TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo
Chương 22: Chương 22


edit: tiểu khê
Không biết ai sẽ vào phòng, Hạ Duẫn liền để hành lý qua một bên đi kiểm tra phòng vệ sinh một chút.

Không thể không nói gian phòng tuy nhỏ nhưng phòng vệ sinh lại rất lớn, bên trong vòi hoa sen lẫn bồn tắm đều có, bên trong cũng được vệ sinh rất sạch sẽ, có điều sàn nhà đều làm từ gỗ nên giẫm lên liền phát ra tiếng.

Cậu nhanh chóng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang.

Chắc là người số tám đang lên.

Hạ Duẫn quy củ hồi trên giường ngồi, nam sinh đó do dự trước cửa phòng một lúc lâu, nhiều lần Hạ Duẫn cảm giác cậu ta muốn mở cửa phòng, nhưng cuối cùng vẫn là chọn căn phòng ở trong cùng.

Hạ Duẫn nhíu mày, lần lượt lên, liền nhanh chóng đến lượt Giang Chấp.

Mọi người dưới lầu đều rất tò mò Giang Chấp sẽ chọn phòng nào, bởi vì phía trên im lặng rất lâu, mọi người đều không biết tình hình phía trên ra sao, vừa lúc nữ sinh đã chọn phòng xong liền tò mò nghe ngóng trước cửa.

Hạ Duẫn cũng nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, tiếng bước chân Giang Chấp rất vững vàng, không do dự đi thẳng tới phòng cuối cùng.

Quả nhiên là như vậy, Hạ Duẫn nhún vai, xem ra cậu lại hiểu rất rõ Giang Chấp.

Tiếng bước chân càng xa, ngay lúc Hạ Duẫn nghĩ Giang Chấp sẽ mở cửa phòng, thì tiếng bước chân lại đột nhiên vang lên, càng ngày càng rõ.


Hạ Duẫn thấy lạ, lẽ nào Giang Chấp quay lại?
Sau ngay đó, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hạ Duẫn ngơ ngác đối mặt với Giang Chấp.

Giang Chấp nở nụ cười, quay đầu lại dán dấu hiệu trước cửa rồi đóng cửa phòng lại, "Đoán được cậu sẽ chọn phòng này."
"Cho nên cậu muốn chung phòng với tôi à?" Hạ Duẫn hơi kinh ngạc.

Giang Chấp đi tới, thân hình cao lớn ở trong phòng hình thành cảm giác ngột ngạt, "Cậu không muốn sao?"
"Không phải không phải, " Hạ Duẫn cuồng xua tay, "Tôi còn tưởng rằng cậu không muốn chứ!"
Giang Chấp không lên tiếng, đi đến ngồi lên cái giường còn lại, gian phòng không lớn, giường cũng hơi nhỏ, khoảng cách hai cái giường hẹp đến mức chỉ có thể đủ một người nằm nghiêng mà thôi, nằm trên giường mà duỗi tay là có thể chạm tới đối phương.

Hạ Duẫn biết Giang Chấp từ trước đến giờ không thích lại gần người khác, nhưng cố tình tướng ngủ của cậu lại rất tệ, vì vậy phòng ngừa sớm cho hắn, "Tướng ngủ của tôi không được tốt cho lắm, sợ nửa đêm sẽ đạp phải cậu khiến cậu tỉnh giấc."
Thấy hắn rõ ràng hơi kinh ngạc, Hạ Duẫn nhếch miệng, "Cậu sẽ không hối hận chọn phòng này chứ."
Giang Chấp lắc đầu, âm thanh mang theo ý cười, "Không có, tôi ngủ cũng không tốt lắm."
Thiệt hay giả? Hạ Duẫn kỳ quái nhìn hắn, cậu còn tưởng rằng nam thần cao lãnh như Giang Chấp sẽ ngủ không nhúc nhích gì hết chứ!
Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Cũng đúng, trước giờ cậu chưa từng thấy Giang Chấp ngủ trên trường, không chừng vì tướng ngủ xấu nên mới không ngủ đó chứ!
Nghĩ tới đây Hạ Duẫn đột nhiên có chút đau lòng cho mình.

Thấy Hạ Duẫn biểu tình kỳ quái, Giang Chấp hỏi cậu, "Làm sao vậy?"
"Cậu sẽ không nửa đêm cướp chăn của tôi đó chứ!" Hạ Duẫn liếc hắn, "Tôi rất sợ lạnh."
Giang Chấp đương nhiên gật đầu, "Sẽ, cho nên buổi tối cậu cần đề phòng tôi đấy."

Hạ Duẫn: "Cậu yên tâm, tôi sẽ lấy chăn bọc kĩ mình như cái kén luôn, nằm ngay ngắn trên giường, sẽ không để cậu chiếm lợi đâu."
Hai người đang nói, trong hành lang đột nhiên huyên náo lên, âm thanh đầu khỉ tố khổ ngay cả cậu bên trong cũng nghe rõ ràng.

Hạ Duẫn lười biếng nằm trên giường không muốn đi ra ngoài, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Chấp ra ngoài mở cửa liền thấy một đám người vây quanh bên ngoài, thấy quả nhiên là Giang chấp cùng phòng với Hạ Duẫn, Thượng Vũ Tình cùng Vương Chiêu Tuyết hoan hô như muốn điếc cả tai.

"Trời ạ a a a!"
"Hai người các cậu thật sự chung phòng a a a!"
"Đây là sự an bài của vận mệnh a! Cũng quá thần rồi!"
Vương Chiêu Tuyết cảm động muốn rơi nước mắt luôn rồi, giờ phút này ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn vợ chồng nhỏ đang trong tuần trăng mật vậy.

Cứ coi là hai người đều là thẳng nam thì bây giờ chung phòng với nhau rồi, quan hệ nhất định sẽ tốt hơn trước thôi.

Nhỏ cực khổ chuyến này thật sự không uổng phí aaa!
Các nữ sinh nóng lòng muốn xem thử bên trong, nhưng có Giang Chấp đứng trước cửa mấy nhỏ không dám chen vào, chỉ có thể lén nhìn vào trong xem thử, chỉ thấy cả người Hạ Duẫn mềm mại nằm trên giường, từ góc độ của mấy nhỏ chỉ thấy cẳng chân trắng đến phát sáng của cậu ấy mà thôi.

Lúc mấy nhỏ muốn nói mấy câu với Giang Chấp, cửa đột nhiên bị đóng lại.

Bên trong truyền đến tiếng nói trong suốt của Hạ Duẫn, "Chúng ta nghỉ ngơi trước nha!"
A a a! Các nữ sinh kích động nắm chặt tay, Hạ giáo hoa ngọt ngào muốn nghỉ ngơi cùng Fiang giáo thảo, mấy nhỏ tuyết đối không thể làm phiền được!

Giọng Hạ Duẫn rất có cảm giác thiếu niên, sạch sẽ trong trẻo, phối hợp với động tác lạnh lùng đóng cửa của Giang Chấp, giây phút ấy ngay cả mấy nhỏ khác cũng không nhịn được nói một câu thật xứng.

Hơn nữa cái phòng này cũng thật nhỏ, hai cái giường cách nhau cũng gần, làm tròn lên thì hai người bọn họ chính là đang chung giường rồi!
Mãi đến tận lúc trở về, khóe miệng Vương Chiêu Tuyết vẫn cứ cong lên mãi.

Chung phòng với nhỏ là Dung Linh, hai người coi như cũng có quen biết, nhỏ cũng biết chuyện Dung Linh đau khổ không theo đuổi được Giang Chấp.

Nhỏ lôi kéo Dung Linh tay nói, "Cậu không cảm thấy hiện tại rất tốt sao? Để Giang Chấp cho đứa con gái tiện nghi nào khác, còn không bằng để hắn cùng Hạ Duẫn thì hơn!"
Nhỏ cũng chẳng hi vọng Dung Linh có thể tán thành, đang muốn khuyên nhỏ buông Giang Chấp, liền nghe Dung Linh nói: "Quả thật không tệ."
Vương Chiêu Tuyết sững sờ, nhỏ ấy vừa nới thế làm nhỏ không biết tiếp lời làm sao.

"ấy da, kì thực tớ nói đùa ấy mà, tớ biết hai người bọn họ đều là thẳng nam cả, không thể yêu đương đâu."
Trong đầu Dung Linh chợt lóe lên hình ảnh Giang Chấp ngăn cản mọi người nhìn Hạ Duẫn, nhỏ chậm rãi lắc đầu, "Tớ lại cảm thấy bọn họ có thể là thật."
Bên khác, Hạ Duẫn có chút buồn ngủ nhưng chưa ăn cơm tối, hơn nữa còn chưa tắm rửa liền không thể không kiên cường chống đỡ.

Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu, "Này tôi nói à, không phải là kí chủ đã quên mất nhiệm vụ đặc thù hôm nay rồi!"
Hạ Duẫn đột nhiên tỉnh lại.

Cậu thật sự đã quên! Bây giờ đã bảy giờ rồi, thời gian không còn nhiều nữa!
Quay đầu nhìn Giang Chấp đang sắp xếp hành lý, Hạ Duẫn vẫn không thể nghĩ ra làm sao Giang Chấp mới có thể cõng cậu được, đoán chừng nếu cậu có té gãy chân Giang Chấp cũng chỉ có thể goi jxe cấp cứu cho cậu thôi.

Lưng người không giống mặt, nếu Giang Chấp không đồng ý thì cậu cũng không thể lén lút tự làm được.

Tâm tình vốn đang tốt của Hja DUẫn liền không còn nữa, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh phòng.


Nếu không chốc nữa tắm giả bộ bị trượt, lúc đó làm bộ đau không đứng lên nổi, cậu không tin Giang Chấp có thể để mặc cậu gào cả buổi.

Nghĩ đến đây, tưởng tượng cảnh Giang Chấp nghiến răng nghiến lợi là cậu lại buồn cười, tâm tình cũng từ từ bình tĩnh lại.

Tiếng ồn ào trong hành lang từ từ nhỏ đi, Hạ Duẫn nhìn chằm chằm trần nhà, thấp giọng hỏi hắn, "Giang Chấp, cậu đang thích ai thế?"
Giang Chấp ngừng động tác lại, "Cậu cứ nghĩ kỹ đi."
Hạ Duẫn vừa nghe có hi vọng, nhất thời vươn mình ngồi dậy, bẻ ngón tay tính toán, "Tôi nói ra suy đoán cậu đừng có giận nha."
Giang Chấp không tỏ rõ ý kiến nhìn cậu, thân thể có chút căng thẳng.

"Trải qua phân tích của tôi...!Cậu thích Vương Chiêu Tuyết đúng không?"
Hạ Duẫn căng thẳng chăm chú nhìn hắn, thấy Giang Chấp hơi mở to mắt, cậu giật mình đến nỗi mém té giường, "Cậu thế mà thật sự thích nhỏ ấy! Vậy chẳng lẽ cậu phải cướp người với đầu khỉ saoi?"
Hạ Duẫn bắt đầu hoang mang, "Ây nha, thế thì mình làm người kẹp ở giữa thật khó mà! Cậu cũng thật là."
Cậu lầm bầm một lúc không nghe thấy tiếng nói chuyện, vì thế liền ngẩng đầu, chỉ thấy Giang nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, mặt có chút hồng, trên da thịt trắng nõn càng dễ thấy.

Hạ Duẫn giơ tay vỗ vỗ vai hắn, "Bị nói trúng tâm sự thật ngại quá, nhưng tôi hiểu cậu mà, không thể làm tiểu tam, không làm gì khác đành giấu trong lòng không nói ra."
"Chân trời đâu đâu cũng có cở thơm, Giang Chấp cậu nghĩ thử coi, với điều kiện như cậu muốn theo đuổi ai mà chả được chứ?"
Kỳ thực cậu muốn nói rằng nếu Giang Chấp mà nói cho Vương Chiêu Tuyết, Vương Chiêu Tuyết không chừng có thế quay mặt quăng đầu khỉ đi luôn, nhưng vì tình nghĩa anh em cậu không thể nói như vậy, Giang Chấp có thể dễ dàng tìm một người bạn gái xinh đẹp nhưng đầu khỉ thì khó lắm.

Giang Chấp nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Duẫn liên thoắng không ngưng, hận không thể ngăn miệng cậu lại.

Môi hắn nhếch, trên mặt hiếm thấy có cảm xúc phiền muộn.

Một lúc lâu sau, hắn bất đắc dĩ nói: "Cậu cảm thấy được chính là nhỏ à..."
Hạ Duẫn thấy dáng vẻ kia của hắn, cũng không cách nào xác định đuợc mình đoán có đúng hay không, nhưng Giang Chấp không nói cậu cũng không thể hỏi được, không thể làm gì khác hơn là đành thôi vậy..


Đọc truyện chữ Full