- Hửm?
Mã Khôn nhíu mày, trên mặt lóe lên khó chịu, ông ta giả bị đụng xe ở đây, vậy mà có người dám xen vào việc của người khác, đúng là không biết sống chết.
Những người xem náo nhiệt xung quanh nhìn nơi phát ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm, lông mày lập tức nhăn lại, không khỏi có chút thất vọng.
Đứa bé 16, 17 tuổi, nếu là đại thiếu Tần gia, đại thiếu Sở gia, đại thiếu Đường gia ở thành phố Đông Hải còn được.
Ba đại thiếu này quang lâm, Mã Hồng phải nể mặt mũi, tiểu tử này có thể làm gì?
- Tiểu tử, đừng chõ mõm loạn như vậy, bọn họ không dễ chọc đâu.
Một người đàn ông trung niên tốt bụng khuyên.
Lúc trước có người chõ mõm vào, kết quả bị người kia đánh một trận không nói, chỉ cần xe người đó lái đi là bị đâm ăn vạ, sau khi đâm 17 lần liên tiếp, người kia không thể không đưa một số tiền lớn cho Mã Hồng giải quyết chuyện này, nếu không không biết sẽ thành ra thế nào.
- Không sao.
Mạc Phàm cười nhạt, mang theo A Hào đi đến chỗ đám Mã Khôn.
Người tốt bụng lắc đầu, ông ta khuyên rồi, Mạc Phàm có nghe hay không ông ta cũng không có biện pháp.
Có một số việc không phải dựa vào lời nhiệt huyết là có thể thay đổi.
Mã Khôn thấy hai người đi tới, móc móc ráy tai, biểu cảm khinh thường.
Ông ta còn tưởng là ai cơ, hóa ra là đứa bé, ha ha.
- Tiểu tử, mày vừa nói cái gì, tao không nghe thấy, mày lặp lại lần nữa cho tao nghe xem.
Mạc Phàm không trả lời Mã Khôn, vẻ mặt lạnh nhạt nói với A Hào:
- Cho ông ta biết tôi vừa nói gì.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
A Hào cung kính nói, sải bước đi đến chỗ đám Mã Khôn.
Mã Khôn liếc mắt nhìn A Hào một cái, trên mặt hiện lên e sợ, A Hào cao lớn uy võ trời sinh, bắp thịt toàn thân như dán sắt lên.
Thân hình này giống như là quyền vương, cho dù là tráng hán dưới tay ông ta cũng phải nhỏ hơn A Hào một vòng.
- Ô, ngang tàn như vậy, muốn động võ à, cho cậu ta biết lợi hại của chúng ta đi.
Mã Khôn ra vẻ trấn định nói.
Đây là địa bàn của ông ta, ông ta phải sợ một tên vệ sĩ?
Cho dù thật sự là quyền vương đến đây, cũng cần phải nằm sấp xuống.
Mấy tên thuộc hạ cười mỉa, dáng vẻ lưu manh đi về phía A Hào.
Đám người xung quanh đều nhíu mày.
Bên cạnh Mã Khôn có năm sáu người, đều là người trưởng thành, cho dù A Hào có ưu thế về hình thể, chỉ sợ cũng sẽ bị đánh.
Cho dù đánh thắng được thì làm sao, đắc tội Mã Khôn, sau này đừng nghĩ đến chuyện ra cửa ở thành phố Đông Hải.
Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh cũng nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Đám người này dám quang minh chính đại giả bị đâm xe trên đường, chắc chắn không phải người bình thường.
- Tiểu tử, rất ngang ngược đó, mày là ai?
Một đại hán đầu trọc thuộc hạ của Mã Khôn khoanh hai tay trước ngực, lạnh giọng hỏi.
- Cho dù là lão đại Mã Hồng các người cũng không có tư cách biết.
A Hào lạnh lùng nói, một cái tát tát mạnh vào mặt tên đầu bóng loáng.
Thân phận của Mạc tiên sinh, đám người này muốn biết là biết được sao?
Cái tát nhìn như bình thường, nhưng tên đầu bóng loáng cơ thể cường tráng bay xuống kênh rạch bên đường.
Mọi người xung quanh sửng sốt, cả đám miệng há to.
Tên đầu bóng loáng kia ít nhất phải 80 cân, ven đường cách tên đầu bóng loáng vừa rồi khoảng chừng năm thước.
Một quyền đánh người ta lùi lại đã khó, một cái tát lại đánh người trưởng thành bay đi, cái tát này phải mạnh bao nhiêu.
- Không phải đang đóng phim đấy chứ?
Có người vô cùng khiếp sợ nói.
- Bây giờ nghe rõ ràng lời tôi nói chưa?
Mạc Phàm hỏi.
Khóe miệng Mã Khôn giật giật, tứ chi không tự chủ được run rẩy.
- Tiểu tử, coi như mày lợi hại, có bản lĩnh đọc biển số xe ra đây.
Cho dù ông ta thua, nhưng chuyện này chưa tính xong đâu, chỉ cần nhớ biển số xe, sau này sẽ cho cậu ta đẹp mặt.
ấ ể ốKhông phải thích anh hùng cứu mỹ nữ sao, không đưa cho lão tử mấy mỹ nữ để lão tử chơi, lão tử tuyệt đối không tha cho.
- Biển số xe?
Mạc Phàm nhếch miệng, cười khinh thường đọc biển số xe cho Mã Khôn.
- Hừ, vậy mày đợi đó, chúng ta đi.
Mã Khôn trừng Mạc Phàm đầy hung dữ nói.
- Đi, có thể, A Hào anh tiễn bọn họ một đoạn đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Giả bị đâm xe còn muốn rời đi đơn giản như thế, đâu dễ như vậy.
A Hào đáp lại một tiếng, bước nhanh đến giữa đám Mã Khôn.
“Bốp bốp bốp…” Một màn vừa rồi tái diễn, mỗi người bị tát một cái vang dội, chưa tới 10 giây tất cả đám người rơi xuống hố ven đường, bị ném rên hừ hừ.
Ánh mắt đám người xung quanh nhìn Mạc Phàm lập tức thay đổi.
- Tiểu tử này là ai, vệ sĩ bên người cũng quá lợi hại rồi?
Có người tò mò hỏi.
Không ít người nhanh chóng lái xe rời đi, nơi này không thể ở lâu, nhanh chóng rời đi tốt hơn.
- Tiểu tử, vừa rồi cậu không nên nói biển số xe cho bọn họ, nhanh trở về đổi biển số xe đi.
Chú nhiệt tình lúc nãy lại nói.
Đánh Mã Khôn thì đánh, làm anh hùng vô danh được rồi, cần gì phải nói biển số xe cho đối phương biết, không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Dạo này người trẻ tuổi rất thích khoe mẽ, nhưng không nhìn xem trường hợp.
- Cháu đã biết, cảm ơn chú.
Mạc Phàm cười nói.
Xe của y tiên bất tử hắn, nếu có người dám giả bị đâm, cứ việc đến đây.
Nếu như có người nhàn rỗi giả bị đâm mỗi ngày, hắn không ngại bảo A Hào lái chiếc xe này diệt sạch đám u ác tính.
“Haizz!” Chú nhiệt tình lắc đầu, cũng lái ô tô rời đi.
Xe dừng trên đường nhanh chóng lái đi.
- Vừa rồi cảm ơn anh, tôi tên là Bạch Tiểu Manh, Bạch gia đến từ Giang Nam.
Bạch Tiểu Manh đi tới, cảm kích nói.
Cô còn là học sinh trung học, đây là lần đầu tiên lái xe xa như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, vừa rồi cô sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, may mà có Mạc Phàm.
- Không cần khách sáo.
Mạc Phàm nhìn Bạch Tiểu Manh, cười nói, trong mắt lộ ra xúc động đã lâu.
Cô gái này là em họ Tuyết Nhi, sinh viên đại học Giang Nam, ở ngay bên cạnh đại học Đông Hải.
Khi hắn và Tuyết Nhi hẹn hò, Tiểu Manh ở bên cạnh làm bóng đèn siêu cấp.
Giúp bọn họ canh chừng, giúp bọn họ truyền tin, giúp bọn họ nghĩ biện pháp.
Cuối cùng hắn và Tuyết Nhi không thể không chia tay, Tiểu Manh không ngại nguy hiểm đến an ủi hắn, còn ngây ngốc muốn gả cho hắn thay Tuyết Nhi.
Tuy cô nàng này hơi ngốc một chút, nhưng tính cách rất tốt, là một trong những bạn tốt của hắn.
Cuối cùng Tiểu Manh gả cho một phú thiếu môn đăng hộ đối với Bạch gia bọn họ, phú thiếu và cha mẹ chồng cô đối với cô rất tốt, nghe nói vô cùng hạnh phúc.
Xem như là người có kết cục tốt nhất trong đám bạn tốt của hắn.
Nhưng hắn không ngờ gặp được Bạch Tiểu Manh ở chỗ này.
Kiếp trước sau khi hắn học đại học mới gặp Bạch Tiểu Manh.
- Hai người muốn đến Đông Hải sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chúng tôi muốn đi tìm…
Bạch Tiểu Manh không hề phòng bị nói.
- Tiểu Manh, nhanh lên xe đi, chúng ta còn có việc phải xử lý.
Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Manh một cái, nhíu mày với Mạc Phàm nói.
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá thì trộm cắp.
Theo ý cô, Mạc Phàm giúp bọn họ là có ý đồ.
Vậy mà Bạch Tiểu Manh không có một chút phòng bị, chuyện gì cũng nói với người xa lạ.
Bạch Tiểu Hàn nói xong không chút do dự về xe.
“Rầm!” Cửa xe đóng mạnh một cái.
Thân thể Bạch Tiểu Manh co rụt, nhắm một mắt lè lưỡi với Mạc Phàm, nhỏ giọng nói:
- Gần đây Tiểu Hàn thất tình, tính tình không được tốt, chúng tôi đi trước, cảm ơn anh, có cơ hội gặp lại sẽ mời anh ăn một bữa.
Mạc Phàm cười, cô nàng này không thay đổi chút nào, Bạch Tiểu Hàn vẫn là bộ dạng kiếp trước.
Hắn gật đầu, vẫy vẫy tay với Bạch Tiểu Manh.
Dù sao còn có thể gặp lại, không nóng vội được.
Hiện giờ ít tiếp xúc, biến cố sẽ ít hơn chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 337
Chương 337