TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lớp Vỏ Bọc
Chương 89

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Chiêu bị đánh thức bởi tiếng rung của đồng hồ báo thức trong điện thoại.

Sau khi nhắm mắt nằm một lúc trên giường, anh cảm thấy có gì đó là lạ, quay sang mở mắt ra nhìn, chỗ bên cạnh trống không, Lục Thời Sâm không ở đây.

… Sáng bảnh mắt đã đi đâu? Nếu không phải đang ở trong phòng Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu quả thật sắp nghi ngờ đây là án lệ điển hình trai đểu lừa ch1ch sau đó chạy trốn ngay trong đêm.

Anh chống một tay lên giường ngồi dậy, eo mỏi lưng đau, trên dưới toàn thân chỗ nào cũng khó chịu, mệt hơn cả lần trước chiến đấu ác liệt một trận với ba sát thủ ở Nham Thành. Lại nhìn đủ loại dấu vết mập mờ trên người mình, anh thở không ra hơi, đây thật là… không nhìn nổi!

Mạnh Chiêu mặc quần áo xong xuống giường, vừa mới đứng lên, cảm giác kỳ dị dưới thân lập tức khiến anh siết chặt nắm đấm, rất muốn túm Lục Thời Sâm tới đây đánh một trận thô bạo.

“Lục Thời Sâm!” Mạnh Chiêu quát.

Trong phòng không có tiếng động, Mạnh Chiêu đi đến phòng khách nhìn một cái, Lục Tiểu Đao cũng không ở đây? Dắt chó đi dạo à? Tối hôm qua giày vò đến nửa đêm, hôm nay mới sáng sớm đã dậy dắt chó đi dạo, mẹ kiếp, quả nhiên người bị giày vò chỉ có mình!

Tối hôm qua tại sao lại nhất thời mềm lòng? Mạnh Chiêu hối tiếc cũng không kịp mà đi đến phòng tắm.

Mới bước vào phòng tắm, Mạnh Chiêu nghe thấy cửa mở bên ngoài, tiếng bước chân của một người một chó truyền đến, Lục Thời Sâm dắt chó đi dạo về rồi.

Mạnh Chiêu trở tay khóa cửa lại, mở vòi hoa sen ra tắm rửa.

Vài giây sau, cửa phòng tắm bị gõ, Lục Thời Sâm đứng ở ngoài cửa: “Có cần tôi giúp không?”

Mạnh Chiêu đang giận không có chỗ trút: “Không cần!”

“Mạnh Chiêu, mở cửa.”

“Cút!”

Hai phút sau, chìa khóa c4m vào ổ khóa xoay hai vòng, cửa phòng tắm bị đẩy ra, ngay sau đó bị đóng lại.

Hàng loạt tiếng mắng chửi gắt gỏng theo đó phát ra từ trong phòng: “Sư bố Lục Thời Sâm, cậu đi ra ngoài cho tôi! Đừng đụng vào tôi, cậu còn dám duỗi móng vuốt… Bà mẹ nó cậu đừng đụng vào tôi!”

Lục Tiểu Đao đứng ở cửa, quanh quẩn không ngừng, lần nữa lo lắng đi tới đi lui.

Mười mấy phút sau, Mạnh Chiêu đi ra từ phòng tắm, mặt đen như đít nồi. Trên bàn ăn đặt bữa sáng Lục Thời Sâm vừa tiện đường mua về, nhưng bước chân anh không dừng lại mà đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo.

Lục Thời Sâm đi ra phòng tắm, vừa cài cúc áo trên người vừa đi đến cửa phòng ngủ, nhìn Mạnh Chiêu cúi người xuống, cấp tốc tròng quần dài vào đôi chân dài thẳng tắp kia, Lục Thời Sâm nói: “Tôi mua điểm tâm rồi, ăn xong lại đi.”

“Không kịp,” Mạnh Chiêu đứng thẳng người, cầm lấy một chiếc áo thun màu đen chụp lên đầu, ngón tay túm vạt áp thun kéo xuống một cái, che khuất cái eo săn chắc, anh tức giận nói, “Nhìn đi mấy giờ rồi!”

Mặc quần áo tử tế, Mạnh Chiêu bước nhanh đi tới cửa. Lục Thời Sâm cũng sửa sang lại quần áo trên người mình, đi ra ngoài duỗi tay cầm áo khoác treo bên cạnh: “Tôi đưa cậu đi.”

“Mấy bước đường còn cần cậu đưa?” Mạnh Chiêu đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Lục Thời Sâm dường như thật sự muốn đưa mình đi làm, anh nói chậm lại, “Được rồi, đừng tiễn nữa, không phải hôm nay cậu sẽ đi kiểm tra lại với bố cậu à?”

“Vậy buổi tối tôi đến đón cậu.” Lục Thời Sâm nhìn anh.

“Tùy cậu.” Mạnh Chiêu nói xong, cầm chốt cửa đóng cửa lại.

Đi ra ngoài hơi muộn, nên vừa ra khỏi thang máy, Mạnh Chiêu bước nhanh hơn. Có điều, sống ở chỗ tốt như Ngự Hồ Loan, đi chưa được mấy bước đường đã đến cửa lớn của cục thành phố rồi.

Anh bước nhanh đi vào tòa nhà cục thành phố, một bước hai bậc thang đi lên tầng, đẩy cửa ra mấy người trong văn phòng điều tra tội phạm đồng loạt đứng lên, lớn tiếng nói: “Chào đội phó Mạnh!”

Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, bị chào hỏi đóng đinh tại chỗ bởi âm thanh vang dội bất ngờ không kịp phòng bị này, tiếp đó anh cười một tiếng: “Long trọng thế.”

Anh đi vào văn phòng nói đùa: “Ngồi xuống cả đi, đừng làm như tôi được đăng cơ, mấy ngày tôi rời đi vẫn chưa dài bằng một kỳ nghỉ hoàn chỉnh mà?”

Chu Kỳ Dương cười nói: “Anh ơi, em rể bên này xin kính chào.”

Rất nhanh có người nói tiếp: “Cậu là em rể nào? Đừng có giành với tôi!”

“Một ngày không gặp như là ba năm ấy Mạnh đại anh hùng.”

“Chúng tôi nhớ anh muốn chết.”

“Đội phó Mạnh, mấy ngày nay không bị anh mắng cứ cảm thấy toàn thân khó chịu!”

Trong văn phòng vừa nói vừa cười, lao nhao một lúc lâu mới yên tĩnh lại. Mạnh Chiêu đi vào gian phòng làm việc của mình, Trình Vận lại gần đưa cho anh một cốc cà phê: “Anh Chiêu ăn điểm tâm chưa?” Không đợi Mạnh Chiêu trả lời, cô lại đưa một hộp cháo lên, “Chắc chắn là chưa ăn, em tiện thể mua cho anh một phần”

“Thông minh vậy,” Mạnh Chiêu nhận lấy, “Được, sáng mai anh mời.”

Sắp xếp sơ sơ trên bàn một chút, Mạnh Chiêu nhìn thấy Nhậm Bân đi vào văn phòng qua cửa chớp, anh đi thẳng đến vị trí làm việc của Nhậm Bân: “Anh Bân, bây giờ vụ án tiến triển đến bước nào rồi?”

“Vụ án…” Nhậm Bân vừa định ngồi xuống thì bị giật nảy mình bởi Mạnh Chiêu thình lình đi tới sau lưng, trong lúc bối rối anh ta vừa thu dọn mặt bàn lộn xộn vừa trả lời, “Không có tiến triển gì cả…”

“Tôi đã đi hơn một tuần rồi, tiến triển của vụ án vẫn dừng lại?” Mạnh Chiêu cau mày nói.

“Gần đây trong thành phố xảy ra mấy vụ án khác, một vài người của tổ chuyên án cũng bị điều đến xử lý vụ án khẩn cấp, lại thêm trước đó bọn Tiểu Chu và Trình Vận đều bị điều đi, cho nên…”

Mạnh Chiêu thở dài một hơi, nghĩ đến trước kia Nhậm Bân bị loại khỏi vị trí đội phó vì năng lực không đủ làm trễ nải vụ án quan trọng, anh cũng không nói gì thêm nữa.

Bỗng nhiên, Trình Vận đến gần, vỗ cánh tay Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, em có lời muốn nói với anh!”

Hai người đi đến văn phòng của Mạnh Chiêu, Trình Vận lên tiếng: “Thật ra cũng không phải vụ án không có tí tiến triển nào, em điều tra được một vài điểm khả nghi.”

“Ừ?” Mạnh Chiêu nhìn cô, “Chẳng phải em bị cục trưởng Từ dời khỏi tổ chuyên án, vả lại còn bị cảnh cáo sao?”

“Lúc đó trong lòng em tức không chịu nổi, nên nghĩ rằng dù đuổi em, em cũng phải làm chút chuyện, cùng lắm thì không làm nữa thôi. Nhưng mà em rất cẩn thận, anh xem cục trưởng Từ cũng không phát hiện.” Trình Vận đắc ý trả lời.

“Ồ?” Mạnh Chiêu nửa dựa vào mép bàn, nổi lên hứng thú, “Nói cụ thể xem nào.”

Thấy Mạnh Chiêu không ngồi, Trình Vận cũng không tiện ngồi xuống, chỉ có thể tiếp tục đứng nói: “Anh có nhớ trước đó chúng ta đến bệnh viện, Thiệu Kỳ nhìn thấy sự kiện lồng tối được đưa tin trên TV thì bỗng nhiên phản ứng rất kịch liệt không? Về sau em dựa theo dặn dò trước đó của anh, đi tìm Thiệu Kỳ xác nhận nguyên nhân sợ hãi của cô ấy, quả nhiên người khiến cô ấy sợ hãi không phải Ngô Vi Hàm mà là Ngô Gia Nghĩa!”

“Vậy xem ra, Ngô Gia Nghĩa rất có thể từng trực tiếp tấn công t1nh dục Thiệu Kỳ.” Biểu cảm của Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc, “Hơn nữa, không chỉ Thiệu Kỳ, những cô gái khác cũng có khả năng bị Ngô Gia Nghĩa tấn công t1nh dục.”

“Vâng, em cũng nghĩ như thế. Cho nên sau lúc đó, em lại cầm ảnh đi tìm mấy cô gái khác trong lồng tối, hỏi các cô ấy có từng bị ngô Gia Nghĩa tấn công t1nh dục không, nhưng các cô ấy đều phản ánh những khách hàng đó đeo mặt nạt, không thể nhận ra những người kia rốt cuộc là ai.”

“Chỉ có Thiệu Kỳ có phản ứng với gương mặt của Ngô Gia Nghĩa?” Trầm tư một lát, Mạnh Chiêu phân tích nói, “Vậy xem ra, Thiệu Kỳ bị nhốt vào viện dưỡng lão bị tiêm thuốc, có lẽ không chỉ vì chạy trốn, quan trọng hơn là trong quá trình bị tấn công t1nh dục tại một lần nào đó cô ấy nhìn thấy được dáng vẻ của Ngô Gia Nghĩa.” Anh hỏi hiểu, “Chỉ có những cái này?”

“Vẫn còn chứ,” Trình Vận kể tiếp, “Trong quá trình thu thập manh mối, em phát hiện một sự kiện, kể cả cả Thiệu Kỳ trong đó, hầu hết các cô gái bị lồng tối giam cầm, gia cảnh đều không tốt, hoặc là gia đình đơn thân, hoặc là cha mẹ làm công bên ngoài, các cô ấy trưởng thành trong môi trường này, khát vọng với tiền khác hẳn người bình thường, rất dễ dàng bị mê hoặc. Em đã nghĩ, rốt cuộc Ngô Vi Hàm làm thế nào nắm giữ được thông tin của các cô ấy, rồi chính xác tìm được họ?”

“Sau đó em lần lượt điều tra quá khứ của các cô ấy, phát hiện có rất nhiều người trong số họ đều đã nhận tài trợ trực tiếp hoặc gián tiếp, mà tổ chức từ thiện giúp đỡ các cô gái này, chính là đơn vị tài trợ được tập đoàn Ngô thị chỉ định. Sau đó nữa, em đến xin quỹ đó tất cả danh sách tài trợ những năm này, kết quả phát hiện, cộng thêm cả tầng hầm viện dưỡng lão tổng cộng có bốn mốt nạn nhân thì ba mươi ba cô gái trong đó đều có tên trong danh sách!”

“Khi quỹ tiến hành xét duyệt tư cách của những người hưởng lợi, sẽ điều tra thông tin bối cảnh của tất cả mọi người rất toàn diện và rõ ràng, hơn nữa còn thường xuyên theo dõi tình huống gần nhất của họ, cho nên em nghi ngờ, quỹ do tập đoàn Ngô thị khống chế này, một mặt thật sự đang giúp đỡ những quần thể khó khăn để tạo hình ảnh mặt ngoài cho mình, một mặt khác nó cũng là một kho thông tin khổng lồ, có thể giúp Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm sàng lọc đầy đủ các ứng cử viên tiến vào lồng tối.”

Sau khi nghe Trình Vận nói xong, biểu cảm của Mạnh Chiêu nghiêm túc hơn: “Rất có thể.”

“Có điều.” Tiếp đó Trình Vận hơi rầu rĩ, “Người được quỹ này tài trợ khoảng hơn mười nghìn, mặc dù bây giờ có thể xác định nó có vấn đề, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm ra chứng cứ trực tiếp chứng minh sự tham dự của Ngô Gia Nghĩa…”

“Không sao,” Mạnh Chiêu nói, “Cho dù không tìm ra chứng cứ trực tiếp, chỉ dựa vào những manh mối liên quan này, cảnh sát đã có thể nhận định Ngô Gia Nghĩa có hiềm nghi gây án to lớn, lát nữa đi cùng anh tìm cục trưởng Từ báo cáo.”

Trình Vận lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Đừng mà anh Chiêu… đi tìm cục trưởng Từ báo cáo như vậy, khác nào tuyên bố trước mặt mọi người em làm trái lệnh của cục trưởng Từ, cục trưởng Từ còn không chém em.”

“Thôi bỏ đi, với chút năng lực này của em thật sự tưởng rằng cục trưởng Từ không biết?” Mạnh Chiêu liếc cô một cái, “Đó là ông ấy cố ý mở một mắt nhắm một mắt với em.”

“Hả? Thật không?” Trình Vận mở to mắt, “Ý anh là em bị bại lộ rồi?”

“Được rồi, nếu có xử phạt anh gánh cho em, đảm bảo để em chạm đất không tổn hại sợi tóc nào.” Mạnh Chiêu cười nói, “Lần này em làm tốt lắm, có thể tìm được manh mối quan trọng như vậy, đáng được khen ngợi.”

“Đều nhờ anh Chiêu dạy giỏi.” Trình Vận được khen cười tít mắt, lại nói, “Cháo nguội rồi, anh mau ăn đi.”

“Được, em lấy tài liệu của quỹ cho anh nhìn xem.” Mạnh Chiêu nói rồi ngồi xuống ghế.

Mới ngồi xuống anh lập tức vô thức “shh” một tiếng. Trình Vận đang định xoay người đi lấy tài liệu nghe được, lập tức hỏi: “Anh sao đấy?”

“Không sao,” Mạnh Chiêu cấp tốc thu hồi chút biểu cảm đau đớn trên mặt, hất tay ra ngoài, “Mau đi lấy tài liệu.”

“Ò.” Trình Vận đáp.

Sau khi xem nhanh tài liệu xong, Mạnh Chiêu triệu tập các thành viện khác của tổ chuyên án: “Nhìn từ phản ứng trước đó của Thiệu Kỳ, Ngô Gia Nghĩa rất có thể đã tấn công t1nh dục cô ấy, nếu chuyện này là thật, vậy tình huống này có lẽ không phải là ví dụ. Nhưng vì đeo mặt nạ nên các cô gái khác có lẽ cũng không biết người tấn công t1nh dục là Ngô Gia Nghĩa. Vậy nên sau đó, tôi sẽ bảo Trương Triều xử lý các bức ảnh, dùng cách che chắn cục bộ hoặc chỉnh sửa mặt nạ, tận khả năng giúp nạn nhân nhớ lại. Chu Kỳ Dương cậu phân công một vài nhiệm vụ, tiếp đó mọi người bắt đầu thăm hỏi và xác nhận với từng người.”

“Rõ.” Mấy người trước mặt cùng đáp lời.

“Trình Vận, em phối hợp với anh đến xét hỏi người phụ trách quỹ. Ngoài ra, nhớ bớt thời gian đến bệnh viện một chuyến nữa, theo dõi tình huống của các cô gái khác và Thiệu Kỳ khi có thể, xem họ có thể cung cấp thông tin lời khai hay không.”

“Vâng!” Trình Vận trả lời.

Thấy Trình Vận cứ cười với mình suốt, Mạnh Chiêu cuộn tài liệu vỗ lên đầu cô một cái: “Cười ngu gì đấy, đi làm việc!”

“Anh Chiêu, anh vừa về cái là cảm giác tổ chuyên án lập tức sống lại.” Trình Vận nhỏ giọng nói, lại hỏi, “Cố vấn Lục đâu ạ?’

“Cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra lại, sáng nay chắc sẽ không đến.”

“À…” Trình Vận gật đầu

“Đúng rồi, anh Bân đâu?” Mạnh Chiêu hỏi, “Vừa nãy họp sao không đi vào.”

“Em có biết đâu…” Trình Vận nhìn về phía văn phòng, “Chả phải buổi sáng vẫn ở đây sao?”

Lúc này, Nhậm Bân từ bên ngoài đi vào, nói với Mạnh Chiêu: “Đội phó Mạnh, cục trưởng Từ bảo cậu buổi sáng mau chóng hoàn thành việc bàn giao công việc và sắp xếp nhiệm vụ, đúng ba giờ chiều đi gặp Ngô Gia Nghĩa.”

Thấy tâm trạng Nhậm Bân có vẻ không tốt, có thể là bị cục trưởng Từ phê bình một trận, Mạnh Chiêu không nói thêm gì nữa, chỉ đáp một tiếng “Được.”

Buổi chiều, cục tưởng Từ gọi điện cho Mạnh Chiêu đến đó.

Mạnh Chiêu gác lại việc trong tay, đi về phía Nhậm Bân: “Anh Bân, đi, đến gặp Ngô Gia Nghĩa.”

“Đội phó Mạnh, tôi không đi đâu.” Nhậm Bân cười khổ một cái, “Vụ án nhỏ tôi cũng điều tra không tốt, chuyện quan trọng như thế tôi đi chỉ thêm phiền, lát nữa con gái tôi sắp về rồi, tôi còn phải đi đón con bé.”

Đoán được Nhậm Bân tạm thời không muốn gặp cục trưởng Từ vì chuyện bị phê bình buổi sáng, Mạnh Chiêu cũng không kéo anh ta đến đó nữa. Anh vốn cũng lường trước được Nhậm Bân sẽ không đi theo, nhưng công việc ngoài mặt vẫn phải làm đúng chỗ. Tư lịch lâu năm như thế, còn phải chịu dưới trướng người khác, nơm nớp lo sợ. Hơn nữa mình vừa trở về, Nhậm Bân chẳng những bị dừng thân phận người phụ trách đại diện của tổ chuyên án mà còn bị cục trưởng Từ phê bình một trận, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái.

Mạnh Chiêu thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Cũng không dễ dàng.”

Đi xuống lầu, Mạnh Chiêu mở cửa sau ra, ngồi xuống bên cạnh cục trưởng Từ.

Xe lái đến nhà riêng của Ngô Gia Nghĩa, cục trưởng Từ mở miệng nói: “Buổi sáng tôi lại gọi một cuộc điện thoại cho bộ phận cấp trên, bên trên nhất trí với ý của tôi, đó là thuận theo ý dân, người phụ trách tổ chuyên án lồng tối vẫn do cậu tiếp tục đảm nhiệm. Nhưng chuyện lúc trước sẽ tạm thời gác lại mà không phải chuyện cũ sẽ bỏ qua, đợi vụ án này phá án và bắt giam thành công, những sai lầm và công lao của cậu đến lúc đó sẽ thanh toán một thể, nghe rõ chưa?”

“Rõ.” Mạnh Chiêu đáp.

“Đồ đệ Tiểu Trình do cậu dẫn dắt cũng khá giỏi.” Cục trưởng Từ lại nói.

“Cô bé này có năng lực, cũng chịu khó, là một hạt giống tốt, không chừng có thể trở thành cảnh sát nữ ưu tú như mẹ tôi.”

“Cô bé,” Cục trưởng Từ cười nhạo một tiếng, “Bản thân cậu mấy tuổi? Có điều lần này, cũng nhờ có phát hiện của Tiểu Trình mới có thể kịp thời tìm được lý do bắt giam Ngô Gia Nghĩa. Nhậm Bân ấy mà, còn không bằng một cảnh sát thực tập, thật ra trước kia cậu ta không như vậy, sai lầm to lớn trong xử lý vụ án trước đó là một đả kích hơi lớn với cậu ta, không ngờ từ đây không gượng dậy nổi. Vốn định tạm thời cách chức cậu sau đó để cậu ta gánh trách nhiệm của tổ chuyên án, nào ngờ chẳng những không có tiến triển mà lòng người của tổ chuyên án cũng mất đi, mấy ngày nay cậu phải chỉnh lại sĩ khí, mau chóng lấy được đột phá của vụ án.”

“Vâng.” Mạnh Chiêu đáp.

Không gian phía sau xe chật hẹp, Mạnh Chiêu giơ tay nắm lấy tay vị bên trên cửa sổ xe, cúi người để cho mình ngồi thoải mái hơn.

“Tối qua sau khi trở về không nghỉ ngơi tốt à?” Cục trưởng Từ quay đầu nhìn anh, “Hay là không khỏe?”

“Không sao,” Mạnh Chiêu thu lại cái tay đang nắm tay vịn, ra vẻ tự nhiên đáp, “Tối qua ngủ hơi muộn.”

“Nên chú ý nhiều đến sức khỏe, tuổi còn trẻ, vẫn chưa lập gia đình, đừng tiêu hao bản thân sớm.” Cục trưởng Từ nói lời thấm thía.

Mạnh Chiêu đáp một tiếng, trong lòng lại lôi Lục Thời Sâm ra chửi một trăm lần. Trong buồng xe liên tiếp vang lên mấy tiếng bẻ khớp ngón tay nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.

Đọc truyện chữ Full