TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai
Chương 47

Phái Phái đã chuẩn bị xong nên Trương Mục sẵn sàng đưa bé con trở về thành phố A. Trước khi đi, cậu dẫn Phái Phái đi gặp Khương Bằng và giáo sư Lâm.

Khương Bằng và giáo sư Lâm đều là những người nhìn Phái Phái lớn lên, đối xử với bé rất tốt, khi Phái Phái nhận Khương Bằng là cha nuôi, hắn đã đưa cho bé một phong bì dày. 

Nghe Trương Mục nói muốn mang Phái Phái trở về thành phố A cả hai người đều không nỡ. Phái Phái dẻo mồm an ủi: "Không có chuyện gì, có thời gian, con nói ba ba dẫn con tới thăm cha nuôi và ông nha."

"Thật không?" Khương Bằng cười đùa: "Con đừng có đi mấy ngày đã quên cha nuôi và ông đó nha."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phái Phái đột nhiên nghiêm túc: "Chắc chắn sẽ không."

Ngay lập tức làm Khương Bằng và giáo sư Lâm cười đau bụng.

Hai người đi máy bay trở về thành phố A. Trương Mục đã tập luyện để thân hình và nhan sắc trở lại thời đỉnh cao, nắm tay Phái Phái đáng yêu đi trong đám đông. Hai người vừa xuống đã thu hút gần như toàn bộ ánh nhìn, bao gồm cả Tiêu Tiên.

Tiêu Tiên đến từ sớm, ngồi đợi hai người một lúc, thời điểm thấy Trương Mục và Phái Phái anh lập tức vẫy tay. Thân hình Tiêu Tiên to lớn, khuôn mặt đẹp trai, so với những người khác thì cao hơn nhiều, Trương Mục và Phái Phái nhận ra anh trong tức khắc.

Trương Mục đang kéo chiếc vali, thấy thế buông lỏng tay Phái Phái ra. Đôi mắt bé con sáng lên, yên lặng nhìn Tiêu Tiên rồi cấp tốc chạy nhanh về phía anh với đôi chân ngắn cũn. Tiêu Tiên ôn nhu nhìn Phái Phái, ngồi xổm xuống dang hai tay ra, đón Phái Phái chạy nhanh như viên đạn vào l0ng nguc.

"Tiêu ba ba." Phái Phái ôm Tiêu Tiên thân mật, mềm ngọt khẽ hét lên.

Tiêu Tiên ôm Phái Phái, trái tim cũng sắp mềm nhũn, trẻ con mềm mại, cái ôm cũng mềm mại, anh bỗng cảm thấy rất ấm áp.

"Con rất nhớ Tiêu ba ba", Phái Phái nhìn Trương Mục sẵn tiện mang Trương Mục bán đi: "Ba ba cũng nhớ."

Tiêu Tiên mỉm cười nhìn Trương Mục. Trương Mục hơi tức giận xấu hổ, cốc nhẹ vào đầu Phái Phái như trừng phạt.

"Ừ, Tiêu ba ba cũng rất nhớ con và ba ba." Tiêu Tiên nói xong nhanh chóng đưa tay cầm vali giúp Trương Mục.

"Tôi đã nói đi đón em, em dẫn Phái Phái theo mang nhiều đồ không tiện."

Trương Mục nhân cơ hội nhéo tay Tiêu Tiên, trước mặt mọi người giật mình nhưng vẫn không đưa vali cho Tiêu Tiên: "Cũng không nhiều gì, Phái Phái rất ngoan, cái nào cần thì mới lấy. Anh ôm con được rồi, vali để em cầm."

Tiêu Tiên không ép buộc cậu, ôm Phái Phái đến chỗ đậu xe, xe của anh đậu ở đầu bên kia.

Suốt đường đi, ba người thu hút không ít ánh nhìn dò xét, có thể vì tò mò mối quan hệ của bọn họ, dù sao soái ca rất hiếm, hai soái ca ôm đứa bé đáng yêu theo càng hiếm thấy hơn.

Tiêu Tiên và Trương Mục không muốn thu hút người khác, nhanh chóng ngồi vào xe.

Tài xế bắt đầu cho xe chạy, Tiêu Tiên ôm Phái Phái và Trương Mục ngồi ghế sau. Phái Phái lần đầu đến thành phố A, rất xa lạ và hiếu kỳ, ngồi trong lòng Tiêu Tiên không ngừng úp mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy cái gì cũng mới mẻ.

Trương Mục và Tiêu Tiên mấy ngày không gặp, tuy nói ở cùng nhau lâu, tình cảm dần phai nhạt nhưng sự thủy chung giữa hai người rất tốt, đương nhiên cũng nhờ Tiêu Tiên luôn nhường nhịn cậu. Khi không có Phái Phái ở bên, Trương Mục được Tiêu Tiên chiều chuộng như con.

Một ngày không gặp như ba năm, Trương Mục nhân cơ hội Phái Phái không để ý lén nhìn Tiêu Tiên, ngón tay bò từng chút từng chút một tới chỗ Tiêu Tiên, còn cố ý cào vào bàn tay anh.

Tiêu Tiên không ngứa không đau, bị Trương Mục cào đến trong người cũng ngứa ngáy, nhanh chóng bắt lấy tay cậu, không cho Trương Mục bày trò nghịch ngợm nữa.

Không lâu lắm, xe tới khu biệt thự vô cùng tráng lệ và yên tĩnh. Quản gia sớm được thông báo sẽ có tân chủ nhân và tiểu chủ nhân tới, tất cả đều chuẩn bị kĩ càng, chu đáo.

Phái Phái lần đầu tiên về nhà, có chút sợ người lạ, hiếu kỳ lại thẹn thùng, bị Tiêu Tiên ôm trong người len lén đưa mắt đánh giá xung quanh. Phái Phái đáng yêu, lại đặc biệt ngoan ngoãn, dù lần đầu đến, những người hầu trong biệt thự đều yêu quý.

"Chào mừng Phái Phái về nhà." Tiêu Tiên tươi cười nhìn Phái Phái: "Con có thích nơi này không?"

Phái Phái nghiêm túc gật đầu: "Có ạ. Vậy sau này Tiêu ba ba cũng không cần phải bay tới bay lui nữa ạ?"

"Ừ, Tiêu ba ba và ba ba đều ở đây, một người đi làm người kia ở nhà với con."

Phái Phái rất hạnh phúc, bé con không quan tâm mình ở đâu, chỉ cần có thể ở cùng Tiêu ba ba và Trương baba là được rồi.

Tiêu Tiên nói: "Con không muốn xem phòng của mình sao?"

"Có ạ." Phái Phái mong đợi.

Phòng của Phái Phái được bố trí cùng một tầng với phòng của Trương Mục và Tiêu Tiên, Trương Mục muốn chăm sóc Phái Phái nhưng không được chỉ có thể đưa ra kiến nghị và video hướng dẫn, đây cũng là lần đầu nhìn thấy gian phòng tận mắt.

Phòng Phái Phái ngay cạnh phòng ngủ chính, toàn bộ đều có màu sắc ấm áp nhiều đứa bé mơ ước. Vách tường được sơn màu xanh lam nhàn nhạt, trang trí bằng hình vẽ cá voi và chim cánh cụt vô cùng đáng yêu, như một mô hình thủy cung thu nhỏ, thảm trải sàn mềm mại, gối và ga giường cũng đáng yêu, đầu giường để một con thú bông lớn, Phái Phái cực kì thích thỏ bông.

So với Phái Phái con thỏ bông kia còn lớn hơn, lông xù sờ rất thoải mái. Phái Phái nhìn thấy, hai mắt sáng ngời, lập tức chạy đến ngã nhào vào nó. Bé con ôm thỏ bông cọ người, như thỏ con nằm trong bụng thỏ mẹ, yêu thích không rời.

Thấy Phái Phái thích, Trương Mục và Tiêu Tiên đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chờ con lớn, không cần ba ba và dì chăm sóc thì có thể ở nơi này." Trương Mục cười.

Chờ Phái Phái chơi đủ rồi, Tiêu Tiên dẫn bé đi gặp dì bảo mẫu. Dì chăm sóc cho Phái Phái trước đây không thể cùng đến nên dì bảo mẫu này vừa được mời tới tìm hiểu và tiếp xúc với Phái Phái.

Dì bảo mẫu mới tên là Dương Quỳnh, hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn giản sạch sẽ, thoạt nhìn thật thà trung thực, trước đây từng chăm sóc trẻ em nên biết phải làm gì và rất khéo léo, hiểu đứa nhỏ. Cô nhìn thấy Phái Phái liền cười chào hỏi.

Phái Phái có chút sợ người lạ, ngoan ngoãn nói: "Chúc dì mạnh khoẻ ạ." rồi thẹn thùng không biết nói gì nữa.

Dương Quỳnh cười: "Phái Phái thật ngoan, rất hiểu chuyện lịch sự. Tiêu tiên sinh, Trương tiên sinh, hai người yên tâm, tôi nhất định chăm sóc Phái Phái thật tốt."

Trương Mục gật đầu, lịch sự cười: "Vất vả cho dì rồi, có chuyện gì dì hãy báo với chúng tôi, tìm tôi hay Tiêu Tiên đều được."

"Được được." Dương Quỳnh gật đầu không ngừng.

Vừa trở về, Trương Mục không vội đi làm, trước tiên chơi cùng Phái Phái mấy ngày, chủ yếu là giúp bé con thích nghi với mọi thứ xung quanh, biết người sẽ chăm sóc là dì bảo mẫu và quản gia.

Căn phòng Trương Mục thuê trước đây đã bỏ lâu, cũng không chuẩn bị qua đó, chỉ là phòng thuê nên cậu không mua nội thất gì nhiều. Vì vậy đồ mang qua đây đều là của Tiêu Tiên.

Chênh lệch kinh tế giữa Trương Mục và Tiêu Tiên rất lớn, dù cố gắng thế nào Trương Mục cũng không thể cạnh tranh. Dù gì sau tất cả, cậu cũng đã cho Tiêu Tiên mọi thứ có thể làm được.

Phái Phái và dì bảo mẫu sớm làm quen với nhau, bé con biết ba ba muốn đi làm nên hiểu chuyện thúc giục cậu, nói cậu yên tâm, có dì bảo mẫu chăm sóc bé rồi.

"Thật sự được sao?" Trương Mục vẫn có chút không yên lòng: "Không cần ba ba chơi cùng con thêm mấy ngày nữa sao?"

Phái Phái lắc đầu: "Ba ba cũng phải đi làm."

Trương Mục thấy bé con và dì bảo mẫu đã quen, ở cùng nhau rất vui vẻ cũng yên lòng: "Vậy con phải ngoan ngoãn nghe lời dì, biết không?"

"Dạ biết." Phái Phái trả lời giòn tan, nhóc con này vẫn luôn rất hiểu chuyện.

Sau đó Trương Mục nói chuyện với dì Quỳnh một lần nữa, dặn dò kĩ lưỡng những thói quen của Phái Phái, bé con thích ăn gì, không thể ăn gì, dặn dò thêm rất nhiều thứ cần phải chú ý. 

Dương Quỳnh cố gắng nhớ kỹ, nhìn sang Phái Phái đối chiếu với mấy điều Trương Mục nói. Trương Mục quan sát mọi thứ một lần nữa, xác nhận không còn chuyện gì mới an tâm chuẩn bị đi làm.

Tiêu Tiên nói đơn xin nghỉ trước đây vẫn còn hiệu lực làm Trương Mục bất ngờ. Cậu không ngờ mình nghỉ lâu như vậy công ty vẫn không xoá tên, tiếp tục cho cậu nghỉ việc với lý do bị bệnh.

Chuyện xin nghỉ bệnh cũng là vì lợi ích của Trương Mục, không muốn khi cậu trở lại bị người khác bàn tán, hơn nữa chuyện nghỉ ốm cũng hợp tình hợp lý. Vì chuyện này mà nhân viên âm thầm ca tụng Tiêu Đằng rất có nhân tính trong quản lí nhân sự.

Tất nhiên, trong mấy tình huống bình thường, công ty nhất định không nhân từ như vậy, Trương Mục đoán được chuyện này là Tiêu Tiên giúp đỡ đằng sau.

Nghĩ tới trước đây cậu không từ biệt đã bỏ đi, Tiêu Tiên lại sớm nghĩ tới chuyện này, Trương Mục nói không cảm động chắc chắn là lừa người. Dù sao lúc Tiêu Tiên cố gắng kéo dài thời gian nghỉ phép cho Trương Mục có thể còn không biết chuyện cậu mang thai.

Trùng hợp Trương Mục mới trở lại Tiêu Đằng, Trương Tiếu đã bị điều đi công tác ở chi nhánh khác. Cậu và Trương Tiếu chưa từng cắt đứt liên lạc, nhưng cậu phải giấu nhiều chuyện, chuyện cậu ở cùng Tiêu Tiên, hay chuyện của Phái Phái. Chủ yếu cậu vẫn sợ không thể che giấu tin tức với Trương Tiếu, một ngày nào đó lỡ truyền tới tai cha mẹ, coi như xong.

Lúc trước cha cậu nói muốn cắt đứt liên lạc, ông thậm chí không chấp nhận chuyện cậu muốn ở bên một người đàn ông. Nếu biết chuyện cậu sinh con cho cha của bạn trai cũ, sợ là trời cũng phải sụp.

Trương Mục vẫn sợ, không dám chọc tức cha mình. Chuyện này có thể che giấu thì tiếp tục che giấu, chờ lúc cha cậu hoà hoãn, lúc đó từ từ tính cách sau.

Trương Mục đi làm lại sau kì nghỉ dài. Mạnh Hạc và những người khác nhiệt tình chào đón, tuy bọn họ làm việc cùng nhau không lâu nhưng quan hệ rất tốt.

"Hoan nghênh hoan nghênh, cậu cuối cùng đã trở lại, lâu không gặp, tôi nhớ cậu muốn chết." Mạnh Hạc nhiệt tình.

Trương Mục cũng có chút hoài niệm, cười đùa: "Vậy tôi thật sự rất vinh dự nha."

Mạnh Hạc cười ha hả: "Đừng tâng bốc nữa, cậu đừng chơi trò mất tích nữa là được rồi, cậu phải cùng tôi hợp tác tốt đấy."

Hắn vừa nói xong những đồng nghiệp hiếu kỳ khác cũng dồn dập hỏi tới.

"Trương Mục, cậu không sao chứ? Sao bị bệnh cũng không nói mọi người một tiếng, thật không tốt chút nào."

"Phải rồi, chúng tôi không biết tình trạng của cậu nên cũng không đến bệnh viện thăm cậu."

"…"

Trương Mục đã sớm nghĩ xong câu giải thích, nói là bị bệnh về đường ruột, phải làm giải phẫu, bác sĩ bắt phải ở lại nghỉ ngơi, điều dưỡng nên mới lâu như vậy.

Trong văn phòng, sự thay đổi về nhân sự cũng không nhỏ, cơ bản vẫn là mấy đồng nghiệp cũ, chỉ có thêm vài khuôn mặt mới, Trần Thanh Duệ cũng vẫn còn ở đó.

Trong khi những đồng nghiệp tốt bụng khác nhiệt tình hỏi han, quan tâm Trương Mục, Trương Thanh Duệ lại cười khẩy, thái độ lạnh nhạt, y vốn khinh thường người khác không coi ai ra gì.

Trong lúc Trương Mục không ở đây, y phụ trách phần hai của phim hoạt hình mới phát sóng, được khán giả phản hồi rất tốt, lượt click rất cao, nên rất hăng hái, càng coi thường không coi Trương Mục ra gì.

Không biết công ty nghĩ thế nào, đồng ý cho Trương Mục nghỉ lâu như vậy, trực tiếp sa thải không phải là tốt à. Trương Mục cũng thật may mắn.

Trần Thanh Duệ mắt chó khinh khỉnh nhìn, Trương Mục không nhiệt tình với loại người này, tỏ ra hờ hững không thèm để ý đến y.

Đọc truyện chữ Full