Lục Hi Cảnh nhét Phương Tứ vào ghế phụ, rồi cúi người thắt dây an toàn giúp cậu.
Môi Phương Tứ bị cay đến mức hơi sưng đỏ.
Môi dưới còn ánh lên tia nước, khơi dậy dục vọng trong người Lục Hi Cảnh càng tăng cao.
Lục Hi Cảnh không tiếp tục nhìn Phương Tứ đang say ngủ nữa, bắt đầu nhấc chân đạp ga lái về hướng khách sạn.
Chiếc xe Barbus màu đen mạnh mẽ lao nhanh về phía trước, chạy thẳng một mạch vào gara dưới tầng ngầm của khách sạn.
Lục Hi Cảnh dùng một tay nâng mông của Omega lên một cách dễ dàng, để cậu hoàn toàn dựa vào vai anh.
Hai tay cậu vòng qua, ôm lấy cổ anh một cách lỏng lẻo, hơi thở gấp gáp mơn trớn vai và cổ Lục Hi Cảnh.
Người đẹp nằm trong ngực, mặt Lục Hi Cảnh lại không cảm xúc, thế nhưng đầu ngón tay ôm lấy đùi Phương Tứ đã trắng bệch.
Nhìn cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy bên ngoài thang máy, Lục Hi Cảnh lúc này hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này.
Sắc mặt anh tối sầm nhìn từng con số không ngừng nhảy lên trên bảng hiển thị, chỉ cảm thấy này thang máy chậm thực.
“Chào buổi tối, Lục tiên sinh!” Hai nhân viên phục vụ của khách sạn dã chờ sẵn ở trước cửa phòng tổng thống khom lưng cúi chào Lục Hi Cảnh.
“Mở cửa.” Lục Hi Cảnh nói.
“Vâng.” Nhân viên phục vụ cung kính mở cánh cửa làm bằng gỗ nặng nề của căn phòng.
Sau khi Lục Hi Cảnh đặt Phương Tứ lên giường, cậu dần tỉnh lại.
Cậu mở to đôi mắt đang lờ mờ của mình: “…… Tiên sinh?”
Lục Hi Cảnh nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào.
Hai mắt rực lửa, như thể đang nhẫn nại điều gì đó.
“Tiên sinh?” Phương Tứ nghiêng nghiêng đầu, vẫn là một bộ dạng chưa kịp tỉnh táo, mở miệng lẩm bẩm nói, “…… Chẳng lẽ là mình đang nằm mơ?”
Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Lục Hi Cảnh áp đảo ở trên giường.
Khoảng cách giữa hai người trong chốc lát rút ngắn chỉ còn tầm một nắm tay, gần tới mức có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ xíu trên mặt.
Phương Tứ vẫn ngây thơ nhìn Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh chỉ biết nhẫn nhịn, vươn tay cởi áo khoác trên người Phương Tứ, để lộ ra một chiếc áo len màu trắng bên trong, rồi lại lật người Phương Tứ lại, nhìn đến phần da thịt mềm mịn sau gáy cậu.
Dấu răng đáng sợ trước đây đã sớm biến mất từ lâu.
Lòng bàn tay Lục Hi Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve miếng dán ức chế trên tuyến thể của Phương Tứ, khiến cho người dưới thân phải rùng mình một cái.
Tất cả dấu vết mà Lục Hi Cảnh đánh dấu chủ quyền trên người Phương Tứ đều đã biến mất theo thời gian.
Ánh mắt Lục Hi Cảnh ngày càng sâu, điều giống như Phương Tứ không còn liên quan gì tới anh vậy.
Vậy thì tôi sẽ lại đánh dấu em thêm một lần nữa!
Lục Hi Cảnh há mồm cắn vào tuyến thể sau cổ Phương Tứ với một lực cực nhẹ.
Anh ngậm chặt chỗ mềm thịt trên tuyến thể, giống như Lang Vương tùy ý đùa nghịch con mồi của chính mình, không muốn ăn, mà chỉ muốn ngậm trong miệng để giải nghiện.
Hiện tại còn chưa đến lúc đó.
Lục Hi Cảnh ở trong lòng nhắc nhở bản thân mình đừng nóng vội, nên chờ thêm một thời gian nữa……
Sau cổ Phương Tứ ửng đỏ một mảng, lại chẳng lưu lại một dấu răng nào.
Một lúc lâu sau, Lục Hi Cảnh buông lỏng miệng ra.
Nhưng đây mới là khởi đầu, anh xé miếng dán ức chế của cả Phương Tứ lẫn của mình, mùi hương gỗ cháy mạnh mẽ nhanh chóng bao bọc lấy mùi hương cỏ xanh thoang thoảng sảng khoái.
Nụ hôn dịu dàng lại ẩm ướt hôn dừng trên tuyến thể Phương Tứ, khiến cho cậu phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Alpha dừng một chút, rồi động tác dần trở nên càng thêm hung ác.
Nụ hôn tinh tế và cường thế khiến cho tuyến thể đáng thương càng ửng đỏ và ngứa ngáy.
Omega hoàn toàn không có cách nào chịu nổi sự khiêu khích kịch liệt như thế, nên đành phải vặn vẹo thân thể muốn thoát ra ngoài, nhưng lại say mê mùi hương gỗ cháy ấm áp, chính vì vậy động tác giãy dụa thoát ra này liền biến thành câu dẫn Alpha.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói Lục Hi Cảnh khàn khàn và u ám, mang theo uy lực trấn áp trời sinh của Alpha, khiến tất cả Omega thuần phục theo bản năng.
Cơ thể Phương Tứ lặp tức cứng đờ, như là một con mèo nhỏ bị một con sói cao lớn cường tráng cắn gọn vào vị trí yếu điểm sau gáy, chẳng thể nào làm gì khác ngoài việc nằm yên.
Lục Hi Cảnh vừa lòng, li ếm hai cái xuống tuyến thể đang phát run để khen thưởng, rồi tiếp tục hôn hôn gặm gặm phần thịt non mịn mềm ở đó.
Hành tung Phương Tứ suốt một năm nay đều được anh được giám sát, lúc nào cũng có hai vệ sĩ ở phía sau âm thầm bảo hộ.
Mỗi ngày, họ đều sẽ báo cáo mọi sinh hoạt của cậu với Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh vừa mới bị Ngô Tụng kích tướng đến mức thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Sở dĩ nói là thiếu chút nữa, bởi vì trong báo cáo sinh hoạt suốt một năm qua của Phương Tứ chưa từng có dấu hiệu động dục.
Bây giờ nghĩ lại, Alpha kia nhất định là đang nói dối, nếu hắn thật sự cùng Phương Tứ ở bên nhau, thì cần gì phải châm ngòi ly gián.
Hơn nữa với dục vọng chiếm hữu của Alpha tuổi trẻ chưa trải sự đời, sao có khả năng trơ mắt nhìn Phương Tứ bị đem đi một cách dễ dàng như vậy, không đánh nhau một trận mới là lạ.
Nhưng Omega đã kết hôn quả thật là không thể nhận thuốc ức chế, trừ phi vừa có tiền vừa có quyền hoặc là đi tới chợ đen để mua.
Nhưng hiển nhiên Phương Tứ cùng với cái tên Ngô Tụng kia đều không làm được.
Vậy, em đã làm thể nào để vượt qua ít nhất ba kỳ động dục trong suốt một năm qua?
Trong mắt Lục Hi Cảnh hiện lên vẻ đau lòng não nề.
Anh dùng khăn ướt nhẹ nhàng chà lau sau gáy Omega, rồi lại dùng khăn lông đã giặt qua nước ấm lau khuôn mặt nhỏ của cậu, động tác quả thực cực kỳ dịu dàng chẳng giống anh thường ngày.
Suốt một năm nay, Lục Hi Cảnh chưa từng lặp lại hành động chăm sóc người khác như vậy, hiện giờ ôn tập lại, vậy mà vẫn rất thành thạo.
Lục Hi Cảnh kiềm chế lại dục hỏa khắp người, đem cậu ôm vào trong ngực, hôn lên đầu Phương Tứ, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa nhẫn nhịn: “Hôm nay tạm buông tha cho em.”
Buổi sáng ngày hôm sau, mới tám rưỡi sáng, Phương Tứ đã bị chuông báo đồng hồ đánh thức.
Sau khi tỉnh dậy, cả căn phòng tổng thống to oành chỉ có mỗi mình cậu.
Phương Tứ có chút đau đầu.
Cậu ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, lập tức có cảm giác hình như mình xuyên không rồi.
Cậu thẫn thờ nhìn chiếc TV hàng trăm inch treo trên tường, màn hình màu đen phản chiếu gương mặt có chút tái nhợt của cậu.
Tối hôm qua hình như có gặp tiên sinh? …. Nhưng cũng có khả năng đó chỉ là nằm mơ.
Phương Tứ bò dậy, đi chân trần vào phòng tắm, trên bề mặt đồ dùng vệ sinh còn dính đầy bọt nước.
Chẳng lẽ thật là xuyên qua?
Cậu mở cửa tủ trong phòng thay quần áo, bên trong treo mấy bộ tây trang và thường phục — là mấy bộ tiên sinh thường mặc!
Phương Tứ hoài nghi chính mình còn đang nằm mơ.
Cậu tự cắn mạnh mình một cái.
Ui da! Hu hu! Đau quá! Không phải mơ?
Phương Tứ càng thêm choáng váng.
Sau khi cậu rửa mặt xong, mở cửa bước ra thì thấy hai nhân viên phục vụ chờ sẵn bên ngoài lập tức khom lưng chào cậu: “Tiểu tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
“Xin chào, buổi sáng tốt lành!” Phương Tứ cuống quít xua tay.
“Đây là Lục tiên sinh dặn dò chúng tôi đưa ngài.” Một trong những nhân viên phục vụ đưa cho cậu một chiếc túi lớn, Phương Tứ ngơ ngác nhận lấy.
“Xin hỏi ngài muốn dùng bữa ở trong phòng hay xuống dưới tầng dùng bữa?” Một người phục vụ khác hỏi cậu.
“Không, không cần, tôi đến giờ đi làm rồi.” Phương Tứ lễ phép cười cười với họ, rồi sau đó liền muốn rời đi.
“Lục tiên sinh bảo chúng tôi nhất định phải thấy ngài ăn xong bữa sáng……” Người phục vụ khó xử nói.
Phương Tứ cũng ngại khiến người khác khó xử, sau khi tắm xong thì thay bộ quần áo do Lục Hi Cảnh dặn người đưa tới.
Tiếp đó, cậu vội vàng xuống tầng để dùng bữa sáng.
Trước cửa khách sạn, một chiếc Barbus đã lặng lẽ dừng ở lối vào.
Chú tài xế đứng ở trước xe, từ đằng xa nhìn thấy Phương Tứ đang đi tới thì liền tiến tới chào hỏi: “Tiểu tiên sinh, Lục tổng bảo tôi tới đón cậu đi làm.”
“Dạ? À vâng.” Phương Tứ mờ mịt khó hiểu, nhưng vẫn lựa chọn nghe theo, “Chào buổi sáng, chú.
Đã lâu không gặp.”
“Cũng đã một năm rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ly hôn với Lục tổng chứ……” Tài xế trước giờ luôn nghĩ gì nói nấy, nhưng mau chóng nói lại, “Ôi trời! Coi cái miệng quạ đen của tôi này, cậu đừng để ở trong lòng, tôi không phải có ý này……”
“Chú nói không sai, cháu quả thực đã ly hôn với tiên sinh.
Về sau, chú không cần tới đón cháu nữa đâu.” Phương Tứ cũng là người ăn ngay nói thật.
Tài xế âm thầm cảm thấy kỳ quái: Nếu đã ly hôn, Lục tổng sao còn bảo mình tới làm tài xế cho tiểu tiên sinh tài xế chứ? Nhưng sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, nên chú tài xế quyết định ngậm chặt miệng, an phận lái xe.
Ông chủ cửa hàng hoa nhỏ về quê ăn tết, chỉ còn lại có một mình Phương Tứ, một cậu sinh viên đang trong kỳ nghỉ, trông cửa tiệm.
Cuối năm không có nhiều lễ hội, người tới mua hoa không nhiều lắm.
Mãi tới tận 6 giờ tối, cửa hàng hoa nhỏ mới nghênh đón khách hàng thứ ba trong ngày — Không ai khác, đó chính là chồng cũ của Phương Tứ.
——————-
Phải nói là, Lão Lục quả thật có chút hung bạo.