Lâm Hàn phóng lại chỗ, Mạc Tử Bắc và Dạ Thiên Vương.
"Các vị, sức mạnh của tên này, chỉ là tạm thời, chỉ cần cầm trụ được đến ngày mai, chúng ta sẽ thắng."
Lâm Hàn nhanh chóng nói với hai người, nói thì dễ, làm mới khó, với sức mạnh thánh nhân, hiện tại của Diệp Bạch, cho dù muốn chạy cũng không chạy được, huống gì cầm cự đến sáng.
Nhưng hiện tại, muốn sống thì họ chỉ còn mỗi cách này, Lâm Hàn cầm cờ điều số quân còn lại, làm thành trận hình, đám lính này nhanh chóng, bao vây Diệp Bạch, đi là phương án mà Lâm Hàn đã chuẩn bị cho, trường hợp xấu nhất, đám này là quân tinh nhuệ, cảnh giới đều trên hóa thần, nếu muốn sống, e là phải hi sinh đám lính này.
"Khai trận."
Sau tiếng hô của Lâm Hàn, đám lính lao thẳng vào, tấn công Diệp Bạch, bọn này đã được huấn luyện rất kĩ càng, tất cả đều không sợ chết, mà lao lên như vũ bão.
Diệp Bạch giơ hai tay ra hai bên, nắm chặt bàn tay, theo đó, đám lính cũng bị bóp nát, nhưng hết tốp này, rồi đến tốp khác lại lao đến Diệp Bạch, cuối cùng, cũng có một tên, chạm được vào người Diệp Bạch, hắn ta thao tác linh hoạt, nhanh chóng để lại một ấn, trên tay trái Diệp Bạch.
Lâm Hàn bên trên, thấy cảnh này, liền nhanh chóng hô.
"Đánh."
Đám lính trên tay cầm vũ khí, lại một lần nữa lao đến tấn công, Diệp Bạch vẫn dùng cách cũ, để hạ bọn chúng, nhưng lần này lại khác, đám lính này, tuy đã bị đánh hạ, nhưng tên nào tên nấy, lại cười như được mùa, rồi nhanh chóng, đám lính mấy nghìn tên, cùng lúc tự bạo.
Ấn trên tay trái Diệp Bạch, do tên lúc nãy để lại, có tác dụng khiến cho, kẻ dính phải, phải chịu sát thương gấp hai lần, trong một canh giờ, cộng thêm mấy nghìn tên lính, cảnh giới hóa thần trở lên, cùng lúc tự bạo, e là khó sống sót.
Diệp Bạch nhanh chóng, bao phủ cơ thể bằng linh lực, cố gắng chặn lại, một luồng ánh sáng cực mạnh phát ra, theo đó là vô số vụ nổ lớn nhỏ, xung quanh chỗ Diệp Bạch đang đứng, phát ra tiếng đinh tai nhứt óc, vô số nhà dân, xung quanh bị hủy diệt.
Phía trong, Khả Hân, Tử Yến cùng mấy người khác đều rất sốt ruột, xem trận đấu, không phải họ không muốn giúp, nhưng kết giới của Lục đại sư, đã ngăn không cho họ tham gia, vào trận đấu.
Sau khi những tên đó tự bạo, mặt đất có vô số lỗ lớn nhỏ, lửa cháy khắp nơi, khỏi che kín cả một vùng trời, Lâm Hàn phía trên, chăm chú nhìn vào màn khói trắng, nếu như Diệp Bạch vẫn chưa chết, thì thực sự Lâm Hàn cũng không còn cách nào hết.
Khói dần tan đi, dưới mặt đất, một bóng người đứng sừng sững, Diệp Bạch vẫn còn sống, y phục bị cháy đen, một vài chỗ bị rách, lấy tay lau đi máu trên miệng, Diệp Bạch cười nói.
"Chỉ có nhiều đây, mà cũng đòi giết ta? Nực cười."
Lâm Hán cố trấn an mọi người.
"Các vị, hắn đã dính sát ấn, chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, ta tin chúng ta sẽ thắng."
"Đành vậy, đây cũng là cách cuối cùng."
Mạc Tử Bắc lên tiếng nói, xong liền phóng đến, chỗ Diệp Bạch, Dạ Thiên Vương cũng theo sau.
Hệ thống, có vật phẩm giải quyết được vấn đề này không?
Lâm Hàn lại dùng suy nghĩ, gọi ra bảng hệ thống, nhanh chóng bảng hệ thống hiện lên.
[ Vật phẩm thích hợp với tình huống hiện tại.
Thượng cổ ma kiếm, giá: Mười nghìn điểm tích phân, một ngày.
Lưu ý: Chỉ thuê chứ không bán.]
Lâm Hàn nhìn xong mà chán nản, mười nghìn điểm mà chỉ thuê được một ngày, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp, chỉ còn mỗi cách này, Lâm Hàn đưa tay, ấn vào nút thuê.
[ Ting! Kí chủ thành công thuê thượng cổ ma kiếm, số điểm tích phân còn lại, là một nghìn sáu trăm ba mươi điểm.]
Giữa không trung, một cây kiếm dần được hình thành, Lâm Hàn đưa tay bắt lấy nó, thanh kiếm mang một màu đen huyền bí.
Tương truyền rằng, thanh kiếm này được rèn bởi, một cao nhân từ trăm vạn năm trước, sơ hữu nó, có thể tùy ý trảm thiên diệt địa, phá nát không gian, nhưng đã thất truyền từ rất lâu.
Lâm Hàn cầm kiếm trên tay, nhanh chóng lao đến chỗ Diệp Bạch, Mạc Tử Bắc và Dạ Thiên Vương, liên tục tấn công Diệp Bạch, hai người này cảnh giới cũng là kim tiên, cộng thêm sát ấn, gây gấp hai lần sát thương trong một canh giờ, nên Diệp Bạch vô cùng khó xoay sở.
Lâm Hàn cầm chặc thanh kiếm, đâm mạnh vào người Diệp Bạch, máu bắn ra dính đầy trên y phục Diệp Bạch, Lâm Hàn vẫn chưa dừng lại, dùng thêm sức, đâm xuyên người Diệp Bạch.
Diệp Bạch muốn phản kháng, thì hai tay bị Mạc Tử Bắc và Dạ Thiên Vương, giữ chặt không thể di chuyển.
"Ngươi nghĩ, có thể giết được ta a?"
Diệp Bạch cười nói, mặc cho Lâm Hàn dùng hết sức, đâm mạnh vào hắn, ngực trái Diệp Bạch bỗng phát ra thứ ánh sáng xanh, một cái cây nhỏ, bay ra khỏi cơ thể Diệp Bạch.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Diệp Bạch hét lên, xong cây thời gian bay lên không trung, nó tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, bao trùm toàn bộ không gian xung quanh, Diệp Bạch nhắm mắt, dùng ý niệm, quay ngược thời gian lại, vết thương trên người hắn được hồi phục, Lâm Hàn cũng bị ép buộc, trở về trạng thái hai phút trước, lúc còn chưa có thượng cổ ma kiếm.
Diệp Bạch vươn vai, khởi động cơ thể, xong tụ linh lực vào tay, bắn ra vô số sát chỉ, về phía Mạc Tử Bắc, nhưng Mạc Tử Bắc đã nhanh chóng né được, nhưng Diệp Bạch lại một lần nữa, dùng ý niệm quay ngược lại thời gian, về lúc sát chỉ sắp đánh trúng, vào Mạc Tử Bắc, do không kịp phản ứng, Mạc Tử Bắc đã bị dính chiêu.
Thời gian hộn độn bản nguyên, khi sử dụng, sẽ lấy cây thời gian của bản thân làm trung tâm, bao trùm không gian xung quanh, trong phạm vi ảnh hưởng, có thể thoải mái điều khiến dòng thời gian bằng ý niệm, chỉ có một cách duy nhất là phá hủy cây thời gian, để thoát ra, hoặc đơn giản hơn, là chờ đến khi đối phương kiệt sức, điểm yếu: Mỗi lần sử dụng tiêu tốn rất nhiều linh lực, tổn thương nặng đến não.