Vào quán net, Mạnh Chiêu suýt bị hun té ngã bởi mùi khói thuốc lá đập vào mặt.
Bố cục bên trong quán net hẹp dài, ánh sáng tối tăm, liếc mắt nhìn không có chỗ thông gió, thảo nào vừa bước vào đã cảm thấy có phần không thở nổi.
Mười mấy năm trước loại quán net này thường mở ở phố lớn ngõ nhỏ, nhưng bây giờ theo sự phổ biến của máy tính gia đình, loại quán net này cũng dần dần bị thay thế bởi những quán cà phê Internet tốt hơn, gần như khó tìm bóng dáng.
“Lên mạng à? Thẻ căn cước.” Đằng sau máy tính gần cửa vang lên âm thanh lười biếng, nhưng chỉ nghe tiếng không thấy người.
Mạnh Chiêu đến gần phía trước, mới nhìn rõ thanh niên quản trị mạng “Cát Ưu nằm” trên ghế máy tính đằng sau máy tính kia.
Anh lấy chứng nhận cảnh sát ra, người kia lập tức ngồi thẳng: “Anh cảnh sát à, chỗ bọn em kinh doanh chính quy, không phạm pháp gì cả…”
“Chưa nói cậu phạm pháp,” Mạnh Chiêu cất chứng nhận, “Tôi đến là muốn điều tra, buổi tối ngày mười một, có một người tên là Triệu Vân Hoa tới đây lên mạng không.”
“À… để em tra xem.” Quản lý mạng lập tức đồng ý, “Chỗ bọn em đều có ghi chép đăng ký.”
Vài tiếng gõ bàn phím vang lên, quản lý mạng xoay màn hình về phía Mạnh Chiêu: “Có, tám giờ ba mươi tối đến chín giờ ba mươi tối ngày mười một… Đây? Có phải bác gái kia không…”
“Cậu có ấn tượng?” Mạnh Chiêu thấy cậu ta nhớ ra gì đó, “Nghĩ đến gì thì nói cái đó.”
“À, có chút ấn tượng…” Thanh niên giơ tay gãi sau gáy, “Chủ yếu là đến chỗ chúng em lên mạng trên cơ bản đều là người quen, bác gái kia trông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, chưa bao giờ thấy người như thế còn lên mạng, hơn nữa bà ấy lên mạng chưa lâu đã đi rồi, rất kỳ lạ… Sao vậy, bác gái này phạm tội gì?”
Mạnh Chiêu không trả lời câu hỏi cuối cùng của cậu ta, tiếp tục hỏi: “Bà ấy lên mạng ở máy nào?”
“Máy kia, chỗ bên tường ấy,” Thanh niên đứng lên chỉ, “Thôi, em dẫn các anh qua xem.”
Đi theo thanh niên đến máy tính lúc đó Triệu Vân Hoa lên mạng, Mạnh Chiêu ngẩng đầu quan sát camera xung quanh. Đúng lúc, chếch đối diện có một camera đối diện với màn hình của máy tính này, nếu độ phân giải tốt, chắc là có thể nhìn rõ nội dung trên màn hình khi đó.
“Camera kia có thể có thể ghi lại trong bao lâu?” Mạnh Chiêu hất cằm về phía camera kia.
“Cái đó…” Thanh niên ấp úng, “Cái đó hỏng từ mấy năm trước rồi…”
Mạnh Chiêu: “…” Quả nhiên chuyện sẽ không suôn sẻ đến vậy.
“Vậy cái máy tính này có thể lưu lại lịch sử duyệt web ở thời điểm đó không?”
“Máy tính này mỗi lần tắt máy đề sẽ xóa lịch sử… không lưu được.”
“Cho tôi mượn dùng máy tính này trước đã, tôi mang về thử xem có thể khôi phục lịch sử không, mấy ngày sau trả lại cho cậu.”
“À… được.” Thanh niên thoạt nhìn cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối.
“Còn có, trong lúc Triệu Vân Hoa lên mạng, tìm giúp tôi thông tin của những người xung quanh bà ấy.” Mạnh Chiêu nhìn người lên mạng ở xung quanh, hỏi quản lý mạng kia, “Có ai ngồi cố định ở vị trí lân cận không?”
“Có thì có…” Quản lý mạng chỉ vị trí bên cạnh Triệu Vân Hoa, “Cái máy kia bố trí đẹp, có tên tóc vàng thường xuyên ngồi ở đó, đúng rồi, đêm đó hình như hắn cũng tới, có điều bây giờ hắn ra ngoài ăn cơm rồi.”
“Đi đâu? Quanh đây à?” Mạnh Chiêu giơ tay vỗ sau lưng quản lý mạng, “Đi, chỉ cho tôi.”
Hai người đi đến cửa quán net, Lục Thời Sâm cũng đi theo ra, quản lý mạng đang dùng ánh mắt tìm kiếm người kia, Mạnh Chiêu quay sang nhìn Lục Thời Sâm: “Hoàn cảnh bên trong không thoải mái đúng không? Nếu cậu không chịu được thì đợi ở bên ngoài.”
Lục Thời Sâm đáp: “Không đến mức đó.”
“Tìm được rồi,” Quản lý mạng chạy đến chỗ họ, duỗi cánh tay dài chỉ cho họ, “Là quầy đồ nướng kia, tóc vàng mặc áo thu xám đó, em gọi đến giúp các anh nhé?”
“Không cần,” Mạnh Chiêu đi về phía quầy đồ nướng kia, “Tôi đi qua là được.”
Quầy đồ nướng nghi ngút khói lửa, tóc vàng đang cầm một xiên thịt dê ăn như gió cuốn.
Mạnh Chiêu kéo chiếc ghế đối diện cậu ta ngồi xuống, lấy chứng nhận ra giơ lên cho cậu ta nhìn. Lục Thời Sâm cũng kéo ghế ra ngồi bên cạnh cậu ta.
Vừa nhìn thấy chứng nhận cảnh sát, trên gương mặt tóc vàng lập tức lộ ra biểu cảm “Thịt xiên trong tay không ngon nữa”.
“Tôi… dạo này tôi không phạm tội mà.” Cậu ta để thịt xiên trong tay xuống.
“Không liên quan đến cậu.” Mạnh Chiêu phát hiện người ở con đường này đều rất giỏi dò số chỗ ngồi, “Tôi chỉ muốn hỏi, buổi tối ngày mười một cậu có chú ý đến một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi ngồi bên cạnh cậu không.” Anh mở ảnh chụp Triệu Vân Hoa trong điện thoại ra đưa cho tóc vàng nhìn.
“À…” Tóc vàng nhìn ảnh chụp, thở phào nhẹ nhõm, lại ăn một tiếng xiên, “Bác gái đó à, tôi nhớ.”
“Vậy cậu có chú ý lúc đó bà ấy làm gì trên máy tính không?” Mạnh Chiêu cất điện thoại hỏi.
“Tôi nhìn một cái, hình như bà ấy đang xem video gì đó…” Tóc vàng nắm tóc, “Hầy, tôi chỉ nhìn thoáng qua, không để ý lắm.” Cậu ta đưa thịt xiên cho Mạnh Chiêu, “Anh, ăn một xiên?”
“Cảm ơn, tôi không ăn, có thể nhớ lại hình ảnh trong video không?” Mạnh Chiêu nhìn tóc vàng kia, “Xem như chỉ lướt qua, chắc cũng có thể chú ý đến hình ảnh chứ? Có thể nhớ cái gì thì nói cái đó.”
“Hình ảnh à…” Tóc vàng hơi tốn sức nhớ lại, “Hình như có tòa nhà? Trên tòa nhà hình như có mấy người đang đánh nhau hay gì đó… Ôi, tôi thật sự không nhìn rõ lắm, hình ảnh kia vừa xa vừa mờ, giống như clip người lớn được quay lén ấy…”
Trên nóc tòa nhà có mấy người đánh nhau… Chẳng lẽ là ghi hình lúc Triệu Đồng bị ép tự tử? Mạnh Chiêu nhớ lại nội dung trong tài khoản chứng thực kia, bên trên nói Triệu Đồng bị bức tử trên nóc của một nhà máy hóa chất…
“Vậy cậu có chú ý đến vẻ mặt của người phụ nữ ngồi trước máy tính lúc đấy không?”
“Bác gái kia à…” Tóc vàng nuốt thịt xiên trong miệng, “Bà ấy khóc.”
“Hửm?”
“Đúng, bà ấy khóc… Tôi nghe tiếng bà ấy khóc mới nhìn màn hình của bà ấy.”
Lục Thời Sâm chú ý thế hai đầu lông mày của Mạnh Chiêu hơi nhíu lại, xuyên qua từng tia khói trắng bay ra từ bếp nướng, hắn nhận thấy ánh mắt của Mạnh Chiêu có vẻ như rất khác bình thường.
Hắn quan sát Mạnh Chiêu, cố gắng tìm ra cảm xúc tương ứng từ kinh nghiệm trong quá khứ. Sau đó hắn miễn cưỡng phân biệt ra, đó hẳn là một cảm xúc giống như hơi “xót xa”.
Đây là một biểu cảm rất tinh tế, Lục Thời Sâm tỉnh bơ phán đoán, nó dường như không thể tập được thông qua luyện tập nhiều lần.
Mạnh Chiêu cúi đầu tầm tư một lát, mặc dù manh mối rất vụn vặt, nhưng đã đủ để đưa ra suy đoán.
Rất rõ ràng, trong hộp giấy nhỏ trong nhà Triệu Vân Hoa đựng USB người khác cho bà ấy, bởi vì trong nhà Triệu Vân Hoa không có máy tính, cho nên tối đó sau khi bà ấy nhận được USB đã đi tới quán net. Nhìn thấy video bên trong, từ đó chắc chắn Chu Diễn chính là đầu têu bức tử Triệu Đồng năm đó.
Nhưng mà, nếu Chu Diễn vô tội trong sự kiện bạo lực học đường này, chẳng lẽ video trong USB là giả tạo? Hoặc là cái chết của Triệu Đồng có nội tình khác?
Hơn nữa, nếu giống như tóc vàng này nói, hình ảnh kia rất xa rất mờ, vậy Triệu Vân Hoa làm thế nào thấy rõ trong mấy người kia, Chu Diễn là người xui giục bức tử Triệu Đồng?
Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên một suy nghĩ… Đúng rồi, giọng nói! Triệu Vân Hoa và Chu Diễn tình như mẹ con, cực kỳ quen thuộc giọng nói của Chu Diễn. Người gửi USB thậm chí có thể không cần giả tạo hình ảnh video, chỉ cần xử lý âm thanh thành giọng nói của Chu Diễn, đã đủ lừa Triệu Vân Hoa rồi. Vả lại, Chu Diễn thường xuyên phát trực tiếp trên mạng, muốn giả tạo âm sắc của anh ta quả thực dễ như trở bàn tay…
“Ờ thì…” Tóc vàng cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Chiêu, “Tôi thật sự không nhớ nổi những cái khác, tôi chỉ xem lướt qua.”
“Những thứ này là đủ rồi, cảm ơn.” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Lục Thời Sâm, “Chúng ta đi thôi?”
Lục Thời Sâm đang nhìn anh, cho nên bọn họ nhìn nhau một chớp mắt, nhưng Lục Thời Sâm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đáp: “Ừ.”
Mặc dù chỉ là một chớp mắt, nhưng bởi vì khoảng cách đủ gần, Mạnh Chiêu chú ý, vừa rồi trong mắt Lục Thời Sâm lại xuất hiện ánh mắt quan sát động vật trong lồng.
Đứng lên đi ra khỏi quầy đồ nướng, Mạnh Chiêu nghiêng mặt qua nhìn Lục Thời Sâm hỏi: “Vừa nãy nhìn tôi làm gì?”
Anh thử quan sát thay đổi biểu cảm trên mặt Lục Thời Sâm, nhưng lần này Lục Thời Sâm lại không để cho anh nắm được thóp, nói mà không có biểu cảm gì: “Tôi cảm thấy lúc nãy cậu nghĩ đến gì đó, dựa theo nội dung giao dịch, tôi cần biết suy đoán của cậu.”
Người này cũng rất giỏi trả đũa, Mạnh Chiêu mắng lại: “Nội dung giao dịch là tôi tiết lộ tình tiết vụ án với cậu, chưa nói ngay cả phỏng đoán cũng phải nói cho cậu đúng không?”
Đang nói chuyện thì hai người lại đi tới quán net.
Mạnh Chiêu đi vào, bảo quản lý mạng giúp anh tháo chiếc máy tính lúc ấy Triệu Vân Hoa đã dùng, anh nâng máy chủ lên, nói với Lục Thời Sâm: “Đi thôi, chỉ có thể để trên xe cậu trước.”
“Để tôi.” Lục Thời Sâm đi về phía anh, duỗi tay muốn nhận máy chủ.
“Ê, không cần không cần, cái này rất nhẹ.” Mạnh Chiêu nâng máy tính lên, “Không cần hai người khiêng.”
“Để máy chủ ở đây trước đi,” Lục Thời Sâm vươn tay ngăn anh lại, “Ăn cơm xong lại đến lấy.”
Mạnh Chiêu nhìn về phía anh: “Ừ?”
“Không phải nói đến quán mì phía trước ăn à?”
“À… đúng,” Mạnh Chiêu nhớ đến vụ lúc nãy, không nhịn được cười một tiếng, “Trêu cậu đấy, cậu tin thật hả?” Anh ra khỏi quán net, “Làm gì cũng không thể để nhân vật như ngài chịu cái khổ nhân gian này được.”
Đi đến cốp xe, Mạnh Chiêu đặt máy chủ vào cốp xe của Lục Thời Sâm, sau đó mở cửa xe lên xe, dùng khí thế của tổng giám đốc bá đạo hỏi: “Nói đi, muốn ăn gì?”
“Cậu quyết định đi, tôi không quen nơi này.” Lục Thời Sâm nói.
Lục Thời Sâm dễ dãi bất ngờ trên phương diện này, nhưng Mạnh Chiêu cũng không thể khiến hắn quá tạm bợ, cuối cùng lái xe trên đường chính, sau khi chạy được khoảng hai cây số, anh chỉ một nhà hàng Pháp ở ven đường: “Chỗ này đi.”
Lúc cất bước đi vào, Mạnh Chiêu biết bữa cơm này ước tính sẽ ép khô nửa tháng tiền lương của mình. Nhưng đối tượng mình mời không bình dân, anh vô thức chọn một nhà hàng cũng không bình dân như thế.
Mà một nhà hàng muốn tạo nên không khí không bình dân, rõ ràng phải bỏ ra cái giá đắt đỏ…
Vốn cho rằng chọn một nhà hàng có tiêu chuẩn cao như vậy, Lục Thời Sâm nên nể mặt, mang tính tượng trưng thu bớt lại gương mặt đơ của hắn.
Nhưng không ngờ Lục Thời Sâm biểu hiện không mấy hứng thú, thậm chí không lật hết menu, chỉ chọn phần món ăn chính ở trang đầu tiên.
Mà Mạnh Chiêu, anh vốn cũng không có hứng thú nhiều với cơm Tây, không hiểu rõ gan ngỗng – một nguyên liệu nấu ăn vừa tàn nhẫn vừa khiến người ta ngán rốt cuộc làm thế nào được xào thành món ăn ngon thượng hạng.
Còn không bằng ăn ở quán mì vừa nãy, Mạnh Chiêu xiên một miếng gan ngỗng, nuốt xuống không có mùi vị gì.
Nhưng không thể không thừa nhận, tướng ăn của Lục Thời Sâm ngồi đối diện quả thực rất hợp với nhà hàng này, Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, nhớ đến một từ mà Mạnh Nhã Thù thường nhắc đến khi quay video – tối giản.
Chậc, ăn cơm cũng có thể ăn ra tối giản, được đó. Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Một bữa cơm bị Lục Thời Sâm ăn đến là vừa tối giản vừa đắt đỏ, cũng không biết xài số tiền này có đáng giá không.
“Đúng rồi, tình hình xe kia của cậu thế nào?” Mạnh Chiêu ăn xong miếng gan ngỗng cuối cùng, uống một ngụm nước đá giải ngán, “Có cần tôi phối hợp đến bảo hiểm không?”
“Không cần,” Lục Thời Sâm nói ngắn gọn, lại chuyển chủ đề lên vụ án, “Vụ án bạo lực học đường năm đó sẽ khởi động điều tra lại à?”
Mạnh Chiêu đặt cốc nước lên bàn: “Không chắc.” Mạnh Chiêu nhớ lại lời dặn dò lúc đó của cục trưởng Từ, không có dùng cảnh lực, còn dặn đi dặn lại điều tra bí mật, cục trưởng Từ… phải chăng đang cố kỵ điều gì?
“Có lẽ hung thủ thật có liên quan đến vụ bạo lực học đường này, nếu không sẽ không lấy được video của năm đó.”
Mạnh Chiêu xoay cái cốc trong tay, “Có phải video của năm đó hay không vẫn chưa biết mà.”
“Ý cậu là video có thể được giả tạo?” Lục Thời Sâm nhìn anh, trầm tư chốc lát rồi nói, “Hình ảnh chắc sẽ không giả tạo, mặc dù độ phân giải rất kém, nhưng đối với con của mình, Triệu Vân Hoa sẽ không nhận lầm, hung thủ giả tạo hình ảnh video nguy hiểm quá lớn, ngược lại là giọng nói…”
“Lý lẽ là vậy, nhưng…” Mạnh Chiêu cố ý dừng lại.
Lục Thời Sâm hỏi theo lời nói của anh: “Làm sao?”
“Tôi nhớ vừa nãy tóc vàng nói là hình ảnh video kia vừa xa vừa mờ, giống phim người lớn quay lén, không nhắc đến chuyện độ phân giải, lẽ nào…” Mạnh Chiêu quan sát hắn, đột nhiên nhận ra nói, “Cậu từng có nghiên cứu về loại phim người lớn mà cậu ta nói? Không nhìn ra đấy Lục Thời Sâm.”
Lục Thời Sâm: “...”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lớp Vỏ Bọc
Chương 23
Chương 23