*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Đó là gì vậy?
Vẻ mặt Trần Vô Cực sửng sốt, trong hai mắt lóe lên một đồ án Thái Cực huyền ảo, vô cùng khiếp sợ nhìn về phía bầu trời.
Uy lực của huyết nguyệt do Tiêu Dao Tử tạo ra không kém cự thạch trên Chúng Thần Sơn do Mạc Phàm kéo tới, có khả năng còn mạnh hơn một chút.
Nhưng không biết Mạc Phàm viết cái gì lên Tam Thư, vậy mà có thể nuốt hết huyết nguyệt, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi?
- Sao cậu ta có thể làm được như vậy?
Không chỉ đám Trần Vô Cực muốn biết, đám Tiêu Dao Tử, Hỗn Độn cũng sửng sốt, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
Chúng Thần Sơn đã không còn, vậy mà Mạc Phàm dùng Tam Thư và Tam Thánh Bút có thể phá Thánh Thuật của Tiêu Dao Tử.
- Mạc Phàm cũng dùng Thánh Thuật sao, không có khả năng, không có khả năng!Hỗn Độn lắc đầu.
Thánh đạo như có như không, uy lực của Thánh Thuật lớn mạnh, vượt xa tưởng tượng của con người.
Nhất là hạo nhiên chính khí trong cơ thể có thể cộng hưởng với thánh nhân, sau khi Hiển Thánh, uy lực lại càng tăng lên gấp bội.
Quả thật Thánh Thuật cường đại có thể ngăn cản tấn công của Tiêu Dao Tử, nhưng phải biết rằng Tiêu Dao Tử là đệ tử có thiên phú hiếm có gần ngàn năm nay của Nho Môn, sau này rất có khả năng sẽ thành thánh nhân, ở phương diện thánh đạo, ít người có thể đuổi kịp, chỉ có Vô Đạo Tử môn chủ của Nho Môn là mạnh hơn anh ta.
Tuyệt học của Nho Môn không truyền ra ngoài, cho dù đạt được bí kỹ của Nho Môn cũng không có bất luận tác dụng gì, không gia nhập Nho Môn, thì như người học khổng thánh trên Địa Cầu, tuyệt đối không thể tu nhập thánh đạo.
Truyền thừa trên Địa Cầu chỉ có mình Long Hoa Hội, một người chưa từng gia nhập Nho Môn như Mạc Phàm, sao có thể biết Thánh Thuật, sao có thể mạnh hơn Thánh Thuật của Tiêu Dao Tử?
- Tiểu tử, cậu ăn trộm Thánh Thuật từ đâu ra vậy?
Trong mắt Tiêu Dao Tử tràn đầy lửa giận, tức giận nói.
Ở đây chỉ có anh ta là người của Nho Môn, cũng là người mẫn cảm với Thánh Thuật nhất.
Thuật pháp Mạc Phàm vừa mới thi triển, tuyệt đối là Thánh Thuật.
- Trộm sao? Đây là do một tú tài cố gắng đưa cho tôi.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Tú tài mà hắn nói là Thiên Tâm Tử môn chủ của Thánh Môn ở Tu Chân giới, lúc trước hắn từng tới Thánh Môn một lần, chữa bệnh cho vợ của Thiên Tâm Tử.
Lúc ấy vợ của Thiên Tâm Tử vì Thiên Ma xâm lấn mà tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến đạo tâm bị hủy, tìm rất nhiều người cũng không chữa khỏi, hắn chỉ cần thời gian một nén nhang đã đuổi được Tâm Ma giữa thần hồn của vợ Thiên Tâm Tử, hai nén nhang đã khiến vợ Thiên Tâm Tử tỉnh lại, ba nén nhang khôi phục tu vi của vợ Thiên Tâm Tử.
Thiên Tâm Tử liền kéo hắn gia nhập Thánh Môn, sau khi bị hắn từ chối vẫn đưa cho hắn Tam Thư và Tam Thánh Bút, còn có một số bí kỹ bất truyền của Thánh Môn, lúc ấy Thiên Tâm Tử nói hắn nhất định có thể dùng được.
Hắn không có hứng thú với Thánh Môn, từ chối rất nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi nhiệt tình của vợ chồng Thiên Tâm Tử, lúc này mới nhận lấy.
Kiếp trước hắn rảnh rỗi không có việc gì làm từng tham ngộ một ít trong đó, Thiên Tru là một loại cách dùng cao minh của Thiên Thư.
- Một tú tài cố gắng nhét cho sao?
Tiêu Dao Tử nhíu mày chặt hơn, lửa giận thiêu đốt hừng hực trong mắt.
Thánh đạo học bao hàm triết lý trong vũ trụ, tôn quý cỡ nào.
Tuy người bình thường học thánh nhân chi đạo không thể biến thành tu sĩ, cũng minh tâm kiến tính.
Nhưng nghe ý trong lời nói của Mạc Phàm, anh ta có cảm giác như thánh đạo học của Nho Môn bọn họ như tờ rơi trong tay mấy tiểu ca, cứ cố gắng nhét vào trong tay người ta, giống như thứ gì đó thối nát.
- Tiểu tử, tôi phải giết cậu, cũng phải giết tú tài kia.
- Anh không giết được một ai đâu.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Hắn không phải người Tiêu Dao Tử có thể giết, Thiên Tâm Tử lại càng không phải.
Cho dù Thiên Tâm Tử có chút trẻ con, nhưng được vợ quản nghiêm, thực lực cùng cấp bậc với Bạch Khởi của Bạch Nhật Tông, đứng thứ tám trong mười đại cao thủ ở Tu Chân giới, một ý niệm trong đầu cũng có thể giết Tiêu Dao Tử cách hàng tỉ năm ánh sáng.
- Địa Diệt!
Hai chữ khác truyền từ miệng hắn ra, Địa Thư cũng sáng lên theo.
Trong chớp mắt chín cái miệng to như bồn máu dưới chân Tiêu Dao Tử mở ra, cự long cửu đầu chui từ dưới mặt đất lên, lập tức cắn về phía Tiêu Dao Tử.
Sắc mặt Tiêu Dao Tử thay đổi, Bạch Ngọc Bút trong tay sáng lên, muốn thi triển Thánh Thuật ngăn cản cự long cửu đầu.
- Tuyệt Nhân Luân!
Một bản Nhân Thư cuối cùng xung quanh Mạc Phàm cũng sáng lên.
Ba chữ vừa vang lên, một kim ảnh nho sinh mặc trường bào bỗng nhiên chui từ đất sau lưng hắn ra, cao khoảng chừng năm sáu thước, vẻ mặt uy nghiêm.
Nho sinh này vừa xuất hiện, đám Hỗn Độn nghĩ thầm không hay rồi, ba người không do dự cùng ra tay.
Bốn bọn họ đều đến vì Mạc Phàm, ít đi Thánh Thuật của Tiêu Dao Tử kiềm chế Mạc Phàm, đối phó Mạc Phàm sẽ khó hơn nhiều.
- Thiên Cơ Trương!
Một tay Quỷ Thần Tử vươn về phía Tiêu Dao Tử, một quang trận hình tròn xuất hiện.
Ông ta dùng lực kéo về sau, muốn cứu Tiêu Dao Tử ra.
- Càn Khôn Tuyệt!
Hiên Viên Kiếm trong tay Hỗn Độn lóe sáng kim quang, cơ thể ông ta nhoáng lên một cái, giống như mặt đất bị ngắn lại, liền đến trước người Mạc Phàm, Hiên Viên Kiếm xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, chém về phía Mạc Phàm.
- Liệt Tinh!
Trên mặt Ân Tố Tố không có biểu cảm gì, vẫn lạnh như băng giống lúc trước, thanh kiếm trong tay cô ta lại tách ra hơn một ngàn đạo kiếm quang, kiếm quang chói mắt chiếu sáng bốn phía.
Trong chớp mắt hơn một ngàn đạo kiếm quang hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm tia mảnh như sợi tóc quấn lấy Mạc Phàm.
Mạc Phàm làm như không thấy Hỗn Độn và Ân Tố Tố, cũng không quản Tiêu Dao Tử, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Quỷ Thần Tử.
- Cơ Thuật sao, có thể sử dụng Vạn Cơ Trương à, không biết thì để tôi dạy cho ông.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, giống như một giáo viên đang dạy dỗ đồ đệ.
Thiên Cơ Thuật là bản Kỳ Môn Huyền Học thăng cấp, hợp nhất càn khôn, mệnh lý, phong thủy, huyền học, bát quái, kỳ môn và cửu đại thuật thành Cơ Thuật.
Cơ Thuật chia làm bách cơ, thiên cơ, vạn cơ, bách cơ giống như Viên Trọng Dương và Tống Hồng Sơn, chỉ có thể nắm giữ một phần trong Cơ Thuật, chỉ biến hóa ra được trăm loại.
Thiên cơ xem như nắm giữ chín đại Cơ Thuật, có được ngàn loại pháp thuật.
Vạn cơ là phân Cơ Thuật ra vạn, nhưng lại là duy nhất, uy lực còn trên Thiên Cơ Trương.
Khi nói chuyện, một tay Mạc Phàm duỗi về phía Quỷ Thần Tử, một đám phương trận xuất hiện trước tay hắn.
Trong phương trận này, linh khí hóa thành từng khối như xếp gỗ, nhanh chóng dựng thành một thứ như thủ nỏ.
- Vạn Cơ Tù!
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, trong thủ nỏ lóe lên một đạo ô quang, biến mất trong không khí.
Mắt Quỷ Thần Tử mở to, sắc mặt thay đổi.
Sao ông ta không biết Vạn Cơ Thuật, còn trên Thiên Cơ Thuật của ông ta.
Bình thường có thể nắm giữ Vạn Cơ Thuật, đều là Nguyên Anh có được sinh mệnh rất dài hay lão quái vật trở lên, sao một tiểu tử còn trẻ như Mạc Phàm lại có Vạn Cơ Thuật?
Ông ta mặc kệ Tiêu Dao Tử, quang trận hình tròn xuất hiện dưới hai chân, muốn chạy về phía xa.
Tuy Thiên Cơ Thuật lợi hại, nghịch thiên cải mệnh, điên đảo càn khôn, gần như không gì không làm được.
Nhưng ở trước mặt Vạn Cơ Thuật, Thiên Cơ Thuật như đứa bé nghịch súng đồ chơi, không có bất luận phần thắng nào.
Ông ta còn chưa chạy đi xa, mũi tên nhỏ màu đen đã xuất hiện sau lưng ông ta, trong chớp mắt đã biến mất vào trong cơ thể ông ta.
“A!” Quỷ Thần Tử kêu lên đau đớn, ngã lăn trên đất, ông ta còn chưa đứng dậy, thứ gì đó như đá thủy tinh màu đen tỏa ra khắp toàn thân ông ta, bao vây ông ta bên trong.
Cùng lúc đó, trong mắt hư ảnh phía sau Mạc Phàm chớp lóe kim quang.
Bạch Ngọc Bút và Bạch Ngọc Thư trong tay Tiêu Dao Tử, tính cả thánh ảnh sau lưng anh ta xuất hiện vết rạn như thủy tinh bị đánh mạnh, vỡ nát.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1100
Chương 1100