TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1247

Người đàn ông mặc thần bào âm dương nhìn phía dưới, quỷ thủ màu đen giết người đàn ông của Hắc Ám Giáo Đình lại vươn ra, ngay lúc ông ta dán phù ấn lên linh hồn Mạc Phàm đã nắm lấy chân ông ta.  

- Chuyện này…  

Trên mặt người đàn ông mặc thần bào âm dương tràn đầy khó hiểu.  

Ông ta không dùng nghi thức kia với Mạc Phàm, vì sao lại bị quỷ thủ này quấn lấy?  

Hơn nữa sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình đã chết, nghi thức nên ngưng hẳn rồi mới đúng, vì sao lại như vậy.  

- Chẳng lẽ?  

Mắt ông ta mở to, trong mắt đều là khiếp sợ.  

- Đây là bẫy, không thể động vào linh hồn cậu ta.  

Người đàn ông mặc thần bào âm dương nghiến răng tức giận nói.  

Linh hồn Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt.  

Linh hồn ngoại phóng là một chuyện rất nguy hiểm, cho dù linh hồn của hắn mạnh hơn những người khác rất nhiều, nhưng bại lộ linh hồn trước mặt đám cao thủ như Phượng Hoàng là một hành động không sáng suốt.  

Sở dĩ hắn không để linh hồn quay về cơ thể, là vì nghi thức đó vẫn còn ở đây, nghi thức kia chưa kết thúc, người nào động vào linh hồn của hắn đều bị thần của linh hồn công kích.  

Hắn có thể thông qua linh hồn ly thể khống chế cơ thể mình, giống như linh hồn vẫn ở trong cơ thể, quả thật linh hồn chỉ là cạm bẫy như lời người đàn ông mặc thần bào âm dương nói.  

Tuy chuyện này bị người đàn ông mặc thần bào âm dương vạch trần, nhưng như vậy đủ rồi, mục đích của hắn đã đạt được.  

- Không sai, bị ông phát hiện rồi.  

Mạc Phàm cũng khônggiấu diếm, nói thẳng.  

Sắc mặt người đàn ông mặc thần bào âm dương trắng xanh, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán ông ta xuống.  

Ông ta là một đạo tàn hồn của Amaterasu đại nhân Nhật quốc, sau khi Abe Seimei bị Mạc Phàm g iết chết, một Âm Dương Sư còn trẻ tuổi tìm ông ta, hơn nữa không chỉ gọi ông ta dậy còn dâng thân xác cho ông ta.  

Ông ta thân là Amaterasu tái thế, đã lâu rồi không e ngại cái gì.  

Nhưng lúc này đối mặt với Mạc Phàm, ông ta lại cảm nhận được tử vong lần nữa.  

Một kiếm của Mạc Phàm giết Pháp Thần Horus, ông ta kém Pháp Thần Horus một chút nữa, cũng sẽ chết.  

Trong hai tay ông ta mỗi tay xuất hiện một thanh kiếm, không do dự chém về phía chân mình.  

Không trốn đi ông ta sẽ bị Mạc Phàm giết, muốn thoát khỏi nghi thức thẩm phán này, phải cắt hai chân đi mới được, nếu không thẩm phán sẽ không kết thúc.  

“Phập!” Máu tươi chảy ròng ròng, hai chân ông ta bị quỷ thủ nắm lấy được chém ra.  

- Độn!  

Hai màu huyền quang sáng lên trên người ông ta, ông chịu đựng đau nhức, cơ thể hóa thành một đạo lưu quang chạy ra ngoài.  

- Lúc này rời đi thì muộn rồi, ông là người thứ hai, thể quy vu hồn!  

Mạc Phàm nhẹ giọng quát.  

Nếu tu sĩ Nhật quốc này tới Hoa Hạ đối phó hắn, không đánh lại còn muốn chạy, đâu dễ như vậy.  

Ranh giới Hoa Hạ, phàm là người dám bước vào đều phải chết!  

Tu sĩ Nhật quốc này thì càng như vậy.  

Những lời này vừa vang lên, cơ thể hắn đang chiến đấu với đám Hải Thần hơi sững sờ, lập tức hóa thành vô số quang hạt biến mất.  

Khi xuất hiện lần nữa đã đến chỗ linh hồn hắn, linh hồn và cơ thể hắn nhoáng lên một cái rồi hợp hai thành một.  

Một tay hắn cầm Hồng Liên, nâng Hồng Liên lên trên đỉnh đầu, trường kiếm hạ xuống hoa phá trường không.  

“Bùm” một tiếng, không gian giống như bị lôi đình chấn nát, một đạo vết rạn xuất hiện trước người Mạc Phàm không xa, âm thanh ù ù truyền từ trong không gian ra.  

Không đợi người đàn ông mặc thần bào âm dương thoát khỏi đài chiến đấu bạch ngọc, thì lại sửng sốt, một đạo không gian liệt phùng xuất hiện phía trước người đàn ông mặc thần bào âm dương.  

Người đàn ông mặc thần bào âm dương trốn quá nhanh, muốn dừng lại cũng không thể dừng lại được, đâm đầu vào trong khe hở.  

“Xoẹt!” Âm thanh như vải bị xé rách vang lên, người đàn ông mặc thần bào âm dương xuyên qua không gian liệt phùng, giống như đâm vào trên đao phong, cơ thể hai màu hắc bạch bị tách ra làm đôi, một nửa màu đen một nửa màu trắng.  

Thi thể bị tách ra bay lên trước hơn mười thước, lúc này mới rơi xuống đài chiến đấu bạch ngọc, huyết dịch, nội tạng dính huyết dịch, thi thể nhuộm đỏ đài chiến đấu bạch ngọc.  

Xung quanh, không ít người nhìn thi thể người đàn ông mặc thần bào âm dương, ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.  

Mấy người bao vây tấn công Mạc Phàm, lúc này mới qua một lát đã bị Mạc Phàm giết ba.  

- Chuyện này?  

Phía sau Tần Vô Nhai, đám đệ tử tông môn ẩn thế vốn đầy đắc ý, lúc này thì câm như hến.  

Sắc mặt Hải Thần, lão tổ Thanh Bang khó coi, e sợ đánh giá Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, cậu đường đường là Mạc đại sư, vậy mà dùng phương pháp giết người đê tiện như vậy.  

Lão tổ Thanh Bang khinh thường nói.  

- Đê tiện?  

Mạc Phàm lắc đầu cười, trên mặt đều là xem thường.  

Đám người này cộng tuổi lại còn nhiều hơn hắn nhiều, những người này cùng đối phó hắn, hắn chỉ mượn lực lượng của Rose thần của linh hồn giết người đàn ông mặc thần bào âm dương, liền biến thành phương pháp đê tiện.  

Không nói ở trên đài chiến đấu, mượn bất luận lực lượng nào có thể giết kẻ địch là chuyện rất bình thường, cho dù làm như vậy là đê tiện thì thế nào.  

Hắn dám chắc chắn, nếu lão tổ Thanh Bang có cơ hội giết hắn như vậy, nhất định sẽ sử dụng không chút do dự.  

- Ông đã đánh giá tôi như vậy, vậy ông là người thứ ba.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn nhấc Hồng Liên, vừa định di chuyển thì tiếng phượng minh vang lên, cảm giác nóng nực và áp lực khó có thể hình dung từ trên trời giáng xuống.  

Hắn nhíu mày nhìn về phía đỉnh đầu.  

Chỉ thấy Phượng Hoàng hỏa diễm gần như che khuất cả đài chiến đấu bạch ngọc, xuất hiện trên không đài chiến đấu bạch ngọc.  

Cơ thể che trời, dáng vẻ trông rất sống động, lực hỏa diễm trác nhân tâm hồn cùng với khí tức hung hãn, bạo loạn bẩm sinh của Phượng Hoàng, đều khiến người ta có cảm giác như trời sắp sập xuống, mạt thế hàng lâm.  

Trên Phượng Hoàng hỏa diễm vĩ đại, Phượng Hoàng tóc dài, quần áo bay phấp phới, đôi mắt lạnh lùng nhìn những người khác.  

Nhìn thấy Phượng Hoàng và Phượng Hoàng hỏa diễm dưới chân bà ta, trong mắt Chúc Thiên Cực, tông môn ẩn thế và một số người mâu thuẫn với Mạc gia hiện lên vui mừng.  

Tuy bọn họ chưa từng thấy uy lực nổ mạnh của vũ khí tiên tiến, nhưng nếu Phượng Hoàng hỏa diễm to như vậy nổ mạnh, chỉ sợ phạm vi cả Hoa Sơn sẽ bị san thành bình địa.  

Uy lực tấn công như vậy, cho dù Mạc Phàm là thần tiên cũng phải chết.  

- Lần này Mạc Phàm chết chắc rồi.  

Trên mặt một số người xuất hiện chờ mong lần nữa, cười hưng phấn nói.  

- Đúng là phế vậy, mấy người cùng ra tay mà không thể đối phó được một người, còn chưa cút đi?Phượng Hoàng nhìn lướt qua đám Hải Thần, lạnh lùng nói.  

Sắc mặt đám Hải Thần khó coi, trong mắt hiện lên bất mãn.  

Bất mãn thì bất mãn, bóng dáng bọn họ nhoáng lên một cái, vẫn lập tức tránh ra.  

Phượng Hoàng chuẩn bị lâu như vậy mới tạo ra động tĩnh lớn như thế, chỉ nhìn thôi cũng biết là có khác biệt, càng không nói tới chuyện chịu một kích của Phượng Hoàng.  

Phượng Hoàng thấy ba người lui ra, lúc này mới nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Mạc Phàm, cậu có thể giết ba người trong tám người chúng tôi, không thể không nói thực lực của cậu không tệ, là tôi xem thường cậu rồi, nhưng cậu chỉ được đến đây thôi, ở dưới một kích của tôi, cho dù cậu có quân bài gì chưa lật, cậu đều phải chết không thể nghi ngờ, cậu tự mình ra tay, hay là tôi giết cậu cùng với những người ở gần đại sơn này đây?  

Phượng Hoàng kiêu ngạo hỏi. Giọng điệu bá đạo khiến mọi người không thở nổi, giống như Mạc Phàm sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Đọc truyện chữ Full