TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Hoa Hướng Dương
Chương 16: 16: Xích Mích


Kỳ động d ục kết thúc, đồng thời kỳ nghỉ đông cũng sắp kết thúc, nhưng bài tập kỳ nghỉ đông của Phương Tứ vẫn còn hơn một nửa chưa động tới.
Chạng vạng, ngoài phòng có người ở gõ cửa.
Phương Tứ mở cửa, có chút kinh ngạc: “Đặc trợ tiên sinh? Năm mới vui vẻ ạ.”
“Tiểu tiên sinh, chúc mừng năm mới.” Đặc trợ tiên sinh cảm thấy có lẽ mình nên phát bao lì xì cho tiểu tiên sinh mới đúng.
“Xin hỏi có chuyện gì sao ạ?” Phương Tứ hỏi.
“Lục tổng bảo tôi giúp cậu dọn dẹp hành lý mang lên tầng ba.” Đặc trợ tiên sinh mỉm cười nói.
“Dạ?” Vốn dĩ bài tập đã khiến Phương Tứ choáng váng hiện tại càng khiến cậu choáng váng hơn.
“Lục tổng nói nếu cậu không muốn cũng có thể không dọn.”
“…….Muốn, tất nhiên là muốn ạ.” Lỗ tai Phương Tứ khẽ đỏ meo meo*.
*Meo meo: từ tượng hình theo tiếng địa phương ở Tứ Xuyên nhưng nay được dùng khá phổ biến trên mạng.

Ý là lặng lẽ, âm thầm bởi vì mèo thường đi lại nhẹ nhàng, âm thầm.
Phương Tứ chỉ lấy mấy bộ áo ngủ lên tầng ba, phòng dành cho khách ban đầu liền biến thành phòng học của cậu.
Tầng ba là địa bàn của Lục Hi Cảnh, một phòng ngủ chính, một phòng để quần áo, một phòng làm việc và một phòng tập thể thao loại nhỏ, Phương Tứ không nghĩ tới có ngày mình có thể dọn đến ở trong phòng Lục tiên sinh.
Cậu còn tưởng rằng là sẽ biến phòng chứa quần áo thành phòng dành cho mình.
Phương Tứ nhìn giường nhỏ mới tinh đang kê sát giường, một loạt dấu chấm hỏi to đùng tràn ngập trong đầu nhỏ.
Giường nhỏ này hóa ra là một chiếc trường kỷ* kiểu hoàng gia, có chỗ dựa lưng mềm mại, lại có chiều dài cùng tương đương với giường Lục Hi Cảnh, một mình Phương Tứ ngủ còn dư dả, còn có thể che chở để cậu không rớt xuống giường lúc ngủ.
*Trường kỷ: một loại ghế dài, có lưng dựa
Đặc trợ tiên sinh cũng rất khó hiểu, vì sao Lục tổng làm nhiều việc như vậy, đã lên giường với nhau rồi còn giả vờ phân chia ranh giới làm gì?
Nhưng đặc trợ tiên sinh phi thường chuyên nghiệp, trên mặt vẫn mỉm cười vô cùng khéo léo: “Tiểu tiên sinh, cậu có còn việc gì cần tôi làm nữa không?”
Phương Tứ lắc lắc đầu, sau đó tiễn đặc trợ tiên sinh ra cửa.
………
Kỳ động d ục Phương Tứ kết thúc, cũng đã không cần Lục Hi Cảnh ở bên cạnh.


Lục Hi Cảnh bên ngoài làm việc liên tục hai ngày mới về nhà.
Mà ngày đó, chính là trước ngày Phương Tứ đi học một ngày.
Nhưng mà bài tập về nhà Phương Tứ còn chưa có làm xong.
Phương Tứ chưa bao giờ thử qua cảm giác chạy deadline, hoảng loạn vô cùng, càng hoảng liền càng không suy nghĩ được, sau đó càng làm càng chậm.
Sau khi Lục Hi Cảnh rửa mặt xong, ngó qua đồng hồ, đã 10 giờ rồi sao còn không thấy cậu lên giường đi ngủ.

Nhóc con ngủ muộn như thế ảnh hưởng dậy thì nên làm sao bây giờ? Thế là tổng tài đại nhân hạ mình tự đi xuống tầng nhìn xem có chuyện gì xẩy ra.
“Tiên sinh…..

em không làm kịp rồi, phải làm sao bây giờ, còn có thật nhiều quyển chưa làm xong nữa” Phương Tứ suy sụp, khuôn mặt nhỏ bắt đầu vừa khóc chít chít* vừa nói.
*Khóc chít chít: từ tượng thanh theo tiếng địa phương ở Đông Bắc nhưng nay được dùng khá phổ biến trên mạng.

Ý nói khóc một cách đáng yêu, dễ thương.
Lục Hi Cảnh, người chưa bao giờ phải làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ:…..
Phương Tứ trông có vẻ vô cùng đáng thương đang nhìn anh, hy vọng tiên sinh toàn năng không gì không làm được có thể nghĩ biện pháp giúp mình.
Lục Hi Cảnh suy nghĩ một chút, hiệu suất cực cao, trong vòng mười giây đã nghĩ ra cách, anh bỏ qua tất cả những phương pháp như là làm hộ bài, chép đáp án hay là mặc kệ không làm.

Cuối cùng anh quyết định móc di động ra, gọi cho chủ nhiệm lớp Phương Tứ — “Alo.

Chào thầy, tôi là phụ huynh của Phương Tứ.

Vợ tôi mấy hôm trước thân thể không khoẻ, không thể hoàn thành bài tập, xin hỏi có thể thư thả thêm…..”
Lục Hi Cảnh nhìn vào đôi mắt phát sáng chờ mong của Phương Tứ, đợt ngột thay đổi từ “Một” thành “Hai” — “……hai tuần nữa được không?”

Sau khi nhận được cuộc điện thoại kia quả nhiên chủ nhiệm lớp đồng ý, Lục Hi Cảnh khách sáo nói: “Cảm ơn thầy, làm phiền rồi.”
Sau khi Lục Hi Cảnh gác điện thoại thì tức giận gõ gõ lên trán Phương Tứ: “Hiện tại có thể ngủ được chưa?”
Phương Tứ lập tức buông bút xuống, mi mắt cong cong: “Có thể ạ, cảm ơn tiên sinh!”
Cũng bởi vì chuyện nhỏ này, Phương Tứ quên mất chuyện hỏi vì sao Lục tiên sinh muốn để cho cậu ngủ trên giường nhỏ.
Mà thời cơ một khi qua đi, vấn đề này liền khó nói ra miệng.
……
Kể từ lúc Phương Tứ dọn lên tầng ba ngủ, cất lượng giấc ngủ của cả cậu lẫn Lục Hi Cảnh đều được cải thiện bởi trong không khí thoang thoảng mùi hương Phermone của hai người.
Hai người sinh hoạt hài hòa cùng nhau hơn hai tháng.

Cho tới một ngày, một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện trong nhà.
Phương Tứ mới từ gara đi vào trong nhà liền nghe được tiếng chuông cửa đang vang lên.
Phương Tứ từ màn hình điện tử thấy được là một ngươi dàn ông trẻ tuổi xa lạ, cầm theo một cái túi đứng ở ngoài cửa, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt khó chịu, như là tới để báo thù.
“Chào ngài, xin hỏi ngài là ai?” Phương Tứ ấn xuống một cái nút trên bảng điều khiển
“Em là Lục Tốn, là em họ của Lục Hi Cảnh, anh dâu mau mở cửa đi.” Người đàn ông lộ ra một nụ cười cứng nhắc.
Phương Tứ có chút sợ hãi, không biết có nên mở cửa cho gã hay không, hơi du dự, mở miệng nói: “Tiên sinh không có ở nhà, ngài ngày mai quay lại đi.”
“Em không phải tới tìm Lục Hi Cảnh, em là tới tìm anh.

Em muốn xin lỗi anh.

Lần trước là do em uống say nên mới nói năng linh tinh.

Thực xin lỗi!” Lục Tốn có chút nóng nảy, giơ cái túi trong tay lên, vội nói, “Anh xem em còn mang theo trái cây.”

Mấy tháng nay, Lục Hi Cảnh không lưu tình chút nào, ngầm ra lệnh, khiến hiện tại hắn không ngồi vào được bất cứ vị trí cấp cao nào trong các phòng ban.

Vốn dĩ dựa vào cái họ Lục này, gã ở trong giới còn có hai phần thể diện nhưng hiện tại gã hoàn toàn trở thành trò cười trong giới, công việc không có, thẻ cũng bị khóa, muốn tìm đám hồ bằng cẩu hữu càu nhàu cũng không có người nào tiếp điện thoại của gã hay trả lời tin nhắn.

Dù cha mẹ gã tìm tới mẹ Lục cầu xin, kết quả là mẹ Lục nói nàng quản không được, sau đó bảo cha mẹ khuyên hắn tìm tới cửa Lục Hi Cảnh xin lỗi.
Mấy tháng nay hắn đều không phục, hiện tại lại không chịu nổi nữa, nhưng hắn không muốn mất mặt ở trước Lục Hi Cảnh, liền tới tìm Phương Tứ, điển hình của kiểu người ăn hồng chọn quả mềm.
Phương Tứ không dám mở cửa tùy tiện cho một Alpha vào nhà, lại cảm thấy để người thân của tiên sinh ở bên ngoài thì không tốt lắm.

Cậu đành phải nói: “Xin ngài chờ một lát.”
Phương Tứ lập tức móc di động ra gọi điện thoại cho đặc trợ tiên sinh, nói đặc trợ tiên sinh xin chỉ thị Lục Hi Cảnh, hỏi anh nên làm sao bây giờ.
Ngoài cửa Lục Tốn điên cuồng ấn chuông cửa, muốn cậu nhanh chóng mở cửa, khiến Phương Tứ sợ tới mức suýt khóc.
May mà di động bên kia rất nhanh truyền đến tiếng của Lục Hi Cảnh: “Không cần để ý đến tên đó, tôi lập tức trở về.”
Phương Tứ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Lục Tốn ở bên ngoài: “Tiên sinh nói sẽ quay về ngay, xin ngài lại chờ một chút ạ.”
“Để em đi vào chờ, anh mở cửa đi!” Lục Tốn có chút không kiên nhẫn.
“…….ngài, ngài là Alpha, trong nhà chỉ có một mình tôi, như vậy không hợp lễ nghĩa, tiên sinh lập tức…..” Phương Tứ nói còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Đây là cách mấy người đối xử với khách sao?! Làm tao ở bên ngoài chờ? Mày nghĩ mình là ai chứ, chỉ là một đứa con con hoang được tặng cho Lục Hi Cảnh, cho rằng đăng ký kết hôn rồi liền trở thành phu nhân nhà họ Lục? Hắn ở bên ngoài còn nuôi thêm vài phòng! Để tao xem mày còn có thể làm Lục phu nhân được mấy năm, đến lúc đó bị Lục Hi Cảnh đuổi ra khỏi nhà cũng đừng trách ta không nhắc nhở mày! Tao xem mày còn có thể tự đắc được bao lâu!” Một Omega ngoài giá thú cũng dám khinh thường hắn, tích lũy tức giận mấy tháng nay nháy mắt bùng nổ.

Lục Tốn chửi rủa giống như một tên thô lỗ đầu đường xó chợ.
Phương Tứ chỉ lẳng lặng đứng nghe, cũng không nói lời nào.

Lục Tốn nói đúng, cái danh Lục phu nhân này quả thật, cậu không đảm đương được bao lâu nữa.
Lục Tốn ở ngoài cửa càng mắng càng hăng hái, từ ngữ thô bỉ nào cũng dám nói ra.
Một lát sau, Lục Tốn nghe thấy tiếng xe liền lập tức câm miệng, gã không nghĩ tới Lục Hi Cảnh thực sự có thể trở về mau tới như vậy..
Lục Hi Cảnh ngồi trong xe đi lướt qua người gã, trực tiếp đánh xe thẳng vào gầm gara.

Lục Tốn nhìn Lục Hi Cảnh ngồi ở trong xe, đến một ánh mắt cũng chưa từng cho gã.
Phương Tứ còn đứng ngẩn ngơ ở huyền quan, đã bị Lục Hi Cảnh ôm lấy eo.
“……Ban đầu, Lục tiên sinh, anh ta…..” Phương Tứ hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ở bên trong rưng rưng, chỉ cần chớp mắt sẽ có một hàng nước mắt lăn xuống.

“Ngoan, đừng khóc, tôi biết rồi.” Lục Hi Cảnh vươn tay cầm lấy di động của cậu, ngắt cuộc điện thoại vừa rồi.

Lục Tốn mắng cái gì anh đều nghe thấy toàn bộ.
Lục Hi Cảnh mở cửa ra vào, từ bậc thang trên cao nhìn xuống Lục Tốn đang đứng ở bên dưới.
“Xin hỏi cậu tới quấy rầy vợ tôi trong lúc tôi không có ở đây là muốn làm cái gì?” Giọng nói Lục Hi Cảnh lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh.

Lục Tốn không giải thích nổi tại sao mình lại có cảm giác bị khinh thường giống như một con kiến.
“Em, em không có! Em tới là để xin lỗi, nhưng anh ấy vẫn luôn không chịu mở cửa cho em, để khách chờ ở bên ngoài, đúng là không phải phép!” Người xấu như Lục Tốn vội cáo trạng trước.
Phương Tứ vùi mặt vào ngực Lục Hi Cảnh, không kìm nén được thân thể đang run lên.
“Đây là thái độ xin lỗi của cậu sao?” Lục Hi Cảnh ôm lấy eo Phương Tứ, tay nắm thật chặt, sắc mặt u ám đáng sợ, “Tôi ở bên ngoài nuôi vài phòng?”
Sắc mặt Lục Tốn đột nhiên trở nên xám trắng, không thể tin được, ngửa đầu nhìn Lục Hi Cảnh.

Ánh mắt kia giống như ác quỷ địa ngục đang nhìn gã.
“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với lời nói của chính mình.

Nếu đã như vậy thì chờ luật sư gửi đơn lên tòa án rồi ở đó chờ lệnh triệu tập đi.

Hoặc là cút ra nước ngoài, cả đời này không xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.

Cho cạu chọn một cái.” Lục Hi Cảnh buông Phương Tứ ra, đi xuống bậc thang, dùng một chân đá bay túi trong tay Lục Tốn.
Một con dao và trái cây trong túi rơi trên mặt đất.

Lục Tốn nhìn con dao đang cắm trên đất sợ tới mức ngã ngồi xuống, toàn thân run y như một cái sàng, há miệng nhưng không thốt lên nổi một tiếng.
“Hay lắm! Vậy thì không cần chọn nữa, để tôi chọn giúp.” Lục Hi Cảnh nhìn con dao kia hừ lạnh một tiếng, trong mắt đều là vẻ hung ác nham hiểm lệ khí.

Ngay sau đó, anh lôi kéo Phương Tứ vào nhà, phịch một tiếng đóng cửa lại..


Đọc truyện chữ Full