Ngự Hàn không thèm nhìn Lâm Vũ Thành xụi lơ trên đất, lấy điện thoại đi lướt qua gã.
Y đi vài bước, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành đứng đó lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt y, đáy mắt thâm trầm như chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng khi Ngự Hàn nhìn vào thì nhanh chóng trở về tĩnh lặng như nước.
Ngự Hàn đứng trước mặt hắn, thong thả lên tiếng: “Nghe nói các anh đang tìm tôi?”
“Tạ phu nhân… không sao chứ?” Trần Lập Quỳnh bừng tỉnh khỏi cơn ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của mình.
“Có chuyện gì được chứ, tôi chỉ đi thay đồ thôi.” Ngự Hàn cười nói, đột nhiên đổi chủ đề: “Ông là cụ Trần à? Tôi ra ngoài thích được gọi tên hơn, tôi là Ngự Hàn, ông cũng có thể gọi tôi là giám đốc Ngự.”
“Thì ra là thế, là lỗi của tôi, giám đốc Ngự.” Trần Lập Quỳnh thấy Tạ Tư Hành không có ý ngăn cản, cũng biết phải đáp lời như thế nào.
Dù không biết vì sao Lâm Hàn lại biến thành Ngự Hàn, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải lúc thắc mắc chuyện đó, Trần Lập Quỳnh quan sát phòng thay đồ rối tung: “Thế… Chuyện này là sao?”
Ngự Hàn tùy ý nói: “Tôi bắt được một tên lưu manh nấp trong phòng thay đồ, đánh vài chiêu với gã, lại phát hiện thằng cha này lấp ló bên ngoài, tên này thì không biết đánh, chưa tới vài chiêu đã ngất xỉu.”
Trần Lập Quỳnh: “…”
Trần Lập Quỳnh: “Giám đốc Ngự võ dũng vô song…”
“Cũng tạm.” Ngự Hàn cười khẽ, nhận hết lời khen của ông.
Nhìn dáng vẻ không chút khiêm tốn của Ngự Hàn, đáy mắt Tạ Tư Hành chợt lóe lên ý cười chỉ trong giây lát.
Hắn đoán ra được với tính cách không sợ trời không sợ đất như Ngự Hàn, hẳn là không có chuyện gì có thể làm khó y.
Ngự Hàn vẫn mặc bộ vest bị thấm rượu vừa rồi, hiển nhiên còn chưa kịp thay đồ đã lao vào đánh nhau.
Trần Lập Quỳnh nhìn Ngự Hàn không mảy may xây xước, lại nhìn Tạ Tư Hành không nói một lời, cuối cùng nhìn Lâm Vũ Thành trên mặt đất.
Tốt xấu gì Trần Lập Quỳnh cũng là một tay già đời trong giới làm ăn, chứng kiến bao nhiêu mưu ma chước quỷ, sớm luyện thành đôi mắt lọc lõi, dù ông không biết gì cũng đã đoán ra một vài chi tiết từ thái độ của bọn họ.
Trần Lập Quỳnh thâm sâu nhìn Lâm Vũ Thành mặt tái nhợt ngồi trên đất, khi đối diện với Ngự Hàn lại mỉm cười: “Tạ phu nhân không sao là tốt rồi, đêm nay nhiều việc đánh động đến Tạ phu nhân, khiến cậu sợ hãi.”
Ngự Hàn không để bụng: “Không sao, không sợ.”
Cũng phải nói người Nghiêm Cừ tìm tới không được việc cho lắm.
Lúc ấy sau khi bước vào, chuyện đầu tiên y làm là khóa trái cửa sợ tên kia bỏ chạy, kết quả tên kia chưa kịp giãy giụa chạy trốn đã bị y đánh cho bò lê trên đất, không đã tay chút nào.
Nghiêm Cừ càng không cần phải nói, thấy y không sao thì như gặp ma, đấm một phát đã ngã lăn quay ra đất không dậy nổi, báo hại y còn phải vất vả kéo người ra.
Nghe Ngự Hàn nói vậy, Trần Lập Quỳnh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, thế thì tôi yên tâm rồi.”
Nếu Ngự Hàn gặp chuyện gì trong bữa tiệc của ông, ông khó mà gánh hết tội.
“Người thì không sao, nhưng xem ra phải xem xét thêm về an ninh bữa tiệc của cụ Trần thì phải.”
Tạ Tư Hành lạnh lùng cất tiếng.
Hắn lạnh giọng như đang bất mãn, hàm ý trong đó khiến người nghe không rét mà run, ngay cả nụ cười trên mặt Trần Lập Quỳnh cũng cứng đờ.
Tạ Tư Hành nói đúng, ông không cãi lại nổi.
Bữa tiệc hôm nay do ông làm chủ, đáng lý phải xét duyệt gắt gao người ra vào, nhưng trong bữa tiệc vẫn có người qua mắt vệ sĩ trà trộn, muốn gây bất lợi cho vợ Tạ Tư Hành.
Việc này khác gì đang nói cho mọi người biết Trần Lập Quỳnh này không thèm quan tâm tới khách mời, đến cả an toàn cho bọn họ cũng không màng? Thế thì từ nay về sau còn ai dám tham gia yến tiệc của ông nữa?
Nếu Ngự Hàn xảy ra chuyện gì trong địa bàn của ông thật, vậy cái mặt mo này biết giấu vào đâu?
Tạm thời không nói tới chuyện này, ông không thể không giải quyết cho Tạ Tư Hành, càng đừng nói đến việc muốn hợp tác với hắn.
Ảnh hưởng trong đó không cần nghĩ nhiều cũng đã rõ ràng.
Trần Lập Quỳnh nghĩ xong, khuôn mặt nghiêm nghị cứng rắn nói: “Giám đốc Tạ yên tâm, hôm nay là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu và giám đốc Ngự câu trả lời.”
Nói xong, ông ta cúi đầu tức giận nhìn Lâm Vũ Thành.
“Cậu Lâm, chuyện đêm nay cần cậu phối hợp điều tra đấy.”
Dám làm trò, tính toán, giăng bẫy ngay trong tiệc sinh nhật của ông, đương nhiên ông sẽ không bỏ qua.
Trần Lập Quỳnh gọi bảo vệ tới khiêng hai người nằm ngất trên đất đi, đối chiếu thân phận bọn chúng, lại cẩn thận kiểm tra hiện trường xem còn ai trà trộn vào không, kể cả nhân viên dẫn Ngự Hàn đến phòng thay đồ cũng phải kiểm tra.
Điều tra như vậy mới phát hiện quả thực hai người hôn mê trước đó không mang theo thư mời, xác nhận xong xuôi, có thể xác định là Lâm Vũ Thành dẫn chúng vào hội trường.
Hai người kia, một trong số đó là cựu phó tổng giám đốc tập đoàn Brunei Nghiêm Cừ, người còn lại là lưu manh đầu đường xó chợ do Nghiêm Cừ thuê, nghe nói Nghiêm Cừ cho gã một khoản rất lớn, muốn gã ngủ với người đầu tiên đi vào phòng thay đồ, tốt nhất có thể ngụy trang cho bọn họ hẹn hò.
Không chỉ như thế, Lâm Thành Vũ còn mua chuộc nhân viên phục vụ bữa tiệc, bỏ thuốc vào ly rượu của Ngự Hàn, sau đó dẫn người tới phòng thay đồ.
Nghe được chuyện này, lửa giận của Trần Lập Quỳnh tập tức bùng lên, tức đến mức run rẩy.
Nếu không phải Ngự Hàn tự thoát ra cũng không đòi hỏi bọn họ nhiều, bằng không Trần Lập Quỳnh khó lòng tưởng tượng lỡ để chúng thực hiện được âm mưu này sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Những người này xem tiệc rượu của ông như trò đùa, chẳng phải là đang đẩy ông vào hố lửa ư, rốt cuộc có xem người chủ này ra gì không?!
Trần Lập Quỳnh báo cáo kết quả điều tra cho Tạ Tư Hành, không khỏi xấu hổ, hơn nữa rất day dứt: “Xin lỗi giám đốc Tạ, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đây là sơ suất trong công việc của chúng tôi.”
Tạ Tư Hành cũng không nghĩ nhiều, đến cả lông mày cũng không thèm chau, ngồi tựa trên ghế sofa cho khách lười biếng hỏi: “Hai tên kia tỉnh chưa?”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Trần Lập Quỳnh lập tức trở nên vi diệu: “Tỉnh rồi.”
Không chỉ tỉnh lại mà hai người kia như phải chịu nỗi sợ kinh hoàng, chưa kịp hỏi gì đã khai sạch kế hoạch của bọn chúng.
Nghe nói đúng là chúng theo kế hoạch bỏ thuốc vào rượu đưa cho Ngự Hàn, còn lừa Ngự Hàn đến phòng thay đồ, định làm gì đó với y.
Nhưng bọn chúng xem trọng mình, cũng xem thường Ngự Hàn.
Ngự Hàn đi vào không chỉ không mơ mơ màng màng vì tác dụng của thuốc như chúng đã nghĩ mà còn chủ động khóa cửa phòng, mạnh tay đánh người Nghiêm Cừ đã thu xếp một trận.
Theo lời của tên lưu manh, lúc ấy Ngự Hàn ra tay nhanh như chớp, gã còn chưa kịp nhớ mình bị đánh mấy lần thì đã ngất đi.
Mà Nghiêm Cừ càng đơn giản hơn, gã theo ước định trước đó lén lút đi tới ngoài phòng thay đồ thám thính động tĩnh, kết quả vừa mở cửa đã bị Ngự Hàn bắt gặp.
Chuyện về sau cũng như Trần Lập Quỳnh đã thấy, vì để đề phòng chạy trốn, Ngự Hàn giật rèm cửa sổ xuống trói chặt chúng vào nhau, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Vệ sĩ chịu trách nhiệm trông coi bọn chúng còn nói, tên Nghiêm Cừ bị dọa tới mức không khống chế nổi bài tiết, hỏi Trần Lập Quỳnh có cần thay cho chúng một bộ đồ khác hay không.
Trần Lập Quỳnh nhìn Ngự Hàn ngồi bên cạnh, trong lòng càng kinh ngạc.
Nghe nói vợ Tạ Tư Hành yếu không ra gió, bây giờ gặp được lại không giống lắm?
Trần Lập Quỳnh rất tò mò rốt cuộc Ngự Hàn cao tay tới cỡ nào mà khiến cho hai gã đàn ông trưởng thành bị dọa tới mức như vậy, đến cả kiểm soát bài tiết cũng không nổi.
Nếu không phải trong phòng thay đồ không có camera, ông rất muốn xem thử ra sao.
Tò mò thì tò mò, chuyện vẫn chưa xử lý xong, Trần Lập Quỳnh ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn nên hỏi ý Tạ Tư Hành.
“Giám đốc Tạ, cậu xem nên giải quyết chuyện này như thế nào?”
Tạ Tư Hành không trả lời ngay, trầm ngâm một lát, quay qua hỏi ý kiến Ngự Hàn: “Em muốn xử lý sao?”
Trần Lập Quỳnh nhìn thấy cảnh này lại thấy giật mình, không ngờ Tạ Tư Hành gần như xưng bá khắp giới kinh doanh cũng có lúc nhỏ giọng hỏi ý người khác.
Người này không phải ai khác mà là cậu chủ Lâm dựa vào thủ đoạn nào đó leo lên, đúng là lạ đời.
Xem ra có lúc không thể tin vào đồn đãi được, dù sao cậu chủ Lâm cũng đã đổi sang họ Ngự rồi, vậy có khi chuyện năm đó còn có ẩn tình gì chưa biết.
Ngự Hàn đang chơi điện thoại, y vừa dùng điện thoại của Lâm Vũ Thành gửi video qua chỗ mình, cụ thể phải dùng sao thì chưa nghĩ ra.
Nghe Tạ Tư Hành hỏi, Ngự Hàn đáp ngay không hề suy nghĩ: “Chém đầu thị chúng?”
Tạ Tư Hành mặt vô cảm: “Không được.”
“À, thế thì cứ làm theo cách chỗ các anh đi, hầy.” Ngự Hàn thở dài tiếc nuối, bày ra vẻ mặt “Không được còn đi hỏi ông đây làm gì”.
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn nhìn Ngự Hàn thật lâu mới nói với Trần Lập Quỳnh: “Đưa vào đồn cảnh sát, bọn họ tự biết nên làm thế nào.”
Trần Lập Quỳnh: “… Được.”
Không ai dám hỏi nếu Tạ Tư Hành không từ chối Ngự Hàn, liệu y có làm vậy thật hay không.
Trần Lập Quỳnh tiếp tục đi xử lý những chuyện về sau, ông làm việc nhanh gọn, đêm đó đã đưa hết nhóm Nghiêm Cừ lên đồn cảnh sát.
Dù kế hoạch của Lâm Vũ Thành không thành công, nhưng với thế lực của nhà họ Trần, chỉ cần chào hỏi với người quen biết thì dù là tội danh to to nhỏ nhỏ như thế nào hoặc không có tội cũng có thể tặng cho bọn chúng một cái.
Huống gì phía sau còn có Tạ Tư Hành tạo áp lực, nếu Lâm Vũ Thành muốn ra khỏi đó, có lẽ sẽ phải chịu giày vò.
Bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp của Trần Lập Quỳnh có thể nói là bị hai tên Lâm Vũ Thành và Nghiêm Cừ hoàn toàn phá hủy, tính Trần Lập Quỳnh như thế nào Ngự Hàn không biết, chỉ biết về sau dù y không tự mình ra tay, chắc hẳn Lâm Vũ Thành cũng không dễ dàng gì.
Muốn trách cũng chỉ trách Lâm Vũ Thành túng quá làm càn, chọn con đường nát nhất để đi.
Dù người tham gia bữa tiệc không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng về sau Trần Lập Quỳnh và Tạ Tư Hành gần như không lộ mặt, có người bắt đầu suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có người nói vợ Tạ Tư Hành ngất xỉu sảnh sau, cũng có người nói hình như nhà họ Trần có trộm, bởi vì có người nhìn thấy nhà họ Trần điều động hơn nửa số vệ sĩ, nhưng dù đoán như thế nào, rất nhanh đã có người phát hiện vệ sĩ áp tải mấy người ra khỏi biệt thự nhà họ Trần.
Có người biết mặt Lâm Vũ Thành, đứng đó la lên: “Đây không phải Lâm Vũ Thành nhà họ Lâm à?”
“Lâm Vũ Thành? Sao cậu ta lại bị dẫn đi?”
“Hình như kia là xe cảnh sát? Xảy ra chuyện gì thế, có chuyện thật ư?”
Lúc này Trần Lập Quỳnh cũng vội vàng xuất hiện cáo lỗi: “Rất xin lỗi mọi người, vừa rồi trong nhà có trộm, chẳng qua mọi người đừng lo, may có Tạ phu nhân, à không, giám đốc Ngự giúp đỡ nên đã bắt được người, xin mọi người yên tâm.”
“Vợ tạ Tư Hành thật kìa, là giám đốc Ngự? Sao cậu ta lại đi bắt trộm?”
“Lâm Vũ Thành bị dẫn đi, chẳng lẽ cậu ta là ăn trộm?”
“Vậy mà vừa rồi cậu ta còn hốt hoảng chạy đi tìm người, hóa ra là đi gọi bắt trộm à?”
“Đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt, nhớ không nhầm thì Tạ phu nhân và Lâm Vũ Thành là anh em ruột nhỉ?”
“Suỵt, thấy bảo chuyện này vẫn còn uẩn khúc, tôi nghe nói hình như Lâm Vũ Thành không phải con ruột nhà họ Lâm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, người biết chuyện lập tức bị người khác vây quanh, ai cũng muốn biết sự thật.
Người biết chuyện lập tức nói hết mọi chuyện.
“Tài xế hiện tại nhà tôi đã từng đi lái cho nhà họ Lâm một thời gian, nghe nói có lúc có người từ nông thôn đến chặn cửa nhà họ Lâm không chịu đi, nói muốn gặp con ruột nhà họ, bằng không sẽ trả con nuôi về cho bọn họ.”
Người kia nói tiếp: “Nhưng nhà họ Lâm không chịu, vì thế người nhà kia làm loạn rất lâu, cuối cùng hình như nhà họ Lâm cho bọn họ một khoản mới chịu đi. Về sau nhà họ Lâm muốn che giấu chuyện này nên thay hết từ bảo mẫu tới tài xế, tài xế kia mới có cơ hội đến nhà tôi làm việc.”
“Hình như đúng thật, trông Lâm Vũ Thành không giống người nhà họ Lâm cho lắm.”
“Đúng đúng, trước đó tôi đã thấy thế rồi, chỉ là không nói mà thôi.”
“Hình như Lâm Vũ Thành rất ghét bị người khác nói thế.”
“Có tật giật mình chứ gì, xem ra chuyện này 80% là thật rồi.”
Đến lúc này, mọi người mới nhận ra những chi tiết trước kia bị bọn họ bỏ qua.
Lại thêm Trần Lập Quỳnh đích thân xác nhận Lâm Vũ Thành vừa bị mang đi đúng là tên trộm kia, bọn họ càng kích động.
Đương nhiên Ngự Hàn ngồi trong phòng khách không biết bọn họ bàn chuyện nhà họ Lâm như thế nào, mà dù biết thì y cũng không thèm quan tâm.
Nếu Lâm Vũ Thành yên ổn làm cậu chủ giả, không chạy đến trước mặt Ngự Hàn tác oai tác quái, Ngự Hàn cũng không phải là người nhỏ mọn, sẽ cho gã một đường sống.
Nhưng hết lần này tới lượt khác Lâm Vũ Thành không nghe cảnh cáo, thế thì Ngự Hàn không ngại làm lớn chuyện.
Một trong số những người Ngự Hàn mới làm quen là tổng biên tập tòa soạn báo nổi tiếng, hẳn đối phương sẽ rất vui vẻ đồng ý giúp y.
Thường thì đè chết một người không phải là tù tội, mà là dư luận ngả về một bên.
Trần Lập Quỳnh vừa đi, trong phòng khách cũng chỉ còn Ngự Hàn và Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành lắc nhẹ ly rượu trong tay, chất lỏng bên trong theo động tác của hắn lắc lư, lại không trào ra ngoài dù chỉ một giọt.
Đôi mắt trầm lặng của hắn dừng trên người Ngự Hàn, hờ hững nói: “Nói đi, rốt cuộc có uống ly rượu kia không.”
Căn cứ vào những lời Nghiêm Cừ đã khai sau khi tỉnh lại, gã tận mắt nhìn thấy Ngự Hàn uống ly rượu pha thuốc, chắc chắn không phải giả.
Nhưng Tạ Tư Hành nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ hiện tại của Ngự Hàn, trông như không hề uống rượu, cho nên đây là chỗ duy nhất hắn không hiểu.
Theo như hắn biết, chỉ cần uống một hớp rượu kia cũng đã đủ phát huy tác dụng thuốc.
Cho nên rốt cuộc Ngự Hàn đã làm như thế nào?
Tạ Tư Hành bình tĩnh nhìn y, Ngự Hàn hừ một tiếng, thong thả nói: “Uống, nhưng không uống.”
Tạ Tư Hành khẽ chau mày.
Ngự Hàn cũng không giấu giếm, nói: “Tên kia cứ ngóng cho tôi uống, đương nhiên tôi phải thỏa mãn gã, bằng không sao có thể nhử con cờ đen Lâm Vũ Thành sau màn được.”
Không uống, vậy thì cùng lắm chỉ khiến kế hoạch của bọn chúng thất bại, không hề tổn hại gì; uống, có thể dẫn được tên ngu ngốc Lâm Vũ Thành, một mẻ hốt gọn bọn chúng, cho nên dại gì không uống.
Ngự Hàn dừng lại, mỉm cười nói tiếp: “Quả thật là tôi đã uống, nhưng uống rồi không biết nhổ ra à?”
“… Nhổ kiểu gì?”
Tạ Tư Hành không hiểu, nếu như đã uống, sao có thể thần không biết quỷ không hay nhổ ra?
“Ở đây.” Ngự Hàn vươn ngón tay thon như rễ hành, cách không chấm vào nơi cách giữa ngực hắn bốn ngón tay, trên mặt lộ vẻ tự tin tới chói mắt: “Là một huyệt vị thúc nôn, chỉ cần dùng 50% lực, dù vừa ăn gì cũng có thể nôn hết ra.”
Tạ Tư Hành: “…”
Thì ra là thế, học được rồi.
Ngự Hàn không khỏi đắc ý: “Sao hả, phục chưa.”
Đây chính là kinh nghiêm Ngự Hàn có được sau khi xuyên qua nhiều thế giới, người tu tiên sao có thể không nắm rõ huyệt vị trong lòng bàn tay, dù bây giờ y không thể tu luyện cũng có thể phát huy tác dụng những gì mình biết như thường.
Đây cũng là lý do vì sao y dám trực chiến với mưu ma chước quỷ.
Dường như tất cả những âm mưu tỉ mỉ sắp đặt trước mặt y đều có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Tạ Tư Hành không ngờ còn có ngón này, không khỏi bật cười.
Còn tưởng Ngự Hàn dùng cách trộm long tráo phượng gì, nào ngờ đơn giản như thế.
Tạ Tư Hành đã biết chân tướng, thần kinh căng chặt cũng bất giác thả lỏng.
Nhưng còn một chuyện hắn để ý.
Mục tiêu chủ yếu của đối phương trong lần thay đổi kịch bản này không còn là Tạ Tư Hành mà là Ngự Hàn.
Vậy thì một loạt hành vi của Ngự Hàn tất nhiên không phải để bảo vệ hắn mà là để quét dọn chướng ngại thay hắn.
Tạ Tư Hành vốn nên vui vẻ, người xuyên sách hắn chán ghét không còn quấn lấy hắn, cũng không làm ra chuyện hắn phản cảm, nhưng hắn lại không hề thấy vui, thậm chí còn hơi buồn phiền.
Ngự Hàn không biết Tạ Tư Hành đang nghĩ gì, y đang nói chuyện với hệ thống: “Cậu có hài lòng với hành động đêm nay của anh không?”
Hệ thống: [Hi hi, hài lòng]
Nó còn gì mà không hài lòng được nữa, hỡi ký chủ phản nghịch thân yêu của nó.
Ngự Hàn nghi ngờ nói: “Thật không, khen vài câu tôi nghe xem?”
Hệ thống: [Ký chủ, anh thật là giỏi, là ký chủ giỏi nhất tôi từng gặp ~]
“Dù hơi quái đản, nhưng tôi tha cho cậu.” Tâm trạng đêm nay của Ngự Hàn rất tốt, y đã dạy cho tên Lâm Vũ Thành đáng ghét kia một bài học, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, không phải kết thúc.
Y gằn từng chữ: “Tôi nói rồi, dù là kịch bản bắt buộc cũng phải chạy theo cách của tôi.”
Lâm Vũ Thành dám để mắt đến y, đương nhiên phải trả giá đắt.
“Vậy đêm nay rốt cuộc em uống mấy ly?”
Nghe thấy câu hỏi của Tạ Tư Hành, nụ cười trên mặt Ngự Hàn hóa đá: “… Ba ly.”
“Hừm?” Tạ Tư Hành cau mày, lộ vẻ không tin: “Chỉ ba ly?”
Hệ thống: [Ha ha, bổn thống đếm rất rõ mười ly nhé]
“Im ngay.” Ngự Hàn quát lớn: “Rốt cuộc cậu là chó của ai?”
Y uống thêm mấy ly trong tiệc xã giao thì đã sao? Chỉ cần về sau uống ít đi là được.
Vả lại sao Tạ Tư Hành biết được y uống mấy ly, chỉ cần y nói ba thì chính là ba!
Nạt hệ thống xong, Ngự Hàn nhặt lại tự tin nói với Tạ Tư Hành: “Đúng vậy, ba ly!”
Tạ Tư Hành nở nụ cười thâm sâu: “Được, vậy để tôi kiểm tra một chút, không quá đáng chứ?”
“… Kiểm tra kiểu gì?”
Ngự Hàn mơ màng, chẳng lẽ Tạ Tư Hành còn sắp xếp tai mắt cạnh y?
“Rượu lần này Trần Lập Quỳnh dùng trong bữa tiệc đều là rượu Temdan, nồng độ cồn không cao, nếu uống ba ly, cơ thể sẽ không để lại mùi quá nồng, nếu uống mười ly trở lên…”
Lúc Tạ Tư Hành nói đến đây, cơ thể hơi nghiêng, sau đó nói: “Sẽ giống em bây giờ, giấu cũng không nổi.”
Ngự Hàn: “…”
Trước đây y bảo tên này là chó quả không sai, cái này mà cũng đoán được, rõ ràng vừa rồi y đã đi thay bộ quần áo mới.
Đã bị phát hiện, vậy Ngự Hàn không cần giả bộ nữa: “Đúng vậy, tôi uống vậy đấy, làm sao?”
Ban đầu Ngự Hàn tưởng Tạ Tư Hành muốn nhân cơ hội lên mặt, lại không ngờ Tạ Tư Hành chỉ lạnh nhạt nhìn mình rồi đứng dậy.
“Đi thôi.”
Ngự Hàn sững sờ: “Đi đâu?”
Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Về nhà. Sao hả, chuyện đêm nay còn chưa thỏa mãn à?”
“Sao anh biết?” Đêm nay Ngự Hàn mới chỉ chinh chiến nửa trận, còn nửa trận y chưa chinh phục, điều này không phù hợp với tính cách của y.
Dường như biết suy nghĩ của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành nói: “Yên tâm đi, qua đêm nay toàn bộ giới làm ăn đều sẽ biết tới em.”
Ngự Hàn hứng thú: “Xin chỉ giáo?”
Tạ Tư Hành lẳng lặng nhìn y, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Đêm nay nói Ngự Hàn là điểm sáng toàn hội trường là không đủ, xã giao, bắt trộm, lại thêm bí mật không muốn cho ai biết đã đủ cho y trở thành huyền thoại giới kinh doanh.
Mà Ngự Hàn cũng cảm thấy đêm nay mình cực ngầu.
Để ý tới ánh mắt phức tạp Tạ Tư Hành nhìn mình, Ngự Hàn hơi nhướng mày: “Nhìn tôi thế làm gì? Đừng đổ anh đây, anh đây chỉ là huyền thoại thôi.”
Tạ Tư Hành: “…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
Chương 23
Chương 23