Thẩm vấn Chúc Duệ xong, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm ra khỏi phòng thẩm vấn. Trước khi ra cửa Mạnh Chiêu quay đầu nhìn Chúc Duệ một cái, dường như sức lực toàn thân Chúc Duệ đã bị rút sạch, gã ngồi liệt trên ghế tra hỏi, trên mặt lộ ra biểu cảm đau khổ.
Mạnh Chiêu đóng cửa lại, nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Anh cảm thấy thế nào?”
“So với người lên kế hoạch sau màn, Chúc Duệ giống một quân cờ bị lợi dụng hơn.” Lục Thời Sâm vừa đi đến văn phòng với Mạnh Chiêu vừa nói, “Nhìn tố chất tâm lý và năng lực của anh ta, không giống người có thể lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này, vả lại, bàn tay đẩy phía sau màn rõ ràng cực kỳ hiểu rõ các tình hình ở Minh Đàm, mà Chúc Duệ gần hai mươi năm qua luôn ở nước ngoài, rất không có khả năng hiểu đến mức độ này. Nhưng…”
“Nhưng gì?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Có khả năng là cố tình giả vờ không? Muốn di chuyển hiềm nghi qua cách nào?”
“Ừ….” Mạnh Chiêu gật đầu, “Qua phản ứng lần này của Chúc Duệ, quả thực không giống đang nói dối, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng anh ta chính là bàn tay đẩy phía sau màn, cho dù là nhìn từ động cơ hay là từ tin tức anh ta gửi cho Lư Dương, hiềm nghi của anh ta vẫn lớn nhất. Nhưng nếu thật sự như anh ta nói, có người sai khiến anh ta làm như thế, vậy người liên hệ với anh ta…”
“Em có suy đoán không?” Lục Thời Sâm nhìn anh một cái.
Mạnh Chiêu không trả lời ngay, trong đầu anh lướt qua vài gương mặt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt im lặng và có phần nghiêm túc.
Có lẽ vì đã nhìn trang giấy của cuốn sổ trong điện thoại của Lục Thời Sâm, gần đây Mạnh Chiêu luôn không nhịn được đặt sự chú ý lên những người xung quanh cục trưởng Từ. Mà dạo này, có một người hình như liên hệ mật thiết với cục trưởng Từ hơn, thậm chí có thể nói là rất được cục trưởng Từ tin cậy — Nhậm Bân… Liệu anh ta có đóng vai trò gì ở trong đó không, giọng nói của người trẻ tuổi mà Chúc Duệ nhắc đến, có là Nhậm Bân không?
Thấy Mạnh Chiêu không nói lời nào, Lục Thời Sâm tiếp tục nói: “Bàn tay đẩy sau màn bảo Chúc Duệ về nước sớm, mục đích là để anh ta có thể xuất hiện vào thời khắc cần nhất bất cứ lúc nào. Mà một đêm trước khi Ngô Gia Nghĩa chết, Chúc Duệ cũng xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất, lên án những việc ác của Ngô Gia Nghĩa như năm đó giết hại Trần Dục, hãm hại Chúc Văn Tú. Người có thể nắm bắt chính xác thời gian, một đêm kia, rất có thể ở ngay bên cạnh chúng ta.”
Vụ án điều tra đến hiện tại, Mạnh Chiêu đành phải đối mặt với một sự thật anh không hy vọng có được xác nhận nhất: Nội bộ cục cảnh sát quả thật tồn tại nội gián. Sau khi nghe lời nói của Lục Thời Sâm, vẻ mặt anh nặng nề gật đầu: “Đúng vậy. Còn có buổi họp báo lồng tối trước đó, chuyện em đánh người là ai truyền đi? Và mỗi khi vụ án không có tiến triển, sẽ có người cung cấp thông tin mấu chốt. Lần ‘Phiếu điểm’ kia, lần cung cấp manh mối lồng tối cho Lư Dương cũng thế. Người này phải rất hiểu rõ tiến triển vụ án, mới có thể nắm chặt thời cơ chính xác đến vậy.”
“Có đối tượng nghi ngờ không.”
Mạnh Chiêu không nói gì, anh đẩy cửa phòng làm việc ra, ngồi xuống ghế, bắt đầu nhớ lại tất cả hình ảnh có liên quan đến Nhậm Bân gần đây.
“Mày là súc sinh hả? Làm công việc này cho người ta?” Lúc mình đánh người quản lý lồng tối tơi bời, khi đó Nhậm Bân ở đâu?
“Từ giờ trở đi, cậu đừng quan tâm chuyện của vụ án nữa.” Sau khi mình bị mất chức vì đánh người, tại sao cục trưởng Từ chọn Nhậm Bân là người phụ trách lồng tối?
“Anh Bân, vụ án tiến triển thế nào rồi?” “Không, không có tiến triển gì.” Sau khi mình phục chức đã hỏi Nhậm Bân tình tiết vụ án, Nhậm Bân như thể đang bối rối thu dọn gì đó, chỉ vì anh ta cảm thấy mặt bàn lộn xộn ư? Tình tiết vụ án không hề có tiến triển, có liên quan đến Nhậm Bân không?
“Cậu từng có kinh nghiệm về chuyện này, trên dưới trong cục phái cậu đi là ổn thỏa nhất.” Chuyện đến Mỹ phá án quan trọng như thế, tại sao cục trưởng Từ lại chọn Nhậm Bân mà chẳng may may do dự?
Cảm giác không hài hòa do một loạt sự kiện mang đến càng mãnh liệt hơn, sau khi im lặng thời gian dài, Mạnh Chiêu vẫn nói ra: “Nhậm Bân.”
Ngón tay Mạnh Chiêu gõ nhẹ trên bàn, dường như đang phân vân gì đó, một lát sau, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn thoại trong nhóm Wechat: “Tiểu Chu, Trình Vận, đến phòng làm việc của anh một chuyến.”
“Có thể tin Trình Vận và Chu Kỳ Dương không?” Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu.
“Chắc là có thể tin. Hai người kia vừa tốt nghiệp đã vào công an Minh Đàm, đều do một tay em dẫn dắt, tất cả tài liệu cũng trải qua tay em, nếu hai người kia không thể tin thì nội bộ cục cảnh sát sẽ không có ai để tin tưởng.” Mạnh Chiêu cười khổ một cái, lại nói, “Hơn nữa, trong thời gian em bị đình chỉ công tác, hai người họ vì có quan hệ khá mật thiết với em, Chu Kỳ Dương bị điều ra khỏi tổ chuyên án, Trình Vận là thực tập sinh cũng bị biên giới hóa, nhìn như vậy, hai người họ được xếp về phía em.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm gật đầu.
Một hai phút sau, Trình Vận và Chu Kỳ Dương đi tới, “Anh Chiêu, nhiệm vụ gì vậy?”
“Vào đi,” Mạnh chiêu vẫy tay với hai người, “Đóng cửa lại.”
Chu Kỳ Dương đóng cửa lại, Trình Vận trêu ghẹo nói: “Chuyện gì thế anh Chiêu, còn ra vẻ bí ẩn, chẳng lẽ có nhiệm vụ tuyệt mật?”
Mạnh Chiêu không để ý đến lời nói đùa của Trình Vận, biểu cảm của anh nghiêm túc. Thấy tình hình này, Trình Vận và Chu Kỳ Dương lập tức lấy ghế ra ngồi ngay ngắn trước mặt Mạnh Chiêu, hai người biết ngay, họ phải đối mặt với một chuyện không nhỏ.
Mạnh Chiêu nhìn hai người một cái, ánh mắt dừng lại mấy giây trên mặt mỗi người, sau đó nghiêm túc nói: “Hỏi các em mấy vấn đề, các em cố gắng suy nghĩ rồi trả lời anh.”
“Được.” Hai người cùng lúc đáp lại.
“Câu hỏi thứ nhất, tại sao Ngô Gia Nghĩa chết?”
“Căn cứ vào điều tra, xe của Ngô Gia Nghĩa bị người ta động tay chân, bởi vì chuyển hưởng mất linh mà đâm vào vách đá đường hầm.” Chu Kỳ Dương trả lời.
“Tốt, câu hỏi thứ hai, Ngô Gia Nghĩa trốn ra bằng cách nào?”
“Thông qua đường hầm trong nhà, chúng ta đều biết những điều này mà anh Chiêu.” Chu Kỳ Dương có phần không hiểu nổi.
“Câu hỏi thứ ba, tại sao Ngô Gia Nghĩa lại trốn?”
“Bởi vì, ông ta đã biết chúng ta nắm giữ chứng cứ ông ta giết hại Nhậm Hải.” Chu Kỳ Dương vẫn không nghĩ ra tại sao Mạnh Chiêu hỏi những điều này.
“Ông ta làm thế nào biết được?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.
Chu Kỳ Dương sờ đầu: “Trong nhà ông ta có giấu điện thoại cố định mà, hôm nay vừa điều tra ra, chắc chắn là có người gọi điện thoại cho ông ta nói cho ông ta biết chúng ta đã lấy được chứng cứ, sau đó Ngô Gia Nghĩa hoảng hốt chạy bừa.”
Lúc này, Trình Vận mãi không nói gì đột nhiên mở miệng: “Anh Chiêu, ý của anh lẽ nào là… có nội gián.”
“Sao có thể!” Chu Kỳ Dương giật cả mình, nhưng nhìn Mạnh Chiêu, Chu Kỳ Dương cũng nghiêm túc hẳn lên, thông qua biểu cảm nghiêm túc của Mạnh Chiêu, cậu biết đây không phải trò đùa.
“Cho dù là người cung cấp thông tin mấu chốt cho anh và Lư Dương, hay là tin tức anh đánh người lộ ra ngoài, hoặc là Ngô Gia Nghĩa chạy trốn đúng lúc, hai đứa cảm thấy, tất cả chỉ là trùng hợp sao?” Mạnh Chiêu trầm giọng nói.
Lục Thời Sâm đứng trước cửa sổ, nhìn Mạnh Chiêu và Trình Vận, Chu Kỳ Dương trước mặt anh.
Chu Kỳ Dương sờ cằm mình: “Đúng vậy, nếu không có người tiết lộ tin tức, mỗi một sự kiện đều rất khó làm được.”
Im lặng một lát, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi: “Trong thời gian anh bị đình chỉ công tác, Nhậm Bân có hành động nào lạ thường không?”
“Anh Bân?” Chu Kỳ Dương và Trình Vận cùng sửng sốt, nội gián Mạnh Chiêu nghi ngờ, là Nhậm Bân?
Chu Kỳ Dương suy nghĩ tình huống lúc đó rồi trả lời: “Khoảng thời gian anh bị đình chỉ công tác, em cũng bị điều khỏi tổ chuyên án, lúc đó đi phụ trách một vụ án ăn cắp, không chú ý mấy đến hành động của anh Bân.”
“Em vẫn ở tổ chuyên án, anh Bân…” Trình Vận nhớ lại chốc lát, “Em nhớ lúc đó em đến hỏi anh ấy, có chuyện gì cần em làm không, hình như anh ấy trang trò chuyện với người khác, nhìn thấy em đi qua thì lập tức thay đổi giao diện. Vốn dĩ em cũng không thấy có gì không ổn, dù sao mọi người đều không hy vọng bị nhìn thấy nội dung trò chuyện, nhưng anh Chiêu, anh nói như thế, em cảm thấy phản ứng lúc đó của anh Bân hình như hơi khác thường.”
Mạnh Chiêu suy nghĩ mấy giây, nhìn về phía hai người nói: “Ngày mai Nhậm Bân về nước, kế tiếp, anh dự định âm thầm điều tra Nhậm Bân. Chuyện này tiến hành dưới tình huống không được trao quyền, hơn nữa khả năng người liên lụy không chỉ là Nhậm Bân, nếu như bại lộ, thậm chí có lẽ mất cả công việc, anh không bắt buộc các em nhất định phải đi theo anh làm chuyện này, tham gia hoặc rời khỏi, hai đứa tự chọn đi.”
Trình Vận và Chu Kỳ Dương nhìn nhau, đồng loạt gật đầu một cái với Mạnh Chiêu, không hề do dự: “Bọn em đi theo anh, anh Chiêu.”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hai người trước mặt, Mạnh Chiêu có phần vui mừng, anh cầm điện thoại lên nhìn thời gian: “Đi thôi, cùng nhau ăn cơm đi, hôm nay khao hai đứa một bữa ra trò.”
Chu Kỳ Dương lập tức hào hứng: “Ăn gì được anh Chiêu, em muốn…”
Không đợi Chu Kỳ Dương nói xong, Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Cố vấn Lục có gì muốn ăn không?”
“Có phải cố vấn Lục vẫn chưa ăn thử nhà ăn trong cục chúng ta không?” Trình Vận tiếp lời, “Cơm nước của cục thành phố không kém gì tòa thị chúng bên cạnh, không thử thì tiếc lắm.”
Nghe đề nghị của Trình Vận, vẻ mặt Chu Kỳ Dương thất vọng: “Anh Chiêu nói muốn khao chúng ta một bữa, kết quả cậu muốn đến nhà ăn.”
“Vậy ăn ở nhà ăn đi.” Lục Thời Sâm có vẻ rất hứng thú.
“Được, vậy lần sau lại dẫn hai đứa ra ngoài ăn.” Mạnh Chiêu đứng lên, cầm cổ tay Lục Thời Sâm đi ra văn phòng.
“Vậy còn tạm được.” Nghe nói như thế, Chu Kỳ Dương lại lên tinh thần, “Thật ra ăn cơm ở nhà ăn cũng không tệ.”
Đến nhà ăn, mấy người lấy một bộ đồ ăn bắt đầu mua cơm, Chu Kỳ Dương thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Lục Thời Sâm: “Cửa sổ gọi đồ ăn có đậu hũ Tây Thi, mỗi lần gọi đậu hũ bao tương, kiểu gì cũng sẽ cho anh Chiêu nhiều hơn bọn em; cô Lưu ở cửa sổ mì khoa tây cứ muốn giới thiệu con gái cho anh Chiêu, rảnh rỗi lại đến tìm anh Chiêu lôi kéo làm quen; ông Trương xới cơm…”
“Được rồi được rồi, để cố vấn Lục tự quyết định đi.” Mạnh Chiêu ngắt lời cậu, nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Muốn ăn gì?”
“Đậu hũ bao tương ăn ngon không?”
Mạnh Chiêu vẫn chưa lên tiếng, Trình Vận ở bên cạnh đã nói trước: “Ngon.”
“Vậy thì đi thôi.” Lục Thời Sâm nói.
Được thôi, uống hạt sương quen rồi, muốn nếm thử đậu hũ, cũng không phải thói xấu. Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Đã qua giờ cao điểm ăn cơm, nhà ăn không chật lắm, Mạnh Chiêu dẫn theo Lục Thời Sâm đến cửa sổ gọi cơm, tìm được chỗ ngồi xuống.
Chu Kỳ Dương và Trình Vận cũng bưng khay cơm, đi tới ngồi xuống đối diện.
Mắt thấy hôm nay tâm trạng của Mạnh Chiêu tốt một cách mắt trần có thể thấy, bữa cơm này cuối cùng Chu Kỳ Dương có thể yên tâm ăn hơn. Nhớ lại bữa cơm ở Nham Thanh, cậu vẫn cảm thấy lòng còn sợ hãi: “Anh Chiêu, hai ngày trước đến Nham Thành, rốt cuộc tại sao tâm trạng anh không tốt? Người không biết còn tưởng anh thất tình.”
Mạnh Chiêu không lên tiếng, Trình Vận nhìn hai người ở đối diện một cái, mở miệng nói sang chuyện khác: “Đậu hũ bao tương hôm nay hơi mặn…”
“Mặn á? Tôi không cảm thấy.” Chu Kỳ Dương gắp một miếng lên ăn thử, tiếp tục lời nói vừa rồi, “Nhưng em nghĩ, anh Chiêu anh cũng không có thời gian yêu đương, thất tình với ai được? Dù thế nào cũng không phải là cố vấn Lục phải không?”
Trình Vận che miệng ho khan một tiếng, Mạnh Chiêu thì liếc qua Chu Kỳ Dương.
Chu Kỳ Dương được nuông chiều từ nhỏ, hành gừng tỏi không ăn, lúc này đang nghiêm túc gắp hành thái trên đậu hũ bao tương ra, ngoài miệng thì nói: “Tâm trạng của anh vừa hỏng bét, em cũng kinh hồn táng đảm theo, cũng tính giới thiệu bạn gái cho anh. Ứng cử viên em cũng tìm được rồi, là một người chị họ của em, sau khi xem buổi họp báo phát trực tiếp thì rất ưng anh, nói với em nhiều lần bảo em làm mối giúp…”
Chu Kỳ Dương vừa nói vừa gắp một miếng đậu hũ bao tương lên nhét vào miệng, nói còn chưa dứt lời, môi cậu run rẩy nói: “Nóng nóng nóng…”
Đậu hũ nóng bỏng khiến Chu Kỳ Dương há to miệng hít thở, không rảnh bận tâm xung quanh, một lát sau đậu hũ trong miệng nguội đi, cuối cùng bị nuốt xuống một cách miễn cưỡng.
Chu Kỳ Dương lấy lại tinh thần, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm ở đối diện và Trình Vận bên cạnh đều đang nhìn mình, ánh mắt hai người đối diện lạnh như băng, ánh mắt của Trình Vận bên cạnh thì một lời khó nói hết.
Chu Kỳ Dương căng thẳng, đậu hũ bao tương mới nuốt xuống mắc trong họng, lập tức quên mất câu nói tiếp theo của mình: “Khụ khụ khụ…”
Trình Vận ở bên cạnh giễu cợt nói: “Cho cậu suốt ngày bép bép vớ vẩn, ăn đậu hũ cũng có thể bị nghẹn, tôi thật sự nhìn thấy lần đầu.”
Lúc này, Lục Thời Sâm lấy một đôi đũa sạch giữa bàn, gắp mấy miếng đậu hũ vào trong khay cơm của Chu Kỳ Dương, trong lúc đặt đôi đũa xuống hắn nhìn Chu Kỳ Dương, duỗi một ngón tay ra chỉ một cái lên môi dưới của mình.
Đây là bảo mình ăn nhiều vào? Hóa ra cố vấn Lục biết chăm sóc người đến vậy? Thoạt nhìn không giống mà… Chu Kỳ Dương không rõ ràng cho lắm.
Một lát sau, Chu Kỳ Dương đột nhiên phản ứng lại, ý nghĩa của ăn cơm nhiều, phải chăng là nói ít thôi?
*
Hôm sau trời vừa sáng, bởi vì vụ án có tiến triển, Mạnh Chiêu lại đến văn phòng cục trưởng Từ báo cáo tình huống:
“Chúc Duệ thừa nhận năm đó mình thuê người giết hại Trần Dục, còn thú nhận cục trưởng cục công an Nham Thành năm đó là Ngụy Xương Hòa đã giả tạo chứng cứ tử tự, mặt khác, cái chết của Triệu Vân Hoa và Lư Dương, Chúc Duệ cũng là tòng phạm với bàn tay đẩy sau màn dính líu đến cố ý giết người. Tôi đã bảo Trình Vận sửa sang lại tài liệu liên quan, sau đó sẽ giao cho viện kiểm sát, nhưng thân phận ngoại tịch của Chúc Duệ có thể sẽ khá phiền toái trong quá trình.”
“Ngụy Xương Hòa?” Cục trưởng Từ như có điều suy nghĩ.
“Ngài biết người này?”
“Cậu bắt được chưa?” Cục trưởng Từ không trực tiếp trả lời Mạnh Chiêu.
“Vẫn chưa, cảnh sát Nham Thành vẫn đang tìm, trước mắt không rõ tung tích.”
“Ừ, sau đó hỏi cảnh sát Nham Thành xem, có đủ nhân thủ không, nếu như nhân thủ không đủ, tôi sẽ phối hợp mấy người đi giúp đỡ.”
“Ngài tính để ai đi? Có phải Nhậm Bân sắp về không?’ Mạnh Chiêu cẩn thận quan sát phản ứng của cục trưởng Từ, “Chuyện lần này anh Bân là rất gọn gàng, khiến tôi thay đổi cách nhìn.”
“Để sau hẵng nói.” Cục trưởng Từ có vẻ như cũng không để ý, ngược lại nói đến Chúc Duệ, “Chúc Duệ tự nhận bị người khác sai khiến? Tin được không?”
“Chắc là có thể tin. Không biết Nhậm Bân đã báo cáo với ngài chưa, ngày thứ hai sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, tài khoản của Chúc Duệ nhận được một chuyển khoản lớn, nguồn gốc nơi gửi không rõ, nhưng rất có thể có liên quan đến tập đoàn Ngô thị.” Mạnh Chiêu nói, “Tôi cảm thấy, chuyện này ít nhất có thể nói rõ hai điểm: Một là Chúc Duệ rất có thể lấy tiền làm việc, hai là bàn tay đẩy phía sau màn phải có quan hệ vô cùng mật thiết với tập đoàn Ngô thị, nếu không không có khả năng sử dụng tài khoản của tập đoàn Ngô thị.”
“Có khả năng mục đích thật sự của bàn tay đẩy sau màn là vì tiền không? Trước đó có đồng chí phụ trách thanh tra đã báo cáo với tôi, một phần dòng vốn của tập đoàn Ngô thị không rõ.” Cục trưởng Từ tiếp tục hỏi.
“Chuyện này, khó mà nói, nếu như chỉ vì tiền, chắc không cần phải làm phức tạp như thế.”
Cục trưởng Từ “Ừ” một tiếng.
Nhìn biểu cảm giữ kín như bưng trên mặt cục trưởng Từ, trong đầu Mạnh Chiêu lần nữa hiện lên tấm ảnh cục trưởng Từ mặc đồng phục cảnh sát. Trưởng bối trước mặt mình luôn luôn kính trọng này, đến cùng tại sao lại xuất hiện trong cuốn sổ của Lục Thành Trạch? Ông ấy trong sạch hay là có tội?
Mạnh Chiêu suy tư mấy giây, sau đó lại lên tiếng: “Còn có một chuyện, mặc dù đã qua, nhưng tôi vẫn không bỏ xuống được.”
“Ừ? Cậu nói đi.”
“Chuyện tôi đáng người, do ai tiết lộ, và tiết lộ ra ngoài xuất phát từ mục đích gì, tôi cảm thấy cần phải tra rõ ràng.”
Cục trưởng Từ im lặng mấy giây: “Chuyện này mặc dù quan trọng, nhưng vẫn không vội, trước tiên làm tốt công việc trong tay đi.”
Ý tứ này… là chỉ cảm thấy không quan trọng, hay là không hy vọng mình mở rộng điều tra nội bộ cục cảnh sát? Dừng một lát, Mạnh Chiêu nói: “Được.”
“Còn có một việc nữa, thuộc hạ của Ngô Gia Nghĩa có một nhóm phạm tội, ngài vẫn chớ chứ?”
“Tất nhiên, lần trước cậu đến Nham Thành, suýt nữa đã gặp trắc nạn trong tay chúng, gần đây bọn chúng có hành động gì không?”
“Mấy ngày trước, em gái tôi bị theo dõi, người theo dõi con bé rất có thể là thủ lĩnh của nhóm sát thủ, cũng chính là người khi đó bắt cóc Lâm Mạch, tôi gọi hắn là mặt sẹo.”
“Theo dõi em gái cậu?” Vẻ mặt cục trưởng Từ nghiêm túc lạ thường, “Mục đích làm vậy, rất có thể là muốn dẫn dụ cậu ra mặt, sau đó chờ cơ hội trả đũa cậu.”
Mạnh Chiêu quan sát sắc mặt cục trưởng Từ: “Tôi cũng đoán vậy, lần trước đã khiến bọn chúng bị thua thiệt lớn, lại thêm ông chủ lớn Ngô Gia Nghĩa cũng đã chết, bọn chúng phải rất oán hận tôi.”
Cục trưởng Từ suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Vậy đi, nội bộ gần đây không có vụ án gì cần xử lý ngay, tôi cử hai người đặc biệt bảo vệ em gái cậu, đảm bảo an toàn cá nhân cho cô ấy, về phần cậu, nhất định phải tự cẩn thận, đừng giống mẹ cậu…” Nói đến đây, cục trưởng Từ không nói tiếp nữa.
Mạnh Chiêu thấy trên mặt cục trưởng Từ hiện lên vẻ khổ đau khó nhận ra, gần hai mươi năm trôi qua, mỗi lần nhắc đến Mạnh Tịnh, cục trưởng Từ luôn không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cũng vì nguyên nhân này, từ đáy lòng Mạnh Chiêu không muốn nghi ngờ cục trưởng Từ.
“Tôi biết.” Mạnh Chiêu đáp, “Vậy cục trưởng Từ tôi đi về trước.”
Mạnh Chiêu nói xong, đi về phía cửa phòng làm việc. Anh vừa kéo cửa, lại nhìn thấy Nhậm Bân đứng ngoài cửa.
Nhậm Bân đang cúi đầu lật xem tài liệu trên tay, Mạnh Chiêu đi tới: “Anh Bân, về rồi?”
“Ừ.” Nhậm Bân đóng tài liệu lại, ngẩng đầu gọi một tiếng “Đội phó Mạnh”.
“Chuyện này ra nước ngoài vất vả rồi, sao trở về cục nhanh thế, không cần điều chỉnh lệch múi giờ?”
“Đã ngủ trên máy bay rồi, vụ án gấp như thế, nào có thời gian rỗi để nghỉ ngơi.” Nhậm Bân nói.
“Lần này nhờ có anh, mau đi báo cáo cho cục trưởng Từ đi.” Mạnh Chiêu nói xong nghiêng người tránh ra một bước, đồng thời, anh tập trung lực chú ý, tỉnh bơ nhìn về phía tài liệu trong tay Nhậm Bân.
Trong nháy mắt Nhậm Bân đẩy cửa đi vào văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu nhìn thấy trên túi tài liệu hình như có chữ viết, anh hơi híp mắt lại, đồng tử co vào, chữ kia là – “Sâm”?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lớp Vỏ Bọc
Chương 112
Chương 112