Tạ Chấp dành vài phút điều chỉnh lại trạng thái của mình, tiếp tục giả bộ làm bài tập, xem tiếp.
Tập đầu tiên đã dần đi đến hồi kết, tổ biên tập edit kiểu ắc wỷ những cảnh quay lén Nghiêm Tứ như phát rồ mà khoe "Tác phẩm nghệ thuật" của hắn, tạo ra hiệu ứng hết sức buồn cười.
Cuối cùng, slow motion ánh nhìn xa xăm của Nghiêm Tứ, edit vào quả kính râm và dây xích vàng to rất to, khóe miệng để thêm điếu thuốc, chèn hai hàng chữ to:
"Nghệ nhân của riêng, không truyền ra ngoài."
Trong làn đạn tràn ngập tiếng cười hahaha hihihi hohoho, lại thêm hai dòng chữ gãi đúng chỗ ngứa tới từ vị trí tổ edit: "Giờ mình cũng nghiên cứu cái túi này xíu nhỉ? Quay cái MV cho túi thân yêu của Nghiêm Tứ ca ca, hy vọng ảnh cho tui thêm đùi gà."
Tạ Chấp dở khóc dở cười xem xong đoạn này, lại xem tiếp.
Lần đầu tiên kinh doanh nhà hàng món Hoa nên mọi người ai cũng bỡ ngỡ luống cuống, không có mống đầu bếp tốt nào làm gia tăng rất nhiều những trận cười, khi phân công, rửa chén thành em đào được tranh đoạt nhất.
Biên tập đỉnh cao lại vui nhộn khiến tập đầu tiên có nội dung phong phú đến mức cười xỉu, Tạ Chấp phải vận đến lực nhẫn nại tu luyện mười mấy năm mới kiềm chế được bản thân không cười đến trượt xuống khỏi băng ghế.
Một tập chiếu xong, sau đó là tổng hợp vài cảnh sẽ chiếu sau này, Tạ Chấp định là xem xong, hiểu thêm về Nghiêm Tứ thì đi làm bài tập tiếp.
Thấy được vài cảnh có Nghiêm Tứ cắm hoa, đầu bếp Mặc nấu ăn, Uông Bình gảy ghi-ta, edit thiệt là đẹp khiến cho Tạ Chấp sắp u mê luôn rồi, bỗng có một cảnh chèn vào.
Nghiêm Tứ nâng một bát cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, Tiêu Hiểu Tiêu nhờ tay hắn húp một ngụm, rồi vui vẻ nâng mắt lên, kinh ngạc chớp chớp, nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu Tiêu, dưới lăng kính quay chậm, tựa như đang liếc mắt đưa tình.
Phía sau được chèn vào vô số bong bóng hồng, thêm cả BGM bài "Cùng chung bữa tối tình yêu", nhìn thế nào cũng thấy vô cùng lãng mạn, tình ý miên man.
Khóe miệng vốn đang cong của Tạ Chấp hạ xuống, mặt vô cảm, yên lặng ấn nút khởi động của điện thoại, khóa màn hình.
Ngón trỏ Tạ Chấp vuốt v3 màn hình kính cường lực, cảm nhận được nhiệt độ máy - vừa nãy tăng lên vì xem show - giờ đã tản ra bởi vì màn cuối kia, rồi mới để lại điện thoại lên bàn rồi lấy bài tập lịch sử ra.
Tạ Chấp ngơ ngẩn mà chữ trên trang sách, ngồi hai mươi mấy phút, bài chọn phương án đúng - chọn giữa ABCD, Tạ Chấp chọn "E", rồi lại lấy bút máy gạch đi.
Ngay sau đó, chuông báo hết tiết ba vang lên.
Tạ Chấp còn đang ngẩn người, bả vai bị vỗ một cái.
Tạ Chấp ngẩng đầu, trước mặt là một nữ xinh nhỏ gầy nhưng rất xinh đẹp —— Hứa Xảo, là ủy viên văn nghệ.
Hứa Xảo: "Lớp trưởng, giờ đi à?"
Tạ Chấp ngơ ra: "Đi? Đi chỗ nào?"
Hứa Xảo giơ bản ký sự của mình lên: "Mở họp, hôm nay Hội Học Sinh không thông báo với cậu là tiết cuối đến phòng tự học họp à?"
"À, xin lỗi nhiều, tôi quên mất."
Tạ Chấp vội vàng đứng dậy, tùy tiện vơ lấy một tờ giấy trên bèn, đi theo uỷ viên văn nghệ tới phòng tự học tòa cách vách, khi hai người bước vào phòng họp, bên trong đã có không ít người ngồi.
Dịch Vũ đang xem PPT ở trước bàn hội nghị, thấy Tạ Chấp tiến vào, gật đầu với cậu, cười cười, Tạ Chấp để ý là Cố Ý lần trước chụp ảnh cho cậu và Nghiêm Tứ cũng ngồi ở góc.
Giờ giải lao, lớp trưởng các lớp cũng lục tục tới, lúc chuông vào giờ tiết thứ tư của đêm nay vang lên, Dịch Vũ kiểm kê nhân số xong bắt đầu cuộc họp.
Dịch Vũ: "Nội dung chính của cuộc họp hôm nay là thông báo kế hoạch cho lễ hội văn hóa trong khuôn viên trường đầu tiên của chúng ta."
Dịch Vũ: "Sau một tháng khảo sát, chúng tôi đã thu thập ý kiến của học sinh về hình thức lễ hội mà họ muốn khai triển nhất; kết hợp với các yêu cầu mới nhất đối với học sinh trung học và mục tiêu giáo dục của nhà trường, cuối cùng xác định chủ đề của lễ hội văn hóa đầu tiên —— hội chợ học sinh."
Ở hội chợ học sinh, các gian hàng được lập theo đơn vị lớp học và câu lạc bộ,mỗi lớp có thể tự do lựa chọn chủ đề của gian hàng, từ bán đồ ăn đến bán concept, vân vân và mây mây.
"Từ hôm nay đến cuối tuần, mỗi lớp quyết xong nội dung chung về thứ mình sẽ bán rồi nộp bản báo cáo cho Hội Học Sinh, thứ hai tuần sau bắt đầu chuẩn bị, chủ nhật tuần sau chính thức bắt đầu hoạt động bán hàng ở hội chợ học sinh."
Dịch Vũ đã chuẩn bị sẵn một lịch trình thời gian cụ thể để có thể in ra, mọi người không cần nhớ thời gian, nghe là được.
Tạ Chấp nghe lại hơi mất tập trung, nhịn không được đặt điện thoại ở dưới vở, mở điện thoại, xem xem mọi người nói gì về cảnh kia của Nghiêm Tứ và Tiêu Hiểu Tiêu.
Vừa mới đăng nhập Weibo, Tạ Chấp đầu tiên là nhìn đến mục hot search, # Nghiêm Tứ Tiêu Hiểu Tiêu xứng đôi # đã vọt vào top 10 hot search.
Tạ Chấp nhẹ nhíu mày, mở vòng bạn tốt của mình ra, quả nhiên, nơi này cũng bùng nổ luôn rồi.
Đương nhiên, trong vòng bạn tốt không có ai tin Nghiêm Tứ và Tiêu Hiểu Tiêu là thật, hơn phân nửa chẳng phẫn nộ gì với Tiêu Hiểu Tiêu cả, ai ai cũng đều trong tâm thế ăn dưa.
【 Tiêu Hiểu Tiêu chán sống hã? Mua bản thảo kiểu này? 】
【 Tui thật sự vẫn luôn cho rằng bối cảnh trong giới giải trí của Nghiêm Tứ ai cũng biết,đúng kiểu không muốn sống =)) Không biết nên chê ngu hay không, yên lặng thắp một cây nến cho Tiêu Hiểu Tiêu. 】
【 Tui chỉ là một fan mà cũng biết không thể mua scandal của Nghiêm Tứ, đoàn đội cô ta không biết á? 】
Hầu như không fan bạn gái nào xé Tiêu Hiểu Tiêu, cũng không phải bởi vì các fan này chơi kiểu Phật hệ, mà là các cô thừa biết Tiêu Hiểu Tiêu không đáng để tức giận.
Không có việc gì làm đâm ra nhàn, mọi người thắp đủ nến cho Tiêu Hiểu Tiêu rồi nhìn hot search vẫn đang lù lù trên đó, lại không kiềm được bắt đầu tự hỏi ai đã cho Tiêu Hiểu Tiêu lá gan.
【 Sao mãi cái hot search này vẫn chưa bị gỡ xuống? Trước đây nhanh lắm mà? 】
Bình luận:【 Phỏng đoán là anh đại diện bày mưu tính kế nha. 】
=> 【???? Anh ta cũng chán sống sao??? 】
=>【 Hả?? Đế vương phân tích, lãnh chúa suy luận, chiến thần giả thuyết, vương tử phỏng đoán, ngài đã hiện thế rồi sao, phổ độ chúng sinh tí đi ạ? 】
=>【 Tui có thể mở đầu bạn ra nhìn trộm một chút được không?? 】
Chủ bình luận rep lại: 【Tui cũng chỉ là đoán thui, mọi người nghĩ mà xem, gần đây nhất Nghiêm Tứ có nhiều tai tiếng cùng ai nhất? 】
=>【 Tạ Chấp...... Sao? 】
Chủ bình luận: 【 Không trật phát nào. Nói trước nhá, tui cũng đu cp này, nhưng mà nói gì thì nói, bị scandal với con trai thì lúc nào mà chẳng không tốt đúng không? 】
Nghiêm Tứ có chỗ dựa lớn là Ngật Lâu Entertainment, nhưng dù có hậu thuẫn lớn đến đâu, có thể giải quyết nội tình trong làng giải trí, nhưng cũng không thể thay đổi ấn tượng cố hữu của khán giả.
CP của Nghiêm Tứ và Tạ Chấp ban đầu rất thú vị, nhưng về lâu về dài, nếu ấn tượng cố định Nghiêm Tứ cho người khác thành "Đồng tính luyến ái" thì sẽ rất khó xoay chuyển.
Cái gọi là đồng tính luyến ái thật ra cũng chỉ là vừa lúc yêu người cùng giới tính với mình, love is love, rõ ràng không có gì sai, nhưng sự kỳ thị thì vẫn luôn hiện hữu.
Cho dù là người dũng cảm như Trình Phong và Nguyên Hiểu thì cũng chỉ là một tiền lệ, một ví dụ. Vẫn còn một chặng đường dài phía trước để có được cái nhìn không chứa đựng sự kỳ thị.
Cho nên, thừa dịp CP với Tạ Chấp vừa nổi lên, xào tai tiếng với một sao nữ, đây đúng thật là một phương pháp xử lý tương đối hợp lý.
Các bình luận giơ một ngón cái với phân tích của chủ bình luận, spam: ghe vay sao, super idol, mận vải cóc xoài dâu.
Tạ Chấp nhẹ nhàng đẩy hết điện thoại xuống phía dưới vở, ngẩng cổ lên.
Cuối cùng cậu đã hiểu rồi.
Hóa ra mình đã thành chướng ngại vật của Nghiêm Tứ.
Dịch Vũ mở họp rất ngắn gọn, nhanh chóng nói xong, để cho mọi người về làm việc của mình, không ác ý chiếm thêm nhiều thời giờ.
Tạ Chấp nghe thấy hai chữ "Tan họp", trong tiếng kéo đẩy ghế, gấp tờ đơn Dịch Vũ phát bỏ vào trong vở, thất thần đi ra ngoài.
"Cẩn thận!"
Tạ Chấp đang đi, cánh tay đột nhiên bị nắm rất mạnh, sau đó, một lực cực lớn kéo cậu về sau.
Tạ Chấp giật mình, lúc này mới nhìn rõ dưới chân, cách mình chưa tới hai mét là một đoạn cầu thang đi xuống.
Tạ Chấp vội vàng quay đầu lại, Cố Ý đang giữ chặt cậu.
Cố Ý cau mày: "Này, cậu làm gì vậy, bị Dịch Vũ bức điên rồi, vội vội vàng vàng nhảy lầu tự sát à?"
Tạ Chấp vội xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi chỉ là đang suy nghĩ."
"Nghĩ gì mà nhập tâm thế?" Cố Ý: "Bệnh tương tư?"
Cố Ý vốn chỉ định đùa một chút, nhưng những lời này lại chọc đúng chỗ đau của Tạ Chấp, sắc mặt cậu lập tức thay đổi.
Điều này có thể không rõ ràng trong mắt người khác, nhưng Cố Ý hay xem mặt đoán ý, lập tức phát hiện ra.
Cố Ý hơi hơi xấu hổ, sờ sờ tấm ảnh polaroid treo trước ngực: "Ùm...... Ý tôi là cậu cùng đại minh tinh kia, không phải sao?"
(ngoài lề: recommendation of the day: polaroid love - enhypen)
Tạ Chấp vội vàng lắc đầu: "Chỉ là bạn thân thiết."
Cố Ý lại sờ tóc mình: "Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi —— vậy thì, cậu không nói cho người ở trong được không, chút nữa tôi sẽ bị cậu ta phạt......"
"Tôi sẽ không nói." Tạ Chấp vội vàng bảo đảm, sau đó lại như hiểu ra, "Cậu và hội trưởng......"
"Chúng tôi không phải." Cố Ý chau mày.
Tạ Chấp: "À......"
Cố Ý: "Không phải như cậu nghĩ đâu, chúng tôi sắp vậy rồi. Tấn Giang không cho phép yêu đương dưới 18 tuổi, cậu không biết sao?"
Tạ Chấp: "......"
Đúng là không biết thật.
Cố Ý: "Vậy cậu không phải là bệnh tương tự thì sao vừa nãy nhìn mặt như muốn nhảy lầu vậy?"
Tạ Chấp: "Đang suy nghĩ, không nhìn đường."
Cố Ý cực kì tò mò: "Nghĩ gì dợ?"
Tạ Chấp: "......"
Tạ Chấp khó hiểu nhìn thoáng qua nam sinh, xác nhận là bản thân và cậu ta ngoại trừ bức ảnh kia thì cũng không có giao thoa gì, nhưng mà, loại thái độ như thể thân thiết lắm này cũng hoàn toàn không làm Tạ Chấp chán ghét.
Tạ Chấp hầu như không mở lòng với ai, nhưng trong đối diện đôi mắt của Cố Ý, cậu bỗng không nhịn được mà hỏi: "Hỏi cậu một câu, được không?"
Cố Ý nhìn thoáng qua Dịch Vũ vẫn còn đang nói chuyện với người khác, gật đầu: "Thoải mái, dù sao cũng phải đợi cậu ta một lát nữa."
"Nếu." Tạ Chấp nói, "Tôi là nói nếu, cậu trở thành chướng ngại vật của hội trưởng, cậu sẽ làm gì?"
"Cậu hỏi câu gì ngốc vậy? Sao mà tôi thành chướng ngại vật của cậu ta đươc.." Cố Ý lại sờ sờ tóc mình, vẻ mặt không chắc chắn bằng ngữ khí, có chút chột dạ.
Ánh trăng lạnh băng chiếu vào Tạ Chấp và nam sinh, một lát sau, nam sinh buông tay xuống, nhìn Tạ Chấp, ánh mắt kiên định đến lạ.
Cố Ý nói: "Chắc tôi sẽ đi thôi."
Gió thổi mạnh giữa các tòa nhà, trời đã sang đông, không khí ẩm ướt, lạnh thấu tim.
Tạ Chấp gật đầu.
"Ừm, tôi biết rồi."
Khi Nghiêm Tứ khởi hành từ ký túc xá ở thành phố B, hắn một lần nữa lấy ba chiếc vali ra và ném cho cô trợ lý nhỏ, bảo cô nghĩ cách gửi ship đến thành phố C, bên ngoài trường cấp ba Khải Trí.
Uông Bình nhìn hai vali khác chất cứng ở khu công cộng của ký túc xá, vô cùng xót xa trước khung cảnh hỗn loạn của ký túc xá.
Uông Bình: "Sao mày tha về lắm thế???"
Công bằng mà nói, ngay cả khi lớp trưởng là một con bạch tuộc!!! Thì đến kiếp sau cũng dùng không hết mấy thứ này đâu???
Nghiêm Tứ: "Tao vui tao mua nhiều, mày quản được à?"
Uông Bình: "Không phải, mày nói chuyện có lý tí đi, mấy thứ lần trước mày mua cho cậu ấy giờ vẫn chưa dọn đi xong......"
Lúc dọn đi như thế nào là lúc dọn về cũng y chang, để nguyên phòng khách, rốt cuộc là vì sao mày ngang như cua vậy???
Nghiêm Tứ: "Không dọn là được."
Uông Bình: "Tao đếch thấy được chỗ nào."
Nghiêm Tứ: "Mày cảm thấy lớp trưởng của chúng ta là thuộc giống sóc à? Tích đồ vào cái cây? —— Cậu ấy chỉ cần chọn món cậu ấy thích trong đống đồ này là được.."
Uông Bình sững sờ nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: "Mấy thứ còn dư về sau thể nào cũng cũ rồi hỏng. Từ từ đổi, để trong nhà cũng được."
Uông Bình: "......"
Tao thấy Tạ Chấp không thuộc giống sóc, cmn mày mới vậy nhỉ??? Uông Bình muốn một đấm đấm chết con sóc khoe khoang vênh váo này, nhưng y còn chưa kịp động thủ thì Kỷ Trạch Dương đã đi vào.
Kỷ Trạch Dương tiến vào cũng đau đầu nhìn đống vali chất thành núi, nhưng dù sao cũng không phải nhà anh, anh cũng làm bộ không nhìn thấy.
Kỷ Trạch Dương: "Chuẩn bị xong hết chưa?"
Nghiêm Tứ: "Có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
Kỷ Trạch Dương cười cười: "Chú em đi quay show khác cũng không nhiệt tình vậy nha."
Nghiêm Tứ thẳng thắn: "Thì show khác cũng không có lớp trưởng chờ em."
Nói tới lớp trưởng...... Kỷ Trạch Dương hỏi: "Anh tới tìm em hỏi cái này, Tiêu Hiểu Tiêu tiểu thư tìm em, nói muốn mời em ăn cơm, em đi không?"
Nghiêm Tứ mặt không đổi sắc: "Em không rảnh, em phải đi quay."
Kỷ Trạch Dương: "Nhiều nhất là vắng mặt nửa ngày."
Uông Bình gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, thật muốn dán băng dính niêm phong lên miệng Kỷ Trạch Dương —— Nghiêm Tứ có cái vảy ngược bất khả xâm phạm như vậy, mà anh còn nhảy liên tiếp trên cái vảy ngược đó.
"Nửa ngày cũng là nửa ngày rất quan trọng." Nghiêm Tứ nghiêm nghị nói, "Chạy show là công việc của em, nhưng hiển nhiên ăn cơm không phải."
Trong nháy mắt kia, Nghiêm Tứ đột nhiên trở nên vĩ đại hết sức.
Khóe miệng Uông Bình run rẩy, Kỷ Trạch Dương cười lạnh, vỗ vai hắn —— anh với cậu là ai chứ, ngoan ngoãn làm một tên nhị thế tổ không tốt à? Đóng vai chiến sĩ thi đua gì đó làm gì.
Kỷ Trạch Dương: "Nói tiếng người."
Nghiêm Tứ: "Tiếng người chính là, Tiếu tiểu thư làm những trò thiếu chuyên nghiệp này, không dụng tâm vào chính đạo, thì việc không dừng lại ở giữa chừng đưa chị ta ra khỏi show."
Ngày đó khi Tiêu Hiểu Tiêu làm ra cái loại chuyện này, Kỷ Trạch Dương đang làm khách ở nhà chú hai (*) của Nghiêm Tứ, xử lý chậm một chút, làm Nghiêm Tứ đang quay biết đến chuyện này.
(*) Mình người miền Bắc nên sẽ để là chú cả, chú hai, chú ba, v.v... áp dụng cả cho các vai vế khác như anh, chị, bác,... nha
Nghiêm Tứ cũng không làm gì, chỉ là không nói hai lời để Tiếu tiểu thư rời khỏi show, cảnh sau đó tất cả đều bị cắt, một cái cũng không dư thừa.
Kỷ Trạch Dương nhìn Nghiêm Tứ, thở dài, thương nhưng không giúp gì được mà gửi tin WeChat cho người đại diện của Tiêu Hiểu Tiêu, xác nhận sự việc không thể hòa giải, nhưng quả thật nó cũng đã đến hồi kết.
Tâm tình tốt của Nghiêm Tứ không có bị phá hư, hắn tiếp tục đeo chiếc túi nghệ thuật gia kia mà vui vẻ ngồi máy bay, mang theo quà cho các bạn, tinh thần phấn chấn trở về lớp 11A7.
Nghiêm Tứ: "Mọi người, tôi đã trở về rùi nè."
Nghiêm Tứ đẩy cửa lớp 11A7 vào, thuần thục như thể mình là học sinh của lớp.
Nhưng mà lúc này đây, nghênh đón Nghiêm Tứ không phải là làn sóng vỗ tay hay tiếng thét chói tai, khoảnh khắc hắn đẩy cửa, cả phòng lặng ngắt như tờ, mọi người ngẩng đầu, nhìn hắn giống như hơi......
Đồng tình?
Nghiêm Tứ đảo mắt, khi nhìn đến cửa sổ thì lại nhíu chặt mày.
Chỉ thấy bên cạnh lớp trưởng đang có người ngồi —— cuốn truyện tranh giấu sau sách giáo khoa bị lộ ra ngoài, không phải Vương Quý Tuyền thì còn là ai?!
Vương Quý Tuyền vùi đầu vào sách giáo khoa, lại qua một lúc, cậu chậm rãi ngẩng đầu, chỉ chỉ Tạ Chấp lưng thẳng tắp rồi lại chỉ vào mình, tỏ vẻ:
Thật sự không phải là ý của tôi!!
Đại ca, em chỉ là người câm ăn hoàng liên!! Có khổ mà nói không nên lời!!!
Quay đồng hồ về phía trước một chút, trở lại sáng sớm sau ngày Tạ Chấp mở họp, trước tiết tự học buổi sáng, Tạ Chấp tìm Trương Đạt Khai.
Tạ Chấp không nói thẳng ý đồ của mình, mà chỉ dùng đạo lý "bảo vệ thị lực, nâng cao năng lực học tập" trực tiếp khiến Trương Đạt Khai bối rối, sau đó uyển chuyển nhắc nhở: "Nên đổi chỗ ạ."
Trương Đạt Khai nghe được những chuyện vụn vặt như vậy, liền trực tiếp giao cho Tạ Chấp, Tạ Chấp thiết kế chỗ ngồi, khéo léo dời Nghiêm Tứ đi, đổi tới chỗ cách mình hai hàng.
Thời điểm Nghiêm Tứ tiến vào, Tạ Chấp không phải không nghe thấy, nhưng cậu ép mình đọc sách, chỉ là một chữ cũng không vào.
Lỗ tai Tạ Chấp vẫn là đặt ở trên người Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp nghe thấy, ở trên bục giảng Nghiêm Tứ chỉ là cười cười, lại cất cao giọng nói: "Đúng rồi, mang cả quà cho các cậu, tình cờ mua được ở thị trấn nơi ghi hình."
Nói đoạn, Nghiêm Tứ mở vali ra, Tạ Chấp cảm giác được Lý Y Y liếc mắt nhìn mình một cái, cuối cùng vẫn là chạy lên bục giảng giúp Nghiêm Tứ phát đồ.
Mỗi người một món quà, Tạ Chấp cũng nhận được một cái, không còn là một món quà được lựa chọn tỉ mỉ, không còn là hai chiếc vali đầy ắp nữa mà là một vật trang trí nhỏ nhưng tinh tế.
Tạ Chấp đặt vật trang trí ở trên mặt bàn cạnh vật trang trí Maldives đặc sắc kia, rũ mi.
Cậu vẫn đang nghe.
Nghiêm Tứ phát xong quà, đóng vali, tạm thời đặt ở phía dưới bục giảng, sau đó từ trên bục giảng thong dong đi xuống, lúc đi ngang qua Tạ Chấp bước chân giống như tạm dừng một chút.
Chỉ trong mấy giây, Nghiêm Tứ đến chỗ ngồi mới, chào hỏi bạn cùng bàn mới.
Nghiêm Tứ: "Giờ tôi ngồi đây à?"
Bạn ngồi cùng bàn mới nhìn thoáng qua Tạ Chấp, lúng túng nói: "Ừm, chắc vậy."
Nghiêm Tứ: "Vậy thì xin hãy chiếu cố nhiều hơn."
Tạ Chấp nghe xong một đoạn này, nghe thấy băng ghế bị kéo phát ra tiếng vang nhỏ, rôi đến âm thanh Nghiêm Tứ treo cặp sách, sau đó, lặng ngắt như tờ.
Chỉ được một lúc.
Rất nhanh, điện thoại Tạ Chấp rung lên, cậu ép mình không nhìn, nhưng điện thoại trên mặt bàn, cậu vẫn liếc thấy những tin nhắn hiện lên..
four: 【 Cậu có ý gì? 】
Tạ Chấp không để ý đến hắn, lại có thêm tin nhắn.
four: 【 Có cái gì không nói thẳng được ư? Một hai phải loại thái độ này? 】
four: 【 Bởi vì chuyện của Tiêu Hiểu Tiêu? Tôi có thể giải thích. 】
four: 【 Nói gì đi?? 】
four: 【 Không để ý tới tôi???? 】
Nói xong câu đó, Nghiêm Tứ không gửi tin nào nữa, Tạ Chấp khổ sở đến choáng váng đầu, thở hổn hển, dán đầu vào gạch men sứ lạnh băng (?), một lát sau mới ngồi lại ngay ngắn.
Cả buổi sáng Tạ Chấp đều choáng váng, cậu như là quay về quãng thời gian Nghiêm Tứ còn chưa tới, nhưng...... Tâm tình, lại thật sự không như cũ.
Chuông tan học tiết năm vang lên, Tạ Chấp đang ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, lại bỗng nhiên cảm giác được có một bóng hình cao lớn đi tới.
Tạ Chấp không khỏi cứng đờ người.
Vương Quý Tuyền thu lại truyện, theo bản năng: "Thầy Trương, em không phải, em không có —— ơ? Nghiêm đại lão?"
Vương Quý Tuyền nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ, lại ngó ngó Tạ Chấp bên trong, rất có mắt nhìn: "Cậu tìm lớp trưởng đúng không, đây đây."
Vương Quý Tuyền mới đứng lên, bờ vai của cậu liền nhấn một cái thật mạnh, bị Nghiêm Tứ ấn ngồi lại trên ghế.
Nghiêm Tứ nhướng mày, liếc nhìn Tạ Chấp đang ngồi ở bên trong nghiêng đầu không để ý, cực kì khiêu khích: "Không tìm cậu ta, tôi tìm cậu."
Vương Quý Tuyền: "......"
Vương Quý Tuyền: "...... Tại hạ thấp cổ bé họng, thật sự không biết mình có cái gì đáng giá để tìm, phiền ngài vẫn cứ tìm lớp trưởng đi, cho em một chút bình yên?"
Phiên dịch: Có việc tự giải quyết, tui chỉ muốn đọc truyện tranh thôi????
Nghiêm Tứ cười lạnh, lắc đầu: "Không được, tìm cậu, cùng nhau ăn cơm đi."
Nói đoạn, Nghiêm Tứ mặc kệ Vương Quý Tuyền có cầm truyện tranh đi hay không, trực tiếp kéo cậu ra phòng học.
Tạ Chấp ngơ ngác ngồi ở trên chỗ ngồi, nghe thấy một tiếng vang lớn bên cạnh.
Tạ Chấp hoảng sợ, nhìn đi, chỉ thấy Lý Y Y cầm hộp cơm đứng lên, cau mày nhìn Tạ Chấp: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì đấy?!"
Nói xong, Lý Y Y cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Một lát sau, Tạ Chấp mới quay đầu.
Tôi muốn làm gì? Không biết.
Tạ Chấp lấy di động ra, nhìn mấy tin WeChat của Nghiêm Tứ, cậu không xác định được Nghiêm Tứ đã block cậu hay chưa, cũng không dám gửi tin nhắn thử.
Nếu không chặn, cậu không có cách nào giải thích sự xa cách của mình.
Nếu đã chặn...... Cậu cũng không tự rước lấy nhục.
Tạ Chấp nghĩ nghĩ, nhấn giữ WeChat, trực tiếp xoá app.
Tạ Chấp bò trên bàn, dán sát cái đầu đang mơ hồ của mình vào mặt bàn, không qua bao lâu thì đã ngủ, khi tỉnh dậy đã là giờ học ca chiều.
Sự xa cách này, từ buổi sáng đến buổi chiều, thẳng đến tiết thể dục cuối cùng cũng không được giải quyết.
Giờ thể dục đứng theo đội hình, Tạ Chấp thấp hơn Nghiêm Tứ, bình thường cũng cách hắn vài người, nhưng không biết vì cái gì, hôm nay Nghiêm Tứ thấy cảnh này liền giận sôi máu.
Nghiêm Tứ nhìn bóng dáng cao ngạo của Tạ Chấp, đứng tại chỗ, ánh mắt như sắp kết băng.
Học thể dục phải tiến hành kiểm tra thể lực, một nửa lớp kiểm tra, một nửa kia ở bên cạnh nghỉ ngơi, Tạ Chấp thuộc bộ phận phải kiểm tra, Vương Quý Tuyền không phải.
Những người cần kiểm tra thể lực tập hợp tới điểm bắt đầu của thầy thể dục.
Đám học sinh được nghỉ ngơi đều tản đi, chỉ có Vương Quý Tuyền và Nghiêm Tứ là còn ngồi tại chỗ. Vương Quý Tuyền chủ yếu là lấy điện thoại đọc truyện tranh, vừa lúc đọc xong chỗ cao trào, quay đầu lại thấy Nghiêm Tứ trông mong nhìn Tạ Chấp, đột nhiên sinh ra tâm trạng vui vẻ muốn giúp người.
"Lớp trưởng chạy kiểm tra nè." Vương Quý Tuyền không lời nói tìm lời nói, "Đi qua động viên cậu ấy không?"
Nghiêm Tứ không trả lời, cũng không đi qua, đứng ở mép sân thể dục, an tĩnh nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp không thấy được Nghiêm Tứ đang nhìn mình, cậu chủ yếu là dạ dày không thoải mái, còn chưa bắt đầu chạy đã mệt.
Tạ Chấp không tập trung chuẩn bị trên vạch xuất phát, vừa chạy lên, cả người đều thất tha thất thểu, cậu buổi trưa không ăn cơm, vừa rồi lại bị Nghiêm Tứ k1ch thích, 800m thiếu chút nữa không chạy được hết.
Khi đến đích sắc mặt trắng bệch, che ngực đi vài vòng, vừa mới đỡ đi đã lại bị thầy thể dục gọi đi.
Thầy thể dục "Cái kết quả này của em, thật sự, tôi không có cách giúp được đâu."
Tạ Chấp có chút vật vã, dạ một tiếng.
Thầy thể dục: "Sắp tới luyện tập thêm đi, trước cuối kỳ kiểm tra lại lần nữa, tranh thủ để không kém tiêu chuẩn quá nhiều."
Thật ra...... Ngày thường Tạ Chấp cũng không đến mức 800m cũng chạy không được, hôm nay không biết làm sao lại vậy.
Thầy thể dục: "800m thực sự không khó, tôi biết em học giỏi, nhưng chỉ học giỏi thì có được không?"
Tạ Chấp: "Không ạ."
Thầy thể dục: "Không có thân thể tốt thì học giỏi cũng vô dụng —— Thầy nói thế này thật sự cũng chỉ vì tốt cho em thôi, trở về ngẫm lại kĩ đi, thi lại nếu không qua được thì cũng không thi đại học được đâu."
Tạ Chấp gật đầu, chịu đựng cảm giác chột dạ, nghe xong lời răn của thầy thể dục thì chậm rãi đi đến một bên sân thể dục ngồi xuống.
Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp, vài lần định đi qua, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm mà đi đến bên cạnh Vương Quý Tuyền.
Nghiêm Tứ hung tợn nói: "Vương Quý Tuyền."
Vương Quý Tuyền: "Tha tôi đi, tôi chỉ là một trạch nam thui, không giải quyết được yêu hận tình thù gì đó đâu."
Nghiêm Tứ: "Không giải quyết yêu hận tình thù, đi ăn đi."
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ đi, nhưng cậu không muốn, cũng không có năng lực để đuổi theo.
Tạ Chấp tiêu hao quá mức cái cơ thể một ngày không ăn cơm, trước mắt biến thành màu đen, những người khác chỉ cho rằng tâm tình cậu không tốt nhưng cũng không dám đi tới khuyên.
Tạ Chấp ngồi tới khi trời tối mới chậm rãi đứng lên, đến quầy bán quà vặt mua một cái bánh mì, chuẩn bị trở lại lớp thì ăn.
Đi từ sân thể dục đến quầy bán quà vặt đến lớp học phải đi qua một hồ nhân tạo lớn, đêm nay hồ nhân tạo hỏng mấy cái đèn, Tạ Chấp định đi đường nhỏ để mau chóng trở về học tiết tự học buổi tối, kết quả là đi được một nửa, chân bị hụt, ngã trên mặt đất.
Chân trái Tạ Chấp uốn éo mạnh, cậu té ngã trên bùn đất, mắt cá chân hơi bị trật.
Tạ Chấp mờ mịt che lại cổ chân mình, thật sự là quá đau, làm thế nào cũng không đứng lên nổi.
"Mệt quá." Tạ Chấp cúi đầu thấp xuống.
Nghiêm Tứ một chén mì ăn được hai miếng rồi bỏ mặc Vương Quý Tuyền, trở về phòng học.
Ngồi ở chỗ ngồi mới, Nghiêm Tứ nhìn chỗ của Tạ Chấp như nhìn kẻ thù giết cha, chờ từ 5 giờ hơn đến 6 giờ rưỡi, chuông vào tiết tự học buổi tối vang lên, cũng không thấy Tạ Chấp trở về.
Vào lớp, việc đầu tiên chính là xem kỷ luật của lớp học, Trương Đạt Khai không cần tốn nhiều sức mà thấy chỗ ngồi trống trơn của Tạ Chấp, nhịn không được kinh ngạc cực kì.
"Lớp trưởng không trở về à?" Trương Đạt Khai hỏi.
Lớp trưởng đến trễ tiết tự học buổi tối?! Chuyện này gây sốc như kiểu lên làm tổng thống nước Mỹ.
"Không có ạ." Thẩm Phi Vũ trả lời.
"Ở ký túc xá sao?" Trương Đạt Khai lại hỏi.
"Tối nay chúng em cũng chưa quay về ký túc xá."
Trương Đạt Khai thấy có chút kỳ quái, nhưng ông cũng không tin học sinh tốt như Tạ Chấp lại sẽ vô cớ trốn học, nói tiếp: "Được, vậy ai đến ký túc xá tìm bạn ấy?"
Trương Đạt Khai ý muốn kêu bạn cùng phòng đi, nhưng ngay lúc ông thốt ra câu này, ánh mắt cả lớp nhất trí chuyển hướng, nhìn về Nghiêm Tứ đang im lìm ngồi phía sau.
Thẩm Phi Vũ nhanh nhẹn gỡ xuống chìa khóa của mình, ném cho Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ giơ tay bắt lấy, chìa khoá bén nhọn niết trong lòng bàn tay hơi nhói đau, Nghiêm Tứ mở tay ra, nhìn chìa khóa, cuối cùng vẫn đứng lên.
"Chú Lưu, đoạn này cháu không muốn chú quay."
Cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng học, Nghiêm Tứ trước tiên đánh phủ đầu người đàn ông đang nâng camera định đi theo.
Lưu Nhiếp hơi khó xử, nhíu mày nhìn thiết bị của mình.
Nghiêm Tứ: "Ngay cả nếu chú quay thật, thì sau này đằng nào cháu cũng sẽ liên hệ với đạo diễn Kỷ để cắt cảnh đó đi. Cho nên, đừng phí sức vô ích, coi như là trước khi tan tầm —— cho cháu chút mặt mũi, được không?"
Lưu Nhiếp trà trộn giới giải trí nhiều năm, vẫn là có thể xem hiểu sắc mặt người khác.
Sắc mặt hiện tại của Nghiêm Tứ không khác gì bão tố, Lưu Nhiếp cân nhắc một chút, thu camera lại.
Lưu Nhiếp: "Có yêu cầu hỗ trợ gì thì nhớ liên hệ kịp thời nhé."
Nghiêm Tứ gật đầu: "Cảm ơn ạ."
Tạ Chấp không phải không nghe thấy tiếng chuông vào học, nhưng cậu đứng dậy không nổi, mắt cá chân đau là một mặt, thân thể vẫn luôn không ổn là một mặt khác, nơi cột sống cứ mãi khó chịu không miêu tả nổi.
Lúc ngã xuống cũng không biết bữa tối bị quăng vào xó nào rồi, Tạ Chấp cả ngày không ăn cái, cảm giác mình thật sự đói đến mơ hồ.
Tạ Chấp nhìn chăm chú hồ nhân tạo không ánh sáng, nâng một bàn tay lên, đặt ở túi áo sơ mi trái của mình —— nơi đó có một cái ví da nho nhỏ, cái kẹp rất nhỏ, chỉ đủ treo một bức ảnh.
Ảnh của cậu và Nghiêm Tứ.
Trong tương lai sẽ không bao giờ có bức nào nữa.
Nghĩ đến đây, Tạ Chấp không dằn được nước mắt.
Nghiêm Tứ từ ký túc xá chạy đến phòng điều khiển, tra xong camera thì chạy đến hồ nhân tạo, lúc đến đập vào mắt là hình ảnh như vậy.
Tạ Chấp bả vai run rẩy, không biết là lạnh hay là không thoải mái.
Áp lực một ngày, cơn giận vọt nhanh tới cổ họng Nghiêm Tứ, hắn bước nhanh tới, từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng hỏi: "Cậu muốn làm tôi tức chết đúng không?"
Trong nháy mắt, Tạ Chấp còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Tạ Chấp kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn rõ một hàng nước mắt, quay qua hướng truyền đến âm thanh.
Đứng ở trong bóng đêm, bóng dáng đứng ngược sáng, không phải Nghiêm Tứ thì là ai?
Tạ Chấp khóc đến thở khó khó chịu, sau hai phút nhìn chằm chằm Nghiêm Tứ, hơi thở nghẽn lại, nấc một tiếng rõ to.
Tạ Chấp vội vàng che miệng mình.
Nghiêm Tứ vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng nhìn lớp trưởng ngày thường ngăn nắp quy củ giờ như ăn mày nhỏ mà ngồi ở trong bùn, tim lập tức mềm nhũn.
Nghiêm Tứ đi phía trước đi rồi vài bước, ngồi xổm trước mặt Tạ Chấp, mắng cậu: "Muốn đổi chỗ chính là cậu, không để ý tôi cũng là cậu, cậu còn ủy khuất nữa?"
Tạ Chấp căn bản không có nghe rõ Nghiêm Tứ, cậu chỉ là theo bản năng nhìn ra sau Nghiêm Tứ, hoang mang rối loạn nâng tay áo lên chùi nước mắt.
Tay áo còn chưa chạm mặt, tay Tạ Chấp đã bị Nghiêm Tứ kéo.
Nghiêm Tứ bá đạo không cho cậu chùi: "Cậu chùi nước mắt làm gì? Tôi thấy hết rồi."
Tạ Chấp nhẹ giọng: "Đang quay......"
Nếu mình bị quay lại, đến lúc cắt nối biên tập, lộ ra một số thứ, lúc trước dụng tâm lương khổ không phải là......
Tất cả đều uổng phí sao.
Nghiêm Tứ đương nhiên nghe không thấy tiếng lòng của Tạ Chấp, hắn chỉ cho rằng Tạ Chấp cũng biết chính mình hình tượng không đẹp, thiếu chút nữa không nhịn được cười, miễn cưỡng duy trì nghiêm túc: "Quay ở đâu ra? Đều bị tôi kêu đi mất rồi —— Cậu lại còn rất để ý hình tượng cơ đấy."
Tạ Chấp không trả lời.
Tạ Chấp ngơ ngẩn nhìn Nghiêm Tứ, tròng mắt chuyển động, lại nhìn phía sau hắn, xác nhận hắn không nói dối mới lại chuyển mắt trở về.
Nghiêm Tứ vừa định trêu chọc, liền thấy bên trong hốc mắt Tạ Chấp, từng giọt từng giọt lệ lớn tràn mi mà ra.
Nghiêm Tứ hoảng sợ, còn chưa kịp nói gì, cổ đã bị hai cánh tay vô lực câu lấy, Tạ Chấp ôm lấy cổ hắn, nhịn không được lên khóc lớn.
Tạ Chấp: "Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi......"
Tạ Chấp cũng không biết mình đang xin lỗi cái gì, nhưng những cảm xúc tích tụ mấy ngày qua đều ở trong hai câu thực xin lỗi này.
Tạ Chấp tay không sức lực, lại dùng lực lớn nhất gắt gao ôm lấy Nghiêm Tứ, như thể người này - về sau cậu nhất định sẽ không buông tay như vậy.
Giờ mới nói xin lỗi...... Sớm trước đó đã phải làm gì rồi chứ.
Nghiêm Tứ trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ôm thân thể mềm mại của lớp trưởng, tim hắn lại mềm thêm chút.
Thôi được. Nghiêm Tứ nghĩ. Quậy nháo, cáu kỉnh cũng rất đáng yêu.
Với cả vốn dĩ cũng là mình không đúng, để xảy ra vụ Tiêu Hiểu Tiêu.
Nghĩ vậy, Nghiêm Tứ liền càng không có cách nào tức giận nổi với Tạ Chấp sinh khí, giơ tay vỗ vỗ lưng của lớp trưởng đang khóc đến run rẩy, ngữ khí của hắn hoàn toàn mềm xuống: "Được được, tha thứ cho cậu, không ủy khuất lớp trưởng."
Nghiêm Tứ lại nói: "Đừng ngồi trên mặt đất, lạnh như vậy, đợi lát nữa......"
Nghiêm Tứ đột nhiên im bặt.
Nghiêm Tứ duỗi tay muốn ôm lớp trưởng lên, nhưng ngón tay hắn cọ qua cổ Tạ Chấp, lại lần nữa chạm đầu ngón tay vào giữa cổ cậu.
Nghiêm Tứ nhíu mày, cảm giác mình vừa chạm vào lửa.
Thật nóng.
Cả người Tạ Chấp nóng kinh khủng, như là trứng gà vừa mới trần từ nước sôi.
Cái độ nóng này cũng không phải là tùy tiện khóc khóc, cảm xúc kích động là có thể giải thích.
Nghiêm Tứ trầm giọng hỏi: "Cậu phát sốt à?"
Tạ Chấp mơ mơ hồ hồ, lắc đầu: "Tôi không biết."
Tạ Chấp thật sự không biết, trong khoảng thời gian này thân thể cậu vẫn luôn không được tốt lắm, nhưng buổi sáng là bắt đầu choáng váng đầu, còn tưởng rằng vì cãi nhau với Nghiêm Tứ xong lại không ăn cơm nên mới như vậy.
Lửa giận Nghiêm Tứ vừa mới áp xuống lại bốc lên.
Nghiêm Tứ: "Nóng bỏng tay như vậy mà cậu nói không biết!"
Nói đoạn, Nghiêm Tứ một tay ôm Tạ Chấp đứng lên, ngay sau đó, tay trái tìm tới đầu gối cậu, trực tiếp ôm người lên kiểu công chúa.
Tạ Chấp cảm thấy một trận choáng váng, vội vàng duỗi tay đẩy đẩy Nghiêm Tứ: "Đừng......"
Nghiêm Tứ: "Đừng nhúc nhích."
Tạ Chấp: "...... Không cần như vậy, cõng......"
Trong trường đều là camera của tổ tiết mục, Nghiêm Tứ nếu muốn ôm cậu đi qua thì tất sẽ bị quay lại.
Nghiêm Tứ không để ý tới ý kiến của Tạ Chấp, cười lạnh: "Tôi cõng cậu thì cậu bò (lên lưng tôi) được sao?"
Nghiêm Tứ: "Ở yên đi, đừng cử động."
Nghiêm Tứ ôm Tạ Chấp từ bên hồ đi đến sân thể dục, một chút cảm giác mệt mỏi đều không có.
Tạ Chấp nhẹ như một cục bông, ôm vào trong ngực cũng không nặng gì, mà lại còn rất ấm áp.
Lần trước bế Tạ Chấp hình như cậu cũng không nhẹ như vậy......
Nghiêm Tứ vừa nghĩ, vừa cúi đầu nhìn Tạ Chấp đang nhắm mắt, nhíu mày, nắm lấy áo hắn.
Rất lạ là rõ ràng nóng như bỏng vậy, mà ở dưới ánh đèn đường sắc mặt cậu cũng chỉ tái nhợt, nhìn không thấy chút sắc hồng nào.
Một tháng không gặp, gầy đến nỗi xương gò má cũng lồi ra, dưới mắt là màu xanh lá có điểm thâm.
"Cậu sụt cân ư?" Nghiêm Tứ hỏi.
Nhất định là vậy.
Tạ Chấp tuy rằng không có cân, nhưng nửa tháng nay cậu chưa từng được ngủ ngon, mỗi ngày cơm cũng ăn không vô, áo sơmi cũng rộng ra.
Tạ Chấp không nói cái này cho Nghiêm Tứ, liền ỷ mình khó chịu, không trả lời.
Nghiêm Tứ không truy vấn, bế Tạ Chấp qua toàn bộ khuôn viên trường, đi vào toà nhà nhỏ bên cạnh toà hành chính, ở tầng thứ nhất phòng đầu tiên phía bên phải tìm được phòng y tế.
Nghiêm Tứ ôm Tạ Chấp bước nhanh vào phòng y tế nói: "Cô y tá ơi, phiền cô xem cho cậu ấy."
Nghiêm Tứ đi đến hơi thở hổn hển, ngữ khí sốt ruột, nữ y tá đeo mắt kính thấy hắn ôm một người tiến vào, sợ tới mức vội vàng đi qua.
"Em là bạn minh tinh kia?" Y tá vội vàng chạy tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Chấp, truy vấn, "Bạn ấy làm sao? Té ngã? Bị thương nơi nào?"
"Không phải, cậu ấy phát sốt." Nghiêm Tứ liếc thấy một cái ghế, trước tiên thả Tạ Chấp xuống, để cậu ngồi dựa vào chân mình.
"Phát sốt? Nhìn mặt thế này cũng không giống lắm......"
Biết không phải ngã, y tá nhẹ nhàng thở phào, quay đầu tìm nhiệt kế.
Đúng nhiệt kế điện tử rồi, cô nhìn nhiệt độ, nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cây nhiệt kế thủy ngân, tiêu độc, cho Tạ Chấp kẹp.
Tạ Chấp dựa vào Nghiêm Tứ, hơi chút ngồi không nổi, toàn dựa vào Nghiêm Tứ đỡ.
Nghiêm Tứ có chút sốt ruột: "Nhanh chút được không ạ?"
Y tá liếc nhìn vị đại minh tinh này, chỉ cảm thấy người rất đẹp trai, nhưng mà khuyết thiếu thường thức.
Y tá: "Cái này không nhanh lên được, phải năm phút."
Nghiêm Tứ chờ đến sốt ruột, lại không có cách nào, chỉ có thể sờ trán Tạ Chấp, trừ nóng thì cũng chẳng sờ thấy cái gì.
Năm phút mà như một thế kỷ trôi qua, cô y tá mới bảo Tạ Chấp lấy nhiệt kế ra xem.
Ngược sáng nên vừa thấy, nhiệt độ hiển thị "39.2°C" không khác tí nào nhiệt độ trên nhiệt kế điện tử.
"Cao vậy sao......" Cô mang nhiệt kế đi tiêu độc, để sang một bên, "Cao như vậy thì hẳn là đi bệnh viện chính quy xét nghiệm máu......"
"Để em gọi xe vào." Nghiêm Tứ nhanh chóng nói.
"Đừng nóng vội, tôi ngẫm lại thì giờ đưa bạn ấy đi bệnh viện thì cũng rất vất vả......"
Vừa nói, cô vừa lục lại ghi chép khám mấy ngày qua của mình, phát hiện vài trường hợp học sinh phát sốt.
Nghiêm Tứ cau mày nhìn cô lật sách, lại nhìn Tạ Chấp, kiên nhẫn cả đời đều thiếu chút nữa hao hết.
Y tá lật xong ghi chép, cuối cùng vẫn quyết định không làm khổ Tạ Chấp.
"Thôi, trước tiên vẫn cứ thử xem có hạ sốt được hay không." Cô nói, "Không hạ sốt được thì suốt đêm đưa vào bệnh viện."
Nghiêm Tứ: "Dạ."
Y tá: "Ở đây tôi có kim hạ sốt và bình truyền dịch, hiệu quả của truyền dịch chỉ nhanh hơn kim hạ sốt được hai mấy phút, em muốn loại nào?"
Nghiêm Tứ: "Kim hạ sốt."
Tạ Chấp: "Truyền dịch."
Nghiêm Tứ không cho: "Không được, truyền một tí một liên tiếp không tốt cho thân thể chút nào."
Tạ Chấp: "...... Thì truyền bây giờ."
Nghiêm Tứ: "......"
Tạ Chấp có suy nghĩ của riêng mình, dùng kim hạ sốt một chút cũng không đẹp, phải c0i quần lộ ra nửa cái mông.
Bất luận là vai chính gì trong phim truyền hình thì đều sẽ không diễn c0i quần lộ mông để tiêm......
Nhưng truyền dịch thì không giống vậy, nằm ở trên giường, chất lỏng trong suốt truyền vào thân thể, cực có mỹ cảm.
Cũng thật là làm khó Tạ Chấp phát sốt nóng chết, mà vẫn còn nhớ duy trì hình tượng trước mặt idol.
Nghiêm Tứ: "Cậu không cần phải lúc nào cũng cãi tôi —— cô ơi, tiêm cho cậu ấy đi ạ."
Y tá cũng đã đứng lên lấy bình truyền, lấy ra một lọ thuốc hạ sốt, không nhìn Nghiêm Tứ, chỉ nói: "Cái này tôi không thể nghe em, tôi muốn tôn trọng quyết định của chính bạn ấy."
Nghiêm Tứ: "......"
Y tá: "Nếu em nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì đỡ bạn sang giường bên kia nằm đi."
Lúc này Nghiêm Tứ mới phát hiện ở sau rèm có một giường bệnh.
Nghiêm Tứ đỡ Tạ Chấp qua, cởi áo khoác của Tạ Chấp ra, đặt ở cuối giường, rồi mới bọc cả người cậu bên trong chăn.
Tạ Chấp bị Nghiêm Tứ bọc thành một cái tằm cưng, chỉ lộ ra đầu, lệch qua trên gối đầu.
"Quào, minh tinh còn rất biết chăm sóc người khác." Y tá chuẩn bị bình truyền xong, đẩy xe lại, "Đưa tay ra."
Tạ Chấp ngoan ngoãn đưa tay ra.
Cao su đâm cổ tay, y tá vỗ mu bàn tay cậu, lại bất đắc dĩ cởi dây cao su ra.
Nghiêm Tứ: "Làm sao vậy ạ?"
Cả ngày hôm nay hắn đã bị Tạ Chấp lăn lộn, làm cho lúc sợ lúc rống, tay đặt ở trong túi quần giữ di động, chỉ cần y tá nói một câu không ổn, hắn sẽ lập tức liên hệ xe, mang Tạ Chấp đi bệnh viện.
"Mạch máu mỏng quá, ngày thường không rèn luyện sao?" Y tá lắc đầu, "Lật tay, đâm cổ tay đi."
Ngón tay Nghiêm Tứ rời màn hình điện thoại, nhắm mắt lại.
Tạ Chấp ngoan ngoãn lật cổ tay, cổ tay của cậu gầy kinh khủng, thế nhưng mạch máu cũng vì vậy mà rõ ràng, y tá thấm cồn i-ốt, đâm kim, buông lỏng dây cao su.
"Quan sát phản ứng bất thường nhé." Cô nói Nghiêm Tứ nói.
Nghiêm Tứ: "Dạ."
Nói xong câu đó, cô y tá tri kỷ mà kéo rèm lại cho bọn họ.
Nghiêm Tứ ngồi xuống mép giường Tạ Chấp, nhìn Tạ Chấp ở bên trong chăn.
Khuôn mặt Tạ Chấp bên trong chăn nom trắng lại nhỏ, đôi mắt cậu có hơi không mở nồi, mơ màng sắp ngủ, mềm như bông nhìn Nghiêm Tứ.
Thứ duy nhất phiếm hồng của cậu chính là khóe mắt, gục xuống, ngoan ngoãn.
Nghiêm Tứ bị cậu nhìn trong chốc lát, lời nói vốn chuẩn bị tốt lại nuốt trở về.
Duỗi tay kéo góc chăn Tạ Chấp, Nghiêm Tứ làm bộ hung thần ác sát: "Nhìn tôi làm gì?"
"Đẹp......" Tạ Chấp nhu thuận mà nói.
"Giờ mới nói được một câu hay." Nghiêm Tứ hừ, biểu tình lại sáng hơn một ít, "Giận dỗi vì một người phụ nữ, đáng sao?"
Nghiêm Tứ: "Keo kiệt."
Sau lưng đã xảy ra cái gì Nghiêm Tứ cũng không biết, nhưng trừ Tiêu Hiểu Tiêu ra hắn cũng không có gì để chọc Tạ Chấp tức giận được.
Lý do này tương đương ái muội.
Nhưng lúc này, Nghiêm Tứ chỉ lo hưng sư vấn tội, Tạ Chấp chỉ lo về tiền đồ của Nghiêm Tứ, đều không có nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng nhất sau cùng ——
Giận dỗi vì một người phụ nữ? Vì cái gì? Dưới thân phận gì thì sẽ có vấn đề như vậy?
Tạ Chấp nhắm mắt lại, lúc mở ra, ủy khuất như một chú cún nhỏ vừa bị ném xuống, đôi mắt ướt dầm dề: "Tôi không có......"
"Còn nói không có." Nghiêm Tứ nói, "Đứa nhỏ hư, không người lớn một tí nào."
Tạ Chấp cùng Nghiêm Tứ nói không thông, lý do chân chính lại không thể nói, chỉ có thể giả vờ đáng thương.
Tạ Chấp: "Tôi hơi váng đầu......"
Tạ Chấp nửa thật nửa giả, nhưng Nghiêm Tứ lại khẩn trương ngay, hắn vội vàng đứng lên, kéo rèm ra.
Nghiêm Tứ: "Cô ơi, đầu cậu ấy choáng váng, là phản ứng bất thường ư?"
Y tá: "Vừa mới truyền được hai phút...... Phản ứng bất thường gì mà nhanh vậy, thuốc chuột sao?"
Nghiêm Tứ: "Nhưng mà......"
"Phát sốt thì sẽ váng đầu, quá bình thường có được không?"
Y tá ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn tẫn trách mà đi qua kiểm tra Tạ Chấp.
Cô điều chỉnh từng tí tốc độ, lại nghĩ đến gì đó, hỏi: "Hôm nay phát sốt nhất định là khó chịu nhỉ?"
Tạ Chấp: "Vâng......"
Y tá hướng dẫn từng bước: "Vậy em đã ăn gì chưa?"
Tạ Chấp: "Hình như chưa ăn......"
Hình như chưa ăn, tổng cộng bốn chữ, Tạ Chấp nói một chữ, lửa trong lòng Nghiêm Tứ trong liền cháy lớn hơn một chút.
Nghiêm Tứ: "Cậu vậy mà cơm cũng không ăn!"
Tạ Chấp không nói lời nào, ủy ủy khuất khuất nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ áp xuống cơn nóng nảy của mình, đứng trong chốc lát, xoay người đi.
Tạ Chấp ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng hắn.
Nghiêm Tứ...... Lại giận rồi?
Giây tiếp theo, Nghiêm Tứ lại vọt trở về, cầm điện thoại mình, Nghiêm Tứ hùng hổ.
Nghiêm Tứ: "Cậu xoá tôi?!"
Tạ Chấp: "Cái gì?"
Nghiêm Tứ: "WeChat —— cậu xoá tôi?! Tôi gọi điện cho cậu cũng không được."
Tạ Chấp: "Tôi xoá WeChat rồi......"
Nghiêm Tứ: "......"
Tạ Chấp: "Điện thoại bây giờ...... Cũng không mang."
Nghiêm Tứ lại nhắm mạnh mắt, ngay sau đó, hắn từ một túi khác lấy ra một cái điện thoại, ném cho Tạ Chấp.
"Nghe điện thoại." Nghiêm Tứ ấn xuống nút đồng ý nghe, "Nếu là kết thúc cuộc gọi tôi liền không trở lại."
Tạ Chấp cầm điện thoại Nghiêm Tứ, mơ màng nằm ở trên giường, nghe động tĩnh không rõ ràng truyền ra.
Vừa rồi Nghiêm Tứ đi ra ngoài, về khu dạy học, xin Trương Đạt Khai cho nghỉ, sau đó thì là tiếng đi đường, mở cửa và tích tích tác tác, không biết hắn đang làm những gì.
Trong quá trình này, Tạ Chấp ngẫu nhiên thoáng nhìn danh sách WeChat, thiếu chút nữa sợ tới mức ném điện thoại vào bình truyền.
Điện thoại Nghiêm Tứ để lại cho cậu là...... Là là là là điện thoại dùng cho công việc.
Bên trong danh sách đều là minh tinh đại gia blabla, cảm giác như screenshot vòng bạn bè cũng có thể đưa báo lá cải.
Tạ Chấp không dám xem nhiều, vội vàng quay lại giao diện call video với Nghiêm Tứ, nhận ra đã qua hơn 60 phút, màn hình sáng lên một chút, ngay sau đó, Nghiêm Tứ bưng một cái niêu đi vào phòng y tế.
Đặt niêu trên băng ghế, Nghiêm Tứ múc một chén, ngồi vào bên cạnh Tạ Chấp bên cạnh: "Ăn cơm."
Tạ Chấp: "Cậu đi ra ngoài mua cháo? Cửa hàng nhà ai?"
Nghiêm Tứ: "...... Tôi nấu."
Tạ Chấp: "Cậu nấu?"
Nghiêm Tứ từ xa mang cái niêu tới đây, vốn là định đêm nay bộc lộ tài năng cho Tạ Chấp xem, ai biết người này cho hắn một cái kinh hỉ lớn như vậy.
Nghiêm Tứ thổi thổi cháo, đưa tới bên khoé môi Tạ Chấp: "Nếm thử xem."
Tạ Chấp ăn một ngụm, lại hỏi: "Cậu nấu ở đâu?"
Đây là trọng điểm sao??
Nghiêm Tứ: "Ký túc xá."
Tạ Chấp "Ồ" một tiếng, mặt lộ vẻ lo lắng: "Nhưng...... Ở ký túc xá dùng đồ điện công suất lớn là trái với quy tắc......"
Trong đầu Nghiêm Tứ có dây thần kinh đứt cái rụp, tối nay hắn thật sự không nên nói chuyện với Tạ Chấp!
Cậu nói chuyện thật sự có thể khiến người khác tức chết.
Nghiêm Tứ hung hăng thổi một ngụm cháo, không phân trần mà đút vào miệng Tạ Chấp, một muỗng lại một muỗng, lấp kín Tạ Chấp miệng, không cho cậu nói tiếp.
"Đừng...... Đừng đút." Tạ Chấp nói.
"Tôi cứ đút đấy." Nghiêm Tứ, "Ai bảo cậu cứ nói lời vô nghĩa."
"Tôi không nhiều lời nữa......" Tạ Chấp xin tha, "Từ từ ăn, được chưa?"
Nghiêm Tứ: "Không được, tôi quyết định."
"Nhưng mà......" Tạ Chấp nói, "Cháo cậu làm...... Rất ngon, tôi muốn từ từ ăn."
Lòng Nghiêm Tứ lại mềm một chút: "Rất ngon?"
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, ánh mắt ướt át: "Ừ, thật sự ăn rất ngon."
Tay múc cháo của Nghiêm Tứ chậm lại, cười cười, thỏa hiệp: "Được, vậy chúng ta đây từ từ ăn."
- -
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Idol Và Tui Nổi Nhất Trên Mạng
Chương 30
Chương 30