- Mạc Phàm, cậu!
Một tay Chúc Thiên Cực ôm cổ, đỏ mặt tức giận nói.
Vậy mà Mạc Phàm gieo hỏa diễm trong cơ thể anh ta, đúng là buồn cười.
Mạc Phàm không thèm để tới Chúc Thiên Cực, dời mắt nhìn lão giả đeo kiếm.
- Ông chuẩn bị đưa Kỳ Lân Ngọc Kiệt cho tôi, hay là để tôi tự tới lấy?
Lão giả đeo kiếm liếc nhìn Chúc Thiên Cực, trên mặt lộ vẻ do dự.
- Thôi, để tôi tự tới lấy vậy, ngọc tới!
Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, nhẹ giọng quát.
Ấn ký Kỳ Lân ở trên trán lão giả đeo kiếm lại sáng lên, cơ thể lão giả lập tức cứng đờ, tay còn lại của ông ta không nghe theo khống chế chui vào trong ngực ông ta, một cái túi như ý được ông ta lấy ra.
Mạc Phàm vươn một tay ra, cái túi như ý này bay vào trong tay hắn.
Hắn mở túi như ý này ra, từng khối ngọc như do hồng bảo thạch tạo ra xuất hiện ở bên trong, mỗi một viên to bằng đồng xu, có tổng cộng mười mấy viên, bên trên tràn đầy huyết khí và sinh cơ, đúng là Kỳ Lân Ngọc Kiệt.
- Bây giờ các anh có thể đi.
Mạc Phàm cất Kỳ Lân Ngọc Kiệt, hạ lệnh đuổi khách.
- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại.
Chúc Thiên Cực nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, ước gì có thể xé nát Mạc Phàm.
Anh ta đường đường là Thần Sứ ở dưới hạ giới, vừa đến Địa Cầu chưa tới một tuần, vậy mà bị một tiểu tử Địa Cầu gieo hỏa diễm trong người, nếu anh ta có thể nuốt trôi cục tức này, anh ta không phải là Chúc Thiên Cực.
- Thế nào, anh không muốn đi à?
- Tôi sẽ đi, nhưng mà cậu cũng cất kỹ thứ này đi.Ngón tay Chúc Thiên Cực sáng lên, một ngọc bài xuất hiện trong tay anh ta, anh ta ném đi, ném về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm vung tay lên, ngọc bài này trôi nổi trong không trung, xoay tròn.
Ngọc bài này có thể nắm bằng một tay, toàn thân màu đỏ rực.
Một mặt khắc một ác long giương nanh múa vuốt và một thanh trường kiếm, trường kiếm xuyên qua đầu ác long này, định ở trên đuôi, máu tươi b ắn ra bốn phía.
Một mặt khác có khắc hai chữ triện cổ: “Bất Hưu”.
Nhìn thấy ấn ký này, ngoại trừ Mạc Phàm và Tiểu Vũ ra, vẻ mặt những người khác thay đổi.
Nhất là Tiểu Tuyết, trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ lo lắng.
Cô từng đọc một số thông tin liên quan tới tông môn ẩn thế trong sách cổ của Bạch gia, trước đây Bạch gia bọn họ cũng là một thành viên trong tông môn ẩn thế, chỉ vì càng ngày càng đi xuống, lúc này mới lựa chọn xuất thế.
Trong những sách cổ liên quan tới tông môn ẩn thế, từng nhắc tới một lệnh bài đặc biệt.
- Tứ hải bát hoang, thiên hạ cửu châu, thử mệnh bất tử, thử lệnh bất hưu, bất tử bất hưu, bất hưu lệnh!
Lệnh bài này vừa đưa ra, trừ phi đạt được mục đích, nếu không sẽ là không chết không ngừng.
Lần trước tông môn ẩn thế đưa ra lệnh bài này là ở thời chiến tranh, một số tu sĩ phương Tây làm xằng làm bậy ở Hoa Hạ, chọc giận tông môn ẩn thế.
Tông môn ẩn thế phát ra Bất Hưu Lệnh, tru sát tất cả tu sĩ phương Tây ở bên trong Hoa Hạ.
Đuổi giết những tu sĩ phương Tây này từ Hoa Hạ tới bờ Tây Hải, mãi đến khi những lão gia hỏa ngủ say ra mặt mới kết thúc.
Hiện giờ tông môn ẩn thế lại hạ Bất Hưu Lệnh với Mạc gia, đây là muốn đoạn tuyệt với Mạc gia hoàn toàn.
- Lệnh bài này tên là Bất Hưu Lệnh, là Tru Sát Lệnh cao nhất của tông môn ẩn thế, bắt đầu từ ngày hôm sau khi cậu tiếp lệnh bài này, tông môn ẩn thế sẽ không chết không ngừng với Mạc gia, nếu tôi đoán không nhầm, lệnh bài này cũng khiến hội ngũ lão trên Địa Cầu các cậu đứng về phía chúng tôi, tự giải quyết cho tốt đi, chúng ta đi.
Chúc Thiên Cực nghiến răng lạnh lùng nói.
Anh ta vốn không định dùng Bất Hưu Lệnh, nếu Mạc Phàm ra tay ngoan độc với anh ta như vậy, không để lại cho anh ta chút mặt mũi nào, vậy thì đừng trách anh ta.
Anh ta không chỉ muốn Mạc Phàm chết không có chỗ chôn, còn muốn Mạc gia biến mất khỏi Địa Cầu.
Bây giờ không chỉ khắp thế giới muốn giết Mạc Phàm, qua hôm nay, Hoa Hạ cũng không có người bảo hộ Mạc Phàm, xem Mạc Phàm còn không chết hay không?
Anh ta cười lạnh lùng, trừng Mạc Phàm một cái, xoay người mang theo những người khác rời đi.
… Ở
chỗ cũ, Tiểu Tuyết nhìn Bất Hưu Lệnh trôi nổi trong không trung, do dự một lúc vẫn mở miệng nói.
- Tiểu Phàm, anh có dự định gì không?
Mỗi đại thế lực ở ngoại quốc, tông môn ẩn thế, hội ngũ lão, còn có Huyết Ma vừa ra tay với Mạc gia, bốn thế lực này bất luận là thế lực nào đều như một ngọn núi to, nếu không có kế hoạch, cho dù là Mạc Phàm cũng rất có khả năng bị những ngọn núi to này chèn ép.
Dù sao thế lực tứ phương, bất luận là thế lực nào đều không giống với trước đây.
Thần Điện, Hắc Ám Giáo Đình, Thanh Bang, Vu Thần Giáo, Thứ Thần và những thế lực khác so với bốn thế lực này, quả thực như kiến càng và đại thụ.
- Chị dâu, lệnh bài này rất đáng sợ sao?
Tiểu Vũ tò mò hỏi.
- Lệnh bài này không chỉ đáng sợ, còn khiến Mạc gia biến thành cô độc, như vậy người khác sẽ dễ phá hủy hơn nhiều.
Tiểu Tuyết nhíu mày, giải thích.
Tiểu Vũ cái hiểu cái không gật đầu, sau đó kéo tay Mạc Phàm, đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn.
- Anh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, một tay vươn về phía Bất Hưu Lệnh kia.
- Quả thật một mình rất khó chống, nhưng chỉ cần một đốm lửa có thể thành một đám cháy, huống chi Mạc gia chúng ta không phải chỉ là một đốm lửa, anh sẽ tiếp nhận Bất Hưu Lệnh này.
Tay Mạc Phàm hơi cử động, Bất Hưu Lệnh như sao băng bay vào trong tay hắn.
“Bùm” một tiếng, trong chớp mắt Bất Hưu Lệnh hóa thành tro tàn, hỏa diễm lam văn kim sắc bốc cháy trên tay hắn, một vùng tinh quang xuất hiện trong mắt hắn.
Một đời này đã khác với trước, nhưng thực ra cũng không khác nhiều lắm, chỉ là Lâm gia và Lâm Khuynh Thiên kiếp trước biến thành một đám người khác, đó là Thần Điện, Hắc Ám Giáo Đình, Huyết Ma, tông môn ẩn thế…
Nếu hắn không thể đánh bại những thế lực này, kết quả không chỉ giống như kiếp trước, có khả năng còn bi thảm hơn cả kiếp trước.
Kiếp trước hắn đã nếm đủ sinh ly từ biệt, cũng nếm đủ tuyệt vọng và không cam lòng.
Bây giờ cho dù là thế lực nào chắn trước Mạc gia, hỏa diễm này của hắn sẽ diệt đối phương thành tro tàn, ai cũng đừng nghĩ để hắn giẫm lên vết xe đổ kiếp trước.
Thế lực nước ngoài, Huyết Ma, tông môn ẩn thế và hội ngũ lão hợp lực lại, cũng tuyệt đối không được!
- Tiểu Phàm, anh đây là muốn…
Tiểu Tuyết nhíu mày, lo lắng nói.
Từ trước đến nay chuyện Mạc gia đều do Mạc Phàm xử lý, xem ra Mạc Phàm cũng muốn xử lý chuyện lần này một mình rồi?
- Yên tâm đi, đợi anh xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ giải quyết hết toàn bộ những thế lực này.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nói.
Đợi xử lý những người này xong, cũng đến lúc kết hôn với Tiểu Tuyết rồi.
Vẻ mặt Tiểu Tuyết khẽ đổi, tuy lo lắng ở trên mặt không giảm đi, nhưng ba chữ vẫn truyền từ miệng cô ra.
- Em đợi anh.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm hôn lên trán Tiểu Tuyết một cái, nói.
- Ừm.
Tiểu Tuyết gật đầu.
Ba người đi xuống núi, bọn họ vẫn chưa đi xa, bóng dáng Trận Linh nhoáng lên một cái xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Chủ nhân, Moria quay về rồi.
Trận Linh cúi người nói.
Nghe thấy câu này, trong mắt Mạc Phàm lóe lên lạnh lẽo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1211
Chương 1211