Trước cổng biệt thự kiểu dáng châu Âu ở khu Bảo Nhạc, chiếc SUV màu đen vững vàng dừng lại, ba người trên xe đi xuống, che ô bước nhanh đi đến cổng biệt thự.
Nhậm Tuấn đi lên mấy bậc thang trước cửa, dùng vân tay mở khóa, thấy Mạnh Chiêu luôn cau mày, có vẻ như xem trọng chuyện này, y cũng không dám lề mề phút nào, ném ô sang bên cạnh, chẳng quan tâm đổi giày đã chạy chậm vào trong nhà, Mạnh Chiêu nhanh chân theo sau.
Lục Thời Sâm đứng dưới mái hiên trước cửa thu ô lại, nước mưa trên mặt ô nhanh chóng nhỏ giọt xuống theo nan ô, chẳng mấy chốc đã tụ thành một vũng bước trên bậc thang, ngón tay hắn cầm cán ô, ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen kịt trên mái hiên.
Nhậm Tuấn vừa vào nhà, chạy thẳng đến một phòng ngủ ở góc tây nam, đi đến tủ thuốc riêng ở bên cạnh đầu giường: “Tôi nhớ lúc đó bỏ vào đây…”
Y nói xong, cúi người nhìn vào trong, “Đúng, là cái này.” Toan duỗi tay lấy thì Mạnh Chiêu đi tới, “Để tôi.”
Mạnh Chiêu đeo găng tay cao su vào, nửa ngồi xổm xuống, lấy nửa túi dịch truyền từ trong tủ thuốc ra nhìn một chút, trên túi mềm trong suốt không có bất kỳ chữ hay ký hiệu nào. Anh ngước mắt nhìn Nhậm Tuấn: “Chắc chắn thuốc này Ngô Gia Nghĩa đưa cho anh?”
“Ừ,” Nhậm Tuấn gật đầu, “Lúc đó chú ấy đến thăm cha tôi đã tự tay đưa cho tôi, còn dặn đi dặn lại nhất định không thể dừng thuốc.”
“Tự tay đưa cho anh?” Mạnh Chiêu truy hỏi.
“Phải, tự tay đưa cho tôi, thời gian không lâu nên tôi vẫn nhớ rõ.” Nhậm Tuấn đáp.
Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm cái túi, rơi vào im lặng một lát, vụ án tiến hành đến hiện tại, trải qua quá nhiều quanh co gập ghềnh, thậm chí anh và Lục Thời Sâm mấy lần suýt mất luôn cả mạng. Bây giờ cuối cùng tìm được chứng cứ then chốt có thể đưa Ngô Gia Nghĩa đến pháp trường, nhưng lúc này trong lòng anh lại hoàn toàn không có cảm giác giải thoát hoặc vui mừng. Hồi lâu, anh chậm rãi đứng lên: “Đi thôi.”
Lúc Mạnh Chiêu đi từ trong nhà ra, Lục Thời Sâm vẫn chờ ở cửa. Hắn đứng dưới mái hiên nhìn bóng đêm bên ngoài, trên mặt không có biểu cảm gì giống như bình thường. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt chuyển lên nửa túi dịch truyền trong tay Mạnh Chiêu: “Tìm được rồi?”
Mạnh Chiêu đi tới: “Ừ, mang về cục thành phố xét nghiệm.”
Lục Thời Sâm xòe ô trong tay ra, cùng Mạnh Chiêu đi về phía xe.
Trong phòng thí nghiệm lý hóa trên tầng ba của cục thành phố, trên bàn thí nghiệm bày đầy mẫu thuốc sưu tập từ Dược phẩm Lâm Giang, mấy cảnh sát kỹ thuật mặc áo khoác trắng đang bận rộn cả đêm, tập trung tinh thần rút ra và xét nghiệm thành phần thuốc.
Bốn giờ ba mươi sáng, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào phòng thí nghiệm lý hóa, giơ tay gõ cửa sổ kính gian ngoài.
Buồng trong trong phòng thí nghiệm, người phụ trách Thẩm Thừa ngẩng đầu lên, thấy là Mạnh Chiêu, anh buông công việc trong tay xuống đi ra ngoài: “Sao vậy Chiêu Nhi?”
“So sánh sao rồi? Có tìm được thành phần thuốc giống nhau không?”
“Vẫn chưa,” Thẩm Thừa hoạt động cái cổ, “Đâu có nhanh vậy được, nhiều hàng mẫu thế này, chỉ với mấy nhân thủ bọn anh mới xét nghiệm chưa đến một phần mười.”
Mạnh Chiêu đưa nửa túi truyền dịch kia tới: “Anh Thừa, xét nghiệm cái này trước đi, thuốc Nhậm Hải đã truyền vào trước khi chết.”
“Được.” Thẩm Thừa nhận dịch truyền, quay người trở về phòng thí nghiệm.
Ngoài cửa sổ đã có dấu hiệu hừng đông, nhưng cơn mưa to vẫn không dừng, sắc trời lộ vẻ tối tăm mù mịt.
Thời gian chờ đợi mãi mãi đều là giày vò, mặc dù đã trải qua rất nhiều cảnh tượng giống nhau, nhưng lúc này trong lòng Mạnh Chiêu vẫn không kiềm chế được nôn nóng — nhất định phải là thật, nhất định không thể xuất hiện đường rẽ gì nữa, anh đi qua đi lại trong phòng thí nghiệm.
Lục Thời Sâm thì đứng ở đó, nhìn Mạnh Chiêu bước đi từng vòng một ở trước mắt mình, khi vòng tiếp theo Mạnh Chiêu bước đến trước mặt hắn, Lục Thời Sâm thấp giọng nói: “Sẽ tốt hơn.”
Bước chân Mạnh Chiêu dừng lại. Lục Thời Sâm đang… khích lệ mình? Anh nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, ban đầu là khó hiểu, sau đó biểu cảm trên mặt thả lỏng ra, khóe miệng hơi cong lên, gật đầu nói với Lục Thời Sâm: “Ừ.”
Bởi vì câu nói này của Lục Thời Sâm, sự nôn nóng của anh không hiểu sao được giải tỏa một chút, anh dừng bước và đứng bên cạnh Lục Thời Sâm đợi kết quả xét nghiệm.
Mấy phút sau, Thẩm Thừa đi ra từ trong phòng thí nghiệm, nhìn Mạnh Chiêu nói: “Thành phần giống hệt với thuốc ở tầng hầm viện dưỡng lão.”
Mạnh Chiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm: “Đi, đi bắt giữ Ngô Gia Nghĩa!”
Anh vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu nói với người sau lưng: “Anh Thừa, giao túi dịch cho giám định vật chứng giúp em, bảo họ lấy vân tay bên trên.”
Thẩm Thừa sau lưng trả lời một tiếng “Được”, Mạnh Chiêu đã bước nhanh đến cuối lối đi với Lục Thời Sâm, rẽ vào cầu thang.
Năm giờ sáng, xe vòng qua dải cây xanh rậm rạp, dừng lại trước cửa biệt thự của Ngô Gia Nghĩa.
Cảnh sát trực ban ở trong xe giám sát tòa biệt thự này suốt đêm thấy Mạnh Chiêu tới đây bèn đẩy cửa xuống xe, che ô đi lên: “Đội phó Mạnh, cố vấn Lục, sao lại đến vào giờ này?”
Mưa rào tầm tã đập nên mặt ô và trên mặt đất, tiếng mưa rào rào lấn át tiếng người, Mạnh Chiêu phải nâng giọng lên mới có thể át đi tiếng mưa rơi: “Bắt giữ Ngô Gia Nghĩa!”
Tất cả cảnh sát nghe được tin tức, ngay lập tức tập trung ở cửa chính, chờ đợi một cảnh tượng hả hê lòng người này.
Mạnh Chiêu đẩy cửa ra, sóng vai đi vào với Lục Thời Sâm, trong biệt thự rộng lớn tối om, chỉ có thể thấy lờ mờ hình dáng đồ trang trí trong phòng, bốn phía yên tĩnh, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cảnh sát bên cạnh đi qua, nhấn công tắc trên tường, đèn trần sáng rõ, chói đến mức Mạnh Chiêu phải híp mắt một cái.
Không biết tại sao, trong sự yên tĩnh kỳ dị này khiến trong cơ thể Mạnh Chiêu dâng lên dự cảm không tốt — người bên ngoài đi vào, đèn trong phòng cũng sáng lên, cho dù Ngô Gia Nghĩa đang ngủ say, bây giờ cũng nên tỉnh dậy chứ?
Nhưng mà, lúc này trong biệt thư lại không hề có một tiếng động nào.
Không đúng.
Mạnh Chiêu giơ tay sờ lên cây súng giắt ở thắt lưng, kéo Lục Thời Sâm ra sau lưng mình, sau đó đi đến phòng ngủ của Ngô Gia Nghĩa.
Cửa phòng ngủ của Ngô Gia Nghĩa đang khép, lộ ra một khe nhỏ, Mạnh Chiêu đi tới đẩy cửa ra, ngay sau đó anh nhíu mày lại…
Trong phòng ngủ không có ai.
Cảnh sát trực ban sau lưng hơi hoảng hốt: “Người đâu? Mỗi một giờ chúng tôi sẽ tới kiểm tra một lần, khoảng mười lăm phút trước ông ta vẫn ngủ ở đây…”
Vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc: “Tất cả mọi người, lập tức lúc soát phòng ngủ khác.”
Anh lại cầm lấy bộ đàm, cảnh sát giám sát bên ngoài cũng không được thả lỏng, luôn luôn chú ý xem xung quanh có bóng người của Ngô Gia Nghĩa không.
Mạnh Chiêu nhìn về phía chiếc giường kia, trên ga giường và chăn quả thực vẫn có thể nhìn ra dấu vết có người nằm trước đó không lâu, anh lại đi đến trước cửa sổ, cửa sổ khóa lại từ bên trong, nhảy cửa sổ chạy trốn cũng không có khả năng. Xung quanh giám sát chặt chẽ như thế, Ngô Gia Nghĩa có thể trốn ở đâu?
Hai phút sau, mấy giọng nói truyền đến từ những hướng khác nhau…
“Tầng hai không có!”
“Ngô Gia Nghĩa không ở đây!”
“Không có ai!”
Mạnh Chiêu vẫn nhìn biệt thự, cau mày nói: “Một người sống sờ sờ, cứ vô duyên vô cớ biến mất như vậy? Khó khăn lắm mới tìm được chứng cứ, trong lúc quan trọng này, Ngô Gia Nghĩa lại chạy trốn?!”
Mạnh Chiêu cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, giữ vững bình tĩnh nói: “Đi ra từ bên ngoài là không thể nào, bây giờ khả năng duy nhất đó là mật thất hoặc phòng ngầm. Tất cả mọi người tiếp tục lục soát, tìm kiếm có mật thất hoặc phòng ngầm không, hôm nay xem như lật tung biệt thự này cũng phải tìm được Ngô Gia Nghĩa!”
“Rõ!” Tất cả cảnh sát nhận được mệnh lệnh sau đó tiếp tục chia ra điều tra, không dám lười biếng chút nào.
Nói xong, Mạnh Chiêu bắt đầu quan sát những góc không đáng chú ý trong căn phòng, nhanh chóng tìm kiếm manh mối.
“Mật thất hoặc phòng ngầm, nhất định sẽ không thường dùng, càng che khuất càng dễ để lại manh mối.” Lục Thời Sâm dứt lời, đi đến chỗ giá sách của phòng sách, vài cuốn sách rải rác dưới giá sách, Lục Thời Sâm nửa ngồi xổm xuống, bắt đầu gõ mặt đất.
Mà lúc này, Mạnh Chiêu lại đến góc tường bên cạnh giá sách, cũng nửa ngồi xuống, nhặt một cái thước chặt giấy bằng đồng dưới đất lên.
Bên bên thước chặn giấy có vết tích bị mài mòn nghiêm trọng, trên đó còn dính thứ như vôi, anh cầm thước chặn giấy kia, nửa ngồi xổm xuống quan sát gạch nền trong phòng. Ngay sau đó, anh nhìn thấy mép viên gạch nền dưới chân có dấu vết vỡ vụn rất nhỏ.
Chắc là nơi này, Mạnh Chiêu cắm thước chặn giấy trong tay vào khe hở của viên gạch, dùng sức nạy ra, quả nhiêu viên gạch lỏng, bị thước chặn giấy nạy lên. Lục Thời Sâm nghe thấy âm thanh cũng rời sự chú ý từ giá sách đến chỗ Mạnh Chiêu, hắn đi tới, nửa ngồi xổm xuống đẩy viên gạch bị nạy lên giúp Mạnh Chiêu.
Bên dưới gạch nền lộ ra cánh cửa sắt màu đen giống hệt cái ở tầng hầm viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu ném thước chặn giấy đi, ngón tay c4m vào trong khe hở giữa cửa sắt, dùng mức kéo sang hai bên, cánh cửa sắt nặng nề chậm rãi xoay ra, lộ ra cầu thang bên dưới hẹp dài và yên tĩnh.
Xem ra, Ngô Gia Nghĩa chạy trốn từ nơi này.
Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, dùng đèn pin chiếu sáng cầu thang tối om, rồi một trước một sau đi xuống với Lục Thời Sâm.
Hai mươi mấy bậc thang đi thẳng đến một lối đi nhỏ chỉ rộng một mét, lối đi tối thui yên tĩnh kia gần như chỉ có thể chứa một người.
Xem ra biết rõ mình làm nhiều việc ác, một ngày nào đó có thể sẽ bại lộ, thậm chí có thể đào ra những thứ như đường hầm, lão già này rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu đường rút cho mình! Mạnh Chiêu thầm chửi một câu trong lòng.
Không biết lần mò trong bóng tối mấy chục mét, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm cuối cùng đã đi đến cuối lối đi, lại gặp phải một cánh cửa sắt, một tay Mạnh Chiêu cầm súng, một tay cầm đèn pin, đạp cửa mà ra, trước mắt lập tức rộng rãi, lại vẫn không có một ai. Nơi này là…
Một bãi đậu xe dưới lòng đất! Mạnh Chiêu tức thì phản ứng lại, Ngô Gia Nghĩa vô cùng có khả năng đã lái xe chạy trốn!
Anh lập tức lấy điện thoại ra, gửi vị trí của mình cho Chu Kỳ Dương, sau đó gọi điện thoại: “Lập tức kiểm tra giám sát, nhìn xem bãi đậu xe ngầm anh gửi cho cậu trong nửa tiếng có chiếc xe lái ra không.”
Đồng thời anh lấy bộ đàm ra, nói với cảnh sát dẫn đầu giám sát biệt thự Ngô Gia Nghĩa: “Tạm thời không cần lục soát trong phòng, để lại mấy người tiếp tục giám sát nhà. Sau đó anh lập tức dẫn theo những người còn lại đến chỗ tôi, lái xe của tôi đến luôn, tôi gửi vị trí cho anh.”
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ra khỏi bãi đậu xe ngầm, tìm hiểu đơn giản vị trí đang đứng, đây là một cư xá gần biệt thự của Ngô Gia Nghĩa, khoảng cách trực tiếp rất gần, chưa đến một trăm mét. Cư xá này do tập đoàn Ngô thị phát triển, chắc cũng đã âm thầm thiết kế trước đường hầm lúc mới bắt đầu phát triển.
Chưa đến một phút, mấy cảnh sát phụ trách giám sát biệt thự của Ngô Gia Nghĩa đã chạy tới, họ xuống xe và chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Mạnh Chiêu..
Lúc Mạnh Chiêu định lên tiếng, Chu Kỳ Dương đột nhiên gửi tin nhắn đến: “Có! Bảy phút trước, một chiếc Hummer màu đen lái ra từ đường hầm dưới lòng đất, sau khi ra thì lái đến đường Thiên Quang trước…”
“Bây giờ đuổi theo Ngô Gia Nghĩa, các anh theo tôi, mưa to quá, nếu không theo kịp thì không cần cưỡng cầu, phải đảm bảo an toàn của bản thân trước.” Truyền đạt mệnh lệnh xong, Mạnh Chiêu lập tức lên xe, mà Lục Thời Sâm đã khởi động xe trước, đợi Mạnh Chiêu lên xe sau đó giẫm chân ga hết cỡ, trực tiếp lái xe về hướng đường Thiên Quang.
Trong phòng quan sát của cục thành phố, Chu Kỳ Dương tua nhanh hình ảnh, ánh mắt đi theo chiếc Hummer màu đen kia, không chớp mắt theo dõi quỹ đạo di chuyển của chiếc xe, “Đường Vân Chương, đường Hoài Ninh, đường Xuân Kiều… tìm được rồi, bây giờ ông ta đang ở tỉnh lộ 307!”
“Được, đừng dập máy, luôn luôn giám sát vị trí của Ngô Gia Nghĩa rồi báo cáo cho anh.” Nói xong, Mạnh Chiêu kết nối điện thoại với điều hướng lái xe, tìm kiếm tuyến đường gần nhất đến tỉnh lộ 307. Lục Thời Sâm nhìn bản đồ trên màn hình một cái, giẫm chân ga tăng tốc xe một lần nữa.
Mưa to như trút nước, chiếc xe lao nhanh dùng mã lực lớn nhất xé toạc màn mưa dày đặc ra, cần gạt bước hoạt động nhanh như bay gạt mưa bụi nặng nề trên kính chắn gió từng lần một.
Chu Kỳ Dương lại báo cáo: “Ngô Gia Nghĩa lái đến quốc lộ 409, ở gần Bàn Sơn!”
Có lẽ đường núi không dễ lái xe, nhìn từ vị trí thời gian thực Chu Kỳ Dương gửi đến, khoảng cách của hai chiếc xe nhanh chóng rút ngắn. Ba phút sau, Lục Thời Sâm chuyển vô lăng, cũng lái xe đến quốc lộ 409.
Thấy Chu Kỳ Dương chậm chạp không báo cáo vị trí mới nhất của Ngô Gia Nghĩa, Mạnh Chiêu thúc giục nói: “Bây giờ ở đâu?”
“Sau khi đi qua camera tiếp theo thì không xuất hiện trong camera nữa, không biết có phải dừng ở nửa đường không…” Trong lúc Chu Kỳ Dương nói chuyện, Lục Thời Sâm đã lái xe đến vị trí Ngô Gia Nghĩa xuất hiện cuối cùng rồi giảm tốc độ xe lại.
Sắc trời tối tăm mờ mịt, dưới cơn mưa to như trút nước, tầm nhìn rất thấp, Mạnh Chiêu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, định tìm kiếm bóng dáng chiếc xe ở xung quanh.
Lại biến mất? Chẳng lẽ đã phát hiện cảnh sát theo dõi nên đổi đường khác? Mạnh Chiêu nhanh chóng phủ nhận phỏng đoán này của mình không có khả năng, đoạn đường giữa hai camera cũng không có lối ra đến đường nhỏ, Ngô Gia Nghĩa chỉ có thể dừng xe ở chỗ nào đó.
Bỗng nhiên, anh mơ hồ nhìn thấy ven đường cách đó không xa hình như có một cái nhà máy, mà trong sân của nhà máy, hình như có vài chiếc xe khác đã dừng lại, anh lên tiếng nói: “Hướng đông bắc!” Và chỉ về phía nhà máy qua cửa sổ xe phía trước, “Đến đó xem thử.”
Lục Thời Sâm nhìn theo hướng anh chỉ, tắt đèn xe, sau đó đánh vô lăng chậm rãi lái xe vào sân nhà máy.
Nhìn qua đó hẳn là một nhà máy gỗ, dài khoảng mấy chục mét, Lục Thời Sâm dừng xe ở góc phía đông nhà máy. Hai người bước xuống xe, ép vào tường dưới mái hiên bắt đầu tìm kiếm từng chiếc xe một.
Đột nhiên có một chiếc xe việt dã cực kỳ bắt mắt đập vào tầm nhìn của họ, theo ảnh chụp Chu Kỳ Dương cung cấp, đây chính là chiếc Hummer màu đen do Ngô Gia Nghĩa điều khiển! Lúc này chắc Ngô Gia Nghĩa đang ở trong nhà máy!
Tại sao Ngô Gia Nghĩa cố ý tới đây? Nghĩ đến cảnh ngộ lần trước ở Nham Thành, Mạnh Chiêu thò tay ấn lên sau thắt lưng của mình, tháo súng lục ra cầm trong tay, anh che Lục Thời Sâm ở sau lưng, lặng yên không tiếng động đi tới trước cửa chính của nhà máy, chậm rãi đẩy cửa sắt ra.
Bên trong nhà máy đen kịt một màu, hoàn toàn không nhìn rõ vật gì, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm nín thở, đi nhẹ và cảnh giác tìm tòi tiến lên, luôn luôn sẵn sàng đối phó với nguy hiểm đột nhiên xuất hiện. Mỗi khi bước ra một bước sẽ có thể dẫn đến tử vong, tình cảnh này khiến họ tập trung tinh thần cao độ. Cùng lúc đó, trong thời gian chờ đợi mắt thích ứng bóng tối, hai người tập trung phân biệt tiếng vang xung quanh, thử đoán vị trí của Ngô Gia Nghĩa.
Bỗng nhiên “cạch” một tiếng, đèn mở.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bất ngờ, mắt vừa mới thích ứng với bóng tối đã đánh mất chức năng ngắn ngủi khi ánh sáng mạnh chiếu xuống, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng hai người lại đồng thời né sang hai bên — lúc này nếu như đứng bất động thì chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm!
Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng “đoàng” vang lên, một âm thanh quen thuộc của viên bi rơi lả tả, là khẩu súng săn kia.
Sau khi mắt khôi phục, Mạnh Chiêu lập tức tìm kiếm bóng người Ngô Gia Nghĩa, chỉ thấy trong tay Ngô Gia Nghĩa cầm một túi văn kiện, đang nhanh chóng đi ra ngoài cửa, mà người theo sau ông ta đề phòng Mạnh Chiêu, chính là một sát thủ từng đánh nhau với họ ở Nham Thành!
Mạnh Chiêu giơ súng lục lên, vừa định nhắm vào sát thủ cầm súng kia thì sát thủ đột nhiên ném về phía anh một cái bình nhỏ màu đen – giống như là bom!
“Đùng” một tiếng, vật kia rơi xuống trước mặt họ vài mét, khói mù nồng đậm lập tức tràn ngập ra, toàn bộ bên trong nhà máy chìm vào khói đặc cuồn cuộn chỉ trong mấy giây.
Là bom khói cùng để ngăn cản tầm nhìn!
Nhân lúc Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm không thể nhìn thấy gì, Ngô Gia Nghĩa và sát thủ trốn rất nhanh, trong nháy mắt đã ra khỏi cửa lớn, một tiếng động cơ ầm ĩ vang lên ngoài cửa sổ, hai người ý thức được, Ngô Gia Nghĩa muốn lái xe chạy trốn!
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm cùng cất bước, chạy nhanh đến vị trí xe ở phía đông sân. Hai người lên xe từ hai bên, Lục Thời Sâm giẫm chân ga, theo tiếng động cơ vang lên ầm ầm, chiếc xe mau chóng đuổi theo, bám sát chiếc Hummer màu đen của Ngô Gia Nghĩa!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lớp Vỏ Bọc
Chương 96
Chương 96