TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lớp Vỏ Bọc
Chương 126

Nghe tiếng bước chân của Lục Thành Trạch trong hành lang càng ngày càng xa mãi đến khi biến mất, hai người trong phòng đều hơi bất lực.

Một tay Ngô Gia Nghĩa gác lên bả vai Lục Thành Trạch: “Luật sư Lục, tôi cho anh thời gian một tuần, trong một tuần này, mỗi ngày anh có thể trò chuyện một phút mới mẹ anh, người già mà, dù sao vẫn cần người bầu bạn. Sau một tuần, nếu Trần Dục vẫn sống, vậy…” Ngô Gia Nghĩa không nói hết lời phía sau.

Lục Thời Sâm cố gắng chống người lên ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy thì cơn đau âm ỉ trong não như dùi trống đánh kia lại tăng lên, mỗi một dây thần kinh như thể đang trải qua dư chấn, đến mức hắn không thể đứng lên trong tình trạng này.

Tại sao Ngô Gia Nghĩa ở đây? Hắn ta và Ngụy Xương Hòa có quan hệ gì? Trong nháy mắt, Lục Thành Trạch nhận ra, có lẽ vừa rồi mình xin Ngụy Xương Hòa giúp đỡ, là một quyết định sai lầm.

“Anh sao rồi?” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm, hai ngón tay của Lục Thời Sâm bóp đầu, trông có vẻ vẫn chưa khôi phục lại từ sự hành hạ của cơn đau đầu, “Tại sao lần này lại nghiêm trọng vậy?”

“Anh nhớ ra rồi,” Giọng nói Lục Thời Sâm trầm tới mức khàn đi, kèm theo dấu vết đau đớn do cơn đau đầu mang đến, “Ký ức trước năm mười tuổi… anh nhớ lại hết rồi.”

Ngày đó Lục Thành Trạch tìm khắp cả nội thành Nham Thành, nhưng cho đến tảng sáng ngày hôm sau cũng không tìm được mẹ. Vừa qua hai mươi tư giờ, y lập tức đến đồn cảnh sát nơi đó báo án.

Thảo nào lần này đau đầu nghiêm trọng thế… Mạnh Chiêu lo lắng nhìn Lục Thời Sâm.

“Mẹ tôi mất tích rồi.”

Hòa hoãn một lát, Lục Thời Sâm thích ứng với cơn đau đầu âm ỉ, dần dần khôi phục năng lực hành động, hắn ráng chống đỡ cơ thể của mình đứng lên, đi đến trước mặt Mạnh Chiêu, đầu tiên nhìn vết thương ở chân anh, sau đó cầm cánh tay Mạnh Chiêu vòng qua vai mình, “Đi, anh dẫn em đến bệnh viện.”

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Một tuần trôi qua rất nhanh, đã đến ngày thứ bảy, Lục Thành Trạch vẫn chưa nghĩ ra cách đồng thời bảo vệ an toàn cho Trần Dục và người nhà mình.

“Không kịp rồi,” Mượn sức của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu cắn răng đứng lên, “Nhất định phải nhanh chóng đuổi theo chú Lúc, ngăn cản hành động tiếp theo của chú ấy.”

Lục Thành Trạch thức cả đêm trong mắt hiện ra tơ máu, đầu tiên y nhìn thoáng qua Ngụy Xương Hòa ở bên cạnh điềm nhiên như không có việc gì, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Gia Nghĩa: “Hai người muốn thế nào?”

“Nhưng chân của em có sao không?”

“Chú Lục đã sơ cứu cầm máu giúp em, trong thời gian ngắn không có gì trở ngại.” Mạnh Chiêu nói, “Anh có thể đoán được bố anh đi đâu không? Câu nói cuối cùng của chú ấy có ý gì?”

“Anh nhớ ra rồi,” Giọng nói Lục Thời Sâm trầm tới mức khàn đi, kèm theo dấu vết đau đớn do cơn đau đầu mang đến, “Ký ức trước năm mười tuổi… anh nhớ lại hết rồi.”

“Bắt đầu từ đâu, thì kết thúc từ đó.” Lục Thời Sâm thấp giọng lặp lại câu nói cuối cùng của Lục Thành Trạch, “Chẳng lẽ là…”

Đi đến khu vực tiếp giáp giữa Minh Đàm và Nham Thành, con đường trước mắt trở nên uốn lượn chật hẹp hơn, vách đá hai bên đường cũng ngày càng gồ ghề dốc đứng, Mạnh Chiêu nhận ra nơi này rất có thể chính là vị trí của Lục Thành Trạch.

“Có manh mối à?”

“Luật sư Lục đừng nói khó nghe như thế, cùng lắm là mời bà cụ đến nhà nhỏ của tôi một lúc thôi, sao lại là bắt cóc chứ?” Ngô Gia Nghĩa nói, “Có điều, hình như bà cụ tạm thời chưa có ý định về nhà, con người tôi chú trọng nhất là đạo hiếu, nhất định sẽ thay anh hiếu kính với bà cụ.”

“Hình như đó là một con đường núi, xung quanh đều là vách núi…” Lục Thời Sâm càng cố gắng nhớ lại, đầu càng đau kinh khủng hơn, “Thời gian hơi lâu, anh thử nhớ lại đường lái xe, cho dù thế nào cũng đánh cược một lần đi.”

“Đi thôi,” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua bà nội của Lục Thời Sâm nằm trong phòng ngủ, “Em bảo cảnh sát Nham Thành tới đây xử lý hiện trường, đón bà nội anh về chăm sóc.”

“Đi thôi,” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua bà nội của Lục Thời Sâm nằm trong phòng ngủ, “Em bảo cảnh sát Nham Thành tới đây xử lý hiện trường, đón bà nội anh về chăm sóc.”

Lục Thành Trạch giơ tay lau vết máu trên mặt, ông ôm lấy một cái hộp nhỏ bên cạnh, bàn tay khẽ vuốt lên: “Thời Tân, em nhìn thấy không, anh báo thù được rồi, Thời Sâm cũng đã trưởng thành, có lẽ đã đến lúc cho nó biết mọi chuyện…” Nói xong, Lục Thành Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm trước mặt, trong đầu hiện lên quá khứ ông không muốn nhớ lại nhất…

“Ừ.” Lục Thời Sâm nói xong cẩn thận đỡ Mạnh Chiêu ra khỏi căn phòng này.

“Tôi cũng không nói nhiều lời, luật sư Lục à, anh phải giết một người giúp tôi.”

Lên xe, đầu tiên Lục Thời Sâm mở bản đồ điện tử ra, cố gắng nén cơn đau đầu, cẩn thận tìm kiếm địa điểm Lục Thành Trạch có thể sẽ tới, sau đó lái xe lên đường.

“Những người này có thể là ai? Luật sư Lục anh đừng kiêng kỵ, ở chỗ tôi, anh cứ nói thẳng là được.”

“Đỡ đau đầu hơn chưa?” Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm lái xe.

“Nhưng chân của em có sao không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi,” Lục Thời Sâm đáp, “Không đau lắm.”

“Đỡ đau đầu hơn chưa?” Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm lái xe.

“Tất cả mọi chuyện trước năm mười tuổi, anh đều nhớ lại à?”

Trong vòng vài ngày sau đó, Lục Thành Trạch đã không có tâm trạng cho vụ kiện cáo này, cũng không muốn gặp Trần Dục. Cuối cùng, y trở về Minh Đàm. Mẹ đã rơi vào đe dọa, y không thể để cho Thời Tân và Lục Thời Sâm rơi vào trong tay Ngô Gia Nghĩa nữa.

“Ừ,” Đường cái vùng ngoại ô xe cộ thưa thớt, Lục Thời Sâm lái xe rất nhanh, “Có thể là vì anh không phải mất trí nhớ tự nhiên, chuyện trước kia sau khi nhớ ra ngược lại sẽ nhớ rõ ràng hơn.”

Lục Thành Trạch dừng động tác lại rồi nghe điện thoại, giọng nói của Trần Dục truyền đến: “Luật sư Lục… luật sư Lục?”

“Cả nhà anh gặp tai nạn xe rốt cuộc là chuyện gì? Trước đó đã xảy ra chuyện gì?”

Hồi lâu sau, Lục Thời Sâm lên tiếng kể: “Mẹ anh, cũng là một luật sư, từ khi anh nhớ được chuyện, mẹ và bố anh đã thường xuyên cùng bàn luận công việc, mà đề tài thảo luận, trên cơ bản đều là vụ án đòi lương khắp nơi trên cả nước. Bởi vì luôn phải đến nơi khác thưa kiện, bố anh thường xuyên không ở nhà, mẹ anh ở Minh Đàm vừa phải xử lý công việc pháp luật trong tay, vừa phải cùng bà nội chăm sóc cho anh.”

Theo hướng Mạnh Chiêu chỉ, Lục Thời Sâm cũng nhìn thấy bóng hai người kia. Hắn giẫm mạnh chân ga lần nữa, lái xe dọc theo đường núi quanh co uốn lượn, tới gần vị trí của hai bóng người kia.

“Về sau, bố anh thụ lý vụ án ở Nham Thành, tình huống vụ án này rất phức tạp, thời gian kéo dài cũng rất lâu, vì công việc bận quá nên bố anh không về Minh Đàm một thời gian dài. Một thời gian trước khi thắng vụ kiện, bà nội anh đến Nham Thành đưa vài bộ quần áo cho bố anh, tiện thể chăm sóc ông ấy mấy ngày, nhưng sau khi đi thì không trở về nữa. Anh đã hỏi mẹ, tại sao bà nội đi lâu thế vẫn chưa về, mẹ anh chỉ nói bà muốn ở lại Nham Thành chăm sóc bố anh. Anh có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ anh rất nặng nề khi nói câu này, trước kia bà ấy là người rất thích cười, nhưng từ sau khi bà nội biến mất, nhiều khi mẹ anh cũng như là miễn cưỡng vui cười.”

“Sau khi vụ án đòi lương ở Nham Thành thắng kiện, bố anh trở về Minh Đàm, cả nhà đoàn tụ, rõ ràng phải là tháng ngày rất vui vẻ, nhưng người vui vẻ hôm đó hình như chỉ có anh.” Lục Thời Sâm kể lại cảnh tượng trong đầu, ký ức bị niêm phong kia bây giờ đã tuôn ra, lại có vẻ vô cùng rõ ràng, “Đối mặt với anh, họ cố gắng biểu hiện vui vẻ thoải mái, nhưng cho dù là một đứa trẻ mười tuổi, cũng có thể nhìn ra đó cùng lắm là trạng thái giả vờ. Đêm hôm đó, họ cho rằng anh đã ngủ nên đi tới phòng của anh, mặc dù anh không mở mắt, họ cũng cố gắng giảm âm thanh của mình, nhưng anh biết họ đang khóc, đang nhẹ nhàng sờ tóc anh. Ngày hôm sau, bố mẹ nói muốn dẫn anh đi leo núi, trên đường đi đã xảy ra vụ tai nạn xe kia…”

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm bây giờ, dù hắn vẫn không có biểu cảm, nhưng cảm xúc đau buồn lại không kiềm chế được mà tản ra, Mạnh Chiêu biết, tình cảm của Lục Thời Sâm đã hoàn toàn khôi phục theo ký ức của quá khứ. Vốn nên là một chuyện tốt, nhưng Mạnh Chiêu lại không cảm nhận được mảy may cảm xúc vui vẻ, qua miêu tả của Lục Thời Sâm, cả nhà họ tự tử, thật ra là chuyện Lục Thành Trạch và Thời Tân đã lên kế hoạch trước. Không thể tưởng tượng được, người làm cha làm mẹ như họ, rốt cuộc đã trải qua tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể đến bước đường thậm chí để con mình cùng chịu chết.

“Tôi nghe nói anh về Minh Đàm, bây giờ tôi cũng đang ở quê, anh có thể đến một chuyến không, tôi có chuyện rất quan trọng muốn bàn với anh.”

Xe lao nhanh như bay trên đường cái rộng lớn, gió thổi vào cửa sổ xe vù vù, sau khi Lục Thời Sâm kể xong hồi ức của mình, hai người im lặng rất lâu.

“Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ, hơn nữa rất có thể là Ngô Gia Nghĩa chủ đạo.”

Sau một thời gian dài, Mạnh Chiêu mới nghiêng mặt sang nhìn về Lục Thời Sâm, nói: “Mấy ngày nay em đang nghĩ, có khi nào quyết tâm giúp anh khôi phục tình cảm, là một quyết định sai lầm không. Một khi con người có tình cảm, đồng thời cũng sẽ có đau khổ, đối với anh từng trải qua tuyệt vọng mà nói, sống trên thế giới này mà không có tình cảm, có lẽ không phải chuyện xấu. Em nghĩ, đây cũng là nguyên nhân bố anh không giúp anh khôi phục trí nhớ và tình cảm.”

“Về sau, tài liệu bố nắm trong tay dần dần hoàn thiện, tỉ lệ thắng vụ kiện này cũng càng ngày càng cao, trong lúc đó, bố còn thu thập được một vài manh mối phạm tội của Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ, muốn mượn lần này đẩy đổ tập đoàn Văn Đỉnh và Ngô Gia Nghĩa. Hai tháng trước khi mở phiên tòa, bà con đến Nham Thành thăm bố, nhưng khoảng thời gian đó bố bận quá, luôn ở bên ngoài thu thập chứng cứ khắp nơi, không có thời gian ở bên bà con. Vốn định sau khi làm xong có thể đi dạo Nham Thành với bà con, không ngờ, bà con lại mất tích…”

Lục Thời Sâm không giảm tốc độ xe, ban đầu hắn không nói gì, rất lâu sau mới nói: “Nhưng điều em mang đến cho anh, không chỉ là đau khổ.”

Buổi tối ngày cuối cùng, Lục Thành Trạch nghĩ cách đẩy Thời Tân và Lục Thời Sâm ra ngoài, một mình ở nhà. Y nằm ở trong bồn tắm nhà vệ sinh, trong tay cầm một con dao, chuẩn bị cắt đứt mối liên hệ của mình và thế giới này. Nếu mình chết rồi, người nhà và bạn bè của mình cũng sẽ mất đi ý nghĩa với Ngô Gia Nghĩa, có lẽ đây là cách duy nhất để bảo vệ họ, trừ cái đó ra, Lục Thành Trạch không tìm được bất kỳ cách nào nữa.

Mạnh Chiêu im lặng, nhìn sâu vào Lục Thời Sâm.

“Từ lần đầu tiên đi nhầm vào tầng hầm viện dưỡng lão, sau khi nhìn thấy bà nội, lúc nào anh cũng không muốn vạch trần bí mật của đoạn ký ức đã mất liên quan đến anh. Cảnh tượng đó không ngừng xuất hiện trong mơ, mấy năm này xuất hiện nhiều hơn, như thể đang ép anh tìm loại đoạn ký ức đó, thậm chí ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh. Đến nỗi nửa năm trước, anh đành phải dừng hết công việc trong tay, về nước tìm kiếm ký ức đó.” Lục Thời Sâm nhìn thẳng phía trước kể, “Khôi phục trí nhớ sẽ đi kèm với khôi phục tình cảm, nếu như ký ức này nhất định sẽ mang đến đau khổ cho anh, thì sự tồn tại của em sẽ trung hòa đau đớn của anh.”

“Mất tích? Chuyện xảy ra khi nào?” Ngụy Xương Hòa trả lời không nóng vội.

Sau một lát không nói gì, Mạnh Chiêu giơ tay phủ lên bàn tay phải cầm vô lăng của Lục Thời Sâm, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay anh truyền đến mu bàn tay lạnh lẽo của Lục Thời Sâm, anh thấp giọng nói: “Sẽ ổn cả thôi.”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mạnh Chiêu nhận ra, mọi chuyện đã đến tình cảnh không thể vãn hồi, anh có thể cảm nhận cơ thể của Lục Thời Sâm dán chặt vào người anh đang run rẩy không tự d3 xuống được.

Lục Thời Sâm cũng thấp giọng đáp “Ừ.”

Lên xe, đầu tiên Lục Thời Sâm mở bản đồ điện tử ra, cố gắng nén cơn đau đầu, cẩn thận tìm kiếm địa điểm Lục Thành Trạch có thể sẽ tới, sau đó lái xe lên đường.

Đi đến khu vực tiếp giáp giữa Minh Đàm và Nham Thành, con đường trước mắt trở nên uốn lượn chật hẹp hơn, vách đá hai bên đường cũng ngày càng gồ ghề dốc đứng, Mạnh Chiêu nhận ra nơi này rất có thể chính là vị trí của Lục Thành Trạch.

Lục Thành Trạch… thật sự sẽ dẫn theo Ngụy Xương Hòa tới đây sao? Họ còn có thời gian ngăn cản hành động tiếp theo của Lục Thành Trạch không? Mạnh Chiêu quan sát môi trường xung quanh, dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Lục Thành Trạch.

“Sáng hôm qua.”

Xe chạy thêm mười mấy phút nữa, bỗng nhiên, Mạnh Chiêu nhìn thấy gần đỉnh núi cách đó không xa, hình như có bóng người đang lắc lư. Không đúng, không phải một bóng người, phía trước người đó hình như còn có một người ngã co quắp xuống…

“Tôi chưa đưa cho ai cả, chứng cứ nắm được vẫn chưa đầy đủ lắm, cần thu thập thêm. Hơn nữa lần này tới gấp, cũng không mang theo.”

“Ở kia!” Mạnh Chiêu thốt ra.

Cuối cùng buổi sáng hôm ấy sau khi làm xong công việc, Lục Thành Trạch thức dậy rồi đặt vé vào cửa các điểm tham quan ở Nham Thành, đợi mẹ đi chợ sáng về. Đợi mãi đến gần trưa, mẹ vẫn chưa về. Lục Thành Trạch lo lắng mẹ chưa quen cuộc sống ở Nham Thành sẽ xảy ra chuyện nên đến chợ sáng một chuyến, nhưng lúc y đến, chợ sáng đã tan họp. Lục Thành Trạch đi một vòng trên cả con đường, lại vẫn không tìm được bóng dáng của mẹ.

Theo hướng Mạnh Chiêu chỉ, Lục Thời Sâm cũng nhìn thấy bóng hai người kia. Hắn giẫm mạnh chân ga lần nữa, lái xe dọc theo đường núi quanh co uốn lượn, tới gần vị trí của hai bóng người kia.

“Đỡ hơn nhiều rồi,” Lục Thời Sâm đáp, “Không đau lắm.”

Vách núi không ngừng ngăn cản tầm nhìn, bóng hai người kia xuất hiện lại biến mất trước mặt họ, lại xuất hiện, lại biến mất. Cho đến khi Lục Thời Sâm đến gần chỗ đó, cuối cùng họ mới thấy rõ Lục Thành Trạch và Ngụy Xương Hòa ngã co quắp trước mặt ông.

Lục Thời Sâm dừng xe ở một chỗ bằng phẳng gần đó, xuống xe vòng qua ghế phụ lái, mở cửa xe ra dùng tư thế trước đó khoác cánh tay Mạnh Chiêu lên bả vai mình, đỡ anh xuống xe.

“Luật sư Lục,” Vừa thấy Lục Thành Trạch, Ngụy Xương Hòa đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi tới bắt tay với y, cũng quan sát y từ trên xuống dưới, dùng một giọng điệu thưởng thức nói, “Nghe nói những năm này anh đều bôn ba vì vụ án dân công đòi lương kia, cho tới nay vẫn muốn gặp anh một lần.”

Hai người đến gần Lục Thành Trạch và Ngụy Xương Hòa, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đều chấn động trong lòng, không biết nên nói gì.

Ngụy Xương Hòa đã rơi vào hôn mê máu me khắp người, trên người và trên mặt Lục Thành Trạch cũng bị máu bắn lên loang lổ, nhưng ông vẫn cầm dao găm trong tay, mặt không thay đổi đâm vào Ngụy Xương Hòa nằm dưới đất. Một dao, hai dao, ba dao… Lục Thành Trạch vung dao trong tay, mỗi một lần đều giơ cao lưỡi dao trong tay, mỗi một dao đều đâm phập vào trong cơ thể Ngụy Xương Hòa.

Sau khi rời khỏi cục thành phố Nham Thành, Lục Thành Trạch hơi hoảng hốt tinh thần.

Cảm nhận được có người tới gần ở sau lưng, Lục Thành Trạch dừng tay, quay đầu nhìn lại. Sau khi nhìn rõ Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm, ông đứng lên, hơi kinh ngạc nói: “Các con, làm thế nào tìm được nơi này?”

Lục Thành Trạch… thật sự sẽ dẫn theo Ngụy Xương Hòa tới đây sao? Họ còn có thời gian ngăn cản hành động tiếp theo của Lục Thành Trạch không? Mạnh Chiêu quan sát môi trường xung quanh, dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Lục Thành Trạch.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mạnh Chiêu nhận ra, mọi chuyện đã đến tình cảnh không thể vãn hồi, anh có thể cảm nhận cơ thể của Lục Thời Sâm dán chặt vào người anh đang run rẩy không tự d3 xuống được.

“Không có khả năng, mẹ tôi không bị bất kỳ bệnh tật gì.” Lục Thành Trạch đáp, “Tôi cảm thấy đây không phải mất tích vô duyên vô cớ.”

“Năm đó, vụ tai nạn xe xảy ra ở đây, mẹ con… chết ở đây đúng không?” Giọng Lục Thời Sâm khàn đến mức gần như nói không ra lời, “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến bố thành ra thế này, bố…”

Hồi lâu sau, Lục Thời Sâm lên tiếng kể: “Mẹ anh, cũng là một luật sư, từ khi anh nhớ được chuyện, mẹ và bố anh đã thường xuyên cùng bàn luận công việc, mà đề tài thảo luận, trên cơ bản đều là vụ án đòi lương khắp nơi trên cả nước. Bởi vì luôn phải đến nơi khác thưa kiện, bố anh thường xuyên không ở nhà, mẹ anh ở Minh Đàm vừa phải xử lý công việc pháp luật trong tay, vừa phải cùng bà nội chăm sóc cho anh.”

Lục Thành Trạch giơ tay lau vết máu trên mặt, ông ôm lấy một cái hộp nhỏ bên cạnh, bàn tay khẽ vuốt lên: “Thời Tân, em nhìn thấy không, anh báo thù được rồi, Thời Sâm cũng đã trưởng thành, có lẽ đã đến lúc cho nó biết mọi chuyện…” Nói xong, Lục Thành Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm trước mặt, trong đầu hiện lên quá khứ ông không muốn nhớ lại nhất…

Nghe thấy câu này, Lục Thành Trạch ngẩn ra.

“Bố và mẹ con đến với nhau vì cùng chung tín ngưỡng. Sau khi tốt nghiệp từ đại học Chính trị và Luật, bố mẹ quyết định sẽ dùng pháp luật làm vũ khí, đòi lại quyền lợi thuộc về bản thân cho tất cả những người bất lực.” Lục Thành Trạch rơi vào hồi ức, trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt khát khao và hạnh phúc.

“Lục Thành Trạch?” Cảnh sát nhân dân phụ trách tiếp đãi y vừa nghe cái tên đã này đã đứng lên nói, “Anh Lục, đi theo tôi.” Ngay sau đó, cảnh sát nhân dân kia dẫn Lục Thành Trạch đến cục thành phố Nham Thành.

“Hai mươi năm trước, Trần Dục làm công thời gian dài ở Nham Thành, lúc về nhà thăm người thân có đến tìm bố, hy vọng bố có thể giúp anh ta và nhóm công nhân đòi lương.” Kể đến đây, Lục Thành Trạch lắc đầu, “Nông dân công thời điểm đó, thật sự rất khó. Trước bố, Trần Dục đã đi tìm rất nhiều luật sự Nham Thành, nhưng bởi vì vụ kiện này rất khó thắng, mà tỉ lệ hoàn vốn rất thấp, không có ai chịu nhận vụ này. Sau khi biết được bố nhận, Trần Dục tỏ ra cực kỳ vui, bố với anh ta là đồng hương, cũng là người đồng lứa, trong quá trình chuẩn bị vụ kiện này, bố với anh ta trở thành bạn rất thân.”

“Chẳng phải anh có rất nhiều sát thủ sao? Tại sao tôi phải giết người thay anh?” Lục Thành Trạch từ chối, “Cho dù chết tôi cũng sẽ không làm chuyện này.”

“Năm đó, thế lực của tập đoàn Văn Đỉnh ở Nham Thành rất lớn, nhưng vì kinh doanh bất thiện nên mắt xích tài chính nằm trên bờ vực đứt gãy. Sau khi Ngô Gia Nghĩa tham gia, đã cùng quản lý doanh nghiệp với Chúc Duệ, khi lập hợp đồng thì khai thác hết các kẽ hở của pháp luật. Trong quá trình chuẩn bị vụ kiện này, bố cũng gặp phải lực cản tầng tầng từ Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ. Trong quá trình này, mấy lần bố muốn từ bỏ, bởi vì có mẹ con làm bạn cổ vũ, bố mới kiên trì được.”

Lúc y chuẩn bị dùng lưỡi dao cắt vào cổ tay, bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, sau khi y nhìn lướt qua thì dừng động tác lại, người gọi đến là… Trần Dục?

“Về sau, tài liệu bố nắm trong tay dần dần hoàn thiện, tỉ lệ thắng vụ kiện này cũng càng ngày càng cao, trong lúc đó, bố còn thu thập được một vài manh mối phạm tội của Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ, muốn mượn lần này đẩy đổ tập đoàn Văn Đỉnh và Ngô Gia Nghĩa. Hai tháng trước khi mở phiên tòa, bà con đến Nham Thành thăm bố, nhưng khoảng thời gian đó bố bận quá, luôn ở bên ngoài thu thập chứng cứ khắp nơi, không có thời gian ở bên bà con. Vốn định sau khi làm xong có thể đi dạo Nham Thành với bà con, không ngờ, bà con lại mất tích…”

Lục Thành Trạch không nói gì, y xoay người, bắt đầu di chuyển cơ thể của mình một cách khó khăn và đi ra ngoài cửa. Trong tích tắc mở cửa, Ngụy Xương Hòa nói lần nữa: “Người trẻ tuổi, anh thông minh như thế, phải biết cân nhắc lợi hại.”

Lục Thành Trạch vẫn nhớ, một tuần mẹ đến Nham Thành, mỗi ngày đều dậy rất sớm, sau khi dậy sẽ đến chợ sáng gần đó mua rau quả tươi nhất ngày hôm đó, chuẩn bị cho con trai một bữa cơm ở nhà duy nhất trong ngày.

Xe chạy thêm mười mấy phút nữa, bỗng nhiên, Mạnh Chiêu nhìn thấy gần đỉnh núi cách đó không xa, hình như có bóng người đang lắc lư. Không đúng, không phải một bóng người, phía trước người đó hình như còn có một người ngã co quắp xuống…

Cuối cùng buổi sáng hôm ấy sau khi làm xong công việc, Lục Thành Trạch thức dậy rồi đặt vé vào cửa các điểm tham quan ở Nham Thành, đợi mẹ đi chợ sáng về. Đợi mãi đến gần trưa, mẹ vẫn chưa về. Lục Thành Trạch lo lắng mẹ chưa quen cuộc sống ở Nham Thành sẽ xảy ra chuyện nên đến chợ sáng một chuyến, nhưng lúc y đến, chợ sáng đã tan họp. Lục Thành Trạch đi một vòng trên cả con đường, lại vẫn không tìm được bóng dáng của mẹ.

Ngày đó Lục Thành Trạch tìm khắp cả nội thành Nham Thành, nhưng cho đến tảng sáng ngày hôm sau cũng không tìm được mẹ. Vừa qua hai mươi tư giờ, y lập tức đến đồn cảnh sát nơi đó báo án.

“Bố và mẹ con đến với nhau vì cùng chung tín ngưỡng. Sau khi tốt nghiệp từ đại học Chính trị và Luật, bố mẹ quyết định sẽ dùng pháp luật làm vũ khí, đòi lại quyền lợi thuộc về bản thân cho tất cả những người bất lực.” Lục Thành Trạch rơi vào hồi ức, trên mặt lại xuất hiện vẻ mặt khát khao và hạnh phúc.

“Lục Thành Trạch?” Cảnh sát nhân dân phụ trách tiếp đãi y vừa nghe cái tên đã này đã đứng lên nói, “Anh Lục, đi theo tôi.” Ngay sau đó, cảnh sát nhân dân kia dẫn Lục Thành Trạch đến cục thành phố Nham Thành.

“Vậy à,” Ngụy Xương Hòa dường như thở phào nhẹ nhõm, “Trước tiên anh đừng lo lắng, tôi dẫn anh đến gặp một người.”

Mấy tháng trước cục thành phố Nham Thành mới điều tới một cục trưởng mới, tên là Ngụy Xương Hòa, Lục Thành Trạch biết chuyện này. Nhưng y không ngờ, mình sẽ gặp cục trưởng trong tình huống này, y cũng không biết tại sao chuyện của mình lại kinh động đến cục trưởng.

Đẩy cửa phòng làm việc của cục trưởng ra, Lục Thành Trạch nhìn thấy Ngụy Xương Hòa ngồi sau bàn làm việc, đang cúi đầu làm việc.

Lục Thành Trạch đang lo lắng vì chuyện mẹ mất tích, nào có tâm trạng trò chuyện với cục trưởng, y đáp qua loa: “Cục trưởng Ngụy, cảm ơn sự thưởng thức của anh, gọi tôi đến đây có chuyện gì không? Chuyện của mẹ tôi, anh biết không?”

“Luật sư Lục,” Vừa thấy Lục Thành Trạch, Ngụy Xương Hòa đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi tới bắt tay với y, cũng quan sát y từ trên xuống dưới, dùng một giọng điệu thưởng thức nói, “Nghe nói những năm này anh đều bôn ba vì vụ án dân công đòi lương kia, cho tới nay vẫn muốn gặp anh một lần.”

Lục Thành Trạch đang lo lắng vì chuyện mẹ mất tích, nào có tâm trạng trò chuyện với cục trưởng, y đáp qua loa: “Cục trưởng Ngụy, cảm ơn sự thưởng thức của anh, gọi tôi đến đây có chuyện gì không? Chuyện của mẹ tôi, anh biết không?”

“Hai mươi năm trước, Trần Dục làm công thời gian dài ở Nham Thành, lúc về nhà thăm người thân có đến tìm bố, hy vọng bố có thể giúp anh ta và nhóm công nhân đòi lương.” Kể đến đây, Lục Thành Trạch lắc đầu, “Nông dân công thời điểm đó, thật sự rất khó. Trước bố, Trần Dục đã đi tìm rất nhiều luật sự Nham Thành, nhưng bởi vì vụ kiện này rất khó thắng, mà tỉ lệ hoàn vốn rất thấp, không có ai chịu nhận vụ này. Sau khi biết được bố nhận, Trần Dục tỏ ra cực kỳ vui, bố với anh ta là đồng hương, cũng là người đồng lứa, trong quá trình chuẩn bị vụ kiện này, bố với anh ta trở thành bạn rất thân.”

“Mẹ anh?” Ngụy Xương Hòa lo lắng hỏi thăm, “Trông vẻ mặt anh lo lắng như thế, có phải bà cụ gặp chuyện gì không?”

“Mẹ tôi mất tích rồi.”

“Năm đó, vụ tai nạn xe xảy ra ở đây, mẹ con… chết ở đây đúng không?” Giọng Lục Thời Sâm khàn đến mức gần như nói không ra lời, “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến bố thành ra thế này, bố…”

“Mất tích? Chuyện xảy ra khi nào?” Ngụy Xương Hòa trả lời không nóng vội.

“Về sau, bố anh thụ lý vụ án ở Nham Thành, tình huống vụ án này rất phức tạp, thời gian kéo dài cũng rất lâu, vì công việc bận quá nên bố anh không về Minh Đàm một thời gian dài. Một thời gian trước khi thắng vụ kiện, bà nội anh đến Nham Thành đưa vài bộ quần áo cho bố anh, tiện thể chăm sóc ông ấy mấy ngày, nhưng sau khi đi thì không trở về nữa. Anh đã hỏi mẹ, tại sao bà nội đi lâu thế vẫn chưa về, mẹ anh chỉ nói bà muốn ở lại Nham Thành chăm sóc bố anh. Anh có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ anh rất nặng nề khi nói câu này, trước kia bà ấy là người rất thích cười, nhưng từ sau khi bà nội biến mất, nhiều khi mẹ anh cũng như là miễn cưỡng vui cười.”

“Sáng hôm qua.”

“Cả nhà anh gặp tai nạn xe rốt cuộc là chuyện gì? Trước đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao lại vô duyên vô cớ biến mất? Có phải bà cụ không nhớ gì, nên đi lạc không?” Ngụy Xương Hòa cũng nhíu mày.

“Không có khả năng, mẹ tôi không bị bất kỳ bệnh tật gì.” Lục Thành Trạch đáp, “Tôi cảm thấy đây không phải mất tích vô duyên vô cớ.”

“Vậy có chuyện gì?”

“Chắc là có liên quan đến vụ án hiện tại của tôi.”

“Ồ? Là vụ án đòi lương liên quan đến tập đoàn Văn Đỉnh?” Ngụy Xương Hòa tỏ ra rất xem trọng, “Luật sư Lục, nói cụ thể hơn đi.”

“Từ sau khi nhận vụ án này, thường xuyên có người gửi cho tôi thư đe dọa, dao găm và xác chết của các loại động vật, điều này nói rõ, có người không muốn để tôi thắng vụ kiện này. Mà mẹ tôi bỗng nhiên bị mất tích, tôi nghĩ cũng liên quan đến những người này.”

“Ai?”

“Những người này có thể là ai? Luật sư Lục anh đừng kiêng kỵ, ở chỗ tôi, anh cứ nói thẳng là được.”

“Ngô Gia Nghĩa và Chúc Duệ, hơn nữa rất có thể là Ngô Gia Nghĩa chủ đạo.”

“Ừ, tôi đây.”

Ngụy Xương Hòa vừa trầm tư, vừa cham r4ibước đi: “Ngô Gia Nghĩa, là một trong những cổ đông của bất động sản Văn Đình? Tại sao anh suy đoán là anh ta và Chúc Duệ làm chuyện này, mà không phải người khác? Luật sư Lục, nếu chuyện này thật sự liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, vậy thì nhất định phải điều tra chặt chẽ anh ta, nhưng vấn đề bây giờ là, không có bất kỳ căn cứ gì chỉ dựa vào suy đoán, cảnh sát chúng tôi cũng rất khó triển khai hành động.”

“Bắt đầu từ đâu, thì kết thúc từ đó.” Lục Thời Sâm thấp giọng lặp lại câu nói cuối cùng của Lục Thành Trạch, “Chẳng lẽ là…”

“Trong tay tôi có chứng cứ phi pháp của Ngô Gia Nghĩa, anh ta làm nhiều chuyện này lắm.”

Lục Thời Sâm dừng xe ở một chỗ bằng phẳng gần đó, xuống xe vòng qua ghế phụ lái, mở cửa xe ra dùng tư thế trước đó khoác cánh tay Mạnh Chiêu lên bả vai mình, đỡ anh xuống xe.

“Chứng cứ gì?”

“Có manh mối à?”

“Chứng cứ có liên quan đến một nhóm sát thủ chịu sự điều khiển của Ngô Gia Nghĩa.”

Lục Thời Sâm cũng thấp giọng đáp “Ừ.”

“Nhóm sát thủ?”‘ Ngụy Xương Hòa bước đi thong thả như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên, bước chân hắn dừng lại, nhìn Lục Thành Trạch hỏi, “Anh đã đưa chứng cứ này cho ai chưa? Có mang nó theo không?”

“Tôi chưa đưa cho ai cả, chứng cứ nắm được vẫn chưa đầy đủ lắm, cần thu thập thêm. Hơn nữa lần này tới gấp, cũng không mang theo.”

“Vậy à,” Ngụy Xương Hòa dường như thở phào nhẹ nhõm, “Trước tiên anh đừng lo lắng, tôi dẫn anh đến gặp một người.”

“Ai? Cục trưởng Ngụy, bây giờ mẹ tôi chưa biết sống chết, có thể hoãn lại những chuyện khác trước không…” Lục Thành Trạch vừa dứt lời, phòng nghỉ ngơi bên cạnh thông với văn phòng cục trưởng bỗng nhiên bị đẩy ra. Lục Thành Trạch quay đầu nhìn sang, trong tích tắc nhìn thấy người kia, Lục Thành Trạch hoàn toàn giật mình ngây người, người đi ra khỏi văn, chính là Ngô Gia Nghĩa y vừa nhắc đến!

Đẩy cửa phòng làm việc của cục trưởng ra, Lục Thành Trạch nhìn thấy Ngụy Xương Hòa ngồi sau bàn làm việc, đang cúi đầu làm việc.

Tại sao Ngô Gia Nghĩa ở đây? Hắn ta và Ngụy Xương Hòa có quan hệ gì? Trong nháy mắt, Lục Thành Trạch nhận ra, có lẽ vừa rồi mình xin Ngụy Xương Hòa giúp đỡ, là một quyết định sai lầm.

“Luật sư Lục, không ngờ lại gặp nhau ở đây.” Ngô Gia Nghĩa đi về phía Lục Thành Trạch, “Không hổ là luật sư Lục, lại nắm giữ nhiều chuyện liên quan đến tôi như vậy.”

“Anh bắt cóc mẹ tôi?” Lục Thành Trạch nhìn chằm chằm Ngô Gia Nghĩa, cơn giận bắt đầu dâng lên trong người.

“Ồ? Là vụ án đòi lương liên quan đến tập đoàn Văn Đỉnh?” Ngụy Xương Hòa tỏ ra rất xem trọng, “Luật sư Lục, nói cụ thể hơn đi.”

“Luật sư Lục đừng nói khó nghe như thế, cùng lắm là mời bà cụ đến nhà nhỏ của tôi một lúc thôi, sao lại là bắt cóc chứ?” Ngô Gia Nghĩa nói, “Có điều, hình như bà cụ tạm thời chưa có ý định về nhà, con người tôi chú trọng nhất là đạo hiếu, nhất định sẽ thay anh hiếu kính với bà cụ.”

Lục Thành Trạch thức cả đêm trong mắt hiện ra tơ máu, đầu tiên y nhìn thoáng qua Ngụy Xương Hòa ở bên cạnh điềm nhiên như không có việc gì, sau đó nhìn chằm chằm Ngô Gia Nghĩa: “Hai người muốn thế nào?”

Vách núi không ngừng ngăn cản tầm nhìn, bóng hai người kia xuất hiện lại biến mất trước mặt họ, lại xuất hiện, lại biến mất. Cho đến khi Lục Thời Sâm đến gần chỗ đó, cuối cùng họ mới thấy rõ Lục Thành Trạch và Ngụy Xương Hòa ngã co quắp trước mặt ông.

“Tôi cũng không nói nhiều lời, luật sư Lục à, anh phải giết một người giúp tôi.”

“Ngô Gia Nghĩa!” Ngụy Xương Hòa bên cạnh giả vờ nghiêm túc, mở miệng quát lớn, “Gì mà chém chém giết giết, anh văn minh lại cho tôi.”

“Ngô Gia Nghĩa!” Ngụy Xương Hòa bên cạnh giả vờ nghiêm túc, mở miệng quát lớn, “Gì mà chém chém giết giết, anh văn minh lại cho tôi.”

“Cục trưởng Ngụy nói đúng lắm,” Ngô Gia Nghĩa giả vờ sửa lại ý, “Luật sư Lục, anh phải đi mời một người giúp tôi.”

“Luật sư Lục, phải tin tưởng cảnh sát Nham Thành chúng tôi.” Ngụy Xương Hòa bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Chuyện Nham Thành chúng tôi, đừng làm phiền đồng nghiệp ở khu vực khác, để đảm bảo an toàn của anh, kế tiếp chúng tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ anh, anh cũng phải đeo một số thiết bị cần thiết. Nếu như anh làm chuyện gì khác thường, đều không tốt với hai bên chúng ta, anh hiểu ý tôi chứ?”

“Ai?”

“Từ lần đầu tiên đi nhầm vào tầng hầm viện dưỡng lão, sau khi nhìn thấy bà nội, lúc nào anh cũng không muốn vạch trần bí mật của đoạn ký ức đã mất liên quan đến anh. Cảnh tượng đó không ngừng xuất hiện trong mơ, mấy năm này xuất hiện nhiều hơn, như thể đang ép anh tìm loại đoạn ký ức đó, thậm chí ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh. Đến nỗi nửa năm trước, anh đành phải dừng hết công việc trong tay, về nước tìm kiếm ký ức đó.” Lục Thời Sâm nhìn thẳng phía trước kể, “Khôi phục trí nhớ sẽ đi kèm với khôi phục tình cảm, nếu như ký ức này nhất định sẽ mang đến đau khổ cho anh, thì sự tồn tại của em sẽ trung hòa đau đớn của anh.”

“Bạn thân của anh, Trần Dục.”

“Anh đừng quan tâm tại sao phải giết Trần Dục, về phần mạng của anh, vẫn chưa vội. Làm theo lời tôi nói, mẹ của anh sẽ không sao.” Ngô Gia Nghĩa bình tĩnh nói, “Luật sư Lục, cục trưởng Ngụy đứng ngay trước mặt anh, anh cứ làm tốt chuyện của anh, những thứ còn lại không liên quan đến anh, anh cũng sẽ không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào.”

“Tại sao phải giết Trần Dục? Chuyện của anh, chỉ có tôi biết, anh thả mẹ tôi ra, anh có thể lấy mạng tôi bất cứ lúc nào.” Lục Thành Trạch cứng rắn đáp lại.

“Anh đừng quan tâm tại sao phải giết Trần Dục, về phần mạng của anh, vẫn chưa vội. Làm theo lời tôi nói, mẹ của anh sẽ không sao.” Ngô Gia Nghĩa bình tĩnh nói, “Luật sư Lục, cục trưởng Ngụy đứng ngay trước mặt anh, anh cứ làm tốt chuyện của anh, những thứ còn lại không liên quan đến anh, anh cũng sẽ không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào.”

Ngô Gia Nghĩa dừng một lát, đưa mặt đến bên tai Lục Thành Trạch, thấp giọng nói: “Tôi sẽ bảo người cu0ng hi3p vợ anh, hành hạ con anh đến chết, khiến mẹ anh cả đời không nhìn thấy mặt trời. Nên chọn thế nào, dựa hết vào quyết định của anh.”

“Chẳng phải anh có rất nhiều sát thủ sao? Tại sao tôi phải giết người thay anh?” Lục Thành Trạch từ chối, “Cho dù chết tôi cũng sẽ không làm chuyện này.”

“Cục trưởng Ngụy nói đúng lắm,” Ngô Gia Nghĩa giả vờ sửa lại ý, “Luật sư Lục, anh phải đi mời một người giúp tôi.”

“Tính tôi không thích người đơn thuần, chỉ cần nhìn một cái, sẽ cảm thấy buồn nôn. Trước kia, tôi thường trực tiếp chơi chết loại người này, bây giờ ấy mà, tôi rất tò mò, nếu loại người này bị xé rách sẽ trở nên như thế nào? Suy nghĩ thôi đã cảm thấy rất k1ch thích. Theo đôi được biết, ở Nham Thành anh còn có một cô vợ luật sư xinh đẹp và một cậu con trai đang học tiểu học đúng không? Tuổi trẻ tài cao lại gia đình hòa thuận, đúng là khiến người ta ghen tị mà.”

Nghe thấy câu này, Lục Thành Trạch ngẩn ra.

Ngô Gia Nghĩa dừng một lát, đưa mặt đến bên tai Lục Thành Trạch, thấp giọng nói: “Tôi sẽ bảo người cu0ng hi3p vợ anh, hành hạ con anh đến chết, khiến mẹ anh cả đời không nhìn thấy mặt trời. Nên chọn thế nào, dựa hết vào quyết định của anh.”

“Không kịp rồi,” Mượn sức của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu cắn răng đứng lên, “Nhất định phải nhanh chóng đuổi theo chú Lúc, ngăn cản hành động tiếp theo của chú ấy.”

Trong nháy mắt, đầu óc Lục Thành Trạch trống rỗng. Đối mặt với Ngô Gia Nghĩa và Ngụy Xương Hòa trước mặt, một cảm giác tuyệt vọng chưa bao giờ có tràn ra trong ngực y, như thể muốn ngăn chặn trái tim đang đập của y, Lục Thành Trạch như bị người ta bóp cổ, hơi khó thở. Hồi lâu sau, cuối cùng y cũng bình tĩnh lại, khôi phục một chút lý trí.

Muốn cứu mẹ mình ra, bảo vệ vợ và con, thì phải gi3t ch3t người bạn thân Trần Dục của mình? Chuyện vô lý như thế, mình tuyệt đối không thể làm. Nhưng hiện tại, nhất định phải đồng ý trước với Ngô Gia Nghĩa, kéo dài thời gian sau đó tìm cảnh sát khác giúp đỡ. Lục Thành Trạch bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

“Tất cả mọi chuyện trước năm mười tuổi, anh đều nhớ lại à?”

“Luật sư Lục, phải tin tưởng cảnh sát Nham Thành chúng tôi.” Ngụy Xương Hòa bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Chuyện Nham Thành chúng tôi, đừng làm phiền đồng nghiệp ở khu vực khác, để đảm bảo an toàn của anh, kế tiếp chúng tôi sẽ cử người âm thầm bảo vệ anh, anh cũng phải đeo một số thiết bị cần thiết. Nếu như anh làm chuyện gì khác thường, đều không tốt với hai bên chúng ta, anh hiểu ý tôi chứ?”

Sau khi biết tâm tư của mình bị nhìn thấu, Lục Thành Trạch ngây dại, hai mắt y trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, như thể cái xác đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh tồn.

“Hình như đó là một con đường núi, xung quanh đều là vách núi…” Lục Thời Sâm càng cố gắng nhớ lại, đầu càng đau kinh khủng hơn, “Thời gian hơi lâu, anh thử nhớ lại đường lái xe, cho dù thế nào cũng đánh cược một lần đi.”

Một tay Ngô Gia Nghĩa gác lên bả vai Lục Thành Trạch: “Luật sư Lục, tôi cho anh thời gian một tuần, trong một tuần này, mỗi ngày anh có thể trò chuyện một phút mới mẹ anh, người già mà, dù sao vẫn cần người bầu bạn. Sau một tuần, nếu Trần Dục vẫn sống, vậy…” Ngô Gia Nghĩa không nói hết lời phía sau.

Mạnh Chiêu im lặng, nhìn sâu vào Lục Thời Sâm.

Lục Thành Trạch không nói gì, y xoay người, bắt đầu di chuyển cơ thể của mình một cách khó khăn và đi ra ngoài cửa. Trong tích tắc mở cửa, Ngụy Xương Hòa nói lần nữa: “Người trẻ tuổi, anh thông minh như thế, phải biết cân nhắc lợi hại.”

“Từ sau khi nhận vụ án này, thường xuyên có người gửi cho tôi thư đe dọa, dao găm và xác chết của các loại động vật, điều này nói rõ, có người không muốn để tôi thắng vụ kiện này. Mà mẹ tôi bỗng nhiên bị mất tích, tôi nghĩ cũng liên quan đến những người này.”

Cơ thể Lục Thành Trạch cứng đờ khựng lại một lát, sau đó cham r4iđi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi cục thành phố Nham Thành, Lục Thành Trạch hơi hoảng hốt tinh thần.

Để cứu mẹ mình ra, thì phải giết bạn thân Trần Dục của mình? Y không làm được chuyện này, nhưng nếu không giết Trần Dục, mẹ của mình sẽ chết, vợ và con cũng sẽ… Bởi vì sự tồn tại của Ngụy Xương Hòa, tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát khác đã không thể thực hiện được, rốt cuộc phải làm sao? Lục Thành Trạch tiến thoái lưỡng nan, do dự.

Sau khi biết tâm tư của mình bị nhìn thấu, Lục Thành Trạch ngây dại, hai mắt y trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, như thể cái xác đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu sinh tồn.

Trong vòng vài ngày sau đó, Lục Thành Trạch đã không có tâm trạng cho vụ kiện cáo này, cũng không muốn gặp Trần Dục. Cuối cùng, y trở về Minh Đàm. Mẹ đã rơi vào đe dọa, y không thể để cho Thời Tân và Lục Thời Sâm rơi vào trong tay Ngô Gia Nghĩa nữa.

“Ừ.” Lục Thời Sâm nói xong cẩn thận đỡ Mạnh Chiêu ra khỏi căn phòng này.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… Một tuần trôi qua rất nhanh, đã đến ngày thứ bảy, Lục Thành Trạch vẫn chưa nghĩ ra cách đồng thời bảo vệ an toàn cho Trần Dục và người nhà mình.

“Sao lại vô duyên vô cớ biến mất? Có phải bà cụ không nhớ gì, nên đi lạc không?” Ngụy Xương Hòa cũng nhíu mày.

Tóm lại phải làm sao? Cảm giác tuyệt vọng nhiều lần đánh tới này ép tới nỗi Lục Thành Trạch không thở nổi, mỗi khi trời tối y đều không ngủ được. Chỉ có lúc nhìn Thời Tân và Lục Thời Sâm ngủ say, y mới có thể cảm nhận được yên lòng trong chốc lát.

Buổi tối ngày cuối cùng, Lục Thành Trạch nghĩ cách đẩy Thời Tân và Lục Thời Sâm ra ngoài, một mình ở nhà. Y nằm ở trong bồn tắm nhà vệ sinh, trong tay cầm một con dao, chuẩn bị cắt đứt mối liên hệ của mình và thế giới này. Nếu mình chết rồi, người nhà và bạn bè của mình cũng sẽ mất đi ý nghĩa với Ngô Gia Nghĩa, có lẽ đây là cách duy nhất để bảo vệ họ, trừ cái đó ra, Lục Thành Trạch không tìm được bất kỳ cách nào nữa.

Lục Thời Sâm cố gắng chống người lên ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy thì cơn đau âm ỉ trong não như dùi trống đánh kia lại tăng lên, mỗi một dây thần kinh như thể đang trải qua dư chấn, đến mức hắn không thể đứng lên trong tình trạng này.

Lúc y chuẩn bị dùng lưỡi dao cắt vào cổ tay, bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên, sau khi y nhìn lướt qua thì dừng động tác lại, người gọi đến là… Trần Dục?

“Chú Lục đã sơ cứu cầm máu giúp em, trong thời gian ngắn không có gì trở ngại.” Mạnh Chiêu nói, “Anh có thể đoán được bố anh đi đâu không? Câu nói cuối cùng của chú ấy có ý gì?”

Lục Thành Trạch dừng động tác lại rồi nghe điện thoại, giọng nói của Trần Dục truyền đến: “Luật sư Lục… luật sư Lục?”

Lục Thành Trạch vẫn nhớ, một tuần mẹ đến Nham Thành, mỗi ngày đều dậy rất sớm, sau khi dậy sẽ đến chợ sáng gần đó mua rau quả tươi nhất ngày hôm đó, chuẩn bị cho con trai một bữa cơm ở nhà duy nhất trong ngày.

“Ừ, tôi đây.”

Nghe tiếng bước chân của Lục Thành Trạch trong hành lang càng ngày càng xa mãi đến khi biến mất, hai người trong phòng đều hơi bất lực.

“Tôi nghe nói anh về Minh Đàm, bây giờ tôi cũng đang ở quê, anh có thể đến một chuyến không, tôi có chuyện rất quan trọng muốn bàn với anh.”

Đọc truyện chữ Full