TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1131

- Tiểu tử, cậu cảm thấy chúng tôi tới nơi này là vì lý do gì?  

Người thanh niên kia hơi nhếch miệng, cười khinh thường nói.  

Bọn họ ở đây đợi Mạc Phàm, nếu để Mạc Phàm đi cứu tiểu nha đầu kia, Mạc Phàm nhân cơ hội chạy thoát thì làm sao bây giờ, không phải bọn họ sẽ giỏ trúc múc nước công dã tràng sao.  

Mạc Phàm nhíu mày, lúc này ánh mắt lạnh như băng mới nhìn người thanh niên kia, uy áp cường đại đè về phía người thanh niên này.  

- Anh có thể đại diện cho người khác nói ra ý kiến sao?  

Người thanh niên bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như vậy, sắc mặt hơi đổi, nhưng lập tức khôi phục như thường, khóe miệng cũng hiện lên cười mỉa.  

- Có thể đại diện hay không, cậu thử thì biết.  

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, hắn không nói gì nữa, dưới chân hắn vừa động, cơ thể nhoáng lên một cái lập tức biến mất tại chỗ.  

Khi xuất hiện lần nữa đã đi qua mấy người, đã đến phía sau cách đám Tần Vô Nhai mấy trăm mét, lập tức đi đến chỗ Tiểu Lan.  

Hắn thật không ngờ đám Tần Vô Nhai lại tới nơi này, bởi vì biết hắn tới cửa địa ngục ngoại trừ Carter và đám Long Bác ra, hẳn là không có những người khác.  

Nếu những người này xuất hiện ở đây, vậy ở đây cả đi.  

Hắn không trông cậy những thần thủ hộ của Hoa Hạ sẽ cứu Tiểu Lan ra, nhưng nếu những người này ngăn cản hắn, mặc kệ là ai, hắn sẽ khiến người đó vào địa ngục.  

Đám Tần Vô Nhai nheo mắt lại, trong mắt lộ ra sắc bén.  

Mạc Phàm coi bọn họ như không tồn tại, đi vào bên trong cửa địa ngục, cậu ta nghĩ sẽ qua cửa của bọn họ dễ dàng như vậy sao?  

Nhưng đám Tần Vô Nhai chỉ xoay người, không lập tức đuổi theo Mạc Phàm.  

Mạc Phàm mới đi hai bước, đến một khe hở trên không.  

Cơ thể hắn lâm không mà đi, đến trên khe hở, bỗng nhiên chìm vào trong khe hở, giống như có một đại thủ vô hình muốn kéo hắn vào bên trong.  

Cùng lúc đó, lôi điện biến mất một lát đột nhiên xuất hiện, có chi chít khoảng trên trăm đạo.  

Những lôi kiếm huyết sắc này không giống lôi điện bình thường không ngừng phân nhánh trong không trung, tất cả giống như một thanh cán chuôi phi kiếm của tiên nhân xẹt qua không trung, lập tức chém về phía Mạc Phàm.  

Sắc mặt Mạc Phàm khó coi, ý niệm của hắn vừa động, cơ thể hắn chậm rãi nhạt đi, biến thành một tảng đá to.  

“Bùm bùm…” Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, cự thạch bị nổ tung.  

Mạc Phàm xuất hiện cách đó không xa, trái lại hắn không chịu thương tổn gì, nhưng ống tay áo bị một đạo lôi điện đánh rách.  

- Lôi điện thật lợi hại.  

Mạc Phàm nhíu mày lẩm bẩm.  

Trước khi hắn tới đã biết một chút về cửa địa ngục từ chỗ Long Bác, nơi này vì đại chiến của cường giả khiến từ trường gần đây xảy ra thay đổi dữ dội, cộng thêm một số cường giả để lại hồn phách và năng lực, cuối cùng khiến cho nơi này vô cùng hung hiểm.  

Nơi như vậy có rất nhiều ở Tu Chân giới, ví dụ như một số chiến trường Thần Ma, hỏa diễm bất diệt cháy trên vạn năm, nơi bị đóng băng mười vạn năm còn chưa giải được.  

Nhưng hình như cửa địa ngục này không đơn giản như thế.  

Tuy hắn còn chưa ngưng tụ được Khí Nguyên, nhưng cho dù đến nơi có lực hút gấp mười lần trên Địa Cầu, cũng không có biện pháp kéo hắn xuống không trung, vậy mà thiếu chút nữa những khe hở này lại kéo được hắn vào.  

Những lôi điện huyết sắc này cũng không giống bình thường, là Huyền Hỏa Thiên Kiếm Lôi, dị lôi trong lôi điện vô cùng hiếm thấy.  

Loại lôi điện này có được lực hủy diệt của lôi điện, hỏa diễm rất nóng và nổ tung, ngưng tụ được kiếm khí sắc bén, một khi nổ tung, uy lực vô cùng đáng sợ.  

Tuy cấp bậc của Huyền Hỏa Thiên Kiếm Lôi ở nơi này hơi thấp, nhưng kh ủng bố hơn lôi điện bình thường vô số lần.  

Nhất là khi loại lôi điện này xác định người nào, không chém người này ra thành mảnh nhỏ thì sẽ không bỏ qua, rất phiền phức.  

Ở nơi đặc biệt như vậy, lôi điện hiếm có, lông mày Mạc Phàm nhanh chóng giãn ra.  

Nơi này có phải chiến trường thời cổ hay không hắn không biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, nhưng nơi này hẳn là Tru Tiên Chi Địa.  

Bình thường Huyền Hỏa Thiên Kiếm Lôi chỉ có ở Tru Tiên Chi Địa, vì vùng hoang vu này tràn đầy khe hở đã có từ lâu lắm rồi, đã không thể nào phân biệt, nhưng phần lớn là Thập Tuyệt Địa do Tru Tiên Chi Địa hình thành.  

Hắn nghĩ xong những chuyện này, một đợt lôi điện hình kiếm khác đã tới trước người hắn.  

Hắn nhíu mày, một tay vươn về phía những lôi điện huyết sắc này, một hào quang hình tròn xuất hiện trước người hắn.  

“Bùm bùm bùm…” Âm thanh lôi điện nổ tung vang lên, bụi đất bao phủ Mạc Phàm ở bên trong.  

Nhìn Mạc Phàm bị bao phủ lôi điện, đám Tần Vô Nhai nhìn nhau, gật đầu hiểu ngầm.  

- Mọi người ở đây đợi.  

Tần Vô Nhai an bài mấy đệ tử Nho Môn ở phía sau, đi về phía cửa địa ngục.  

Bụi bặm rơi xuống, bốn người mỗi người đứng một góc, bao vây Mạc Phàm ở giữa.  

- Tiểu tử, cậu cảm thấy chúng tôi để cậu đi qua đó, cậu thật sự có thể tiến vào cửa địa ngục trước mắt chúng tôi sao?  

Quỷ Vô Tà vuốt chòm râu dê, mỉm cười nói.  

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tới cửa địa ngục, nên hiểu biết về cửa địa ngục hơn Mạc Phàm nhiều.  

Cửa địa ngục được chia làm nhiều mảng, ở tít bên ngoài chỉ nguy hiểm với người bình thường, đối với tu sĩ thì chỉ cần không vận khí quá nhiều sẽ không gặp chuyện không may.  

Như nơi mà bọn họ vừa đứng, bình thường sẽ có lôi điện huyết sắc đánh xuống, còn có thể rơi xuống khe hở đột nhiên xuất hiện, những thứ này có vẻ nguy hiểm đối với tu sĩ cấp thấp.  

Kế tiếp là vùng Mạc Phàm xâm nhập, nơi này sẽ tự động công kích người đầu tiên xâm nhập nơi này, chỉ sau khi người này bị giết, mới công kích những người khác.  

Vừa rồi bọn họ chỉ ở đường biên vòng này.  

Bên cạnh Tiểu Lan có lực không gian bảo hộ, tương đương ở một vùng không gian khác, cho nên không phải kẻ xâm nhập.  

Mạc Phàm lỗ m ãng xông tới, đã bị nhận định là kẻ xâm nhập.  

Nếu không sao bọn họ lại để Mạc Phàm tiến vào dễ dàng?  

Tuy thân pháp của Mạc Phàm rất đặc biệt, nhưng không đến mức bốn bọn họ không thể đấu lại được.  

- Mạc Phàm, nể mặt cậu từng là người của Long Tổ, thả người bị cậu phong ấn trong Cửu U Cung ra, đi với tôi tới Sơn Ngoại Sơn, có lẽ cậu còn cơ hội cứu cô gái kia.  

Côn Bằng thản nhiên nói, trong giọng nói tràn đầy ý ra lệnh.  

Mạc Phàm ở giữa bốn người nhíu mày.  

- Nếu tôi không đồng ý thì sao?  

Không thể không thừa nhận, đúng là hắn hơi sơ suất, nhưng như vậy có thể ngăn được hắn sao?  

Sắc mặt đám Tần Vô Nhai như thường, giống như sớm đã dự đoán được sẽ như vậy.  

Mạc Phàm đi tới đoạn đường này không gặp được địch thủ, cho dù là người trăm tuổi cũng khó mà không đắc ý vênh váo, càng không nói đến một tiểu tử chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm.  

Một người một khi tự đại, chưa thấy quan tài sẽ chưa chết tâm.  

- Thôi, không cần phải nói với cậu ta làm gì nữa, dùng thực lực nói chuyện đi, để tôi thử thực lực của tên tiểu tử này trước.  

Vẻ mặt Băng Đồ tiên tử không chút thay đổi, giống như chẳng muốn nói chuyện với Mạc Phàm, một tay vươn ra, một thanh trường kiếm tỏa ra khí lạnh xuất hiện trong tay bà ta.  

- Băng Đồ, tôi tới giúp bà.  

Thân thể Côn Bằng chấn động, quần áo bị chấn nát, lộ ra lực lượng tràn ngập tính nổ mạnh ở bên trong.  

Tần Vô Nhai và Quỷ Vô Tà đều không nói gì thêm, nhưng khí thế như thủy triều xuất hiện trên người.  

Bầu không khí xung quanh vốn vô cùng áp lực, trong chớp mắt ngưng kết lại.

Đọc truyện chữ Full