edit: tiểu khê
Thấy Hạ Duẫn cả người không ổn, ánh mắt Giang Chấp ảm đạm đi.
"Cậu đổi ý." Lần này hắn dùng câu khẳng định, âm thanh lạnh đến dọa người.
Hạ Duẫn run lên, cảm giác mình là tên tra nam lừa dối tình cảm.
Cổ họng cậu hơi khô khốc, "Cho nên cậu đồng ý ư?"
Giang Chấp gật đầu.
Hạ Duẫn kinh ngạc hơn, nhanh chóng nói, "Cậu không cần làm khó mình, cậu thấy đấy có lẽ do tôi uống say nói loạn mà thôi..."
"Nhưng tôi tưởng thật." Giang Chấp đột nhiên nói.
Hạ Duẫn lập tức nghẹn lời.
Nhìn thấy Giang Chấp bi thương rõ ràng trong ánh mắt, câu nói kế tiếp làm sao cũng cũng không nói ra được.
Cậu có cảm giác, hình như Giang Chấp không phảo vì hệ thống mới đồng ý, hắn sẽ không vì mạng sống mà làm tới mức này, Giang Chấp không phải là loại người như vậy.
Giang Chấp hình như thật sự thích cậu.
"Cho nên mấy ngay trước cậu nói người mình thích ở trong đây là nói tôi sao?" Trong lòng Hạ Duẫn có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được hỏi hắn, muốn xác nhận lần cuối.
"Đúng." Giang Chấp ngữ khí kiên định.
Nghe hắn chính mình khẳng định, căng thẳng trong đầu như sợi dây đứt phựt ra, mọi chuyện trước mắt đã vượt qua nhận thức của cậu, những tên con trai khác tỏ tình với cậu thì cậu đều có thể quyết đoán từ chối, chỉ là người này là Giang Chấp thì lời từ chối không thể thốt ra được.
Cả người Hạ Duẫn hoang mang, sững sờ tại chỗ không biết nên làm gì, đôi môi không có chút hồng hào, ngay cả gương mặt cũng trở nên trắng bệch, nhìn vô cùng đáng thương.
Giang Chấp đi tới trước mặt cậu, Hạ Duẫn ngẩng đầu nhìn nam sinh này còn cao hơn mình nửa đầu, tim không thể ức chế đập hỗn loạn.
Giang Chấp tiếng nói đ3 xuống rất thấp, tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu xuống mặt đất, có cảm giác đẹp như mộng ảo.
"Tối hôm qua cậu thổ lộ với tôi, tôi thực sự rất vui."
Hạ Duẫn sững sờ nhìn hắn, Giang Chấp giơ tay sờ đầu cậu, "Nếu như không biết trả lời như thế nào, chúng ta có thể trước hết thử qua lại một thời gian, nếu cậu cảm thấy không thể chấp nhận được liền tách ra được không?"
Giang Chấp cúi thấp người, ánh mắt lấp lóe như chứa vụn ánh sao, phảng phất như giây sao liền vụt tắt.
Không khí từ từ yên tĩnh lại, chỉ còn dư lại Hạ Duẫn ngổn ngang trong tiếng tim đập của mình, một góc nào đó trong tim đang đóng kín chậm rãi mở ra.
Hạ Duẫn không nhịn được mềm lòng, quỷ thần xui khiến gật đầu một cái.
Ngay sau đó, cả người cậu đột nhiên bị Giang Chấp ôm lấy, trong mũi tràn đầy khí tức mát lạnh, mãnh mẹ bao phủ lấy cậu, giờ phút này cậu mới được kéo về hiện thực, ý thức rằng đây không phải là mơ.
Giang Chấp vùi đầu vào cổ cậu, âm thanh rất nhẹ, "Buồn nôn sao?"
Hạ Duẫn sững sờ, theo bản năng muốn nói sao có khả năng buồn nôn, nhưng cậu định thần lại, còn nhếch môi lên, giơ tay chậm rãi ôm lấy Giang Chấp.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, cậu thật sự hi vọng bản thân sẽ cảm thấy buồn nôn, nếu cậu như vậy thì tốt rồi, như thế cậu có thể không chút kiêng dè từ chối Giang Chấp như những người khác.
Nhưng cậu ôm một lúc lâu, chỉ cảm thấy thật ấm áp tin cậy, bất kì cảm giác khó chịu buồn nôn cũng không có.
Hạ Duẫn rốt cục nhụt chí, tự giận mình lắc đầu, âm thanh rầu rĩ, "Không buồn nôn."
Giang Chấp như là thở phào nhẹ nhõm, ôm thật chặt eo cậu, lực lớn như muốn ghim cơ thể cậu vào trong hắn.
*
Chờ Hạ Duẫn lúc xuống lầu vẫn cảm thấy được đầu óc choáng váng, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, nếu là trước đây cậu sẽ không thể nào tưởng tượng nổi sẽ quan hệ với người như vậy, còn là con trai nữa.
Cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Chấp, cao lớn đẹp trai học giỏi, trong lòng không khỏi cảm thán, hơn nữa còn là con trai hơn cậu ở nhiều mặt.
Mắt Giang Chấp không mù chứ! Hai người họ nhìn sao cũng thấy không xứng gì cả.
Góc độ này vừa nghĩ rõ ràng là Giang Chấp bị thiệt rồi...!
Hạ Duẫn càng nghĩ càng có có loại cảm giác không thật, cậu thế mà lại cùng với Giang Chấp.
Nói thật cậu thật sự không thích người khác lắm, cậu cũng không biết mình thích con gái hay con trai nữa, nhưng trước mắt mới đây cậu giao du với Giang Chấp không có cảm giác khó chịu nào, phải là...!Không ghét chứ!
Nếu không ghét, cậu cũng nguyện ý nỗ lực thử nghiệm ở chung với đối phương, nếu qua nửa tháng vẫn không có cảm giác gì thì cậu liền chia tay để không làm lỡ Giang Chấp.
Ngay lúc này, hệ thống vốn đang yên lặng đột ngột lên tiếng, "Kí chủ, cậu! Có thể cùng với Giang Thần thế mà còn nghĩ đến việc chia tay!!!"
Hạ Duẫn bị nó làm giật mình, như đương nhiên nói, "Dĩ nhiên, nếu như tao xác định mình không thích Giang Chấp, cũng không thể giữ lại làm lỡ hắn chứ, với điều kiện của hắn thì dạng người nào mà không tìm được? Hà tất lãng phí thời gian với tao."
Nghe cậu hiên ngang nói vậy, hệ thống càng thêm sầu, "Kí chủ cũng đừng quên tích phân! Ngài nhất thời nhanh miệng chia tay nhưng rồi sau đó sao, chẳng lẽ lại giống như trước đây đi cọ tích phân à!"
Liên tiếp mấy ngày đều không có nhiệm vụ đặc thù, Hạ Duẫn thiếu chút nữa quên mất chuyện này, lúc này hệ thống tiếp tục nói: "Trừ phi cậu có thể đảm bảo trong thời gian quen với Giang Chấp có thể kiếm đủ tích phân, xét thấy kí chủ thế mà muốn quen nhau nửa tháng rồi chia tay thì bổn hệ thống kiến nghị kí chủ hoàn thành mấy lần nhiệm vụ chung cực là được."
Nó không đề cập tới còn tốt, nhắc đến nhiệm vụ chung cực khiến mặt Hạ Duẫn lập tức đỏ bừng lên, nhiệm vụ cao cấp là hôn môi, nhiệm vụ chung cực thì cậu không dám nghĩ tới, chớ nói chi hệ thống còn kêu cậu làm tới mấy lần.
Cậu ho khan một tiếng, "Mi đừng có kích động, mi cho tao biết trước hiện tại tổng cộng bao nhiêu tích phân rồi? "
"Xét thấy hai ngày nay kí chủ biểu hiện không tệ, bổn hệ thống sẽ thưởng một ít tích phân, hơn nữa thêm tích phân vốn có, hiện tại vừa vặn thu thập đủ một ngàn tích phân, miễn cưỡng đủ cho kí chủ sống gần ba năm."
Tâm tình Hạ Duẫn đột nhiên phức tạp, nói cho cùng hoàn thành nhiệm vụ cao cấp cũng mới có một trăm tích phân, trong vòng nửa tháng thu thập đủ tích phân cả đời xác thực là không thể.
Hệ thống thấy cậu động lòng, liền nhanh chóng tiếp tục khuyên nhủ: "Kí chủ cậu nghĩ xem, một lần nhiệm vụ chung cực được tới 365 tích phân lận, nói ra trong nửa tháng mỗi ngày kỉ chủ hoàn thành một lần, thì mười mấy năm tuổi thọ có thể dễ dàng tới tay rồi, hơn nữa thêm mấy nhiệm vụ phụ trợ khác nữa, chỉ cần kí chủ đủ nỗ lực, miễn cưỡng có thể làm được."
Cả tai Hạ Duẫn đỏ bừng lên, "Mi có thể im miệng không?"
Hệ thống biết không có thể ép quá, vì vậy đúng lúc ngậm miệng.
Bọn họ xuống dưới thật sớm, trong đại sảnh vẫn chưa có người nào, hai người ngồi chờ trên ghế salong.
"Đầu còn đau không?" Giang Chấp quay đầu hỏi cậu.
Vốn là muốn nói không đau, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Giang Chấp, Hạ Duẫn liền nói thật, "Vẫn còn hơi choáng."
Giang Chấp không lên tiếng, mà là hai tay đặt ở hai bên mặt cậu, chậm rãi xoa huyệt thái dương cho cậu.
Khoảng cách hai người rất gần, Hạ Duẫn cảm thấy được Giang Chấp tay nóng đến dọa người, cậu theo bản năng muốn trốn về sau, nhưng nghĩ đến bọn họ mới bắt đầu, cậu liền gắng nhịn lại, tùy ý Giang Chấp xoa cho cậu.
Hạ Duẫn đoán Giang Chấp đời này chưa từng xoa bóp cho gười khác, động tác cực kì ngốc nghếch vụng về, nhưng mà hắn lại rất nhẹ nhàng, lại kiên trì, khiến Hạ Duẫn cũng chậm rãi thấy thoải mái, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Giang Chấp hơi nhíu mày, "Chúng ta đang quen nhau, cậu không cần nói cảm ơn với tôi."
Hạ Duẫn khó giải thích được có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng ừ một tiếng.
Chính cậu cũng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng với người khác cậu có cần mặt mũi đâu, nhưng khi ở cùng Giang Chấp cậu cứ cảm thấy mình quái quái, rất khó như lúc chêu chọc cười đùa với đầu khỉ.
Cũng không phải do mới quen được, dù sao lúc mới bắt đầu tiếp cận với Giang Chấp cậu rất tùy ý mà, nhưng gần đây lại khác, cậu không dám thả lỏng trước mặt Giang Chấp.
- --
mình muốn hỏi khi công thụ chính thức quen nhau nên đổi xưng hô thế nào cho hợp nhỉ?
anh - em??
hay cậu - tớ??
mình rối não quá @ - @.