Ăn xong bữa cơm mọi người đều thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ riêng Sở Nhĩ Sâm phải chịu đủ loại dày vò, thời khắc phải đem hết sức mạnh ý chí ra để chống lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, cũng bởi vậy cơm nước ăn vào miệng đều nhạt nhẽo như nước ốc.
Càng đáng giận hơn chính là Từ Thanh Huy hoàn toàn ỷ vào việc này mà vô tình hay cố ý ở trước mặt hắn khoe khoang.
Sở Nhĩ Sâm tức đến nghiến răng, rất muốn lập tức hòa nhau một ván nhưng đagns tiếc dù sao cũng không có cơ hội thích hợp.
Ăn xong cơm, vì để tiêu thực nên Trương Mục cùng mọi người đi dạo xung quanh nông trường. Husky cực kỳ nghịch ngợm, tinh lực dồi dào cứ chạy tới chố mấy người đi ở phía trước rồi nhảy nhót chạy về. Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm nhìn nhau không vừa mắt nên không nói với nhau câu nào, ngay cả đi dạo cũng cách thật xa.
Tiêu Tiên dắt tay Phái Phái, không có cơ hội để ở cùng Trương Mục một chỗ, Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm đều không thèm để ý tới đối phương nen chỉ có thể chia ra tán gẫu cũng Trương Mục và anh.
Trương Mục cùng Tiêu Tiên ăn ý liếc nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Mọi người cứ tiếp tục đi, Trương Mục và Từ Thanh Huy dần dần bị rơi lại phía sau. Trương Mục thấy Từ Thanh Huy một bên nói chuyện với cậu, một bên vẫn đang nhắn tin cho ai đó liền hiếu kỳ hỏi: "‘Anh nhắn tin với ai thế? Nói chuyện nghiêm túc như vậy."’
Từ Thanh Huy thường nói chuyện rất chậm rãi, dặc biệt là khi đánh chữ tin nhắn cho nên Trương Mục mới cảm thấy kỳ lạ, ai là người có thể khiến cho hắn đối xử đặc biệt như vậy.
‘’Tình địch.’’ Từ Thanh Huy cũng không có ý định nói dối Trương Mục, anh nói thẳng vào trọng tâm.
Trương Mục sửng sốt, cũng hoài nghi bản thân mình nghe nhầm: ‘’Tình địch?’’
Từ Thanh Huy gật đầu: ‘’Ừ, tôi nói với cậu rồi đúng không? Tôi tìm được nội ứng trong cửa hàng của Hà Dục để giúp tôi để ý anh ấy, ai có ý định gì thì nhắn ngay cho tôi biết. Sau đó nhận được tin người này cũng đang muốn theo đuổi Hà Dục nên tôi ngăn cản lại.’’
‘’Hắn tưởng anh là Hà Dục?’’
‘’Ừ.’’
‘’…Hắn là tình địch của anh mà anh còn trò chuyện cùng hắn?’’
Từ Thanh Huy dừng lại một chút rồi mới giải thích: ‘’Cậu không hiểu, cái này gọi là biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, tôi phải tìm hiểu tình địch trước thì mới làm hắn từ bỏ ý định được, hơn nữa người này còn rất thú vi.’’
‘’Vậy anh tính sau đó làm thế nào?’"’
Từ Thanh Huy nói: "‘Chuyện gì cần nói cũng nói được gần hết rồi, tôi chuẩn bị thu lưới, đi gặp mặt hắn."’
"’Gặp mặt?’’
‘’Đúng thế, tôi hoài nghi hắn ta lớn lên trông rất xấu, tôi hỏi xin một tấm ảnh của hắn rất nhiều lần nhưng lần nào hắn cũng không đồng ý.’’
‘’Từ trước tới giờ anh chặn đánh tình địch đều là gặp mặt lần lượt từng người?"’
‘’Không có, tôi gặp bọn họ làm gì?"’ Từ Thanh Huy nhìn Trương Mục, nghiêm túc nói: "‘Nhưng người này nhất định tôi phải gắp, tôi rất hiếu kỳ hắn ta là người thế nào, cũng rất tò mò trông hắn mặt mũi ra sao, nếu không nhất định tôi sẽ rất tiếc nuối."’
Từ Thanh Huy nói nghe rất trịnh trọng, Trương Mục trong chốc lát không biết nên nói gì, luôn cảm thấy việc này không hề đơn giản như Từ Thanh Huy nói thế nhưng không tìm thấy manh mối nào nên đành tùy theo Từ Thanh Huy.
Nghĩ lại thì vẫn nên nhắc nhở hắn kiềm chế một chút, biết đâu chẳng may lại thực sự xảy ra chuyện gì.
Nói chung hành trình tới nông trại lần này càng khiến cho mỗi quan hệ gay go giữa Từ Thanh Huy và Sở Nhĩ Sâm thêm chó cắn áo rách.
Cuối cùng tan rã trong không vui.
Lúc còn có Trươnng Mục bọn họ còn khắc chế, chẳng qua chỉ là không thèm để ý nhau thôi, chờ tới khi trở lại biệt thự, hai người vừa tạm biệt để trở về biệt thự hai tên này trong nháy mặt trở lại nguyên hình.
‘’Thật là xui xẻo’’ Sở Nhĩ Sâm liếc xéo Từ Thanh Huy mặt mũi đầy vẻ ghét bỏ nói: ‘’Hi vog lần sau không cần gặp lại nhau."’
Từ Thanh Huy cau mày, đáp lễ lại: ‘’Tôi cũng vậy, hôm nay đúng là xúi quẩy.’’
Hai người nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, khịt mũi coi thường rồi đồng thời hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, giống y như sau lưng có chó dữ đuổi theo sau vậy.
Khi Từ Thanh Huy lái xe về tới nhà thì trời đã rất khuya. Anh ở một khu trung cư rất xa hoa, giá cả đương nhiên không ẻ, thế nhưng khung cảnh rất tốt, cũng yên tĩnh dễ chịu.
Phòng ở là do Từ Thanh Huy trả hết một lần từ một năm trước, lần đó đã dùng hết toàn bộ tiền bạc mà anh tích trữ từ trước tới nay, thế nhưng anh vẫn rất vui vẻ bởi đây chính là nhà của anh.
Quê nhà của Từ Thanh Huy là ở nông thôn, từ nhỏ nhã đã rất nghèo, cũng bởi vì không có tiền nên đã từng gặp phải rất nhiều khinh thường và những đối xử không công bằng. Cha của anh thích uống rượu đánh bạc, uống say thì đánh anh cùng mẹ anh, mẹ của anh tính cách nhu nhược mềm yếu không có dũng khí phản kháng, nhưng dù sao bà vẫn luôn che chở cho anh, thường bị đánh tới bị thương khắp người nhưng vẫn cố bò dậy nấu cơm cho cha anh.
Mẹ anh đối xử với anh rất tốt, cũng bở vì vậy Từ Thanh Huy mới có cơ hội đi học, sau đó thay đổi vận mệnh của mình.
Anh từ nhỏ vẫn luôn nghĩ chờ tới khi mình lớn rồi nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ, nhưng cuối cùng mẹ anh cũng không thể chờ được tới khi con trai của bà lớn lên. Mẹ của anh bị cha anh ép phải nhảy lầu tự sát, Từ Thanh Huy khi đó còn nhỏ, chỉ có thể liều mạng với cha mình, còn suýt nữa thì bị đánh chết.
Sau đó anh liền đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, anh hận tên đàn ông đó.
Tự anh kiếm tiền để đi học, không về lại quê nhà, bắt đầu từ ngày mẹ anh không còn nữa thì anh cũng không có nhà.
Bởi vậy sau khi ở lại thành phố A dốc sức làm việc, anh rất muốn có được căn nhà của riêng mình, ít nhất tại thời điểm phiêu bạt khắp nơi sẽ luôn có một nơi để trở về.
Từ Thanh Huy lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng một mảnh tối đen, cực kỳ yên tĩnh, không nghe được bất cứ động tĩnh tiếng vang nào.
Anh mở sang đèn, đột nhiên cảm thấy tâm tình trống rỗng, chắc là do ban ngày trời nóng chơi quá ồn ào nên lúc nãy không quen với hoàn cảnh quá yên tĩnh.
Tình cảm của Trương Mục và Tiêu Tiên anh nhìn thấy rất rõ ràng, một bên anh vui vẻ thay cho Trương Mục, nhưng bên cạnh đó anh cũng rất ước ao. Anh cũng có người mình thích, nhưng không biết người kia tới bao giờ mới có thể thích anh.
Anh từ trước tới nay đối với chuyện tình cảm đều khinh thường, hiện tại vậy mà lại bắt đầu muốn có một gia đình.
Vứt áo khoác vừa cởi ra lên ghế salon, Từ Thanh Huy vừa mới nhắn tin cho Hà Dục hỏi hắn đang làm gì thì nhận được tin nhắn của Kerwin
"’Tôi vừa về tới nhà, nhìn thấy căn nhà tối đen tự nhiên rất nhớ anh.’’
Từ Thanh Huy không nhịn được mà mỉm cười, nhất thời hứng thú trả lời: ‘’Trùng hợp quá, tôi cũng vừa về tới nhà.’’
Kerwin chính là tình địch mà anh đã nói với Trương Mục, đối phương tới giờ vẫn nghĩ rằng anh chính là Hà Dục.
Từ Thanh Huy vốn đã muốn sớm ngả bài với hắn, thế nhưng Kerwin rất giống anh, hắn cũng là người nông thôn, cha mẹ chỉ quản sinh không quản nuôi, vừa ly hôn liền có gia đình mới. Kerwin được ông bà nuôi lớn, cứ nói tới vấn đề gia đình thì họ không thể ngừng lại được,
Trò chuyện cùng Kerwin là một chuyện rất thú vị, bọn họ đều có một tuổi thơ gia đình không hạnh phúc, cũng đều khát vọng có một cái nhà, anh vì vậy cứ luôn nghĩ rằng muộn một chút rồi ngả bài cũng được, chậm một chút là được.
Nếu như anh và Kerwin không phải là quan hệ tình địch thì chắc sẽ trở thành bạn thân.
Kerwin nói: ‘’Vậy anh có nhớ tôi không?’’
Từ Thanh Huy nói: ‘’Nhớ chứ.’’
Kerwin gửi sang một khuôn mặt tươi cười, còn nói: ‘’Tôi muốn gặp anh, được không?’’
Từ Thanh Huy sửng sốt, anh vừa mới chuẩn bị đề cập tới việc gặp mặt không ngờ tới Kerwin đã nói tới trước.
Anh vội xóa đi tin nhắn vừa gõ xong chưa kịp gửi rồi trả lời lại: ‘’Tôi vừa định nói về việc này, không nghĩ tới bị anh nói trước rồi.’’
‘’Anh đồng ý?’’ Kerwin ngay lập tức trả lời tin nhắn.
Từ Thanh Huy nói: ‘’Ừ, thế nhưnng địa điểm gặp nhau phải do tôi chọn.’’
Kerwin dĩ nhiên sẽ không phản đối.
Từ Thanh Huy vẫn rất tiếc nuối, anh cảm thấy anh và Kerwin rất hợp nhau, nhưng anh coi như cũng hiểu một chút con người của hắn, anh lừa gạt đối phương, cho nên lần đầu gặp mặt này cũng có thể sẽ là lần cuối cùng gặp mặt.
Hai người nói chuyện với nhau về việc gặp mặt, Kerwin luôn tỏ ra ám muội giữa những hàng chữ, trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng Kerwin kể rằng hôm nay hơi xui xẻo, đụng vào một kẻ rất đáng ghét.
Từ Thanh Huy tràn đầy cảm xúc trả lời: ‘’Tôi cũng vậy, tôi cũng gặp phải một kẻ đáng ghét, xúi quẩy vô cùng, vốn tâm tình tốt đẹp vui vẻ đều bị đối phương phá hỏng.’’
Đề tài này vừa được nhắc tới liền nhanh chóng kéo dài, hai người đứng ở cùng một chiến tuyến cực kỳ hiểu ngầm mà trắng trợn oán giận.
Từ Thanh Huy cùng Kerwin nói chuyện rất lâu, mỗi khi một đề tài kết thúc họ đều có nhanh ngay lập tức tìm được đề tài khác để trò chuyện.
Mãi đến tận khi Hà Dục trả lời tin nhắn thì Từ Thanh Huy mới trả lời tin nhắn với Kerwin ngày càng chậm.
…
Nhân dịp nghỉ hè, Trương Mục và Tiêu Tiên đưa Phái Phái đi công viên trò chơi. Bọn họ không có hứng thú gì đặc biệt với công viên trò chơi, chủ yếu là cho Phái Phái tới đó chơi, địa điểm được chọn cũng là công viên trò chơi của trẻ nhỏ, mức độ an toàn cao hơn.
Phái Phái trong toàn bộ hành trình đều rất hưng phấn, bé rất can đảm, cũng thích sự k1ch thích, không sợ chút nào.
Đến công viên trò chơi, Trương Mục và Tiêu Tiên phải thay phiên nhau chơi cùng với Phái Phái, nếu có trò chơi nào Phái Phái có thể chơi một mình thì Trương Mục sẽ nhãn rỗi bắt đầu trêu chọc Tiêu Tiên.
Thỉnh thoảng lại móc lấy ngón tay anh, hoặc là chọt chọt eo.
Khắp nơi đều là người đến người đi, Tiêu Tiêu bất đắc dĩ liếc Trương Mục một cái cảnh cáo, thế nhưng không có chút cảm giác không thích nào.
Sau đó ỷ vào chỗ này đông người, Tiêu Tiên còn nắm tay Trương Mục, tuy nói chỉ nắm một cái rồi buông ra ngay nhưng vẫn khiến Trương Mục vui vẻ tới phát rồ rồi. Xưa nay Tiêu Tiên luôn đàng hoàng trịnh trọng, giờ có thể làm mấy loại động tác nhỏ thế này đã là rất tiến bộ rồi.
Lúc Tiêu Tiên đang cùng Phái Phái chơi trò ghế bay xoay tròn Trương Mục đứng ở bên cạnh chụp ảnh cho bọn họ, Phái Phái mặt đỏ bừng, đặc biệt hưng phấn, nhìn thấy baba thì vui vẻ hướng về phía ống kính vẫy tay.
Trương Mục ngồi bên cạnh hai nữ sinh trẻ tuổi đang trò chuyện bát quái cùng nhau, lúc đầu cậu không hề chú ý nhưng đột nhiên nghe các cô nhắc tới Lâm Thần.
Động tác của cậu hơi ngừng lại, chú ý lắng nghe hơn.
‘’Cậu không biết đâu, Lâm Thần thực sự rất cố gắng, những người kia đều có cái nhìn phiến diện với anh ấy, nếu cậu tìm hiểu thì sẽ biết anh ấy cực kỳ tốt, ôn nhu săn sóc, còn đặc biệt quan tâm fan, mình đi đón người thật rồi, Lâm Thần cực kỳ đẹp trai, tuyệt đối không phải phẫu thuật thẩm mỹ.’’
Nữ sinh nhiệt tình giống như nhân viên bất động sản đang giới thiệu đất đai: ‘’Anh ấy là con nhà gia giáo lại còn tài năng, hơn nữa để có được địa vị hôm nay Lâm Thần đều tự mình nỗ lực, lúc anh ấy còn nhỏ không có cha mẹ, chỉ dựa vào thành tích học tập tốt để lấy học bổng đi học, nghiêm túc nỗ lực làm cho người khác rất đau lòng, mình hiện tại chỉ hy vọng sự nghiệm của anh ấy có thể càng ngày càng tốt, anh ấy vừa giỏi vừa cố gắng như vậy thì nên có được những thứ tốt nhất.’"’
Nữ sinh nghe chuyện nghi ngờ nói: ‘’Nhưng không phải anh ta có rất nhiều scandal à? Còn có lời đồn là thích con trai nữa.’’
‘’Tất cả những lời đó đều là giả, là do đám anti tung ra bội nhọ Lâm Thần của nhà mình.” Cô bé kích động nói: "‘Lâm Thần vẫn luôn giữ mình trong sạch, bọn mình chỉ đùa giỡn với anh ấy một chút đã đỏ mặt rồi, làm sao có thể có nhiều mối quan hệ như vậy. Hơn nữa anh ấy thích con gái, còn từng nói nếu có yêu đương với ai cũng sẽ trực tiếp công bố, tam quan của anh ấy rất ngay thằng, nếu có bạn gái nhất định sẽ đối xử rất tốt với đối phương."’
Cô nói xong còn hơi xót xa mà thêm vào: ‘’Nếu Lâm Thần có bạn gái mình cũng rất khó chấp nhận, nhưng nếu như anh ấy thật sự tìm được người mình thích thì bọn mình cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy.’’
Nữ sinh còn lại giống như đã bị thuyết phục, bắt đầu lấy điện thoại di động ra tìm Lâm Thần. Hai người còn nói Lâm Thần sắp nhận một đại ngôn mới, chẳng qua là đang bí mật bàn bạc chứ chưa hề tuyên bố, nghe nói đã thỏa thuận gần xong rồi. Đó là một đại ngôn hàng hiệu quốc tế, nếu Lâm Thần có thể dành được hợp đồng này chẳng khác nào lập tức từ trong nước vươn ra quốc tế.
Đối với hắn mà nói đây chính là việc lớn cực kỳ quan trọng, cũng là vinh quang, cho nên khi cô bé kia nhắc tới chuyện này mặt mày đặc biệt hớn hở, đắc ý dào dạt.
Trương Mục nghe được lại thấy buồn cười, đúng là để đạt được mục đích Lâm Thần có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cũng không biết hắn dựng nên biết bao nhiêu lời nói dối hoang đường rồi, còn có thể nói dối tới khi nào. Giấy không gói được lửa, những lời nói dối sớm muộn cũng có lúc bị vạch trần.
Chẳng qua đó là việc của Lâm Thần, Trương Mục không quan tâm, chỉ cần đối phương không tới quấy rầy trêu chọc cậu thì cậu không muốn có bất cứ liên quan gì tới Lâm Thần.
Sau khi chơi đủ ở công viên trò chơi Trương Mục và Tiêu Tiên đưa Phái Phái về nhà. Phái Phái chơi mệt rồi thì nằm nhoài trong long nguc Trương Mục ngủ say.
Đối với chuyện của Tiêu Gia Hữu và Lâm Thần trước đây Trương Mục đã từng nói qua với Tiêu Tiên, thái độ của anh rất kiên quyết nói với Tiêu Gia Hữu rằng nhà họ Tiêu sẽ không chấp nhận những kẻ vô liêm sỉ, anh nói rằng Tiêu Gia Hữu có thể biết bản thân nên làm thế nào.
Còn Tiêu Gia Hữu cuối cùng có biết nên làm thế nào hay không Trương Mục trong lòng không chắc chắn.
Muốn trở về biệt thự phải đi qua nội thành, dòng xe cộ và người đi đường đều rất nhiều, tắc đường rất nghiêm trọng nên chỉ có thể vừa đi vừa dừng.
Trương Mục nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, rõ ràng là Từ Thanh Huy, mà bên cạnh hắn là một thanh niên cao ráo.
Người kia Trương Mục nhìn thấy quen mắt, Từ Thanh Huy đã từng cho cậu xem qua ảnh, đó chính là Hà Dục. Hai người giống như đang cùng đi dạo phố, đi rất gần, còn vừa nói vừa cười, trò chuyện trông rất sôi nổi.
Trương Mục víu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, rất tò mò Từ Thanh Huy cùng với Hà Dục hiện tại đã phát triển thế nào rồi.
Tiêu Tiên không biết Trương Mục đang nhìn cái gì, chỉ hiếu kỳ hỏi: ‘’Làm sao vậy?’’
‘’Em thấy Từ Thanh Huy đi cùng Hà Dục.’’ Trương Mục nói.
Việc Từ Thannh Huy yêu thích và đang theo đuổi Hà Dục, Trương Mục cũng đã nói với Tiêu Tiên.
Tiêu Tiên hiển nhiên cũng hơi bất ngờ: ‘’Hắn theo đuổi được Hà Dục rồi?’’
“Không biết.’’ Trương Mục lắc đầu: “Em nghe Từ Thanh Huy miêu tả Hà Dục là người rất được, nếu bọn họ có thể bên nhau thì chắc chắn là chuyện tốt.”
Tiêu Tiên không tỏ rõ quan điểm: "‘Em đừng vui vẻ vội, cứ hỏi rõ rồi hãy nói."’
Trương Mục cười nói: ‘’Nếu không phải thế sao bọn họ có thể cùng đi dạo phố, lại còn cười tới vui vẻ như vậy? Anh chờ xem, em cảm thấy chuyện tốt của bọn họ chắc chắn sắp có rồi."’
Thế nhưng không nghĩ tới Trương Mục vừa nói xong, chuyện tốt của Từ Thanh Huy còn chưa kịp tới thì chiều ngày hôm sau cậu nhận được điện thoại của Từ Thanh Huy nói rằng hắn đang ở bệnh viện.
"’Bệnh viện?’’ Trương Mục kinh ngạc nói: ‘’Anh làm sao thế? Không có chuyện gì chứ?’’
‘’Không có chuyện gì, dài dòng lắm, nói chung là mới đánh nhau một trận.” Từ Thanh Huy thở dài.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Trương Mục nhận điện thoại xong liền chuẩn bị đi bệnh viện, Từ Thanh Huy ở chỗ này không có người thân, gặp trực tiếp dễ hỏi Từ Thanh Huy gặp phải chuyện gì hơn.
Trương Mục đi rất vội vàng, trước khi đi tranh thủ nói với Tiêu Tiên một tiếng.
Tiêu Tiên hiếm khi được rảnh rỗi, ai ngờ ôm vợ còn chưa ấm thì vợ đã vội vàng bay mất, anh sâu sắc cảm thấy bản thân rất bất đắc dĩ.
Nhưng Trương Mục đi chưa được bao lâu Tiêu Tiên nhận được điện thoại của Sở Nhĩ Sâm nói hắn đánh nhau với người ta một trận, hiện tại cũng ở trong bệnh viện.
Lời của người edit: Ngửi thấy mùi couple mới rồi!!
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai
Chương 63
Chương 63