TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
Chương 82

Nghe thấy giọng nói này, Ngự Hàn hơi ngẩn ra, không ngờ có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc ở nơi đây.

Không chờ Ngự Hàn quay lại, một bàn tay ấm áp đã nắm cổ tay y kéo ra phía sau, giữ khoảng cách với Tần Châu Mục.

Sau đó hơi thở dữ dội lập tức ùa tới, chiếm lấy không khí xung quanh Ngự Hàn, mang theo ý độc chiếm mãnh liệt không thể nghi ngờ.

Ngự Hàn bừng tỉnh khỏi cơn ngạc nhiên, cúi đầu chau mày nhìn tay Tạ Tư Hành đang nắm lấy tay mình.

Tay Tạ Tư Hành to lớn, luôn có thể dễ dàng bọc lấy tay Ngự Hàn, y đã quen với hành động ấy, nhưng dường như hôm nay lại có chút khác biệt.

Lòng bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt nắm chặt Ngự Hàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên chứng tỏ hắn đang dùng rất nhiều sức nhưng vẫn khống chế trong phạm vi không làm đau y.

Câu hỏi đến bên miệng Ngự Hàn đột nhiên thu về, hứng thú nhìn Tạ Tư Hành.

Sao phải tức tối vậy?

Thế thì y phải từ từ thưởng thức mới được.

Tạ Tư Hành đứng cạnh Ngự Hàn, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén thâm trầm đen như mực liếc qua Tần Châu Mục mang theo ý cảnh cáo.

Hắn lạnh lùng nói: “Giám đốc Tần bắt đầu quan tâm chuyện nhà người khác từ khi nào vậy?”

Khi Tần Châu Mục thấy Tạ Tư Hành xuất hiện, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Nhưng dù sao anh ta đã từng trải qua biết bao sóng gió, vì vậy nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm: “Chỉ nói chuyện chơi với giám đốc Ngự thôi, không ngờ lại đắc tội với giám đốc Tạ, là lỗi của tôi.”

“Vậy à.” Âm điệu Tạ Tư Hành bình thản như không, nhưng tín hiệu nguy hiểm vờn quanh thân lại khiến Tần Châu Mục hoảng hốt.

Nói cho cùng vẫn là truyền thuyết nhờ sức mình đánh hạ nửa giới kinh doanh, khí thế quả không hề tầm thường, hệt như bây giờ chỉ cần hắn làm trò hài hước cũng đủ để đối thủ sợ hãi chùn chân.

Huống gì mình bàn tán người ta sau lưng lại bị chính chủ bắt gặp, sớm đã đuối lý. Tần Châu Mục nhìn bọn họ nắm tay nhau, xấu hổ cười nói: “Xem ra là tôi đoán nhầm, quan hệ giữa hai người tốt hơn tôi nghĩ.”

Quả thật trước đây nhờ hứng thú với Ngự Hàn, anh ta đã nghe ngóng mấy thông tin liên quan tới Ngự Hàn và Tạ Tư Hành, nhưng có lẽ vì hai thành phố cách nhau quá xa, thông tin anh ta có được khác hẳn so với hiện thực.

Mà vừa rồi Tần Châu Mục cũng có ý thăm dò Ngự Hàn, nhưng từ lúc Tạ Tư Hành hùng hổ xuất hiện, Tần Châu Mục lập tức thông suốt.

“Hình như hai người còn có chuyện cần bàn, vậy tôi không làm phiền nữa.” Tần Châu Mục gật đầu với Ngự Hàn, mỉm cười nói: “Giám đốc Ngự, hẹn hôm khác lại bàn về vụ hợp tác hôm nay.”

Ngự Hàn gật đầu: “Được.”

Tần Châu Mục đi rồi, cơ thể căng chặt của Tạ Tư Hành vẫn không hề thả lỏng, ngược lại khí thế càng âm u.

Tạ Tư Hành nghiêng đầu nhìn Ngự Hàn cười như không cười, không khó nhìn thấy sự vui vẻ trong lòng y.

Mắt Tạ Tư Hành trầm xuống: “Cười gì?”

Ngự Hàn cảm khái: “Cảnh vừa rồi quá đẹp.”

Tạ Tư Hành khó hiểu: “… Đẹp chỗ nào?”

Ngự Hàn: “Anh làm loạn, tôi cười.”

Tạ Tư Hành: “…?”

Hắn thoáng im lặng, quan sát gương mặt Ngự Hàn, khẽ hỏi: “Em cho rằng tôi vừa cố ý gây sự?”

“Anh đây đâu nói vậy.” Ngự Hàn cười tủm tỉm: “Yên tâm, tôi không trách anh phá ngang phi vụ hợp tác của chúng tôi đâu.”

Khó có khi thấy Tạ Tư Hành mất bình tĩnh như thế, Ngự Hàn bỗng cảm thấy rất thú vị, nếu không phải Tần Châu Mục chạy quá nhanh, y còn muốn xem tiếp.

Tạ Tư Hành hít sâu một hơi, nhướng mày: “Các người còn định hợp tác?”

Ngự Hàn gật đầu: “Tất nhiên.”

Ngự Hàn rất hứng thú với phi vụ hợp tác kia, Tần Châu Mục cần sự sáng tạo liều lĩnh của y, Ngự Hàn cũng vừa mắt với nguồn vốn và quan hệ của tập đoàn họ Tần, xét theo lâu dài sẽ là cuộc mua bán kiếm bộn không hề lỗ, mà khó khăn trước mắt của Ngự Hàn cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Chỉ cần bàn bạc xong xuôi chi tiết trong đó, vậy hợp tác cũng chính là chuyện như đinh đóng cột, tất nhiên Ngự Hàn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đôi bên cùng có lợi với bọn họ.

Ngự Hàn chỉ lo tập trung nghĩ cho công việc, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của Tạ Tư Hành sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn y cũng tối sầm, cực kỳ u ám.

Y lười biếng nói: “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh, sao anh tới đây, không phải đã bảo chờ tôi về rồi nói à?”

Tạ Tư Hành nhìn y, nhếch mép cười nhạt, giọng nói trầm thấp sâu xa: “Còn không đến nữa, nhà sắp bị người ta đào sập.”

Cũng may hắn đến kịp, vừa tới đã thấy góc tường nhà mình đang bị người ta ra sức đào bới.

Ngự Hàn tò mò: “Nhà nào mà yếu thế?”

Tạ Tư Hành không nói gì, lại thâm trầm nhìn y, ngụ ý trong đó gần như không cần nói cũng biết.

Ngự Hàn trầm ngâm, thầm nghĩ chẳng lẽ căn nhà yếu ớt Tạ Tư Hành nhắc đến là y?

Vậy thì y phải giận.

Với Ngự Hàn, dù là nhà ở cũng là tường đồng vách sắt không thể phá vỡ, chắc chắn không thể sập!

Ngự Hàn híp mắt: “Tạ Tư Hành, chẳng lẽ anh…”

Tạ Tư Hành nghe vậy, nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt khẽ rung động.

Ngự Hàn nói tiếp: “Không muốn tôi mạnh hơn anh?”

Tạ Tư Hành sững sờ: “…”

Ngự Hàn cho rằng nghi ngờ của mình có chứng cứ đầy đủ, y tin chắc kế hoạch hợp tác giữa y với Tần Châu Mục chắc chắn sẽ đạt thành quả rất lớn, đến lúc đó sẽ dễ dàng vượt mặt Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành bất đắc dĩ: “Em nghĩ vậy thật à?”

Ngự Hàn gật đầu, giọng nói vang vọng hữu lực: “Tất nhiên rồi, Ngự Hàn này sinh ra đã là kẻ mạnh. Nếu trời ép tôi, tôi sẽ chém ngang trời, nếu đất chôn tôi, tôi sẽ đạp nát đất!”

Tạ Tư Hành: “…”

Mặc dù đã quen với sự ngông cuồng của Ngự Hàn, thỉnh thoảng Tạ Tư Hành vẫn sẽ bị tự tin y có thuyết phục.

Hắn thở dài, nghĩ quả nhiên mình không thể quá hi vọng vào logic của Ngự Hàn.

“Không phải vậy.” Giọng Tạ Tư Hành chậm dần, vươn tay vuốt phẳng sợi tóc nhếch lên vì kích động của y, nói khẽ: “Tôi chỉ không muốn thấy em đi quá gần người đàn ông khác.”

Mắt hắn tối sầm, thầm nghĩ, nhất là mấy gã đàn ông xấu xa muốn mon men Ngự Hàn.

Dù ở những phương diện khác Ngự Hàn mạnh tới đâu thì mặt tình cảm của y chậm chạp tới đấy, giống hệt tờ giấy trắng tinh khôi, Tạ Tư Hành biết nếu không phải đối phương chủ động bày tỏ, chắc cả đời này Ngự Hàn sẽ không phát hiện tấm lòng người khác dành cho mình, cũng sẽ không nghĩ tới việc khác.

Vậy hắn đành đảm nhiệm vai xấu này vậy.

Ngự Hàn hơi bất ngờ vì Tạ Tư Hành thẳng thắn như thế, ngây ngốc hỏi: “Vì sao?”

Y nghĩ bọn họ chỉ đang bàn chuyện làm ăn mà thôi.

Mà bình thường có ba nguyên nhân y đi gần với người đàn ông khác. Đầu tiên là y đang đánh tên này, thứ hai là bạn thân của y, kiểu còn lại là mối quan hệ không bình thường giống Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành khẽ thở dài, chân thành nói: “Tôi sẽ ghen.”

Ngự Hàn ngẩn ra: “… À ờ.”

Y nhếch môi, đột nhiên không nói gì, Tạ Tư Hành cũng không hối thúc y, chỉ đứng đó kiên nhẫn chờ y đáp lại.

Dường như Ngự Hàn đã đấu tranh tâm lý rất dữ dội, hàng mày giãn ra, thư thả nói: “Được, nhưng tôi là người công tư rõ ràng, tôi chỉ có thể đồng ý với anh không đi quá gần người khác ngoài giờ làm việc thôi.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của y.

Nếu là người khác đưa ra yêu cầu vô lý này, Ngự Hàn sẽ không thèm quan tâm, nhưng nếu là Tạ Tư Hành, Ngự Hàn cảm thấy hẳn cũng không phải không thể tặng hắn một ít đặc quyền.

Dù sao cũng là người mình chọn, trừ chiều chuộng ra biết làm sao đây.

“Ừ.” Có được đáp án như vậy, Tạ Tư Hành rất hài lòng, cười nói: “Tôi cũng vậy.”

Ngự Hàn cũng cười: “Thế còn tạm được.”

Tạ Tư Hành lại không nói gì, cong môi nhỏ giọng hỏi: “Còn tham gia tiệc nữa không?”

“Không tham gia nữa.”

Hôm nay Ngự Hàn đã thu hoạch được kha khá, tham dự tiếp cũng không có gì thú vị.

Tạ Tư Hành hỏi: “Vậy thời gian còn lại em định làm gì?”

Ngự Hàn nghĩ một lát, sau đó thật thà lắc đầu: “Không biết.”

Chủ tiệc đã đặt phòng khách sạn ba ngày cho y, bây giờ rời đi thì hơi sớm.

Nhưng trừ công việc ra, Ngự Hàn không nghĩ mình có thể làm gì khác.

“Vậy…” Tạ Tư Hành thoáng dừng lại, nhẹ giọng nói: “Giao thời gian còn lại của em cho tôi được không?”

Có lẽ Tạ Tư Hành quá dịu dàng, khi ấy Ngự Hàn sững ra một lát, không hỏi gì đã đồng ý ngay.

Ngự Hàn vốn tưởng Tạ Tư Hành muốn dẫn mình tới nơi cao sang nào, dù sao với thân phận của Tạ Tư Hành, số tiền hắn tiêu cho tới nay chưa bao giờ ít hơn năm chữ số.

Nhưng khi tới nơi, Ngự Hàn mới giật mình nhận ra xung quanh đây đều là bố mẹ dẫn con nhỏ tới chơi hoặc là từng đôi yêu nhau đi qua bọn họ.

“Đây là đâu, sao toàn trẻ con thế này?” Ngự Hàn quay qua hỏi Tạ Tư Hành, không khỏi khó hiểu.

Tạ Tư Hành: “Công viên.”

Ngự Hàn nhíu mày: “… Trông tôi giống kiểu thích tới đây lắm à?”

Y nghi ngờ Tạ Tư Hành hiểu lầm mình ở đâu đó.

Rõ ràng y là một người đàn ông thẳng thắn cương nghị máu lửa, sao có thể thấy hứng thú với công viên dành cho trẻ em?

Nhìn vẻ kháng nghị trên mặt Ngự Hàn, Tạ Tư Hành nghiêng đầu cười với y: “Là tôi muốn đến.”

Công viên này cũng xem như địa điểm nổi tiếng trong nước, quan trọng nhất là hắn đã từng tới đây công tác, biết nơi nổi tiếng nhất trong công viên chính là vòng quay có thể quan sát hơn nửa thành phố to lớn, cũng là một trong những trò mấy đôi yêu nhau nên chơi.

Tạ Tư Hành thừa nhận hắn bị câu “Trò chơi mấy đôi yêu nhau nên chơi thử” thu hút, cho nên mới dẫn Ngự Hàn tới đây.

Nếu đổi lại trước kia, chắc chắn hắn sẽ không muốn tới nơi này, nhưng nếu là cùng Ngự Hàn, vậy hắn bằng lòng thử trò chơi trước kia còn khịt mũi xem thường.

Thỉnh thoảng hắn cũng muốn như người bình thường, làm chút chuyện bình thường với người mình thích.

Nhưng Tạ Tư Hành vẫn tôn trọng ý kiến Ngự Hàn: “Nếu em không thích thì chúng ta đổi sang chỗ khác.”

Ngự Hàn lại không nghĩ nhiều như vậy, nhìn ánh mắt thăm dò đầy mong đợi Tạ Tư Hành nhìn mình, lại nhìn đám trẻ con cười nói vui vẻ gần đó, thoáng chốc nhớ tới vài chuyện.

Trong những năm tháng vô ưu vô lo gặp phải biến cố, Tạ Tư Hành hẳn chưa từng tới những nơi thế này cùng bố mẹ, chẳng trách lại muốn tới đây.

Nghĩ đến đây, Ngự Hàn thấy đau lòng thay Tạ Tư Hành, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ: “Không cần, ở đây cũng được.”

Nếu để bù đắp cho tuổi thơ của Tạ Tư Hành, vậy để Ngự papa đi cùng là được.

Ai bảo y lương thiện vị tha vậy chứ.

Thấy biểu cảm đột nhiên hòa hoãn của Ngự Hàn, dù Tạ Tư Hành thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn đáp lời.

Mua vé vào cổng, Ngự Hàn và Tạ Tư Hành cùng đi vào trong, bầu không khí xung quanh không hòa hợp cho lắm.

Ngự Hàn vừa ra khỏi buổi tiệc trang trọng, trên người mặc bộ âu phục nghiêm túc, Tạ Tư Hành càng không cần phải nói, dù chỉ mặc chiếc sơ mi trắng cũng đã tự có khí thế của kẻ đứng trên, đi tới đâu cũng có thể biến hiện trường thành tiệc rượu cao cấp.

Hai người họ đứng chung với nhau trông như quản lý cấp cao trong công ty hẹn nhau trốn việc ra ngoài, lại vì không biết đi đâu mà chạy loạn trong công viên.

“Chơi gì đây?” Ngự Hàn làm lơ mấy ánh mắt quỷ dị nhìn mình, chủ động hỏi Tạ Tư Hành.

Vòng quay ngắm cảnh ở đây chỉ mở vào ban đêm, Tạ Tư Hành bèn quay lại hỏi y: “Em muốn chơi gì?”

Hẳn là không có ý muốn chọn.

Ngự Hàn tỏ ra đã hiểu, ánh mắt đảo quanh một vòng, nhanh chóng khóa chặt một trò trong đó, khẽ hất cằm: “Chơi cái kia được không?” Trông k1ch thích  phết.

Tạ Tư Hành nhìn theo hướng Ngự Hàn chỉ, phát hiện là trò tàu lượn siêu tốc đứng đầu công viên, nhướng mày: “Được.”

Bọn họ cùng tới xếp hàng trò chơi kia, vừa hay là cuối tuần, du khách trong công viên tăng gấp đôi, đợi mãi mới tới lượt bọn họ.

Ngự Hàn chọn hàng đầu tiên, vỗ cái ghế bên cạnh mình cười tủm tỉm: “Lên đây.”

Tạ Tư Hành không nói gì, đi tới ngồi lên, cài chặt dây an toàn.

Cho tới tận bây giờ Tạ Tư Hành vẫn không cảm thấy có gì không đúng, dù sao cũng chỉ là công viên cho trẻ em, k1ch thích  được đến đâu.

Tàu lượn vừa khởi động, Ngự Hàn thong thả, Tạ Tư Hành vẫn bình thường.

Vừa đi lên dốc, Ngự Hàn hứng khởi, Tạ Tư Hành chau mày.

Tiếp đó tàu lượn lấy đà đi lên điểm cao nhất, đồng thời trượt xuống với tốc độ cực nhanh, tiếng gió vùn vụt rít gào như thổi bay linh hồn ra khỏi thể xác cuộn bên tai.

Hai mắt Ngự Hàn tỏa sáng: “Yahooooooo!!”

Tạ Tư Hành: “…”

Tàu lượn lượn vòng đầu tiên, xen lẫn với tiếng khách hét toáng là tiếng cười thả ga của Ngự Hàn.

Cuối cùng trong số những người xuống tàu, chỉ có Ngự Hàn vẫn chưa thỏa mãn, những người khác đều loạng choạng đi ra.

Dù mặt Tạ Tư Hành hơi tái nhưng vẫn bình tĩnh như cũ.

Sở dĩ công viên này nổi tiếng là vì trò chơi bên trong đều khác với những nơi khác, đến cả tàu lượn cũng k1ch thích  hơn.

“Hóa ra tôi hiểu nhầm anh rồi.” Ngự Hàn nói với Tạ Tư Hành: “Thật ra chỗ này hợp với tôi lắm.”

Tạ Tư Hành mỉm cười yếu ớt: “Em thích là được.”

“Thật không?” Ngự Hàn vui vẻ nói: “Vậy chơi thêm lần nữa đi!”

Tạ Tư Hành: “…”

***

Cả một buổi chiều, Tạ Tư Hành chơi tất cả các trò chơi k1ch thích  trong công viên.

Trong đó Ngự Hàn thích nhất tàu lượn siêu tốc, trò chơi con lắc hay bắn súng, mỗi trò chơi ba lần trở lên, còn được y xếp vào danh sách lần sau chơi lại.

Dù Tạ Tư Hành không sức lực dồi dào như Ngự Hàn, còn bị y kéo tới kéo lui nhưng tâm trạng rất tốt, vẻ mặt khó có khi thả lỏng.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa quên đi tất cả ưu phiền, cảm nhận niềm vui thú nhân gian như vậy.

Nhưng khi ở chung với Ngự Hàn, Tạ Tư Hành như quên đi sự tồn tại của thời gian, dù dừng lại cũng chỉ nhớ tới lúc đứng bên y.

Mệt thì mệt, nhưng chỉ cần Ngự Hàn vui vẻ, tất cả đều không quan trọng nữa.

Lúc chạng vạng tối, bọn họ đi tới nhà ăn của công viên, định giải quyết bữa tối ngay tại đây.

Dù đồ ăn trong nhà ăn công viên không thể so được với gian phòng ăn cao cấp Tạ Tư Hành đặt sẵn, cũng không được sạch sẽ lắm, nhưng không biết có phải vì đi chơi một ngày khiến tâm trạng cả hai nhẹ nhõm hay không, Tạ Tư Hành cảm giác nơi này khiến tinh thần hắn dễ chịu hơn bất cứ nhà hàng nào trước đó.

Cũng có lẽ là vì có Ngự Hàn ở bên.

Tạ Tư Hành ăn xong rồi ra ngoài gọi điện, lúc hắn quay về, Ngự Hàn ngẩng đầu hỏi: “Giờ về khách sạn à?”

Tạ Tư Hành nhìn y, nói: “Vẫn còn một trò chưa chơi.”

Ngự Hàn nhíu mày: “Ừm, anh muốn chơi?”

Tạ Tư Hành khẽ ừ một tiếng.

Ngự Hàn vừa nhớ ra mục đích ban đầu của mình khi đang ăn cơm.

Hình như y đến để bù đắp cho tuổi thơ của Tạ Tư Hành, sao cuối cùng lại thành y là người vui?

Chẳng qua Tạ Tư Hành đã đi với y cả một ngày, đây là lúc nên để y đi với Tạ Tư Hành.

Cho nên Ngự Hàn vui vẻ đồng ý.

Vòng quay ngắm cảnh mở sau sáu giờ tối, bọn họ ăn cơm xong tới nơi thì đã qua giờ cao điểm.

Ngự Hàn ngửa đầu nhìn quái vật khổng lồ, nhớ ra ban ngày đã từng đi qua đây, hỏi: “Anh thích cái này thật à?”

Không hợp với khí chất trầm ổn của Tạ Tư Hành chút nào, không biết hắn thích hạng mục này ở đâu.

Nếu để Ngự Hàn chọn, chắc chắn y sẽ chọn đi tàu lượn siêu tốc lần nữa.

Tạ Tư Hành mỉm cười: “Ừ, cùng lên chứ?”

Ngự Hàn gật đầu, y không phản đối, hất cằm lên nói: “Đi thôi.”

Y quay đầu định đi vào trong, Tạ Tư Hành đột nhiên vươn tay kéo y lại.

Hai bàn tay chạm nhau, ngay sau đó Tạ Tư Hành nắm chặt ngón tay y khiến bước chân Ngự Hàn thoáng dừng lại.

Tạ Tư Hành bọc nó kia trong lòng bàn tay, dẫn Ngự Hàn đi qua hướng khác, thản nhiên nói: “Cửa vào ở đây.”

Ngự Hàn ngẩn ra, chờ phản ứng lại đã vô thức đi theo hắn: “… À.”

Y không né tránh Tạ Tư Hành, đi vào một khoang ngắm cảnh dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên.

Mãi cho tới khi vào trong khoang, Tạ Tư Hành mới thả tay Ngự Hàn.

Ngón tay y cuộn tròn, cảm giác đầu ngón tay như vẫn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Tạ Tư Hành.

Nóng rực như vậy.

Cả hai ngồi đối diện nhau, không biết vì muốn làm lơ hay nguyên nhân nào khác mà không nhắc đến chuyện vừa nắm tay nhau.

Khoang ngắm cảnh nhanh chóng di chuyển lên, phong cảnh phía xa cũng dần lộ ra trước mắt.

Không biết màn đêm đã buông xuống thành phố này từ bao giờ, ánh đèn neon xa xa thắp sáng bóng tối đen kịt, trên bầu trời lơ lửng vô số ngôi sao, khoang thuyền càng lên đến chỗ cao nhất lại càng như sắp vươn tay chạm đến.

So với những trò chơi mạo hiểm, ngồi trong không gian thu hẹp hưởng thụ khoảng thời gian tĩnh lặng khó có được dường như cũng là một chuyện lý thú.

Ngự Hàn cũng bị cảnh sắc ngoài khoang thu hút, vô thức tới gần.

Dù sao ban đêm cũng cuốn hút hơn ban ngày.

“Thì ra anh muốn cho tôi thấy thứ này.” Ngự Hàn mỉm cười, quay đầu nói với Tạ Tư Hành: “Giám đốc Tạ biết chơi thật đấy.”

Tạ Tư Hành bật cười: “Ừ.”

Ánh sáng trong khoang ngắm cảnh quá mờ, đến cả khuôn mặt cũng mờ ảo theo, duy chỉ có đôi mắt cuốn hút phát ra tia sáng hấp dẫn loáng lên theo nụ cười của hắn, đèn đường phía xa rọi vào để lộ vẻ dịu dàng.

Không biết vì sao Ngự Hàn lại run lên, y lấy lại tinh thần, lần nữa nhìn ra cửa sổ.

Tạ Tư Hành vẫn nhìn y chăm chú, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay lúc Tần Châu Mục hỏi câu kia, em định trả lời như thế nào?”

Ngự Hàn quay đầu nhìn hắn, sau đó cười nói: “Muốn biết à?”

Tạ Tư Hành ừ khẽ, giọng nói còn trầm hơn bóng đêm bên ngoài: “Chắc mình phải chờ thêm một lát.”

Chỉ cần chờ thêm chút nữa, có lẽ hắn sẽ nghe được câu trả lời của Ngự Hàn, nhưng lúc đó cảm xúc làm chủ mọi thứ, chờ hắn nhận ra thì đã lên tiếng.

“Cũng không có gì muốn nói.” Ngự Hàn hờ hững nhìn ra cửa sổ, hệt như đây chỉ là một việc vặt vãnh: “Lời đồn chỉ là giả, chắc giám đốc Tần có thể hiểu tôi và anh đang rất yên ổn.”

Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn thật sâu, cảm giác tim trong ngực cũng chập chùng theo thanh âm của y, điên cuồng đập mạnh.

Thật lâu sau, hắn hít sâu một hơi: “Ngự Hàn.”

Ngự Hàn quay lại: “Ừ?”

Tạ Tư Hành nghiêng người, bàn tay rõ khớp xương nhẹ nhàng nâng cằm y, từ từ tới gần, giọng nói khàn khàn: “Có thể chứ?”

Đọc truyện chữ Full