TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 680

Mạc Phàm nhìn thoáng qua đám Quỷ Lão, lắc đầu cười.  

Bốn người này cùng xông lên, nếu thực lực của hắn còn là Trúc Cơ đỉnh phong, tất nhiên rất phiền phức.  

Nhất là Quỷ Lão này, có thể ngưng tụ Thủy Long Dẫn thành võng, đủ để ông ta kiêu ngạo cả đời.  

Nhưng hắn đã nhị chuyển công pháp, còn đến cảnh giới Tiên Thiên, bốn người trước mặt hắn như sài lang gặp chân long, chỉ có chết.  

Hắn nheo mắt lại, khí binh hỏa diễm lại xuất hiện, kiếm quang nhoáng lên một cái, trong chớp mắt trăm ngàn kiếm xuất hiện, giống như tấm lưới lớn ngọn lửa rậm rạp, chém về phía băng thương băng kiếm của Băng Ma.  

Xung quanh vì băng thương băng kiếm tồn tại, lạnh lẽo như trong hang, trong chớp mắt nóng như hỏa lò, nhiệt độ nhanh chóng lên cao.  

“Rầm rầm rầm…”  

Băng thương băng kiếm có thể đâm xe thiết giáp, ở trước mặt khí binh của Mạc Phàm như que kem chưa đông lại, bị lưới lửa cắt nát, hóa thành giọt nước mưa, nước rơi xuống dưới chân Mạc Phàm.  

- Nếu anh chỉ có chút bản lĩnh đó, anh có thể là người đầu tiên đi tìm chết.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Mũi chân hắn hơi chỉa xuống đất, thân thể nhảy lên, thân như đại bàng giương cánh bay về phía Băng Ma.  

Khí binh hỏa diễm trong tay đảo qua, kình phong và sóng nước cuồn cuộn nổi lên chém về phía Băng Ma.  

Băng Ma nhíu mày, cười lạnh lùng.  

Nếu anh ta chỉ có chút bản lĩnh đó, chắc chắn anh ta không thể dựa vào sức lực bản thân giết bảy trong mười đại trưởng lão của Thần Điện, sẽ không thành sát thủ nổi tiếng đứng đầu Hắc Ám Giáo Đình hiện giờ.  

- Băng tinh linh trong không gian, tập hợp lực lượng bọn ngươi đến tay ta, để đất đai đông lại, để cho núi sông thành băng, bao phủ toàn bộ thế gian bằng màu trắng.  

Khóe miệng Băng Ma nhếch lên nụ cười tự tin, dùng ngôn ngữ cổ xưa niệm chú ngữ.  

Theo chú ngữ truyền ra, ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta vươn ra, hồ nước dưới chân như bị lực lượng không biết khiên dẫn, như suối phun phun về tay anh ta.  

Hồ nước mới đụng vào tay Băng Ma, lam quang hiện lên trên tay anh ta, suối phun lập tức đông lại.  

Lam quang từ suối phun bị đông lại, lan tràn vào trong hồ nước.  

Chỉ trong phút chốc, cả tiểu hồ bị bao trùm bởi một tầng băng thật dày.  

Sóng nước cuồn cuộn nổi lên nhờ khí binh của Mạc Phàm cũng ngưng kết trong chớp mắt, biến thành một bức tường băng thật dày chắn phía trước khí binh.  

“Bùm” một tiếng thật lớn, khí binh chém lên tường băng, mặt hồ bị đông lại chấn động, khối băng trên mặt hồ tứ phân ngũ liệt, lộ ra khối băng dưới hồ nước.  

Băng Ma cười khẽ, từng sợi băng thương, băng kiếm nhanh chóng chui từ trong nước ra qua khe hở khối băng, chi chít, sắc bén như mũi tên, quá khác thường, nhìn làm da đầu người ta run lên.  

Anh ta chỉ phía xa, những băng thương, băng kiếm xoay tròn đâm về phía Mạc Phàm ở không trung.  

Chỉ cần là nơi có nước, anh ta sẽ vô địch, đây là chắc chắn.  

- Mạc tiên sinh, khinh thường đối thủ của cậu như vậy, cậu sẽ chết rất nhanh.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua những băng thương, băng kiếm, lông mày không thèm nhăn lại.  

- Tôi không khinh thường anh, mà anh căn bản không lọt vào mắt tôi.  

Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt nói.  

Một người của Hắc Ám Giáo Đình, ngay cả tư cách khiến hắn khinh thường cũng không có.  

Hắn làm như không nhìn thấy băng thương, băng kiếm này, đao khí tung hoành bốn phía, lập tức chém về phía Băng Ma.  

Sắc mặt Băng Ma thay đổi, chỉ cần động vào băng thương băng súng của anh ta một chút, thần lực băng hàn bên trong sẽ làm đông lại huyết dịch, lục phủ ngũ tạng cùng với toàn bộ hệ thần kinh của đối phương, cả quá trình chưa tới một phần mười giây, lợi hại hơn độc tố của sứa ở Châu Úc, cho dù là Quỷ Lão cũng không dám động vào dễ dàng.  

Vậy mà Mạc Phàm không để ý đến băng thương, băng kiếm của anh ta, anh ta chưa từng gặp người nào điên cuồng như thế.  

- Tiểu tử da vàng, cậu muốn chết à!  

Khi nói chuyện, hai tay anh ta lại vươn ra trước, 9 đạo tường băng cao hơn một người dâng lên trước người anh ta.  

- Tôi sẽ để anh thấy đâu mới là muốn chết.  

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng nói.  

Một đao của hắn chém xuống tường băng trước người, 7 đạo tường băng bị nghiền nát, vụn băng như đạn bay ra ngoài theo kình phong.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua băng thương, băng kiếm dưới chân, thân thể rơi xuống, như sao băng rơi xuống đất rơi lên mặt băng.  

“Rầm!” Mặt băng bị đánh ra hố to, khối băng chìm xuống dưới, chìm vào trong nước không ít lại nổi lên, từng đạo vết rạn lan tràn xung quanh.  

Băng Ma thấy Mạc Phàm rơi lên mặt băng, khóe miệng nhếch lên.  

Anh ta phất tay tán đi tường băng, một tay ấn lên khối băng dưới chân.  

5 đạo lam quang xuyên qua khối băng nhanh chóng đến dưới chân Mạc Phàm, băng dưới chân Mạc Phàm lập tức như sống, dọc theo chân Mạc Phàm bò lên người hắn.  

Không để Mạc Phàm phản ứng kịp, nửa người dưới Mạc Phàm biến mất vào trong khối băng như bảo thạch màu lam.  

Bốn phía Mạc Phàm, băng thương băng kiếm chui từ trong mặt băng gần đó ra, như mũi tên nhọn trên cung, kéo về phía sau, vận sức chờ phát động, góc độ chỉa về phía ngực và đầu Mạc Phàm.  

Sắc mặt Mạc Phàm vẫn như thường, khẽ nâng mí mắt liếc Băng Ma một cái.  

- Chỉ có chút uy lực đó sao?  

Băng Ma nhíu mày, lúc này băng hàn chi lực của anh ta nên đông cứng phần lớn thần kinh và huyết dịch của Mạc Phàm rồi mới phải.  

Những thứ này bị đông cứng, Mạc Phàm điều động chân khí đều là vấn đề, vậy mà còn bình tĩnh như thế.  

Anh ta hừ lạnh một tiếng, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.  

- Giết tiểu tử này trước rồi nói sau.  

Băng thương băng kiếm quanh Mạc Phàm lập tức bay về phía hắn.  

Anh ta cùng ra tay hai bên Mạc Phàm.  

Tống Chung xuất hiện từ trong sương mù, hai tay anh ta mỗi tay cầm một thanh đoản kiếm.  

Hai thanh đoản kiếm một đen một trắng, phi kim phi mộc, nhưng quang mang hắc bạch lại làm người ta vô cùng bất an.  

Hai thanh kiếm này tên là Vô Thường Kiếm, anh ta cướp được từ tông phái cổ xưa tên là Địa Ngục Môn.  

Chỉ cần cánh tay bị hai đoản kiếm đâm, cánh tay sẽ mất đi khống chế, nội tạng bị đâm trúng, nội tạng mất đi chức năng vốn có.  

Nếu bị đâm trúng đầu, mặc kệ là người bình thường hay Tiên Thiên Tông Sư chỉ có đường chết.  

Hai đoản kiếm này vô cùng quỷ dị, cộng thêm Ngũ Hành Độn Thuật Hoa Hạ, Nhẫn Thuật Nhật Bản, Yoga của Ấn Độ cổ anh ta thu thập được luyện thành Ám Sát Thuật, không chỉ khiến anh ta ngồi vững vị trí mười đại trưởng lão Thanh Bang, còn khiến anh ta hung danh hiển hách ở Đông Nam Á.  

Không người nào nguyện ý bị Tống Chung tìm đến, tựa như không ai hi vọng Hắc Bạch Vô Thường tìm đến.  

Hiện giờ hai thanh kiếm này đang đâm về phía cổ Mạc Phàm.  

Một bên khác, Liễu Như Phong cười quỷ dị, trường đao trong tay lóe sáng hai màu xanh đỏ, nhân cơ hội đâm về phía cổ khác của Mạc Phàm.  

Cách sau lưng Mạc Phàm không xa, quần áo trên người Quỷ Lão rách ra thành mảnh, lộ ra thân thể cường tráng.  

Trên người ông ta, làn da trắng như giấy, hai mắt, môi, móng tay còn cả Ma Văn trên người như nước mực.  

Hoàn toàn không phải lão giả mặc áo trắng lúc trước, trái lại giống như ác quỷ trong tranh thủy mặc, toàn thân chỉ có trắng và đen, không còn màu khác.  

Trên người Quỷ Lão cuồn cuộn hắc khí, như khi đốt plastic tỏa ra khói đen, đúng lúc lướt qua Mạc Phàm.  

Đọc truyện chữ Full