“Đại Ngưu.” Lâm Tử Nghiên vội vàng nói, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không sao.”
“Công tử đừng sợ, ta đến cứu…” Lâm Đại Ngưu vung dao phóng lợn, vừa định xông tới thì dừng lại, “Không, không sao?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu nói: “Ngươi cất dao đi đã.” Dọa người quá.
Lâm Đại Ngưu nhìn dao trong tay rồi lại nhìn lão già, căm giận nói: “Nhưng vừa rồi lão gạt ta, lão nói công tử đã ra khỏi thành!” Thiếu chút nữa thì ta không tìm được công tử!
“Còn không phải ta sợ ngươi hại Tiểu Nghiên sao?” Lão vội vàng biện minh: “Ta nào có biết ngươi từ đâu tới, nếu là người xấu thì làm sao bây giờ?”
Lâm Đại Ngưu: “Vậy cũng không thể giả mạo lão gia nhà ta!”
Lão hơi xấu hổ, “Ta chỉ thuận miệng nói…”
Giang Tự Hành kéo lão ra khỏi người Lâm Tử Nghiên, quay đầu nói với Lâm Đại Ngưu: “Vậy ngươi chém lão đi.” Ta không cản đâu.
Lão già: “…” Còn miếng lương tâm nào không?!
“Đừng quậy nữa.” Lâm Tử Nghiên bất đắc dĩ nói, “Đại Ngưu, thu dao lại đi.”
Lâm Đại Ngưu chỉ đành không tình không nguyện mà giắt dao về lại bên hông.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lâm Tử Nghiên hỏi, “Không phải ngươi ở kinh thành à?”
“Công tử.” Lâm Đại Ngưu nói, “Mấy tháng này người đã đi đâu? Hoàn toàn không có chút tin tức nào, lão gia lo lắng lắm nên sai ta dẫn người đi tìm.”
Lâm Tử Nghiên áy náy không thôi, “Là ta bất hiếu, làm cha lo lắng.”
Giang Tự Hành nắm chặt bàn tay y trong tay áo, nhẹ giọng nói: “Không phải lỗi của ngươi.”
“Công tử không sao là tốt rồi.” Lâm Đại Ngưu nói, “Ta lập tức dùng bồ câu gửi thư về báo bình an cho lão gia.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, nói ăn sáng xong sẽ khởi hành trở về.
“Thưa thầy.” Y quay người lại nói với lão già, “Người về kinh thành cùng chúng ta đi, cha ta vẫn luôn rất muốn được gặp người.”
“Cũng được.” Lão suy nghĩ rồi nói, “Dù sao ta cũng không có việc gì.”
Thế là lúc mặt trời lên đến đỉnh, bọn họ chuẩn bị xe ngựa rời khỏi Ngộ Lâm thành.
Hứa Nhị đứng ở cửa thành chia tay bọn họ, nói hắn phải trở về phục mệnh.
“Bảo trọng.” Giang Tự Hành vỗ vai hắn, nói, “Đa tạ.”
Hứa Nhị cười gãi đầu, “Các ngươi cũng bảo trọng, đi đường cẩn thận.”
Tiếng vó ngựa kêu vang, bụi đất cuốn lên, núi non ngoài thành chạy lướt qua.
Lão già và Lâm Đại Ngưu ngồi bên ngoài xe ngựa, thấy Lâm Tử Nghiên lại bị Giang Tự Hành lừa đi cưỡi ngựa, song song lắc đầu.
“Chạy nhanh như vậy làm gì chứ?” Lão già bất mãn nói, “Chó đuổi hay gì?”
“Đúng vậy.” Lâm Đại Ngưu cũng nói, “Lỡ công tử nhà ta ngã ra thì làm sao đây?”
Lão già lại nói: “Tiểu Nghiên không biết cưỡi ngựa à?”
“Biết.” Lâm Đại Ngưu nói, “Công tử tuy là thư sinh nhưng vẫn biết cưỡi ngựa.”
Lão già: “Vậy là Tiểu Giang không biết cưỡi ngựa?”
Lâm Đại Ngưu: “Hắn ngược lại cưỡi rất tốt.”
Lão già: “…” Vậy tại sao hai người phải cưỡi chung một con ngựa, còn ôm chặt như vậy?!
Ở nơi xa, Giang Tự Hành một tay nắm dây cương, một tay ôm Lâm Tử Nghiên trong lòng, thúc ngựa tăng tốc.
“A Tự.” Lâm Tử Nghiên quay đầu nhìn, cười nói, “Ngươi chậm một chút, bọn họ không đuổi kịp rồi.”
“Không đuổi kịp mới tốt.” Giang Tự Hành nói, “Lão già này nói nhiều quá, nói cả một đường vẫn chưa dừng, vậy mà cũng không thấy mệt.” Ta nghe còn mệt thay.
Lâm Tử Nghiên vỗ cánh tay trên eo mình, nói: “Không được ghét bỏ thầy.” Do ông ấy thích có người nghe mình nói thôi.
Giang Tự Hành cắn nhẹ lên cổ y, “Ta cứ ghét bỏ đấy.” Chuyện đâu ra mà nói mãi như vậy, còn quấn lấy ngươi suốt!
“Nhột…” Lâm Tử Nghiên cười tránh né, lại bị Giang Tự Hành ôm càng chặt.
Tiếng cười lẫn với tiếng vó ngựa, hoà vào trong cơn gió se lạnh…
Bởi vì đường sá tương đối xa nên lúc bọn họ về tới kinh thành đã là cỏ mọc chim bay, ý xuân tràn trề.
Lúc vào thành, lão già nhìn đầu đường rộn ràng náo nhiệt, đột nhiên mắt sáng lên, hô một tiếng: “Khuyển tử!”
Trong đám người, một thiếu niên đang cắn bánh bao quay đầu lại, vừa trông thấy lão thì lập tức co giò chạy thẳng.
“Này này, ngươi chạy cái gì?!” Lão già nhảy xuống xe ngựa, nói với Lâm Tử Nghiên trên xe, “Ngươi đi về trước đi, vi sư làm xong việc sẽ tìm ngươi.”
“Thầy…” Lâm Tử Nghiên còn chưa kịp nói gì thì lão đã chạy nhanh như chớp.
“Có lẽ là lão thấy người quen.” Giang Tự Hành nói, “Đừng lo lắng, lão cũng nói là xong chuyện sẽ đi tìm ngươi rồi đó.”
Lâm Tử Nghiên gật đầu, hơi buồn phiền nói: “Vốn dĩ ta còn muốn nói với cha là cùng thầy ra ngoài. Hiện tại thầy không ở đây, sợ là cha ta không tin.”
Giang Tự Hành nắm lấy tay y, nói: “Không nói với cha ngươi chuyện Bắc Kỳ sao?”
Lâm Tử Nghiên lắc đầu, “Ta không muốn ông ấy lo lắng.”
“Ừ.” Giang Tự Hành nói, “Vậy thì nói chúng ta bỏ trốn.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Ngươi không sợ bị cha ta đánh à?
Giang Tự Hành xuống xe trước đầu hẻm Lâm phủ
“Buổi tối ta sẽ tới tìm ngươi.” Trước khi xuống xe, hắn thì thầm bên tai Lâm Tử Nghiên, “Đợi ta.”
Mặt Lâm Tử Nghiên đỏ lên, còn chưa kịp nói gì thì bên má lại bị hôn một cái, sau đó Giang Tự Hành lập tức nhảy xuống xe chạy đi.
Lâm Đại Ngưu đánh xe ngựa dừng trước cửa Lâm phủ, vui vẻ hô to: “Lão gia, công tử trở về rồi!”
Lâm Tử Nghiên xuống xe, vừa bước vào cửa thì thấy quản gia đỡ cha y vội vã đi tới.
“Cha…” Hốc mắt Lâm Tử Nghiên lập tức đỏ lên.
Lâm Tu Viễn kéo con trai nhìn trái ngó phải, thấy không bị thương gì mới mắng: “Ngươi chạy đi đâu hả?! Cũng không biết gửi thư về! Ta…” Lời còn chưa dứt, Lâm Tử Nghiên đột nhiên ôm chặt ông, vùi mặt vào vai ông như một đứa trẻ.
“Sao, sao lại thế này?” Lâm Tu Viễn hơi lúng túng, “Được rồi được rồi, cha không mắng con, bình an trở về là tốt rồi.”
Lâm Tử Nghiên khẽ lắc đầu, “Là con trai bất hiếu, cha, thực xin lỗi…”
“Không sao là tốt rồi.” Lâm Tu Viễn vỗ lưng y nói, “Có đói bụng không? Cha đi hầm cháo cho con nhé?”
Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu, hốc mắt ửng hồng cười nói: “Con muốn ăn bánh nướng.”
“Được.” Lâm Tu Viễn cũng cười nói, “Cha đi làm bây giờ đây, đi, con nhóm lửa cho cha.”
Lâm Đại Ngưu nhìn lão gia và công tử đi xuống nhà bếp, không nhịn được hỏi quản gia: “Không phải lão gia toàn nướng khét bánh hả?”
Quản gia vội vàng lấy một xâu tiền từ trong lòng ngực ra, đưa cho hắn nói: “Ngươi mau đi ra đường mua mấy cái bánh nướng, lát nữa lén lút đổi bánh với lão gia.”
Lâm Đại Ngưu: “…”
Ở Giang phủ, Giang Thành Nhạc đang luyện võ ở trong viện, một nhát đao chém nổi gió rung cây, lá cây “ào ào” rơi xuống, đột nhiên ông nghe thấy gã sai vặt chạy vào nói: “Lão gia, nhị thiếu gia đã về rồi!”
Tay ông run lên, suýt nữa trật eo.
Giang Tự Hành bước vào từ ngoài viện, hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc lâu, Giang Tự Hành ngẩng đầu nhìn thoáng qua đại thụ trong viện, mở miệng nói, “Trụi rồi.”
Gã sai vặt ở một bên: “…” Thiếu gia à, người còn quản cây có trụi hay không hả, đầu lão gia cũng sắp hói rồi kìa!
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cùng Người Chung Áo
Chương 63
Chương 63