Toàn thân đám người này run rẩy, nhìn về một phía.
- Anh?
- Mẹ, mẹ có nghe thấy không, đây là giọng của anh.
Thân thể đám cha mẹ Mạc Phàm chấn động, giống như bị sét đánh, cuống quít nhìn bốn phía.
Đám Tần Kiệt, Chu Hiệt, Tiểu Ngọc cũng có biểu cảm tương tự.
Bọn họ đều bị phế tu vi, đã không còn năng lực cảm nhận.
Nhưng bọn họ quá quen thuộc với giọng nói này, tuyệt đối không sai, tuyệt đối là người mà bọn họ kêu gọi ngàn lần, Mạc Phàm.
- Tiểu Phàm, là con sao?
Lão mẹ Mạc Phàm vui mừng phát khóc gọi xung quanh.
Tuy tin Mạc Phàm đã chết truyền hơn ba tháng, nhưng bà vẫn không tin Mạc Phàm đã chết.
Mạc Phàm không chết, bà vẫn có động lực kiên trì sống trong những thống khổ hành hạ này.
Mấy người kia quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng không thấy bóng dáng Mạc Phàm, cả đám hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.
- Mẹ kiếp, dám lấy máy ghi âm hù dọa lão tử, mấy người diễn giống thật, lão tử đã thật sự nghĩ con trai ma của mấy người quay về rồi.
Vừa rồi bọn họ nghe thấy giọng nói,hẳn là không phải nghe nhầm, chắc chắn là mở ghi âm ra.
Dù sao bọn họ chưa từnggặp Mạc Phàm, mở bừa một cái ghi âm cộng thêm diễn nữa, dọa người ta đi cũng không phải không có khả năng.
Nếu chân thực hơn chút nữa, chắc chắn bọn họ đã bỏ chạy.
- Lão đại, người nhà này thích diễn như vậy, kỹ thuật diễn còn tốt đến thế, muốn rơi nước mắt là rơi xuống luôn, hay là chúng ta mang hết tất cả đi, diễn phim cấp…
Vẻ mặt tên lông vàng đầy đê tiện, hỏi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói hết câu.
“Bùm” một tiếng thật to, giống như kinh lôi nổ tung trong trời quang, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên trên bầu trơi ở tiểu viện Mạc gia, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Trên bầu trời hắc ám, hắc vân xoay chuyển giống như một hắc long nổi giận, muốn cắn nuốt phía dưới.
Trên tầng mây, trên người Mạc Phàm lóe sáng lôi điện, chân giẫm lên Hồng Liên, gương mặt lạnh lùng mang theo phẫn nộ khôn cùng, Lam Điệp và Quỷ Linh Nhi đứng sau lưng hắn.
- Anh muốn dẫn người Mạc gia tôi đi đâu?
Mạc Phàm nhìn đám người này, bước chậm từ không trung xuống, vừa đi vừa hỏi.
Nhìn thấy bóng dáng này, cha Mạc Phàm vẫn luôn cố nén nước mắt lập tức tươi cười vui mừng, nước mắt chảy ra.
Những người khác thì đã sớm lệ rơi đầy mặt, tuy bầu trời hắc ám, nhưng bọn họ như thấy được hi vọng trong tuyệt vọng.
“Ừng ực!” Người đàn ông đầy hình xăm và người bên cạnh anh ta nhìn Mạc Phàm đi từ trên trời xuống, mắt cả đám mở to, không ngừng nuốt nước bọt.
- Chuyện này…
- Đây là người sao?
Bọn họ đều là đám lưu manh du côn bình thường, ngay cả quỷ đều chưa từng nhìn thấy, có khi nào nhìn thấy người đi từ trên trời xuống.
Chỉ đi vài bước Mạc Phàm đã tới trong tiểu viện, Lam Điệp và Quỷ Linh Nhi cũng nhảy xuống.
Hắn nhìn thoáng qua mấy người trong sân, lông mày nhíu chặt lại, nhất là khi thấy trên mắt Tiểu Vũ quấn đầy băng gạc, sắc bén trong mắt hắn lại nhiều hơn nhiều.
Hắn chỉ rời đi ba tháng, phần lớn Mạc gia chỉ còn lại những người này, hơn nữa không bị thương thì bị phế, ngay cả một đám lưu manh du côn cũng có thể tới cửa bắt nạt.
Hắn vươn một tay ra, một pháp ấn sáng lên trong lòng bàn tay, một đóa thanh liên kiều thúy dục tích xoay tròn dâng lên.
Đóa thanh liên này nhoáng lên một cái, liền phân ra thành nhiều đóa liên hoa nhỏ, bay vào trong cơ thể cha mẹ, đám Chu Hiệt, Tần Kiệt.
Lúc những thanh liên này tiến vào trong cơ thể bọn họ, ở giữa liên hoa có thêm một đóa hỏa diễm, giống như cốc đèn trong đóa hoa bay trở về tay Mạc Phàm, hóa thành một đốm lửa.
Mỗi lần hỏa diễm này được lấy ra, cảm giác bị cháy trong cơ thể đám cha Mạc Phàm mỗi ngày lập tức biến mất, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Tiểu Khương Nguyệt từng dùng rất nhiều loại dược để diệt trừ hỏa diễm này, nhưng không thành công.
Mạc Phàm nhìn hỏa diễm trong lòng bàn tay, sắc bén nhoáng lên trong mắt.
Hóa Nguyên Thuật, không chỉ thiêu hủy toàn bộ tu vi, nếu không lấy ra, thì không thể chữa trị được.
Hơn nữa để trong cơ thể lâu, sẽ vì khí huyết bị đốt cạn mà chết.
Loại pháp thuật này vì quá độc ác, nên có rất ít người tu luyện ở Tu Chân giới.
Năm ngón tay hắn nắm chặt, hỏa diễm tắt đi.
Một pháp ấn kết ra, từng đạo thanh quang rơi lên người đám cha mẹ Mạc Phàm.
Gương mặt bọn họ vốn trắng xanh, nhanh chóng khôi phục như thường ở dưới thanh quang thấm nhuận.
Làm xong những chuyện này, lúc này hắn mới nhìn về phía đám người nhân cơ hội chậm rãi lùi đi.
Chỉ liếc mắt một cái, một cơn gió thổi tới, cửa tiểu viện đóng rầm lại, một lực lượng vô hình lái xe của đám côn đồ kia tới lướt ngang qua cửa, chặn cửa ra lại.
Đám người này dừng bước lại, mồ hôi chảy đầy trán bọn họ.
- Chào Mạc tiên sinh, mấy người chúng tôi uống hơi nhiều, đi nhầm nơi, cậu đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân…
Người đàn ông đầy hình xăm xoay người, vội vàng cười nịnh nọt nói.
Mạc Phàm từ trên trời giáng xuống, cho dù không phải là người khiến Mạc gia danh chấn thế giới, cũng không phải là người bọn họ có thể đối phó, không cúi đầu sẽ phải chết.
- Uống nhiều đi nhầm sao.
Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt chớp lóe sắc bén.
Người đàn ông đầy hình xăm nắm súng lục trong tay, không khống chế được chĩa về phía đầu mình, ngón tay chậm rãi bóp cò súng.
- Không, không…
“Pằng pằng pằng…” Tiếng súng vang lên, đạn bắn vào đầu người đàn ông đầy hình xăm theo tiết tấu.
Mãi đến khi bắn hết đạn, đầu người đàn ông đầy hình xăm như tổ ong vò vẽ đều là lỗ châu mai, ngã lên trên đất.
Những tên côn đồ khác ở xung quanh bị dọa ngốc rồi, mắt cả đám mở to miệng kéo dài.
- Mạc tiên sinh tha mạng, chúng tôi không dám, chúng tôi chỉ lấy tiền làm việc thôi, Mạc tiên sinh tha mạng.
Lông vàng kia quỳ xuống, khẩn cầu nói.
- Lấy tiền của ai?
Mạc Phàm hỏi.
- Hình như tên là Long Hoa Hội gì đó, bọn họ nói bọn họ không thể ra tay, nhưng chúng tôi thì có thể, g iết chết một người Mạc gia cậu sẽ được 1000 vạn.
Tên lông vàng cuống quít nói.
- Long Hoa Hội sao?
Mạc Phàm nhíu mày.
Dạ Vô Nhai đến Tu Chân giới, hắn không có diệt Long Hoa Hội, tuy giết mấy người, nhưng Long Hoa Hội vẫn còn rất nhiều người.
Hắn không biết vì sao Long Hoa Hội không tự mình ra tay, nhưng xem ra chuyện này không thoát khỏi liên quan tới bọn họ.
- Lúc trước còn có người của Thanh Bang và gia tộc Roth gì đó muốn chúng tôi ra tay, cuối cùng là những người khác tiếp nhận.
- Thanh Bang, gia tộc Roth?
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh.
Xem ra hắn thật sự quá nhân từ, không đuổi tận giết tuyệt những người này, nếu không đã không xảy ra chuyện như vậy.
- Đúng vậy, Mạc tiên sinh, chúng tôi đều được bọn họ thuê tới, có phải chúng tôi có thể đi rồi không?
Tên lông vàng gật đầu, hỏi.
- Đi sao?
Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc qua những người kia.
Một câu được thuê tới đã muốn đi, vậy người Mạc gia bọn họ bị bắt nạt quá dễ dàng rồi.- Mấy anh không cần đi, tôi tiễn các anh.
Mạc Phàm vung tay lên.
- Chân của tôi, không…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể những người đó chậm rãi biến thành hạt cát rồi biến mất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1309
Chương 1309