TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
Chương 60

Trịnh Tư Niên nhận được điện thoại của Tạ Tư Hành liền chạy tới cửa hàng mua hai bộ đồ, sau đó đi tới khách sạn.

Lúc gõ cửa, anh ta vẫn còn hơi thấp thỏm, sợ nhìn thấy cái gì không nên thấy.

Dù sao từ trước tới nay anh ta chưa từng đi đưa hai bộ đồ có số đo khác nhau cho tổng giám đốc ở trong khách sạn một đêm, khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.

Gõ cửa phòng xong, anh ta căng thẳng đứng đợi, cửa mở ra, dáng người cao thẳng của Tạ Tư Hành lộ ra sau cửa.

Trịnh Tư Niên đè nén xúc động muốn nhìn vào trong, đưa túi mua sắm trong tay tới: “Giám đốc Tạ, quần áo anh cần đây.”

“Ừ.” Tạ Tư Hành thuận tay nhận lấy, giọng nói không nghe ra tâm trạng.

Trịnh Tư Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, để ý tới vết bầm nhạt dưới mắt Tạ Tư Hành, còn có khuôn mặt mệt mỏi của hắn, nhịn không được cả kinh.

Với kinh nghiệm hiểu biết nhiều năm của Trịnh Tư Niên đối với Tạ Tư Hành, tình huống như thế này thường là cả đêm không ngủ.

Xem ra đêm qua chiến đấu rất kịch liệt.

Ngay khi Trịnh Tư Niên cảm khái xong, đang định nhanh chóng rời khỏi hiện trường, trong phòng lại có một giọng nam khác vọng ra: “Khi nào chúng ta đi viện? Xong việc tôi còn phải tới câu lạc bộ.”

Giọng nói càng lúc càng gần, có lẽ là chủ nhân đang đi tới đây.

“Thư ký Trịnh?” Ngự Hàn đi dép lê khách sạn tới gần, thấy Trịnh Tư Niên đứng ngoài cửa, mắt y sáng lên, nhiệt tình chào hỏi anh ta: “Buổi sáng tốt lành.”

Trịnh Tư Niên tỏ vẻ quả nhiên không ngoài dự đoán, cung kính đáp lại: “Chào buổi sáng, giám đốc Ngự.”

Nói xong, anh ta lại lơ đễnh liếc nhìn sắc mặt Ngự Hàn.

Mặt Ngự Hàn hồng hào, đôi mắt tỉnh táo, cơ thể như có sức lực dùng mãi không hết, so với giám đốc Tạ nhà anh ta thì quả là cực kỳ thỏa mãn.

Trịnh Tư Niên không nhịn được nghĩ, không hổ là giám đốc Ngự, dù ở đâu cũng có thể mạnh mẽ như vậy.

Anh ta vừa kính vừa sợ nhìn Ngự Hàn rồi chào tạm biệt Tạ Tư Hành, anh ta còn phải tới công ty.

Ngự Hàn thay đồ xong mới phát hiện số đo rất vừa người, nhớ lại Tạ Tư Hành vừa rồi đứng gọi điện cạnh cửa sổ sát đất, hỏi: “Anh nói cho thư ký Trịnh à?”

Nắm rõ số đo của y như vậy khiến Ngự Hàn khá bất ngờ.

“Ừ.” Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Thay xong rồi thì đi.”

Tài xế đã đợi dưới lầu, chuẩn bị đưa bọn họ đến bệnh viện.

Vẫn là bệnh viện tư nhân kia, Tạ Tư Hành đã sắp xếp xong xuôi, Ngự Hàn tới rồi có thể kiểm tra ngay.

Sự thật chứng minh Ngự Hàn nắm rất chắc cơ thể của mình, kết quả kiểm tra chứng thực sức khỏe y không có vấn đề, thậm chí số liệu còn tốt hơn lần nhập viện trước.

Đến cả bác sĩ trưởng khám cho Ngự Hàn trước đây cũng rất ngạc nhiên: “Tôi chưa từng thấy ai hồi phục nhanh như cậu Ngự, chắc là do cậu Ngự đã biết tiết chế bản thân.”

Ngự Hàn thầm đắc ý.

Sao lại không, ngày nào y cũng chui vào phòng gym lúc trời chưa sáng, còn không phải là để rèn luyện cơ thể.

Có hiệu quả tuyệt vời như thế cũng là chuyện hiển nhiên.

“Dù đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng về sau em vẫn không thể một lần uống nhiều như thế.” Tạ Tư Hành thoáng im lặng, lại nói một cách quả quyết: “Nhất là lúc không có mặt tôi.”

Ngự Hàn hỏi vặn: “Vì sao?”

Y vừa dứt lời, ánh mắt thâm trầm của Tạ Tư Hành đã nhìn qua.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau mười mấy giây như đang âm thầm đánh nhau bằng ánh mắt, bầu không khí anh tới tôi đi cũng trở nên nóng rực.

Một lát sau, Ngự Hàn khẽ chớp mắt, bỗng cảm thấy mất tự nhiên.

Y thản nhiên xem nhẹ cảm giác ấy, hờ hững quay mặt đi, lẩm bẩm: “Được được, sao mà lắm chuyện thế không biết.”

Hôm nay y cũng mới biết bây giờ y uống say dễ làm loạn, dù sao y không muốn mình không biết trời trăng gì, việc này rất ảnh hưởng tới phong thái Long Ngạo Thiên của y.

Ngự Hàn nói vậy chẳng khác nào đồng ý, khóe môi Tạ Tư Hành cong lên một chút.

Với tố chất cơ thể ban đầu của Ngự Hàn, chỉ e chưa tới nửa năm sẽ sinh bệnh, chẳng qua bây giờ nhìn trạng thái y khỏe như vâm, sống thêm bảy tám chục năm cũng không thành vấn đề.

Không biết Tạ Tư Hành nghĩ đến điều gì, ánh mắt khẽ lay động.

Hắn cẩn thận cho kết quả báo cáo vào túi hồ sơ, đang định gọi Ngự Hàn rời đi, vừa quay đầu đã phát hiện Ngự Hàn bên cạnh biến mất không biết từ bao giờ.

Hắn cau chặt mày, nhìn quanh bốn phía, tìm thấy Ngự Hàn đang giơ tay cản một y tá qua đường cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên thành đường cong nhàn nhạt, mỉm cười nói: “Làm phiền chị, cho hỏi nam khoa bệnh viện nằm đâu?”

Tạ Tư Hành: “…”

Y tá đột nhiên bị một nam thanh niên đẹp trai cản lại, mà cậu chàng đẹp trai này lại còn xuất chúng như thế, cho nên đỏ bừng mặt: “Ở, ở trên tầng ba, xin hỏi cậu muốn đi khám à?”

“Không, là anh em tốt…”

Ngự Hàn chưa nói hết câu, tay đã bị một bàn tay ấm nóng khác nắm chặt kéo giật về, sau lưng va vào l0ng nguc rộng lớn.

Trái ngược với lòng bàn tay nóng rực của gã đàn ông, giọng hắn lại rét lạnh như băng, bọc sương buốt ập tới: “Ngại quá, bọn tôi không cần kiểm tra những thứ khác.”

Y tá giương mắt nhìn người đàn ông anh tuấn nhanh chân từ phía sau đi tới, chỉ nói một câu đã lôi cậu chàng đẹp trai tách khỏi cô.

Nửa phút sau cô mới kịp phản ứng, mặt càng thêm đỏ.

Chuyện gì thế này?

Ngự Hàn để mặc Tạ Tư Hành kéo cổ tay mình, mãi tới khi đi thật xa, y mới lười biếng nói: “Tạ Tư Hành, tôi đang muốn tốt cho anh, nếu anh cứ giấu bệnh sợ thầy, về sau không được…”

“Ngự Hàn.” Tạ Tư Hành dừng bước, quay đầu trầm giọng gọi tên y, gân xanh trên trán hằn lên: “Có cần tôi chứng minh năng lực cho em thấy không?”

Ngự Hàn im lặng một lát, từ chối: “Hay là thôi đi, để lần sau bàn.”

Ngự Hàn biết đây là chuyện động chạm đến lòng tự trọng của đàn ông, không thể tự tiện kích động.

Vẫn nên chờ sau này có cơ hội lại từ từ nhắc đến, y có trách nhiệm như thế, nhất định phải chịu trách nhiệm với Tạ Tư Hành.

Ngự Hàn quyết định bỏ qua đề tài này, một tay đút túi, nói: “Tôi muốn tới câu lạc bộ.”

Trong bữa tiệc hôm trước, trừ Ngôn Sở ra thì gần như không có ai đi nổi, cho nên Ngự Hàn cho nhân viên toàn Thịnh Cảnh nghỉ một hôm, hôm nay y cũng không cần tới công ty.

“Ừ, để tài xế chở em đi.”

Tạ Tư Hành lạnh mặt, dù biết Ngự Hàn đang lảng sang chuyện khác nhưng hắn vẫn không nói gì.

Dù sao hắn đã quen bị Ngự Hàn chọc tức bằng đủ mọi cách, về sau hẳn sẽ không thiếu ngón này, không bằng từ giờ học làm quen.

Trên đường đến câu lạc bộ đua xe của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành tựa lưng trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đương nhiên Ngự Hàn cũng chú ý tới vết bầm nhạt dưới mắt Tạ Tư Hành, cẩn thận suy nghĩ sẽ biết rất có khả năng là do mình.

Y không cần tới công ty, nhưng Tạ Tư Hành không có lý do để nghỉ, vẫn phải kéo lê cơ thể mệt mỏi đi làm.

Lúc này Ngự Hàn khó có khi áy náy, nghĩ một lát, nói: “Tạ Tư Hành.”

Tạ Tư Hành mở mắt, nghiêng đầu trầm lặng nhìn y.

Ngự Hàn nói: “Tâm trạng tôi đang tốt, cho anh một điều ước.”

“Ước?” Tạ Tư Hành nhướng mày, cẩn thận nghiền ngẫm lại từ này, nói: “Sao tôi lại nghe ra bẫy nhỉ?”

Ngự Hàn: “…”

Kiên nhẫn của Ngự Hàn dần cạn khô: “Ước không thì nói.”

Khó có khi y tốt bụng, Tạ Tư Hành lại dám nghi ngờ tấm lòng y, có thể kiên nhẫn không thể nhẫn nhục!

Thấy Ngự Hàn ngoảnh đi với bóng lưng quật cường, tâm trạng tụt đáy của Tạ Tư Hành cũng biến mất theo, cười khẽ, hỏi: “Ước gì cũng được?”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Ngự Hàn cười lạnh: “Nếu vượt quá mười đồng thì anh cứ chờ dập đầu tạ tội với tôi đi.”

“Vậy à.” Tạ Tư Hành nghiêm túc gật đầu, ý cười trong mắt càng đậm: “Tạm thời chưa nghĩ ra, làm phiền giám đốc Ngự giữ thay tôi trước vậy.”

Ngự Hàn hừ lạnh, không nói đồng ý hay không.

Sau đó Tạ Tư Hành tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, Ngự Hàn cũng cúi đầu gửi tin cho Kiều Lam.

Chiếc xe nhanh chóng chạy tới câu lạc bộ, tài xế cho dừng xe, Ngự Hàn chuẩn bị đẩy cửa đi xuống, Tạ Tư Hành bên cạnh không biết mở mắt ra từ bao giờ, nhìn y nói: “Đêm nay tôi có buổi tiệc rượu.”

Ngự Hàn kinh ngạc, động tác xuống xe cũng khựng lại: “Nói với tôi làm gì?”

Tạ Tư Hành dịu giọng nói: “Báo cho em biết đêm nay tôi sẽ về.”

Tài xế ngồi trước cười ha ha: “Phu nhân, cậu Tạ đang báo cáo hành trình của mình đó.”

“… À, kệ anh.” Ngự Hàn bình thản đáp lời rồi xuống xe.

Tạ Tư Hành nhìn động tác thoáng khựng lại lúc đi xuống của y, mỉm cười, nói: “Cứ chơi cho thoải mái, tối nay tài xế sẽ đến đón em.”

“Biết rồi.”

Xe đi rồi, Ngự Hàn đứng ngẩn ra mấy giây mới cất bước đi vào câu lạc bộ.

Kiều Lam đến sau, lúc tới nơi Ngự Hàn đã chạy được mấy vòng trên đường đua, chờ Ngự Hàn dừng lại, Kiều Lam chạy đến: “Anh Hàn đánh trận này hay lắm!”

Cậu ta đã đọc tin trên mạng, nhìn thấy Ngự Hàn lại nhịn không được bày tỏ nội tâm sục sôi của mình: “Sớm biết anh giấu chiêu lớn như thế, em đã không tạo tài khoản ảo đi chửi thay anh.”

Ngự Hàn cau mày: “Cậu còn mở cả tài khoản ảo à?”

Kiều Lam xấu hổ cười: “Khoảng sáu bảy cái.”

Ngự Hàn rất thích tốc độ tay của cậu ta: “Lên xe, chúng ta chạy mấy vòng.”

Kiều Lam: “Được ạ!”

Dù chưa bao giờ chạy vượt mặt Ngự Hàn, nhưng quan trọng là quá trình đua xe với y luôn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết!

“Nhưng mà anh Hàn này, sao hôm nay giám đốc Tạ không đến với anh?” Kiều Lam nhìn váng vất, xác định mình không thấy bóng dáng Tạ Tư Hành trong trường đua đâu.

Ngự Hàn khó hiểu hỏi: “Sao anh ta phải đến với tôi?”

Kiều Lam gãi đầu: “Nhưng hình như lần nào giám đốc Tạ cũng tới cả mà.”

Nghe Kiều Lam nói vậy, Ngự Hàn cẩn thận nghĩ lại, có vẻ đúng là vậy.

Từ lần đầu y tới câu lạc bộ, dường như lần nào Tạ Tư Hành cũng ở cạnh chờ y.

Ngự Hàn tùy ý nói: “Anh ta phải tới công ty, với lại đêm nay có tiệc rượu.”

“Thế thì tốt quá!” Kiều Lam vỗ tay, kích động nói: “Đêm nay em muốn mở party tại gia! Anh Hàn đến luôn chứ!”

Cậu ta đang nghĩ xem nên mời Ngự Hàn ngay dưới mí mắt Tạ Tư Hành như thế nào, vừa hay hắn không có mặt, đây chẳng phải là cơ hội trời cho ư!

Kiều Lam nói: “Hôm nay Phương Kỷ Minh bị bố bắt tới công ty, nhưng mà tối nay anh ta cũng tới, vả lại còn mời thêm mấy người bạn khác, em muốn giới thiệu anh Hàn với bọn họ!”

Lại là một buổi tiệc giao lưu của mấy cậu con ông cháu cha.

Ngự Hàn không bài xích kiểu tiệc như thế này, ngược lại càng nhiều càng tốt, huống gì Kiều Lam còn nhiệt tình mời y như thế, cho nên y đồng ý ngay không hề do dự.

“Tốt quá!” Thấy Ngự Hàn đồng ý, Kiều Lam cực kỳ phấn khích, ríu rít nói cho Ngự Hàn nghe mấy người bạn của mình muốn gặp y tới mức nào.

“Muốn gặp tôi?” Đây là lần đầu Ngự Hàn nghe thấy.

Kiều Lam nói: “Đương nhiên, chuyện của anh Hàn lan rộng như vậy, vả mặt quá hoàn hảo, sắp thành truyền thuyết trong giới bọn em rồi.”

Ngự Hàn mỉm cười: “Vậy ư, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nói!”

Chạy trên đường đua vài vòng với Kiều Lam, cậu ta không chờ nổi mời Ngự Hàn đến nhà mình chơi một lát.

Ngự Hàn nghĩ dù sao cũng đang rảnh, cho nên đồng ý.

Trước khi đi y chợt nhớ ra gì đó, gửi tin cho Tạ Tư Hành: [Đêm nay tôi có bữa tiệc]

Một lát sau, Tạ Tư Hành trả lời: [?]

Ngự Hàn: [?]

Ngự Hàn: [Học theo anh đấy, báo cáo lịch trình]

Tạ Tư Hành đầu bên kia điện thoại không khỏi ngạc nhiên, lập tức bật cười.

Hắn nâng tay gõ chữ, tin nhắn tiếp theo của Ngự Hàn lại tới: [Cho nên đêm nay không về]

Nụ cười trên mặt Tạ Tư Hành biến mất.

Đọc truyện chữ Full