Đời người có ba ảo tưởng lớn: Điện thoại rung, tôi có thể giết ngược, cô ấy thích tôi!
Vốn dĩ khi Trần Giang Hà nói chuyện với Từ Chỉ Tích trên QQ rất bình tĩnh, thế nhưng khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng đột nhiên nhận ra gì đó.
Anh nghĩ ngợi, mỉm cười gõ một dòng chữ: “Trong văn phòng có giáo viên khác ở đó không ạ?”
“Có, sao thế?”
“Em muốn nói chuyện với mình cô thôi, nếu có giáo viên khác ở đó thì em sẽ không đi.”
“Cái cậu này, đến cùng đang nghĩ gì trong đầu thế?”
“Em nghĩ đến cô đó.”
“Ding ding.” Từ Chỉ Tích gửi một emoji gậy gỗ gõ đầu.
Sau đó biến mất.
Trần Giang Hà nhíu mày.
Dù sao cũng đã tỏ tình rồi, trêu một chút thì có sao đâu? Kiếp trước có hai cô gái mà anh ngưỡng mộ, một người là cố vấn đại học Từ Chỉ Tích, người kia là bạn học cấp ba, họ đều để lại ấn tượng sâu sắc trong anh, nhưng cả hai anh đều không có dũng khí theo đuổi, cuối cùng không có kết quả gì thật đáng tiếc.
“Chúng tôi về rồi đây!”
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng hi hi ha ha, mấy người trẻ tuổi đẩy cửa đi vào.
Ký túc xá 414 là phòng sáu người.
Quan hệ trong ký túc xá sắp xếp theo thứ tự tuổi tác, lão đại Lưu Đống Lương, người Triều Châu, gia cảnh giàu có, là một phú nhị đại ẩn hình.
Lão nhị Trương Khải, người Giang Bắc, rất kỹ tính, người quét tước vệ sinh ký túc xá là anh ta, người mang cơm là anh ta, múc nước là anh ta, trả lời người khác cũng là anh ta.
Lão tứ Vương Viễn Bằng, kẻ trăng hoa, mới khai giảng hai mươi ngày đã phải dẫn tới sáu bảy nữ sinh khác nhau về ký túc xá, số lần ra ngoài thuê phòng còn nhiều hơn số lần về ký túc xá nghỉ ngơi.
Lý Tuấn, người Nghĩa Ô, từ nhỏ đã theo người nhà đi buôn bán ở các thành phố, vô cùng khôn khéo, đầu khai giảng không biết lấy đâu ra một đống đồ cũ, quảng cáo là đồ dùng cá nhân của chị gái, vì thế thu được rất nhiều tiền từ các tân sinh viên.
Lão lục Tôn Thiên, người Thương Châu.
Tôn Thiên là thành viên tích cực của ký túc xá, đi vào liền bước đến trước mặt Lưu Đống Lương gào to hô hoán: “Anh Lưu, hôm nay anh không đi học thật sự rất đáng tiếc.
Lúc tập quân sự các nữ sinh mặc quân phục nên không nhìn được giá trị nhan sắc và dáng người, hôm nay sau khi thay quần áo thường ngày thật sự là bộ dạng thay đổi rất lớn, xuất hiện siêu nhiều người đẹp chất lượng, người xem mở cờ trong bụng, còn không chú ý nghe giảng.”
Nói xong, anh ta lấy ra một quyển vở ghi chép giống như đang dâng vật quý, trịnh trọng mở trang đầu ra: “Nhìn đi, đây chính là ghi chép của Tam ca đó.
Năm sao là người đẹp từ 90 điểm trở lên, bốn sao là 80 điểm, dưới ba sao chỉ là thêm vào cho đủ quân số, xem tạm.”
Lưu Đống Lương nhận lấy xem xét.
Trần Giang Hà mỉm cười nhìn người bạn cùng phòng ngốc nghếch này, ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại trở nên vui vẻ hơn.
“Ở đây có một người bảy sao này, sao lại không viết tên?” Lưu Đống Lương thích thú hỏi.
“Bảy sao là cố vấn, đồ ăn của Tam ca đó!”
Tôn Thiên cười trả lời, quay đầu nhìn Trần Giang Hà, tiện thể hỏi:
“Tam ca, tay cô Từ có phải rất trơn, rất nhẵn, rất mềm không?”
Vừa dứt lời đã bị Lưu Đống Lương gõ một cái: “Cậu hỏi rõ ràng thế làm gì, chẳng lẽ cũng muốn tỏ tình với cố vấn giống lão tam à?”
“Tôi nào dám, trước mặt cố vấn tôi còn không dám ngẩng đầu mạnh, đầu nhỏ cũng sợ hãi rụt rè.”
“Không có tiền đồ, cố vấn cũng có phải cọp mẹ, cậu sợ cái gì.”
Lúc này Vương Viễn Bằng cười mắng, lấy ra một bộ bài poker: “Sau lưng mỗi nữ sinh xinh đẹp đều có một nam sinh chơi đến nôn ra, nếu chỉ nói mà không làm thì không bằng đến chơi bài.”
“Các cậu chơi trước đi, tôi có việc ra ngoài, đến lúc về sẽ đại chiến ba trăm hiệp với các cậu.”
Trần Giang Hà đứng dậy muốn đi.
“Tam ca, cậu làm gì đấy?”
“Tôi xuống tầng đi bộ.”
“Cậu đi bộ thì đi, lấy kẹo cao su của tôi làm gì?”
“Tôi vừa mới hút thuốc, cố vấn bảo tôi đi tìm cô ấy, tí nữa ở chung một chỗ mà lúc hôn nhau bị cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá thì không ổn lắm.”
Trần Giang Hà bốc lên hai viên kẹo cao su bỏ vào miệng, vừa nhai vừa cợt nhả trả lời.
“Móa!”
Năm người cùng phòng đồng thanh chửi bới, hôm qua mới tỏ tình, hôm nay lại ở một mình với nhau, cũng chỉ có thể là Trần Giang Hà!
Trần Giang Hà cười ha ha, bước ra khỏi ký túc xá.
Anh không đi thẳng tới tòa nhà nhân viên tìm Từ Chỉ Tích mà đến văn phòng ký túc xá tầng một gọi điện cho bố đang ở công trường.
“Bố ạ.”
“Có phải phí sinh hoạt không đủ dùng không con?”
“Không ạ, tiền đủ tiêu, nhưng hơi nhớ nhà.
Gần đây sức khỏe của bố mẹ tốt không ạ?”
“Trong nhà mọi thứ đều tốt, con không cần bận tâm, cố gắng học tập tốt trong thành phố.
Vài ngày nữa bố tìm quản đốc xin ứng tiền chuyển cho con hai trăm tệ, tiêu pha tiết kiệm một chút, không đủ thì nói sau.”
“Tiền con đủ tiêu mà, hôm qua xem tin tức nói địa chất bên chỗ quê mình thay đổi, có thể sẽ xảy ra động đất, bố đừng ở công trường, về nhà đợi trước đi.”
“Thằng bé này, chỗ chúng ta làm gì có động đất gì chứ, không làm việc thì cả nhà ăn không khí mất.”
“Dù sao bố cứ nghe con đi, mạng quan trọng hơn tiền, cảnh báo động đất được gỡ bỏ thì quay về làm việc cũng không muộn.”
“Việc này bố nhất định phải nghe con, nếu không con sẽ dọn đồ về nhà với ông bà, không học nữa.”
“Thằng nhóc này, con dám!”
“Con nói được làm được.”
“Đi đi đi đi, nghe lời con, ngày mai bố tìm quản đốc xin về.”
“Bây giờ bố về luôn đi, nếu không con sẽ mua vé máy bay đến công trường tìm bố.”
“Mẹ mày!”
------
Dịch: MBMH Translate