TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 545

Mạc Phàm vừa nói những lời này, hội triển lãm yên tĩnh lại, bầu không khí tao nhã bị phá vỡ, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía đám Mạc Phàm.  

“Ha ha!” Phần lớn mọi người đều cười.  

- Khẩu khí của tiểu tử này đúng là không nhỏ.  

- Người trẻ tuổi thôi mà, rất bình thường.  

Có người nói.  

Mạc Phàm nhìn khoảng gần 20 tuổi, đúng là lúc huyết khí phương cương, nhìn thấy bạn gái mình bị người ta đùa giỡn, khó tránh khỏi khí huyết lên não, cho nên khi nói chuyện không dùng đầu.  

- Chỉ sợ tiểu tử này sắp gặp tai họa rồi.  

Một ông chủ có vẻ phúc hậu nói như đang xem trò hay.  

Quả thật nhân phẩm của Lưu Kiếm Phong này không tốt, nhưng gia thế của ông ta vô cùng cường đại.  

Ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Thánh Đại ở Giang Nam, sản nghiệp có đủ về ruộng đất, thực phẩm, điện ảnh và truyền hình, chữa bệnh, tài sản hơn mấy trăm triệu, là nhân vật nổi tiếng trên bảng Forbes.  

Ở đây có rất nhiều người không thể trêu chọc Lưu Kiếm Phong, càng không nói đến đứa bé như Mạc Phàm.  

Lưu Kiếm Phong nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm, trên mặt lập tức hiện lên không vui.  

Một tên nhóc không chỉ ngăn cản ông ta tán gái, còn dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là không biết trời cao đất rộng.  

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?  

Vẻ mặt Lưu Kiếm Phong lạnh lùng, cao giọng nói.  

- Ông thử nói xem ông là ai?  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

“Ha ha!” Có không ít người nở nụ cười.  

Lưu Kiếm Phong cũng lắc đầu cười, đúng là dạo này có không ít người không có đầu óc, không biết ông ta là ai mà dám nói chuyện với ông ta như thế.  

- Vậy cậu nhìn kỹ đi.  

Lưu Kiếm Phong cầm tấm danh thiếp định đặt ở ngực Lưu Phỉ Phỉ, đưa đến trước mặt ba người.  

Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.  

Tập đoàn Thánh Đại không kém Lâm gia bao nhiêu, có một số sản nghiệp còn đáng sợ hơn Lâm gia.  

Người này lại là tổng giám đốc tập đoàn Thánh Đại.  

Vẻ lo lắng xuất hiện trong mắt bọn họ.  

Trái lại bọn họ không sợ bị bắt nạt, chỉ là Mạc Phàm đắc tội nhiều người như thế, chỉ sợ bọn họ đến Giang Nam học, có không ít phiền phức.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua danh thiếp, nhìn thấy bốn chữ “tập đoàn Thánh Đại”, mắt hắn nheo lại, ánh mắt lạnh lùng như lợi kiếm hàn băng.  

- Hôm nay đúng là khéo thật!  

Mạc Phàm cười nói.  

Không chỉ gặp được Từ Minh Huy, còn gặp được Lưu Kiếm Phong.  

Lưu Kiếm Phong này là người kiếp trước muốn dùng quy tắc ngầm với Lưu Phỉ Phỉ, cuối cùng khiến Lưu Phỉ Phỉ tự sát.  

Kiếp trước hắn chưa từng gặp Lưu Kiếm Phong, chỉ nghe mẹ Lưu Phỉ Phỉ nói, người muốn dùng quy tắc ngầm với Lưu Phỉ Phỉ là Lưu Kiếm Phong ông chủ tập đoàn Thánh Đại.  

Khi hắn nghe thấy tên Lưu Kiếm Phong, liền có chút hoài nghi, không ngờ chính là ông ta.  

Hắn vốn tưởng rằng phải đợi tới tỉnh Giang Nam, mới giúp Lưu Phỉ Phỉ giải quyết nỗi lo về sau, dù sao Lưu Phỉ Phỉ cũng là một trong những bạn tốt của hắn.  

Xem ra không cần chờ lâu như vậy.  

- Thôi, ông đừng nên rời đi, ông đi chết tốt hơn.  

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sát ý, nói.  

- Cái gì, tôi đi chết?  

Lưu Kiếm Phong không giận trái lại còn cười.  

Mạc Phàm là người đầu tiên ông ta gặp, biết được thân phận của ông ta còn dám nói chuyện với ông ta như thế.  

Trước đây người ông ta gặp biết thân phận ông ta, nếu không phải sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì chủ động dâng phụ nữ.  

Lúc trước ông ta còn gặp một tiểu tử càng sợ hơn, thậm chí tự mình c ởi quần áo bạn gái, sau đó đưa cho ông ta chơi.  

- Tiểu tử, có phải cậu điên rồi không?  

Lưu Kiếm Phong cười mỉa nói.  

“Ha ha!” Mạc Phàm lắc đầu, cười lạnh lùng.  

Không đợi hắn ra tay, Từ Minh Huy đi tới, anh ta nhìn thấy Lưu Kiếm Phong, vẻ mặt lập tức nịnh nọt.  

- Chú Lưu, chuyện này là sao thế, ba người này là bạn cháu, có phải bọn họ mạo phạm chú rồi không?  

Lưu Kiếm Phong thấy Từ Minh Huy, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, cười khinh thường.  

- Tiểu Huy, người bạn này của cháu không đơn giản đâu, chú chỉ muốn làm quen với vị mỹ nữ này, vậy mà cậu ta mở miệng muốn giết chú.  

- Giết chú?  

Từ Minh Huy nhướn mày, cười nói:  

ề ể ể- Điều này làm sao có thể, đứa bé mà, sao có thể tin được, bọn họ còn chưa học đại học đâu.  

- Nếu là bạn cháu, chú sẽ cho cháu mặt mũi, cháu xem rồi làm đi.  

Lưu Kiếm Phong híp mắt nói, giống như ông ta rất thân với Từ Minh Huy.  

- Cảm ơn chú Lưu.  

Từ Minh Huy cười đắc ý, nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Tiểu Phàm, cậu có biết thân phận của chú Lưu không, vậy mà dám nói chuyện với chú ấy như thế, chỉ cần chú ấy dùng một ngón tay cũng có thể đè chết cậu, tôi dẫn các cậu vào, không phải để các cậu đắc tội người khác.  

Từ Minh Huy hơi tức giận quát lớn, giống như đang răn dạy một cấp dưới.  

Anh ta nói xong dời mắt nhìn Lưu Kiếm Phong, lại biến trở về bộ dạng tiểu nhân.  

- Chú Lưu, Tiểu Phàm còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu sẽ bảo cậu ta xin lỗi chú, buổi tối cháu cùng Phỉ Phỉ và Thi Vũ mời chú bữa cơm, chuyện này cứ thế thôi, chú xem như vậy được chưa?  

- Có thể, nhưng tiểu tử này phải quỳ xuống xin lỗi mới được.  

Lưu Kiếm Phong híp mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.  

- Quỳ xuống? Chú Lưu, hay là bỏ chuyện quỳ đi, cậu ấy là bạn cháu.  

Từ Minh Huy giả bộ khó xử, trong mắt là đắc ý.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.  

- Hai người diễn xong chưa?  

Mắt Từ Minh Huy mở to, giống như bị giẫm phải đuôi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ.  

- Mạc Phàm, cậu có ý gì?  

- Cần tôi lặp lại lần nữa sao?  

Mạc Phàm hỏi.  

Bọn họ được Từ Minh Huy mang vào mới vài phút, Lưu Kiếm Phong liền tới tìm.  

Sau đó Từ Minh Huy xuất hiện làm người hòa giải, bộ dạng giống như có quan hệ không bình thường với Lưu Kiếm Phong.  

Chị họ và Lưu Phỉ Phỉ không nhìn ra, anh ta nghĩ hắn không nhìn ra sao?  

- Chuyện gì thế này?  

Lý Thi Vũ cảm thấy khó hiểu hỏi.  

- Hai người bọn họ cùng phe.  

Mạc Phàm nói.  

- Cái gì?  

Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Từ Minh Huy lập tức thay đổi.  

Sắc mặt Từ Minh Huy khó coi, trong mắt tràn đầy lửa giận.  

Lưu Kiếm Phong cũng nhíu mày, lộ ra vẻ bất ngờ.  

- Các người đã hoài nghi tôi như vậy, chuyện này các người tự mình nhìn mà làm đi, tôi mặc kệ.  

Từ Minh Huy thở hổn hển lùi sang một bên, trên mặt như bị tát mấy cái.  

Vở kịch anh ta an bài tỉ mỉ, ngay cả Lưu Kiếm Phong cũng mời đến rồi, lại bị một đứa bé ít tuổi hơn anh ta vạch trần.  

Nhưng sắc mặt anh ta nhanh chóng khôi phục như thường.  

Bị vạch trần thì vạch trần đi, dù sao kết quả đều như nhau.  

- Nếu cậu ta không chịu quỳ, vậy đánh cậu ta quỳ trước, xem xương cốt cậu ta cứng hay miệng cứng hơn.  

Lưu Kiếm Phong khoát tay với hai người phía sau.  

Hai đại hán không do dự đi đến chỗ Mạc Phàm, tiếng răng rắc phát ra từ người bọn họ.  

Sắc mặt không ít người thay đổi.  

Chuyện Lưu Kiếm Phong thích tán gái rất nổi tiếng, mỗi quán bar ở tỉnh Giang Nam đều có bóng dáng ông ta, ông ta có danh xưng là vương tử quán bar, thậm chí ông ta còn mở mấy quán bar, cung cấp cho mình hưởng lạc.  

Những phụ nữ bị Lưu Kiếm Phong nhìn trúng, gần như không thể chạy thoát.  

Còn người đắc tội Lưu Kiếm Phong, chưa có ai có kết cục tốt.  

Lúc trước Lưu Kiếm Phong nhìn trúng bạn gái một quân nhân xuất ngũ, còn chưa trêu chọc được đã bị quân nhân kia đá bay, ngay cả đàn em của ông ta cũng bị quân nhân xuất ngũ kia đánh ngã.  

Kết quả chưa đến vài ngày, quân nhân kia đã chết, toàn thân như bị lăng trì.  

Trái lại bạn gái của anh ta không có chuyện gì, chỉ trở thành công chúa trong quán bar của ông ta.  

Cảnh sát điều tra rất lâu mà không tra đến Lưu Kiếm Phong, theo như người bên cạnh Lưu Kiếm Phong nói, Lưu Kiếm Phong dùng 500 vạn hạ lệnh tru sát ở Hắc Thị.  

- Ba đứa bé này gặp xui xẻo rồi.  

- Ai nói không phải chứ?  

Có người không đành lòng nhìn, quay đầu sang một bên.  

Nhưng mà ngay sau đó, tiếng kinh hô truyền đến.

Đọc truyện chữ Full