngươi lại ở Xuân Vũ Lâu?”
A Ngâm trầm mặc một hồi mới nói: “Hoa khôi trong đó là tỷ tỷ của ta, chúng ta là tỷ muội sinh đôi.”
Lão già thấy cô nương dường như không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa. Dù sao mục đích của bọn họ chỉ là xem đập đá trên ngực thôi.
Lúc bọn họ đi tới bờ sông lại gặp phải mấy tên to con.
“Là các ngươi!” Tên to con thấy bọn họ đi chung với hoa khôi, tức giận nói, “Các ngươi cùng một phe!”
Lão già lui ra sau mấy bước, vỗ bả vai Giang Tự Hành nói: “Giao cho ngươi.”
Giang Tự Hành nheo mắt. Cần đánh nhau mới nhớ đến ta à?
Lâm Tử Nghiên nắm tay áo hắn nói: “Cẩn thận chút.”
Mí mắt Giang Tự Hành không chớp, gật đầu rồi tiến về phía mấy tên to con đang đi tới, bàn tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng.
Sau đó chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, mấy người kia ngay tức khắc bị đạp ra ngoài.
Đúng lúc này một chiếc xe ngựa đi ngang qua. Con ngựa kia bị mấy người đột nhiên văng ra làm giật mình, hí lên rồi chạy loạn khắp nơi.
Lâm Tử Nghiên đứng ở bờ sông, thấy con ngựa chạy tới thì vội vàng lách người né tránh nhưng lại bước hụt chân té xuống sông.
Nước sông tràn vào miệng khiến y bị sặc, cảm giác quen thuộc như có người bóp cằm đổ thuốc vào miệng y.
“Lâm Tử Nghiên!” Giang Tự Hành hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống.
Nước sông lạnh như băng, Lâm Tử Nghiên lạnh đến thấu xương, vùng vẫy cố bám lấy gì đó.
“Lâm Tử Nghiên…”
Không biết qua bao lâu, Lâm Tử Nghiên mơ màng mở mắt ra thì thấy Giang Tự Hành mặt đầy lo lắng ngồi ở mép giường, sờ trán y nói: “Tỉnh rồi à? Có khó chịu chỗ nào không?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.
“Không sao thì tốt.” Lão già bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, “Dọa chết ta.”
Giang Tự Hành thấy sắc mặt Lâm Tử Nghiên tái nhợt, đau lòng nói: “Ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa, ngươi chờ chút, uống thuốc rồi hẵng ngủ tiếp.”
Bọn họ đã trở về khách đi3m, Hứa Nhị đang ở dưới bếp sắc thuốc cho Lâm Tử Nghiên.
Giang Tự Hành mở cửa đi ra ngoài, lão già thấy Lâm Tử Nghiên ngồi trên giường ngơ ngác nhìn cửa phòng thì nói: “Thấy khó chịu hả? Ta đi mở cửa nha?”
“Không phải.” Lâm Tử Nghiên kéo chăn, nhẹ giọng nói, “Thầy ơi…”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Người Chung Áo
Chương 59
Chương 59