Cảnh sát đằng sau chạy tới mau chóng phong tỏa hiện trường sự cố, tiến hành chụp ảnh lấy mẫu hiện trường. Khói bụi bên trong đường hầm sặc sụa, cú phanh gấp và trôi đi lúc đuổi theo Ngô Gia Nghĩa khiến Mạnh Chiêu cảm thấy tức ngực. Sau khi giao nhiệm vụ tại hiện trường, anh thấp giọng nói với Lục Thời Sâm: “Ra ngoài hít thở không khí đi.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Ra khỏi đường hầm, trời sáng choang, nước mưa không ngừng nhỏ giọt xuống từ mép trên của đường hầm. Mạnh Chiêu xòe ô, đi đến ven đường cùng với Lục Thời Sâm, bên trên đỉnh đầu, mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên mặt ô.
Mạnh Chiêu ngậm một điếu thuốc mượn được vào trong miệng, dùng một cái bật lửa đốt điếu thuốc kia, đốm lửa màu vàng sáng lên, anh rít vào một hơi thật sâu, sau đó thả khói trắng ra không khí ướt át.
Tự tay bắn chết một sát thủ, nhìn lại Ngô Gia Nghĩa mất mạng ngay tại chỗ trong sự cố, lúc này ngực Mạnh Chiêu bị chặn đến mức khó thở, rít vài hơi thuốc lá mới nhận ra thần kinh căng cứng hơi thả lỏng ra.
Một điếu thuốc hút tới một nửa, có cảnh sát chạy tới, đưa một túi vật chứng cho Mạnh Chiêu, bên trong đựng ảnh vân tay lấy từ túi màu đen: “Đội phó Mạnh, thu thập được vân tay của Ngô Gia Nghĩa rồi.”
Mạnh Chiêu nhận lấy: “Ừ.”
Sau khi cảnh sát kia đi, Mạnh Chiêu lại rít một hơi thuốc, sau đó đưa một nửa còn lại cho Lục Thời Sâm: “Hút không?”
Lục Thời Sâm rũ mắt nhìn một nửa điếu thuốc vẫn đang cháy, đoạn duỗi tay nhận lấy cũng rít một hơi thật sâu.
Đợi Lục Thời Sâm hút hết điếu thuốc kia, Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Đi thôi, đi xử lý vết thương trước, sau đó về cục so sánh vân tay của Ngô Gia Nghĩa.”
Vừa rồi trong quá trình đuổi theo Ngô Gia Nghĩa, hai người đều bị thương nhẹ, xe của Mạnh Chiêu cũng bị hư hại nghiêm trọng, một cảnh sát lái xe đưa họ về. Có lẽ vẫn chưa lấy lại tinh thần vừa trận sự cố vừa nãy, trên đường về hai người đều im lặng. Xe lái đến nửa đường, Lục Thời Sâm đưa tay qua phủ lên mu bàn tay Mạnh Chiêu, tiếp đó Mạnh Chiêu trở lòng bàn tay, đan ngón tay với hắn.
Lúc này tâm trạng của Mạnh Chiêu có chút phức tạp, khoảng thời gian này đến nay, tự tay chôn vùi Ngô Gia Nghĩa chính là mục tiêu của anh, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Ngô Gia Nghĩa tử vong trong sự cố, trong lòng anh lại hơi bực vộ và phẫn uất. Hối hả ngược xuôi cả đêm, không dễ gì lấy được chứng cứ phạm tội của Ngô Gia Nghĩa, trong đầu anh đã hình thành một quy trình hoàn chỉnh để thẩm vấn Ngô Gia Nghĩa, hy vọng có thể thông qua thẩm vấn triệt để làm rõ càng nhiều điểm đáng ngờ của vụ án từ vụ của Chu Diễn đến giờ, nhưng bây giờ, đã không cần nữa rồi.
Ngô Gia Nghĩa nhà giàu nhất Minh Đàm, tội ác ngập trời, lòng dạ độc ác đồng thời lại gian trá đạo đức giả, mấy lần suýt nữa khiến mình mất mạng, cứ chết trước mặt mình như thế… Điều này khiến Mạnh Chiêu bất ngờ lại có cảm giác không chân thật.
Bảy giờ ba mươi phút sáng, trời đã hoàn toàn sáng trưng, mưa nhỏ lại một chút, nhưng vẫn rơi tí tách xuống đất, không có dấu hiệu dừng lại.
Hai người xử lý vết thương ở bệnh viện xong thì trở về cục thành phố, cho dù là cảnh sát thức đêm tăng ca hay là vừa đến cục thành phố, giờ này đều đang bàn luận về việc bỏ trốn và tử vong của Ngô Gia Nghĩa.
“Ngô Gia Nghĩa chết rồi? Thật hay giả?”
“Đụng xe chết? Là tự tử đúng không? Phạm tội lớn như thế, còn từng giết mấy người, chắc chắn sẽ bị xử tử hình…”
“Tập đoàn Ngô thị sẽ thế nào? Cha chết rồi, con lại bị giam vào, kinh tế Minh Đàm sẽ phải đối mặt với cuộc cải tổ lớn tiếp theo.”
“Cho dù nói thế nào, vụ án lồng tối cuối cùng có thể kết án rồi…”
Sau khi mọi người nghe tin Ngô Gia Nghĩa chết đều cảm thấy không thể tin nổi, Ngô Gia Nghĩa người đứng đầu giới kinh doanh đã từng không ai sánh được lại chết trong một đêm mưa bằng cách này. Tập đoàn Ngô thị lầu cao sắp đổ, có thể tưởng tượng tiếp theo truyền thông sẽ khuếch đại và đưa tin tin tức nặng nề này một cách rợp trời kín đất như thế nào.
Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi một mạch đến khoa giám định vật chứng, đưa tấm giấy gelatin kia cho Tôn Hữu Thanh: “Anh Thanh, so sánh dấu vân tay này với dấu vân tay các anh lấy được từ túi truyền dịch.”
Tôn Hữu Thanh nhận giấy gelatin, vừa quét hình vân tay so sánh vừa hỏi Mạnh Chiêu: “Ngô Gia Nghĩa thật sự chết rồi?”
Mạnh Chiêu: “Ừ.”
“Cũng xem như hời cho thằng cháu này…” Trên máy tính nhanh chóng hiện ra kết quả so sánh, Tôn Hữu Thanh xoay màn hình về phía Mạnh Chiêu, “Vân tay hoàn toàn ăn khớp.”
Vân tay có thể trùng khớp, cũng nói rõ sự thật như những gì Nhậm Tuấn nói, nguồn thuốc từ Ngô Gia Nghĩa, cái chết của Nhậm Hải đúng là vụ giết hại do Ngô Gia Nghĩa bày kế, Mạnh Chiêu nói cảm ơn, lại đến phòng kỹ thuật hình sự một chuyến với Lục Thời Sâm. Mặc dù đã đoán được nội dung của cây bút ghi âm kia, nhưng liên quan đến nguyên nhân cái chết thật sự của Mạnh Tịnh, anh nhất định phải xác nhận rõ ràng.
Đẩy cửa vào phòng làm việc kỹ thuật hình sự, Mạnh Chiêu đưa bút ghi âm cho Trương Triều: “Anh Triều, anh xem có thể nghĩ cách lấy nội dung trong này ra không.”
Trương Triều nhận bút ghi âm từ trong tay Mạnh Chiêu, xoay vòng nhìn một chút: “Ồ, loại bút ghi âm này cũ lắm rồi.”
“Gần hai mươi năm.”
“Sửa lại hơi khó, nhưng nếu chỉ muốn nghe nội dung bên trong thì đơn giản.” Trương Triều nói rồi xoay người đi đến phía sau tủ chứa đồ, chuyển thùng dụng cụ từ bên trong ra, lấy ra một cái tua vít bắt đầu tháo bút ghi âm. Vặn hết mấy cái ốc vít ra, anh ta liếc nhìn hai người trước mặt, mặt hai người này trầm như nước, vẻ mặt cực kỳ giống nhau: “Ngô Gia Nghĩa chết rồi, trong lòng khó chịu phải không?”
“Đừng nói nữa,” Bực mình trong lòng Mạnh Chiêu chưa tiêu, “Con mẹ nó thật đen đủi.”
Trương Triều mở bút ghi âm ra: “Nghe nói cậu bắn chết một người, thật hay giả?”
“Thật, lại phải xử lý một đống chuyện phiền toái.” Mạnh Chiêu cảm thấy khó chịu hơn khi nghĩ đến việc chẳng những phải viết báo cáo thành đống mà còn phải tiếp nhận các cuộc điều tra và thẩm vấn từ nhiều bộ ngành khác như công tố viên và thanh tra.
“Giỏi đấy, nếu là anh, tay có thể run đến cả năm.” Động tác của Trương Triều thành thạo lấy thiết bị lưu trong bút ghi âm ra, kết nối vào máy tính, mấy phút sau anh ta lên tiếng nói: “Ok.”
Mạnh Chiêu nhận tai nghe Trương Triều đưa tới, đeo lên đầu, trong tay nghe truyền đến giọng nói của Ngô Gia Nghĩa, nghe ra trẻ hơn hiện tại: “Mạnh Tịnh đưa con đi học xong, lần nào cũng trở về từ con đường này, mấy ngày nay cậu nằm vùng trên con đường này, nghĩ cách dẫn cô ta đến nơi yên lặng, sau đó giải quyết cô ta…”
Trong tai nghe có chút tạp âm, nhưng xem như vẫn nghe rõ tiếng người: “Mặc dù cảnh sát này là nữ, nhưng không dễ đối phó như mặt ngoài, cậu đừng xem thường. Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ đưa cho cậu một triệu thù lao, sau đó lập tức đưa cậu và mẹ cậu ra nước ngoài, trước khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, mẹ cậu cứ giao cho tôi chăm sóc.”
“Giao cho tôi đi.” Giọng người đàn ông hơi ồm, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ, “Đừng làm khó mẹ tôi, nếu việc này không hoàn thành tôi biết nên làm như thế nào.” Người đàn ông này, hẳn là Trương Lâm Thanh.
Mạnh Chiêu cẩn thận nghe ghi âm, Lục Thời Sâm đứng ở bên cạnh yên tĩnh nhìn anh.
Có lẽ vì vừa mới chính mắt thấy Ngô Gia Nghĩa chết trước mặt mình, nghe đoạn ghi âm này, Mạnh Chiêu cũng không phẫn nộ như trong dự đoán, nhưng trong lòng tuôn ra một cảm giác bất lực không chỗ chạm đất. Sau khi ghi âm phát xong, Mạnh Chiêu tháo tai nghe xuống đưa cho Lục Thời Sâm, im lặng một lát, anh siết nắm đấm: “Ngô Gia Nghĩa…” Bây giờ mình rất hy vọng ông ta còn sống. Mạnh Chiêu thở dài một hơi, không nói nửa câu sau ra.
Lục Thời Sâm nhận lấy tai nghe, sau khi nghe xong đoạn ghi âm này, hắn cũng không nói gì một lát, rồi hỏi Mạnh Chiêu: “Tiếp theo cậu định làm như thế nào?”
Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, giọng nói kiên định: “Cho dù Ngô Gia Nghĩa chết rồi, tôi cũng phải điều tra rõ ràng những chuyện ông ta phạm vào, công khai tất cả tội ác của ông ta, hoàn toàn xé bỏ lớp da đạo đức giả của ông ta, để cho tất cả mọi người đều thấy rõ bên dưới lớp mặt nạ da người này rốt cuộc cất giấu ác ma tội ác tày trời nhường nào. Khi còn sống ông ta nhận được bao nhiêu tôn trọng vì thói đạo đức giả, sau khi chết thì phải nhận bấy nhiêu vũ nhục vì tội ác. Tôi muốn khi tất cả mọi người nghe đến cái tên Ngô Gia Nghĩa này, đều chà đạp một phát tàn bạo, khiến ông ta mãi mãi mang tiếng xấu, một người cho dù chết cũng phải trả giá đắt vì mọi việc làm của mình.”
Anh nói xong, kéo Lục Thời Sâm ra khỏi phòng kỹ thuật hình sự: “Đi, đi làm một chuyện cuối cùng với tôi.”
*
Trại tạm giam khu Hoài An, Ngô Vi Hàm đeo còng tay, bị giám ngục áp giải đến trước mặt Mạnh Chiêu.
Ngô Vi Hàm vẫn là dáng vẻ vua đến bố mày cũng không sợ, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá Mạnh Chiêu mắt đầy tơ máu, mặt không biểu cảm nhìn từ trên xuống dưới: “Cảnh sát Mạnh, lâu rồi không gặp, xem ra gần đây nghỉ ngơi không được tốt lắm, lần này tìm tôi, lại vì chuyện gì?”
Mạnh Chiêu nhìn y, sau một hồi im lặng, anh nói với giọng điệu bình tĩnh: “Cha anh chết rồi.”
“Gì cơ?” Ngô Vi Hàm nhíu mày lại, rõ ràng chưa kịp phản ứng.
“Tôi nói, cha anh Ngô Gia Nghĩa,” Mạnh Chiêu nhấn mạnh nói, “Chết rồi.”
“Không thể nào!” Trong ánh mắt hung ác nham hiểm của Ngô Vi Hàm trộn lẫn sợ hãi, y tới gần Mạnh Chiêu một bước, “Con mẹ nó anh đang nói hươu nói vượn gì đó?!”
Giám ngục lập tức kéo Ngô Vi Hàm lại: “Nói nhỏ thôi, đừng cử động!”
Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm cũng vươn tay nắm chặt cánh tay Mạnh Chiêu, kéo anh lùi lại một chút.
Mạnh Chiêu vẫn tỉnh rụi nhìn Ngô Vi Hàm nổi giận để che giấu sợ hãi, trong ánh mắt gần như trộn lẫn chút thương hại, giống như đang nhìn tôm tép nhãi nhép vùng vẫy giãy chết. Anh mở cặp văn kiện mang theo bên người, rút mấy bức ảnh đã in ra trước khi đến, ném lên người Ngô Vi Hàm, hơi mất kiên nhẫn nói: “Tự mình xem đi.”
Ngô Vi Hàm nhìn chằm chằm những tấm ảnh nằm rải rác trên mặt đất, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, vẻ sợ hãi trên mặt ngày càng rõ ràng.
Nhìn ánh mắt hung ác của Ngô Vi Hàm bị sợ hãi thay thế từng chút một, Mạnh Chiêu lại lấy một tờ giấy trong cặp hồ sơ ra, mở nó ra và đưa tới trước mặt Ngô Vi Hàm: “Đây là giấy chứng tử của cha anh Ngô Gia Nghĩa, anh cũng xem đi.”
Ngô Vi Hàm nhìn chằm chằm giấy chứng tử kia, cơ mặt bởi vì hoảng sợ mà bắt đầu co giật mất kiểm soát. Cùng lúc đó, đầu gối y mềm nhũn, xương cốt toàn thân như thể cũng bị rút đi, giám ngục sau lưng lập tức đỡ lấy y, để Ngô Vi Hàm không đến mức ngã xuống.
Mạnh Chiêu hất tay hai cái, ra hiệu cho hai giám ngục lùi lại. Hai giám ngục buông tay, Ngô Vi Hàm vô thức lùi lại một bước, ngã ngồi trên mặt đất, hai hàng nước mắt lập tức trào ra hốc mắt.
Mạnh Chiêu không biểu cảm cúi đầu nhìn y, lúc này khí thế ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất trên người Ngô Vi Hàm đã biến mất, cả khuôn mặt và cả người y đều không ngừng co giật vì hoảng sợ tột độ, luống cuống nhìn mấy tấm ảnh của Ngô Gia Nghĩa rải rác trên mặt đất.
“Bố ơi, bố…” Ngô Vi Hàm bò qua, ngón tay run rẩy nhặt một tấm ảnh trên mặt đất lên, nhìn Ngô Gia Nghĩa trên ảnh, trong vòng mấy giây, nước mắt của y đã chảy đầy mặt. Cái chết của Ngô Gia Nghĩa ngay lập tức đánh tan y, sau này không có ai thu dọn đống hỗn độn giúp y nữa.
Nhìn cái tướng nhếch nhác của Ngô Vi Hàm, lại nghĩ đến đủ loại tội ác y từng làm với Lâm Lang, với Hứa Ngộ Lâm, với Triệu Đồng, với tất cả nạn nhân nữ trong lồng tối, tâm lý phiền muộn của Mạnh Chiêu cuối cùng dâng lên chút hả hê.
Anh nửa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Ngô Vi Hàm: “Có lời tương tự trước kia tôi cũng đã nói với anh, nhưng tôi nghĩ rằng tình huống bây giờ của anh, hẳn là có thể nghe rõ hơn, là thẳng thắn để tranh thủ giảm hình phạt, hay là chờ đợi pháp luật xét xử nghiêm minh cho anh, Ngô Vi Hàm, anh tự chọn đi.”
Ngô Vi Hàm đã mất đi chỗ dựa nhìn ảnh Ngô Gia Nghĩa nghẹn ngào khóc nức nở, môi y run rẩy, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng nói: “Tôi chọn…”
Lúc này Mạnh Chiêu mới chống đầu gối đứng lên, nhìn Ngô Vi Hàm từ trên cao: “Vậy thì tốt, tôi đợi danh sách khách hàng lồng tối từ anh.”
*
Cầm danh sách tất cả khách hàng của lồng tối do Ngô Vi Hàm nhận tội, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm quay về cục thành phố, báo cáo tất cả tình huống cho cục trưởng Từ:
“… Chúng tôi đuổi theo đến đường hầm, lúc đang định vượt qua xe của Ngô Gia Nghĩa ép ông ta dừng lại ở khúc cua, không ngờ chiếc xe kia lại đâm thẳng vào vách đá của đường hầm, vị trí đầu xe gần như bị đâm vỡ nát, Ngô Gia Nghĩa cũng tử vong tại chỗ.”
Cục trưởng Từ nghe xong cau mày lại, trầm tư một lát ông hỏi: “Tại sao Ngô Gia Nghĩa lại muốn gặp tên sát thủ kia trong nhà máy?”
“Tên sát thủ kia, chắc là một trong những người chúng tôi đã đánh nhau ở Nham Thành, nhưng không phải mặt sẹo thủ lĩnh, hắn giao bút ghi âm cho Ngô Gia Nghĩa trong nhà máy. Tôi đã nghe bút ghi âm rồi, chính là chứng cứ năm đó Trương Lâm Thanh ghi lại Ngô Gia Nghĩa thuê anh ta giết mẹ tôi.”
Cục trưởng Từ nghe xong rơi vào im lặng, ông xoay người lại, sau vài giây im lặng thì than ra một hơi: “Mẹ cậu không nên chết.”
Mạnh Chiêu cũng im lặng, nhìn bóng lưng của cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu lại nghĩ đến cảnh tượng ở cửa phòng cấp cứu vào ngày Mạnh Tịnh qua đời, người đàn ông này… lúc này chắc cũng có tâm trạng giống mình nhỉ.
Một lát sau, Mạnh Chiêu đưa một tờ danh sách lên: “Sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, chúng tôi đã đi gặp Ngô Vi Hàm, sau khi hắn nghe được tin Ngô Gia Nghĩa chết cả người đều sụp đổ, biết chỗ dựa của mình mất rồi, hắn đã thú nhận danh sách tất cả khách hàng lồng tối. Tôi đã bảo Trương Triều so sánh phân biệt người trên danh sách và những người đeo mặt nạ kia, tất cả khách hàng đều trùng khớp, nhưng có vài người đã chết, chắc hẳn không thoát khỏi liên quan đến Ngô Gia Nghĩa.”
Cục trưởng Từ nhận lấy tờ danh sách, xem nhanh một lần, những cái tên trong danh sách đều là nhân vật có thân phận địa vị tương đương với Trịnh Vịnh Niên. Có thể suy ra một khi công bố danh sách này, sẽ gây lên chấn động lớn cỡ nào trong toàn xã hội.
“Tốt,” Cục trưởng từ gật đầu nói, “Tôi lập tức bảo cục phó Dư tự mình dẫn người bắt họ về quy án. Chuyện này ảnh hưởng tồi tệ như thế, nhất định phải nhanh cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng. Về phần cậu là Tiểu Lục,” Cục tưởng Từ giơ tay lên, vỗ bả vai mỗi người mỗi cái, “Hai cậu vất vả rồi, đặc biệt là Tiểu Lục, kết thúc công việc còn sót lại của lồng tối để tôi lãnh đạo xử lý, hai người đi về chữa lành vết thương trước đi.”
“Vâng,” Mạnh Chiêu gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng cục trưởng Từ với Lục Thời Sâm.
Mưa vẫn đang rơi, hai người che chung một cái ô đi về Ngự Hồ Loan.
Mặc dù đã lấy được danh sách khách hàng, vụ án lồng tối này cũng sắp kết thúc rồi, nhưng vì Ngô Gia Nghĩa đột nhiên chết, Mạnh Chiêu cảm thấy tức giận, nóng nảy, bất lực, đủ loại cảm xúc tích tụ thành một tảng đá nặng nề trong ngực, chặn nửa vời ở đó, khiến anh hít thở khó khăn.
Lục Thời Sâm dường như cũng có tâm sự nặng nề vì cái chết của Ngô Gia Nghĩa, hai người im lặng đi trong mưa, cùng trở về Ngự Hồ Loan.
Đẩy cửa ra, hai người đi vào trong nhà, Lục Tiểu Đao nghe thấy tiếng động, đã chờ ở cửa từ lâu. Nhìn thấy hai người cả đêm chưa về, nó lao tới, đầu tiên là cọ vào ống quần của Lục Thời Sâm, lại đi tới cọ Mạnh Chiêu. Lục Thời Sâm cúi người sờ lên đầu nó. Nhìn Lục Thời Sâm và Lục Tiểu Đao trước mắt, Mạnh Chiêu mới cảm thấy hơi thả lỏng một chút.
Một đêm này làm không nghỉ, hai người đều cảm thấy hơi mệt. Ngồi xuống sofa, Mạnh Chiêu cởi hai nút áo ra, bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cho dù Ngô Gia Nghĩa sống hay chết, vụ án lồng tối cuối cùng cũng bị phá rồi, ít nhất anh có thể cho công chúng một lời giải thích, cũng có thể cho tất cả nạn nhân của lồng tối một câu trả lời thỏa đáng. Hơn nữa ở trong quá trình này, sự thật về cái chết của Mạnh Tịnh năm đó cũng được tiết lộ, trong lòng Mạnh Chiêu ít nhiều cũng có phần được an ủi.
Nhưng có một người, anh vẫn cảm thấy không có cách nào đối mặt, Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm ngồi bên cạnh anh. Vụ tai nạn xe hai mươi năm trước dẫn đến Lục Thời Sâm mất đi ký ức và cảm xúc, rốt cuộc có phải do Ngô Gia Nghĩa gây ra không, mẹ của Lục Thời Sâm có phải cũng bị giết hại như Mạnh Tịnh không, chuyện này đã trở thành một bí ẩn không có lời giải theo cái chết của Ngô Gia Nghĩa.
Nghĩ tới đây, sự tức giận vừa lắng lại của Mạnh Chiêu lại bốc lên, anh đập mạnh một cái lên sofa: “Sư bố nó… sao lão súc vật này lại chết!”
Mạnh Chiêu nói xong nhìn về phía Lục Thời Sâm, vẻ mặt Lục Thời Sâm nghiêm túc, đang nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt sâu kín, trông có vẻ tâm sự nặng nề, giữa đôi lông mày cau lại như thể có hình bóng của sự nôn nóng.
Lục Thời Sâm luôn luôn lý trí và tỉnh táo, nhưng lúc này quần áo trên người hắn bị rách nhiều chỗ, lại thêm biểu cảm không thường thấy trên mặt, khiến hắn thoạt nhìn giống như biến thành người khác.
Lục Thời Sâm cũng đang nghĩ đến vụ tai nạn xe năm đó à? Có phải hắn cũng phát hiện ra điều gì không? Mạnh Chiêu nghĩ vậy, bèn hỏi ra: “Cậu đang nghĩ gì?”
Lúc này Lục Thời Sâm mới lấy lại tinh thần, nhưng hắn cũng không trả lời câu hỏi của Mạnh Chiêu, mà nghiêng mặt sang nhìn Mạnh Chiêu một lúc lâu: “Lúc xe của Ngô Gia Nghĩa đâm vào vách đá, cậu đang nghĩ gì?”
“Không nghĩ gì cả,” Mạnh Chiêu nói, “Thời điểm đó, tim cũng sắp nhảy lên cổ rồi, còn có thể nghĩ gì được?”
Thấy Lục Thời Sâm không trả lời, Mạnh Chiêu hỏi ngược lại: “Còn cậu, cậu đang nghĩ gì?”
Lục Thời Sâm cũng không trả lời ngay, hắn muốn nói lại thôi, hình như chẳng muốn trả lời vấn đề này, nhưng sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn vẫn mở miệng: “Tôi đang nghĩ, nếu xe của chúng ta đụng vào ông ta, chúng ta sẽ chết.”
Dừng một lát, hắn nói tiếp: “Nhưng mà, tôi không muốn chết.”
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, trong đầu hiện lên khoảnh khắc Lục thời Sâm đánh tay lái, chiếc xe trôi đi đuôi xe hất ra, cảnh đó thật sự đủ chấn động lòng người. Nhưng lúc đó, anh cũng không phát hiện ra Lục Thời Sâm có gì khác trước kia, cái chết đối với Lục Thời Sâm mà nói cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận. Lúc này anh cẩn thận nhìn Lục Thời Sâm trước mắt —— hình như quả thật có khác biệt với vẻ bình tĩnh thường ngày, bờ môi nhạt màu đi, hơi trắng bệch, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, đây là trạng thái Lục Thời Sâm chưa bao giờ biểu hiện.
Mạnh Chiêu suy đoán cảm xúc của hắn: “Cậu đang sợ hãi?”
Lục Thời Sâm không trả lời, chỉ đứng lên chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.
Nghĩ đến lần trước Lục Thời Sâm bị thương nặng vì ngăn cản chiếc xe tải kia, nằm trên xe cấp cứ bình tĩnh đợi cái chết đến, Mạnh Chiêu ý thức được, trong sự biến hóa giữa bình tĩnh và sợ hãi này, dường như không chỉ thay đổi thái độ của Lục Thời Sâm về sinh mạng mà nhiều hơn là cảm xúc của Lục Thời Sâm đang khôi phục.
Anh cũng đứng lên đi tới bên cạnh Lục Thời Sâm, dựa lưng vào bệ cửa sổ, nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, bỗng nhiên anh sinh ra một suy nghĩ không giải thích được, cảm thấy Lục Thời Sâm giống như một đứa trẻ đang thăm dò thế giới không biết. Mỗi một lần tình cảm nảy mầm và cảm xúc thức tỉnh đều sẽ khiến hắn cảm thấy lạ lẫm và hoang mang. Người này từ năm mười tuổi rốt cuộc làm thế nào sống không hòa nhập đến bây giờ?
Lúc này Lục Thời Sâm cũng nghiêng mặt sang nhìn anh: “Nhìn tôi làm gì?”
Mạnh Chiêu vẫn nhìn chăm chú vào màu mắt hơi nhạt của hắn: “Tôi phát hiện, trong mắt cậu hình như cất giấu một người.”
“Ai?”
“Một đứa trẻ.” Mạnh Chiêu thu hồi ánh mắt, cười một tiếng rất khẽ, “Đứa trẻ này vừa mới hiểu sự yếu đuối của sinh mạng, đồng thời vì thế mà cảm thấy sợ hãi và mê man.” Anh giơ tay lên, nắm lấy tay Lục Thời Sâm, khẽ thở dài, “Thứ yếu ớt nhất trên thế giới chính là sinh mạng, dù là loài người đứng trên đỉnh chuỗi thực vật cũng vậy. Có điều, từ nhỏ đến lớn tôi đã trải qua rất nhiều lần sống chết, có đôi khi điều khiến tôi sợ hãi thật ra không phải cái chết của mình mà là cái chết của người mình trân trọng.”
“Người trân trọng.” Lục Thời Sâm thấp giọng lặp lại.
“Ừ, một người sống tẻ nhạt biết mấy, có lẽ còn vô số lần nghĩ rằng ‘không bằng cứ thế chết đi’. Nhưng một khi có bận lòng, sẽ sinh ra mối liên hệ không thể tách rời với thế giới này, cũng sẽ theo đó sinh ra sợ hãi với cái chết.”
Cho nên, chớp mắt đó sợ hãi với cái chết không giải thích được, là vì mình có bận lòng sao? Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu bên cạnh, suy tư một lát rồi nói: “Hình như là vậy.”
Mạnh Chiêu hơi ngửa đầu dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và cuộc đối thoại lần này cùng Lục Thời Sâm dần dần khiến anh bình tĩnh lại. Nghe thấy Lục Thời Sâm nói như vậy, khóe miệng anh hơi cong lên, cười một tiếng. Mấy giây sau đó, một nụ hôn ấm áp rơi xuống.
Cuộc truy kích sống chết trước đây không lâu khiến nụ hôn này lộ ra sự trân trọng, so với màn giằng xé dữ dội như đọ sức đêm nay, nụ hôn này dịu dàng mà thân mật. Mạnh Chiêu phát hiện, từ lúc đầu không thích nghi mình đã trở nên bắt đầu sa vào cảm giác hôn môi.
Anh để cho bản thân hoàn toàn thả lỏng, tất cả giác quan đều đắm chìm trong khoảnh khắc hôn môi với Lục Thời Sâm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lớp Vỏ Bọc
Chương 98
Chương 98