TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung
Chương 8: 8: Được Đi Cục Công An Thôi


Cơ bắp trên người hắn không biết là làm việc đồng áng mà có hay nhờ đánh nhau mà có, cả người mạnh mẽ cường tráng như con báo.

Bởi vì thời tiết nóng bức, Thẩm Hành chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, còn to hơn bắp đùi Bạch Kiều Kiều.

Lại nhìn nắm đấm to bằng hai cái bánh bao cỡ đại kia, chẳng trách Vu Văn Lễ bị đánh một cái mà đầu óc đã choáng váng.

Vu Văn Lễ vừa rồi ở dưới ruộng, nhìn thấy dáng người Bạch Kiều Kiều đạp xe đạp, trong lòng lại nhộn nhạo một hồi.

Nghĩ đến đêm qua Bạch Kiều Kiều cùng Thẩm Hành làm chuyện đó, ngày hôm sau còn có thể lái xe đạp nhanh như vậy, nhất định là Thẩm Hành không được.

Hắn và Bạch Kiều Kiều quả thật từng có một đoạn tình cảm mập mờ, chỉ là mặc kệ hắn dỗ dành như thế nào, Bạch Kiều Kiều nhiều nhất cũng chỉ cho hắn sờ soạng một chút.

Bạch Kiều Kiều "không biết điều" như vậy cũng là một trong những nguyên nhân Vu Văn Lễ không chịu xác định mối quan hệ giữa hai người bọn họ.


Chỉ là Bạch Kiều Kiều hiện tại đã trở thành vợ người ta, nghe nói mùi vị của vợ người ta thích hơn cô nương nhà lành nhiều, Vu Văn Lễ mới mò tới tìm cách nối lại tình xưa.

Ở trong lòng Vu Văn Lễ, Bạch Kiều Kiều là nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc, hắn có thể lừa gạt nàng một lần thì có thể lừa gạt thêm lần thứ hai.

Về phần chuyện của hắn và Lưu Dĩnh, Vu Văn Lễ cho rằng Bạch Kiều Kiều bây giờ còn phải cầu xin hắn đừng ghét bỏ nàng đã lên giường với Thẩm Hành, nàng làm gì có lập trường chỉ trích chuyện giữa hắn và Lưu Dĩnh.

Vu Văn Lễ thấy sắc nên nổi lá gan, lại quên ác danh ngày xưa của Thẩm Hành, hiện tại nhìn thấy Thẩm Hành mới bắt đầu sợ hãi hậu quả xấu khi dám nhúng chàm nữ nhân của người ta.

Thấy các hương thân hứng thú vây quanh, Vu Văn Lễ từ dưới đất bò dậy, ôm cằm trái đã rụng mất một cái răng, lấy hết can đảm chỉ tay vào Thẩm Hành:
"Thẩm Hành, ta nói cho ngươi biết, người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ, loại người man rợ như ngươi dám đánh ta, ta sẽ đến cục công an báo án bắt ngươi!"
Bạch Kiều Kiều nhìn Vu Văn Lễ vẻ mặt hung ác, lập tức nặn ra nước mắt rơi tí tách giống như đã bị dọa sợ, giọng nàng run rẩy:
"Được, vậy chúng ta liền đi cục công an báo án! Vừa lúc cũng báo cáo với công an chuyện lúc trước ngươi đẩy ta xuống biển!"

Đời trước nàng đụng phải Vu Văn Lễ và Lưu Dĩnh không biết xấu hổ cởi quần cởi áo quấn lấy nhau bên bờ biển, vì vậy mới cãi nhau một trận lớn, không biết Vu Văn Lễ lỡ tay hay cố ý lại đẩy nàng xuống biển.

Nếu Thẩm Hành không kịp thời cứu nàng lên thì nàng đã mất mạng từ lâu.

Chuyện này ở thôn Thập Lý cũng coi như ồn ào huyên náo, Bạch Kiều Kiều vừa nói ra lời này, mọi người lập tức xôn xao.

“Ngươi bị đẩy xuống biển? Không phải tự tìm chết sao? Vậy sao ngươi không nói!” Lập tức có người kinh ngạc hỏi.

Bắt đầu từ khi Bạch Kiều Kiều đến thôn Thập Lý, người trong thôn đã chướng mắt nàng, thường xuyên ở sau lưng nói xấu nàng là “tiểu thư mang số mệnh nha hoàn”.

Nhưng điều này cũng không cản trở lòng ham muốn tham gia náo nhiệt của các thôn dân, hiện tại quần chúng vây xem đều cực kỳ nhiệt tình với Bạch Kiều Kiều.

Bạch Kiều Kiều lau nước mắt, bày ra dáng vẻ tủi thân ấm ức cực kỳ:
"Đương nhiên không phải, ta sao có thể đi tìm cái chết được chứ? Ta vừa mới về nhà không được bao lâu, còn chưa kịp báo hiếu cho cha mà!”
Nghe nàng nói như thế, mọi người bán tín bán nghi, tìm Vu Văn Lễ chứng thực:
"Vu Văn Lễ, ngươi thật sự đẩy người ta xuống biển?"


Đọc truyện chữ Full