- Đây, đây là cái gì?
Một nam diễn viên hỏi.
Hôm nay bọn họ đã thấy rất nhiều chuyện khó mà tin, còn nhiều hơn nhìn thấy lúc trước.
Nhưng nhìn thấy quỷ ảnh to lớn trôi nổi trên thành cổ, bọn họ vẫn vô cùng khiếp sợ.
Trên thành cổ, tròng mắt đám người La gia như sắp rớt ra.
Tuy bọn họ không biết đây là thứ gì, nhưng nghe chú ngữ của Mạc Phàm, chắc chắn không phải thứ gì tốt.
- Xong rồi, xong rồi!
Không ít đệ tử La gia lẩm bẩm.
Mắt La Thành khẽ đảo, hoảng sợ và tuyệt vọng xuất hiện trong mắt ông ta, trong chớp mắt lan tràn ra cả mặt.
- Đây là nguyền rủa, Mạc Phàm, cậu đường đường là Mạc đại sư Đông Hải, vậy mà dùng thuật pháp tà ác như thế, sao cậu lại ác độc như vậy?
La Thành giống như gặp quỷ quát to.
Nguyền rủa là thuật pháp lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, là thuật pháp đáng sợ nhất.
Nguyền rủa cũng được xưng là hủ cốt độc trong thuật pháp, người trúng nguyền rủa, trừ phi dùng thủ đoạn cực đoan, nếu không không thể phá giải.
Cho nên nguyền rủa còn tượng trưng cho ác độc.
Trong bí thuật La gia bọn họ luyện chế Hạn Bạt cũng có một phần nguyền rủa, để linh hồn những Hạn Bạt đó bị giam cầm vĩnh viễn trong cơ thể, bị La gia bọn họ khống chế.
Đều là La gia bọn họ hạ nguyền rủa người khác, không ai ngờ Mạc Phàm lại dùng nguyền rủa với La gia bọn họ.
Hơn nữa nguyền rủa này không chỉ không kém La gia bọn họ, còn đáng sợ hơn nhiều.
Đời đời kiếp kiếp, bất tử bất tuyệt.
Chỉ tám chữ này đã khiến ông ta sởn gai ốc, toàn thân phát run.
Trừ phi La gia bọn họ tuyệt hậu, nếu không nguyền rủa này không mất đi.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, cười khinh thường.
Quả thật ngọn lửa hình ác quỷ này là nguyền rủa, là Huyết Duyến Trú hắn đổi lấy được từ Trớ Chú Chi Môn.
Nguyền rủa này có thể dựa theo ý nguyện của hắn, nguyền rủa người có huyết thống giống nhau.
Quả thật nguyền rủa như vậy hơi tàn nhẫn, nhưng chuyện này đều do La gia khơi mào, còn trách ai?
Hơn nữa La Thành là người đứng thứ 6 Hắc Bảng, lại đi đánh lén một đám đứa bé, vậy mà không biết xấu hổ nói hắn ác độc.
Muốn dùng đạo đức tới đè ép hắn, vẫn nên vứt đi thì hơn.
- Ông nói ác độc, vậy thì ác độc đi, chỉ cần không ai dám động vào người nhà tôi, thành ma cũng không sao cả.
Mạc Phàm hờ hững nói.
Nếu hắn cường thịnh cứng rắn một chút, sao La gia dám đến Đông Hải bắt đám Tiểu Vũ, khiến tiểu hồ ly không rõ tung tích?
Một khi đã như vậy, vậy khiến tất cả kẻ địch của Mạc gia run rẩy đi.
Dám động đến người Mạc gia hắn, La gia là ví dụ.
Muốn chết cũng không xong, sống cũng không yên.
- Mạc Phàm, chắc chắn La gia tôi sẽ giải trừ được nguyền rủa này, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ không tha cho Mạc gia cậu.
La Thành giận dữ hét.
- Đợi ông có bản lĩnh giải trừ được rồi nói sau, ông vẫn nên nhận mệnh đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Nguyền rủa không khó giải, ví dụ như Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú của Ngạo Nhật Sơn Tông hắn trúng lúc trước, đã được hắn giải trừ.
Nhưng nguyền rủa từ Trớ Chú Chi Môn, trừ phi hủy diệt Trớ Chú Chi Môn, nếu không không có khả năng giải trừ.
Trước khi hắn chưa trở thành y tiên bất tử, ở Tu Chân giới không ai làm được điều này.
Sau khi hắn thành danh, ở Tu Chân giới mới có duy nhất một người giải trừ được nguyền rủa của Trớ Chú ChiMôn, người đó chính là y tiên bất tử hắn.
La gia muốn giải trừ nguyền rủa này, có thể thử xem.
Hắn nói xong không nói nhiều lời với La Thành nữa, ánh mắt nhìn ngọn lửa hình ác quỷ.
- Đi!
Một chữ truyền ra, ngọn lửa hình ác quỷ như nhận được mệnh lệnh.
“Bùm” một tiếng như pháo hoa nở tung, chia ra thành một đám ngọn lửa hình ác quỷ huyền ảo.
Những ác quỷ này như châu chấu bay, bay theo sợi vàng mà Sơn Hà Ấn b ắn ra, chỉ trong giây lát đã vào trong cơ thể người La gia.
Những ác quỷ này vừa tiến vào trong cơ thể người La gia, người La gia lập tức biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Tiếng đùng đùng vang lên, thân thể bọn họ nhỏ đi nhiều, mỗi người đều như người lùn.
Ngũ quan trên mặt cũng khô quắt, răng nanh lồi ra trong miệng bọn họ.Làn da hồng nhuận cũng biến thành màu xám trắng như người chết, ngón tay và móng tay nhanh chóng dài ra.
Theo ánh mặt trời chiếu xuống, khói đen lập tức dấy lên từ trên người bọn họ.
- A, không…
Tiếng gào thét như heo bị chọc tiết truyền từ miệng người La gia ra.
Không ít người vội vàng trốn vào trong bóng tối, có một số người còn nhảy từ trên tường thành cao 2, 30 mét vào trong sông, tiếng rơi xuống nước vang lên liên tục.
Trong lúc này, ở thành cổ La gia tràn đầy tiếng gào thét như địa ngục nhân gian.
- Mạc Phàm, cậu giải nguyền rủa cho chúng tôi đi, cậu bảo La gia tôi làm gì cũng được, tôi là bị La Yên bức không có biện pháp, cho nên mới ra hạ sách này.
La Thành nhìn tay mình, ăn nói khép nép.
Nguyền rủa này không chỉ khiến thực lực Tiên Thiên đỉnh phong của ông ta lập tức không còn, ngay cả người cũng biến thành bộ dạng như quỷ, người La gia khác không thể chấp nhận được, sao ông ta có thể chấp nhận?
Mạc Phàm lắc đầu không nói gì, đã đến nước này rồi, La Thành vẫn còn đẩy tất cả trách nhiệm lên cháu gái mình.
- Nếu ông muốn chết, vậy có thể phơi nắng, phơi nắng mười ngày nửa tháng, có lẽ ông có thể xuống đó tìm La Yên tính sổ.
Nếu lúc La Yên đánh cược thua La gia tới cửa xin lỗi hắn, sẽ không như vậy.
Hiện giờ hối hận cũng muộn quá rồi.
Nói xong hắn cất huyết kiếm, giơ chân lên không trung, rời khỏi thành cổ như giẫm lên bậc thang.
Trong mắt La Thành chớp lóe hối hận, do dự một lát, cũng nhảy vào trong sông theo người La gia khác.
Ông ta không muốn chết, nhỡ đâu tìm được phương pháp giải trừ thì sao?
Ông ta còn chưa nhảy xuống, mấy người La gia người không ra người quỷ không ra quỷ nắm lấy La Thành.
- La Thành, ông còn không biết xấu hổ còn sống, ông vẫn nên đi gặp La Yên đi thôi.
Bọn họ đường đường là La gia Mạc Bắc, gia tộc số một Mạc Bắc, vậy mà biến thành một đám còn không bằng Hạn Bạt, đều là do La Thành và La Yên ban tặng.
Không chỉ như vậy, La Thành còn dùng vong nhân La gia bọn họ tế tự sơn hà, thiên địa.
La Thành lừa bọn họ lâu như thế, La gia hiện giờ hoàn toàn xong rồi, sao có thể bỏ qua cho La Thành dễ dàng?
- Dừng tay, những tên vô liêm sỉ các cậu muốn tạo phản sao, tôi là gia chủ La gia đó.
Vẻ mặt La Thành hoảng sợ, giận dữ hét.
- Trước kia ông là gia chủ, hiện giờ là tội nhân của La gia chúng tôi.
Một người trong đó giận dữ hét.
Trước kia bọn họ e sợ thực lực thứ 6 Hắc Bảng của La Thành, hiện giờ bọn họ đều là tay trói gà không chặt, có gì phải sợ.
- Các người…
La Thành còn chưa nói xong, liền bị một đám người La gia biến thành Hạn Bạt chú lùn hành hung.
Mạc Phàm nghe âm thanh phía sau, cũng không ngăn cản, chậm rãi bước lên giữa không trung như đi bậc thang, đi đến chỗ đám Hứa Bình.
…
Ở nơi xa, trong đám người, Thôi Tường nhìn quái vật rơi xuống liên tục trên thành cổ, trên người đều mặc trang phục La gia, cùng với Mạc Phàm bước đi trên không, trái tim đập thình thịch.
Anh ta chớp mắt, rón ra rón rén rời khỏi đám người, đi về phía sa mạc.
La gia đều đã xong rồi, ở yên đây chỉ có đường chết, vẫn nên nhân cơ hội chạy trốn tốt hơn.
Anh ta còn chưa đi được vài bước, giọng nói lạnh như băng của Mạc Phàm truyền từ phía sau đến.
- Tôi nhớ rõ anh vừa hỏi đồ đệ tôi, cô ấy có dám giết anh hay không, anh trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, đúng không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 776
Chương 776