TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Chương 133: Vượt trong một ngày

Chặn cửa chỉ mất chừng 10 giây, nhưng quay đầu vẫn thấy hai đại lão ôm nhau nằm trên đất.

1

Miễn bàn cảnh này xấu hổ cỡ nào, một đám không tự chủ được cứ thế nhìn họ chằm chằm, mặt thì đực ra, trong lòng lại dậy sóng to gió lớn. Nghi vấn trong đầu Hồng Quả Quả như thiên quân vạn mã lao vùn vụt, tuy là y tối ngày bay nhảy trên diễn đàn, đọc sướng mắt đủ thứ, đu CP chỉ được coi là sở thích nghiệp dư, nhưng giờ này phút này, y cũng không biết rốt cuộc đại ca nhà mình có phải là trai thẳng không.

1

Túc Mạc giơ tay kéo Úc Trăn dậy, nhàn nhạt nhìn đám người sau lưng: "Sao?"

Cả đám im thin thít, chỉ có Hỏa Thụ Ngân Hoa tò mò hỏi: "Sao hai người ôm nhau vậy?"

"Dùng kĩ năng nên va vào nhau." Túc Mạc giải thích đơn giản: "Sau đó ngã."

Apple không tin: "Thật sao?"

Ngã thì phải đứng lên ngay chứ! Ai ôm lâu như vậy?

Thanh Phong cảm thấy phức tạp: "Dáng vẻ bình tĩnh của hai người làm bọn này có vẻ chuyện bé xé ra to."

Hồng Quả Quả: "Ánh mắt cơ trí của tôi bắt đầu mờ rồi."

Mướp Đắng: "Khụ khụ."

Lúc này, cánh cửa bị chặn lại vang lên mấy tiếng rầm rầm, boss tầng 9 dường như đang cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình.

Người ngồi trên rương, người giữ cửa, người ngồi dưới đất... Các đồng đội kịp phản ứng, tạm thời ngừng hóng hớt, một lần nữa tập trung vào phó bản.

Một số người ở lại đề phòng boss phá cửa, nhóm khác thì tập trung nhìn bích họa.

Túc Mạc đi tới vị trí trung tâm, nhanh chóng phán đoán hoàn cảnh, tình huống đúng như Hồng Quả Quả nói.

Ngoài bích họa thì chỉ có mấy cái rương lớn nhỏ phân bố khắp nơi, từ cái lỗ ở chính giữa nhìn xuống là cái cầu thang bọn họ dùng để đi lên. Nó cắt ở tầng 9, lộ rõ cái giếng bên trong.

Lúc này bích họa trong tháp sáng rõ, hình dạng của Tháp Sâm La cũng hiện lên trước mắt mọi người.

Từ tầng 10 hướng xuống, tháp Sâm La sáng trưng hoàn toàn trái ngược với cảnh âm u trước đó.

Túc Mạc nhìn lướt qua, sau đó chuyển sang tập trung vào bích họa. Cậu nhìn theo hướng chỉ của Hồng Quả Quả, xem hết cả bốn bức tranh, lập tức hiểu được chúng muốn miêu tả cái gì.

Bắt đầu từ bức thứ nhất, chính là đám quái vật giống người mà không phải người kia.

Người không thành người, thùng khói mê hoặc, quái thú hoành hành, hồng thủy phun trào, cây cối điên cuồng... Kẻ ám sát máu lạnh và người cầm quyền có vô số vàng bạc châu báu.

Tháp Sâm La, từ cao đến thấp, chính là một xã hội dạng tháp. Người cầm quyền sừng sững trên cao, bên dưới đều là thiên tai nhân họa.

Bích họa ở tầng 10 kết nối tất cả, vẽ ra câu chuyện ở đây.

Mỗi lần họ "ngăn cản", sẽ nghênh đón áp bức nặng nề hơn từ tầng trên.

"Mấy bức tranh này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa thật đấy."

"Tôi nhớ trong văn hóa của Hoa Hạ thì hình như tháp mang ý đàn áp thì phải."

"Tầng trên đè tầng dưới, tầng này giải quyết tầng kia, trị ngọn không trị gốc."

Cả đám im lặng, cánh cửa vẫn truyền tới tiếng rầm rầm.

"Bọn mình lên tầng 10 hết rồi mà?" Thanh Phong nhìn sang thanh nhiệm vụ, nhiệm vụ ban đầu vẫn chưa hoàn thành: "Chuyện gì vậy? Là vì bích họa chưa sáng à?"

Bọn họ xem hết bích họa, cũng hiểu ý của nó, nhưng bích họa tầng 10 lại không có dấu hiệu sáng lên.

Tình huống này hoàn toàn khác với những gì họ trải qua trước đó.

Ánh mắt Túc Mạc trở nên nặng nề, cuối cùng nhìn mấy cái rương xung quanh: "Quả, cậu nói bên trong những cái rương này đều là vàng bạc đá quý?"

Hồng Quả Quả thuận tay nhấc một cái nắp cho Túc Mạc xem: "Vâng, mấy cái này có vấn đề gì à?"

Túc Mạc nhìn thẳng về phía bích họa cuối cùng, người cầm quyền sở hữu vô số vàng bạc. Cậu nhanh chóng đi tới cái lỗ ở chính giữa, nhìn cái giếng sâu không đáy kia, đẩy luôn cái rương ở gần nhất xuống. Túc Mạc nghiêm túc bảo: "Đẩy tất cả các rương xuống."

Đẩy xuống???

Mọi người sửng sốt, Mướp Đắng có phản ứng đầu tiên: "Trong tranh là người cầm quyền có châu báu... Ý là phải lấy châu báu của bọn nó?"

"Ban đầu boss chưa từng nói gì, nhưng khi Chỉ Qua lấy cái túi, nó lại la lên là mất đồ rồi." Túc Mạc lại đẩy một cái rương tới, nhanh chóng nói: "Kết hợp với nội dung bích họa, chứng tỏ thứ quan trọng nhất với bọn nó chính là đống kho báu này, mấu chốt của tầng 10 nằm ở đây."

Chỉ huy đã nói vậy, bọn họ cũng không đứng nhìn, gia nhập hàng ngũ đẩy rương.

Đẩy được một lúc, trong bốn bích họa, đột nhiên có một bức sáng lên.

"Vãi, là đẩy rương thật kìa."

"Đỉnh thật, mau đẩy tiếp đi."

Số rương đẩy xuống càng nhiều, bích họa ở tầng 10 cũng lần lượt sáng lên.

Cuối cùng chỉ còn 3 cái rương đang chặn trước cửa cầu thang. Túc Mạc triệu Gấu ra, nó đứng trong không gian tầng 10 khá nhỏ có vẻ chen chúc. Túc Mạc nghiêm túc nói: "Chuyển rương đi, để Gấu chặn cửa."

Thanh Phong ở gần nhất, cùng với Dưa Hấu và Chỉ Qua lần lượt kéo mấy cái rương chặn ở cửa đi.

Khoảnh khắc cửa bị boss đá ra, Gấu lập tức đứng vào chỗ chặn lại. Cả ba không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng kéo đến chỗ cái lỗ, đẩy rương xuống. Giữa không trung, vàng bạc châu báu văng tung tóe, sáng lấp lánh dưới ánh nến.

"Đù, mọi người nhìn boss kìa!"

Túc Mạc lùi lại mấy bước, nhìn thấy hai con boss tầng 9 lần lượt chạy xuống đứng ở mép hành lang, như thể đuổi theo đống châu báu kia, chúng nhảy ra khỏi tầng 9.

Cậu sửng sốt, nghĩ đến một câu nói được viết trong sách Hoa Hạ cổ.

"Người chết vì tiền."

Lúc này, bích họa của tầng 10 đã sáng hết.

[<Tháp Sâm La - Tầng 10> Cảm ơn ngài, người cứu thế sáng suốt.]

[Chúc mừng tất cả người chơi đã tới tầng 10 của Tháp Sâm La, hoàn thành kỳ văn khiêu chiến <Tháp Sâm La>]

[Thông báo toàn server] [Biển Quảng Cáo Cho Thuê] trải qua bao gian nguy đã ngăn cản thảm họa cao nhất của Tháp Sâm La, hoàn thành kỳ văn khiêu chiến <Tháp Sâm La> với độ khó ★★★★★, trở thành đội đầu tiên vượt qua [Giai đoạn thứ nhất của Hội Luận Đạo Thiên Hạ], lập nên kỷ lục hoàn thành kỳ văn nhanh nhất của Hội Luận Đạo Thiên Hạ, nhận được phần thưởng vượt ải [Bí bảo Hội Luận Đạo]x2.

1

Thông báo hiện ra, kênh thế giới tức khắc vỡ òa.

Mới là ngày đầu tiên, kỳ văn vừa mở hồi sáng, thế mà tới tối đã có đội vượt qua. Tuy là Hội Luận Đạo Thiên Hạ vì muốn tiết kiệm thời gian mà giảm số lượng các ải của kỳ văn, nhưng suy cho cùng đây vẫn là kỳ văn cấp 5 sao, độ khó không hề giảm bớt!

[Mạnh thật, không đến một ngày đã vượt được kỳ văn 5 sao, thành tựu này là hàng thật chứ?]

[Đoàn bọn tôi thất bại hai lần...]

[Thành tích này nhìn là biết đoàn của đại lão, cũng không biết là đại lão nào.]

[Chỉ có tôi để ý tên đoàn à? Biển Quảng Cáo Cho Thuê??? Cho thuê thật hả??]

[Tên cười vãi, đại lão nào lại đặt tên như vậy.]

[Danh sách đăng kí khóa rồi nên không biết là đoàn của ai.]

Người ở trong phó bản lại không để ý tới thảo luận trên kênh thế giới, sau khi nhận được phần thưởng, cảnh tượng trước mắt họ lóe lên, cả đoàn đã từ Tháp Sâm La trở lại đỉnh núi Luận Đạo.

Bia đá Tháp Sâm La hiển thị con chữ [đã hoàn thành], hai kỳ văn còn lại đều chưa được mở. Mọi người đánh xong thì tập trung vào việc mở rương. Phần thưởng của kỳ văn 5 sao đương nhiên sẽ là rương 5 sao, nhưng vì Hội Luận Đạo lần này có xác suất gặp kỳ văn cấp cao gia tăng nên xác suất thưởng của nó cũng được điều chỉnh lại.

Cả cách chơi lẫn xác suất mở rương kỳ văn của Hội Luận Đạo đều bị điều chỉnh, trong đó xác suất ra vật liệu là cao nhất, sau đó là đạo cụ, trang bị. Mấy thứ như thú cưng, kĩ năng đều được chỉnh tỉ lệ xuống rất thấp. Đoàn 10 người bắt đầu mở rương, hầu hết mở ra vật liệu, có cái giao dịch được có cái cấm giao dịch, một số ít mở ra trang bị, thời trang các thứ.

Mục đích Túc Mạc tham gia kỳ văn là để kiếm thêm vật liệu đặc thù, lần trước mở ra Nguyệt Mị, cậu có cảm giác mấy thứ này sẽ có tác dụng đặc biệt. Quả nhiên, lần này mở hai cái rương, một cái là vật liệu cao cấp giá siêu đắt trên thị trường, cái còn lại là một vật liệu tinh luyện cấm giao dịch.

[Nanh Kinh Lang: Răng nanh của yêu thú cao cấp Kinh Lang trong truyền thuyết, vật rèn đúc cực kì hiếm thấy.]

Tính cả cái này, trong tay cậu đã có hai vật liệu đặc thù.

"Anh mở ra gì thế?" Túc Mạc nhìn về phía Úc Trăn bên cạnh.

"Vũ khí kỳ văn." Úc Trăn nghe vậy vươn tay thả ra một món vũ khí, Bút Phán Quan với đường vân màu đỏ xuất hiện trước mặt Túc Mạc.

Túc Mạc thấy thế hết sức tò mò: "Thuộc loại gì vậy?"

"Công kích cơ bản cao, dạng công kích." Vũ khí Úc Trăn đang dùng có thuộc tính toàn diện, mà anh vốn không phải trận pháp sư trường phái cân đối, nên một vài thuộc tính gần như là vô dụng. Lần này ra vũ khí kỳ văn mới, chỉ cần nâng lên max cấp, khả năng công kích của anh chắc chắn sẽ tăng thêm một cấp độ.

Mà hai vũ khí, lên max cấp xong cũng có thể chế tạo vũ khí hai kỹ năng.

Vừa nghe được Úc Trăn mở ra vũ khí, mọi người nhao nhao tới xem.

Sắp tới 11 giờ, cả nhóm hẹn giờ khiêu chiến lần tới. Do Hội Luận Đạo Thiên Hạ là hoạt động cỡ lớn, đề xướng giảm gánh nặng, cho người chơi đủ thời gian để tham gia, nên các cách chơi quy mô khác như Trận Doanh Chiến đều được điều chỉnh, buff trận doanh tạm đóng cửa hai tuần. Bang Trái Cây cũng không bỏ quá nhiều nhân lực cho Trận Doanh Chiến, thế là tất cả hẹn sáng mai đánh tiếp.

Momo: "Vậy tôi off trước, mọi người ngủ ngon."

Đám Hồng Quả Quả đã biết đại ca luôn ngủ sớm, nói ngủ ngon xong lại nghe được một giọng khác.

Hành Chỉ Vô Câu: "Tôi cũng off, mọi người chơi đi."

Tốc độ offline của hai đại ca quá nhanh, trước sau không tới 20 giây, phụt phụt thành khói biến mất.

Đám Hồng Quả Quả thấy vậy nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một điều.

Apple: "Cùng off cùng online, check."

Thanh Phong mở miệng: "Rốt cuộc hai người đó là sao vậy??? Không hiểu lắm, nhưng thật sự rất khó để không hiểu lầm."

1

Hồng Quả Quả: "Trước kia tôi cho là Song Đại Ca bền vững tình anh em, giờ tôi cũng không chắc nữa, để tôi nghĩ thêm."

Chỉ Qua đề nghị: "Đọc ít tiểu thuyết lại."

Dưa Hami thấy đám này khoa trương như vậy, nghĩ đến những gì mình quan sát được lúc mới gia nhập đoàn, bổ sung ý kiến: "Trước kia tôi không rõ, nhưng từ góc độ của tôi thì họ quá thản nhiên, như vậy thường là không có gì đâu."

1

Hắn lại bổ sung: "Tin tôi đi, lý thuyết của tôi về vụ này vững lắm."

-

Túc Mạc thoát game, thấy người bên cạnh vẫn nhắm mắt thì cầm chăn của mình lên, định đắp cho Úc Trăn, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt đang mở của anh.

Úc Trăn vừa ngắt kết nối đã thấy bóng người nghiêng tới, chiếc chăn ấm áp có nhiệt độ cơ thể của ai đó đã phủ một phần lên người mình. Dường như nam sinh không ngờ anh lại offline, động tác cầm chăn cứng đờ trong một giây.

"Anh offline rồi à?" Túc Mạc thả tay, chăn rơi xuống người Úc Trăn: "Em tưởng anh sẽ chơi thêm một lúc."

1

Úc Trăn cười, giang hai tay ôm eo nam sinh.

Lòng bàn tay cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được cơ thể gầy gò ấy. Anh ôm thiếu niên, hơi tựa đầu vào vai cậu, ngửi mùi hương của riêng cậu. Úc Trăn khẽ hỏi: "Túc Mạc, em có khó chịu khi anh ôm em như vậy không?"

Khác với trong trò chơi, cái ôm ngoài hiện thực mang theo sự mập mờ khác lạ.

Túc Mạc có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt mát lạnh trên người Úc Trăn. Cậu được Úc Trăn ôm, lại giống như mình đang ôm Úc Trăn, cảm giác ôm một người trở nên sâu sắc không gì sánh được, làm trái tim trở nên dồn dập một cách khó hiểu.

Không bất ngờ, cũng không mâu thuẫn.

"Em không khó chịu." Túc Mạc không nhúc nhích, chỉ nói: "Anh có thể ôm lâu hơn một chút."

1

Úc Trăn nghe vậy thấp giọng cười, cái tay đặt bên hông cậu nhẹ nhàng dời đi, đỡ lấy gáy nam sinh.

1

Sợi tóc trong tay vừa mềm vừa mỏng, Úc Trăn ôm người chặt hơn, tay lại vuốt ve mái tóc kia, cuối cùng thả Túc Mạc ra.

1

"Đến giờ ngủ rồi." Úc Trăn nói: "Anh về trước, mai lại qua."

Túc Mạc ngồi ở ghế sô pha, thấy anh lại đắp chăn lên người mình thì nói: "Em uống thuốc xong rồi ngủ, anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Úc Trăn không ngủ lại nhà Túc Mạc, chúc cậu ngủ ngon xong ra về.

Vừa ra cửa, anh cúi đầu kiểm tra tin nhắn quang não chất đống từ chiều. Tin nhắn bị anh chặn lúc chơi game hiện lên tới tấp, công việc, trò chơi, cá nhân, mấy chục tin.

Đầu ngón tay Úc Trăn cử động, đảo qua từng tin, đi được mấy bước lại chú ý thấy Trương Khải ở đối diện.

Trương Khải vừa uống rượu với bạn xong, bước lên cầu thang thông minh thì bắt gặp Úc Trăn vừa ra khỏi nhà họ Túc.

Hắn ngập ngừng nhìn Úc Trăn, hỏi anh: "Ông...? Mới ra?"

"Ừ." Úc Trăn cất quang não: "Uống rượu à?"

Trương Khải gật đầu: "Hẹn tên béo uống rượu."

Úc Trăn nói: "Tỉnh rượu xong đi ngủ đi, tôi về đây."

"Ừ ừ." Trương Khải nói xong nhìn Úc Trăn tiến vào cầu thang.

Đầu óc rượu vào thoáng tỉnh táo hơn chút, từ từ, Úc Trăn bảo là buổi tối có việc cơ mà???

Trương Khải nghi hoặc nhìn cửa nhà Túc Mạc.

Cái này? Có việc? Việc gì mà ở muộn như vậy???

Trong nhà, Túc Mạc ngồi trên ghế sô pha nhìn Úc Trăn ra cửa, giơ tay sờ lên gáy, dường như xúc cảm vừa rồi vẫn còn đó.

Cậu im lặng một lúc, ngẩng lên lại thấy Nhạc Nhạc đang đứng bên cạnh.

Túc Mạc: "?"

Nhạc Nhạc ngồi chồm hổm ở trước mặt cậu, giương tay ra: "Túc Mạc, ôm."

1

Túc Mạc không hiểu Nhạc Nhạc muốn làm gì, nhưng vẫn thỏa mãn sự tò mò của người máy, chủ động ôm nó một cái.

"Rót giúp tớ cốc nước ấm đi, tớ đi rửa mặt." Túc Mạc ôm một lúc nhanh chóng buông ra, đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Nhạc Nhạc nghi hoặc nhìn cậu, thấy bóng lưng chủ nhân biến mất khỏi tầm mắt, ngập ngừng nhìn tay mình.

Trên sách nói nam sinh tiến vào giai đoạn trưởng thành sẽ cảm thấy cô độc, cần người nhà kịp thời quan tâm... Nhưng mà, tại sao nó ôm lại khác với lúc ngài Úc Trăn ôm nhỉ, là quan tâm của nó không đúng chỗ à?

Nó vừa nghĩ vừa đi rót nước, tiện thể tải tư liệu học tập mới về ---

<Nghệ thuật ôm>.

3

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng Quả Quả: Tôi không còn cơ trí nữa rồi.

Dưa Hami: Tin tôi đi, tôi là Đại Sư Lý Sự.

Một bên khác

Nhạc Nhạc khiêm tốn thỉnh giáo: Ngài Úc Trăn, ôm có kĩ thuật gì không?

Anh Trăn:?

______________________________

Ốm rồi...

Đọc truyện chữ Full