TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 807

Rất lâu sau, lúc này Mạc Phàm mới mở miệng.  

- Tôi nhớ rõ ông từng nói, cho dù tôi là Mạc đại sư, đúng lúc giải quyết mâu thuẫn trước đó giữa Bạch gia và tôi đúng không?  

Sắc mặt Bạch Kình Thương tái mét, cơ thể không tự chủ được run rẩy.  

Tuy Mạc Phàm không nói rõ, nhưng rất rõ ràng Mạc Phàm không có ý định tha cho bọn họ.  

- Chuyện này…  

Với thực lực của Mạc Phàm, nếu Bạch gia ông ta làm tốt quan hệ với Mạc Phàm, không lâu sau có khả năng Bạch gia sẽ thành gia tộc số một Hoa Hạ, dù sao Mạc Phàm mới tu luyện hơn 1 năm, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.  

So với Mạc Phàm, Thần Điện không đáng là gì, Mạc Phàm mới là chỗ dựa vững chắc của bọn họ.  

Nhưng ông ta đã bỏ lỡ cơ hội này, hối hận xuất hiện trong đầu ông ta.  

- Mạc tiên sinh, tôi…  

Mạc Phàm không thèm nhìn Bạch Kình Thương, trực tiếp cắt ngang lời ông ta nói.  

- Tuy ông cũng họ Bạch, nhưng lại dùng Tiểu Tuyết đổi lấy tuổi thọ với Thần Điện, ông không xứng nói hai chữ Tiểu Tuyết với tôi, lại càng không xứng nhận được tha thứ, nhưng dù sao ông cũng là cụ Tiểu Tuyết, tôi cho ông hai lựa chọn, tiếp một chiêu của tôi, nếu ông có thể sống sót, tôi sẽ để ông rời đi.  

Bạch Kình Thương nuốt nước bọt, gần như không do dự nói.  

- Tôi lựa chọn phương án hai.  

Miyamoto Takeshi không đỡ được một chiêu của Mạc Phàm, ông ta càng không có bản lĩnh này, ông ta không muốn chết.  

- Thứ hai là nể mặt Tiểu Tuyết, tội chết của ông có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, làm người bình thường đi.  

- Cái gì?  

Sắc mặt Bạch Kình Thương thay đổi.  

Mạc Phàm không để Bạch Kình Thương phản kháng, ngón tay khẽ búng, một hạt giống ngọn lửa bay từ móng tay hắn ra, biến mất vào trong cơ thể Bạch Kình Thương, đốt tu vi của Bạch Kình Thương không còn.  

Bạch Kình Thương có thể sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ tu vi.  

Đã không có tu vi, tóc Bạch Kình Thương lập tức bạc trắng, làn da cũng như cây già.  

Cơ thể cao lớn nếu không có trượng gỗ chống đỡ, ngay cả đứng ông ta cũng không đứng nổi, không còn bóng dáng thái thượng trưởng lão mạnh mẽ vang dội lúc trước.  

- Mạc tiên sinh tha mạng!  

Mấy trưởng lão còn lại vội vàng cầu xin Mạc Phàm tha thứ.  

Mạc Phàm không nhìn đám người này, lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Minh Phi đứng cách đó không xa.  

Triệu Minh Phi bị Mạc Phàm nhìn thoáng qua, gương mặt vốn trắng xanh lại trắng hơn vài phần, bà ta không do dự quỳ xuống.  

- Mạc đại sư tha mạng, tôi biết sai rồi, đừng giết tôi, cậu bảo tôi làm nữ nô bồi ngủ cũng được.  

Triệu Minh Phi cuống quít nói, không quan tâm cái gì gọi là vô liêm sỉ.  

Bà ta còn có chút tư sắc, nếu không sao thành phu nhân của Bạch Vô Thành, rất nhiều chuyện Bạch Vô Thành đều nghe lời bà ta.  

Còn nữa, không phải đàn ông hiện giờ đều thích k1ch thích sao, bà ta làm bồi ngủ cho Mạc Phàm, một con rồng hai phượng, chắc chắn k1ch thích hơn mình Tiểu Tuyết, chỉ cần Mạc Phàm là đàn ông, sẽ không từ chối.  

- Triệu Minh Phi, cô đúng là không biết vô liêm sỉ?  

Sắc mặt Bạch Vô Thành khó coi nói.  

Dù sao Triệu Minh Phi cũng là vợ ông ta, vậy mà nói như vậy trước mặt nhiều người Bạch gia như thế.  

- Bạch Vô Thành, ông ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn mặt mũi nói tôi?  

Vẻ mặt Triệu Minh khinh thường, sau đó bò qua.  

- Mạc đại sư, tư thế nào tôi cũng có thể…  

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.  

Tư sắc Triệu Minh Phi như vậy cũng muốn quyến dỗ hắn, đúng là buồn cười.  

Khi ở Tu Chân giới, có không biết bao nhiêu tiên tử, nữ yêu, ma nữ, quỷ cơ nổi tiếng dùng tất cả biện pháp quyến rũ hắn đều không thành công, bọn họ không chỉ xinh đẹp hơn Triệu Minh Phi vô số lần, phương pháp bọn họ dùng cũng k1ch thích hơn bà ta nhiều.  

Hắn không động tâm với những người đó, huống chi là Triệu Minh Phi?  

- Bà không phải người Bạch gia, cũng không phải mẹ đẻ của Tiểu Tuyết, lúc trước tôi từng nhắc nhở bà một lần, nói thêm một chữ tôi sẽ giết bà, bà không nhớ kỹ lời tôi nói, cho nên bà chỉ có thể chết.  

Trong mắt hắn chớp lóe sắc bén, ngọn lửa màu lam dấy lên trên người Triệu Minh Phi.  

“A!” Tiếng kêu thảm thiết truyền từ miệng Triệu Minh Phi ra.  

Không ít người nhìn Triệu Minh Phi vùng vẫy trong ngọn lửa, sắc mặt khó coi, không nói gì thêm.  

Ngọn lửa tắt, Triệu Minh Phi không còn cả cặn.  

Mạc Phàm nhìn thoáng qua người Bạch gia khác ở xung quanh một cái, ánh mắt đến đâu, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, giống như sợ Mạc Phàm nhìn chăm chú.  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn một vòng, vẻ mặt lạnh nhạt.  

- Bây giờ tôi muốn dẫn Tiểu Tuyết đi, còn ai có ý kiến không?  

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không một ai dám lên tiếng, nhường một đường cho đám Mạc Phàm đi.  

Lúc này còn ai dám ngăn cản Mạc Phàm, cho dù muốn ngăn cản cũng không có bản lĩnh này.  

Mạc Phàm liếc nhìn một vòng, thấy không ai dám lên tiếng, vươn một tay về phía Tiểu Tuyết.  

- Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi?  

- Ừm!  

Tiểu Tuyết đáp, đưa tay cho Mạc Phàm, hai người đi khỏi đảo giữa hồ.  

An Hiểu Hiên, đám Bạch Tiểu Hàn theo phía sau.  

Trong đám người, đầu Bạch Tiểu Phi đầy mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

May mà Mạc Phàm không tìm anh ta gây phiền phức, nếu không kết cục của anh ta không khá hơn Triệu Minh Phi.  

“Phù…” Anh ta mới thở phào xong, bỗng nhiên Mạc Phàm dừng bước.  

- Đúng rồi, Bạch Tiểu Phi sớm đã biết tôi là Mạc đại sư, xem ra anh ta không nói cho các ông.  

Mạc Phàm hơi quay đầu nói.  

Ánh mắt tất cả người Bạch gia phát lạnh, nhìn về phía Bạch Tiểu Phi.  

Nếu bọn họ biết Mạc Phàm là Mạc đại sư, dù thế nào cũng không ép Tiểu Tuyết gả cho Carter, càng không nói chuyện với Mạc Phàm như trước.  

Nói không chừng Bạch gia gả Tiểu Tuyết cho Mạc Phàm, Mạc gia sẽ thành chỗ dựa vững chắc cho Bạch gia.  

Mà không phải giống hiện giờ, Mạc gia thành kẻ địch của Bạch gia, tất cả mọi chuyện đều do Bạch Tiểu Phi.  

- Bạch Tiểu Phi, cậu giải thích chuyện này ngay.  

Bạch Vô Thành buồn bực nói.  

Bạch gia bọn họ vốn có cơ hội tốt quật khởi, cứ thế bị Bạch Tiểu Phi làm hỏng rồi.  

Sắc mặt Bạch Tiểu Phi lập tức khó coi, không có một chút huyết sắc.  

- Gia chủ, ông nghe tôi giải thích.  

Bạch Tiểu Phi vội vàng nói.  

- Gia chủ, ném cậu ta vào thủy lao trước, sau đó lại thu thập cậu ta.  

Có người đề nghị.- Còn những người mở miệng là người Bạch gia các ông, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, các ông xem rồi làm đi.  

Mạc Phàm nói thêm một câu, dẫn đám Tiểu Tuyết rời đi.  

Sắc mặt đại trưởng lão, trưởng lão chấp pháp và mấy người mở miệng khó coi, trực tiếp xụi lơ trên đất.  

Mạc Phàm nói những lời này, cơ bản là phán bọn họ tử hình, cho dù không phải tử hình cũng không khác mấy, bọn họ hoàn toàn xong rồi.  

Cho dù Bạch gia không thu thập bọn họ, Mạc Phàm cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.  

- Bắt hết đám người này lại.  

Bạch Vô Thành không do dự nói.  

Một đám người dẫn đám Bạch Tiểu Phi, đại trưởng lão mặt không còn chút máu đi.  

Cả trang viên Bạch gia mãi đến đêm khuya, mãi mà chưa yên tĩnh lại, nhất là mấy người đứng đầu Bạch gia, một đêm không ngủ.  

Trong thư phòng Bạch Vô Thành, nhị trưởng lão đẩy cửa vào, đi đến bên cửa sổ đứng sau Bạch Vô Thành đang thất thần.  

Nhị trưởng lão nhíu mày, do dự rất lâu mới mở miệng.  

- Gia chủ, cháu có tính toán gì không?

Đọc truyện chữ Full