Bạch Thế Ba bây giờ là người học nghề, năm đồng tiền bằng với một tháng tiền lương của hắn.
“Vậy ngày mốt được không? Ta sẽ về thôn một chuyến, mang về cho ngươi.
”
Thái độ của Bạch Thế Ba đối với Bạch Kiều Kiều mặc dù không tốt lắm nhưng cũng coi như là chiều nàng hết mực.
“Cảm ơn Tam ca!”
Bạch Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào, trong lòng Bạch Thế Ba thầm mắng một câu ‘gặp quỷ’.
Đại tiểu thư đến từ thành phố này cũng có một ngày sẽ nói lời cảm ơn với hắn?
Nghe nói con gái gả cho người ta sẽ trở nên hiểu chuyện, nhưng Bạch Kiều Kiều thay đổi hơi nhiều thì phải?
Có lẽ vì gương mặt của Bạch Kiều Kiều có mấy phần giống mình nên Bạch Thế Ba dù có thế nào cũng không ghét được nàng.
“Ngươi mau về nhà đi, ban ngày ban mặt đừng đi lang thang trên đường.
” Bạch Thế Ba nói.
Thời buổi này đi dạo trên đường đều là đám lưu manh côn đồ, người đứng đắn ai mà không bận bịu làm việc?
“Ta biết rồi tam ca, không quấy rầy ngươi nữa, tạm biệt tam ca!”
Bạch Kiều Kiều vẫy vẫy tay với Bạch Thế Ba rồi lái xe đạp nghênh ngang rời đi.
Bạch Thế Ba nhìn thân ảnh Bạch Kiều Kiều hồi lâu, vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn đột nhiên có loại ảo giác, Bạch Kiều Kiều vốn là muội muội tốt của hắn.
“Bạch Thế Ba! Trong nhà có em gái xinh đẹp như vậy sao chưa bao giờ nói với ta?! Tiểu tử ngươi thật xấu nha!”
Sư huynh của Bạch Thế Ba vỗ lưng hắn một cái, cũng bắt chước Bạch Thế Ba nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Kiều Kiều càng lúc càng xa.
“Em gái ta đã kết hôn rồi.
”
Bạch Thế Ba thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ vai sư huynh: "Nam nhân của nàng rất tàn nhẫn, ngươi đừng có mơ tưởng nữa.
”
…
Lúc Thẩm Hành tan làm thì chân trời đã nhuộm nắng chiều.
Sau khi Bạch Kiều Kiều đưa cơm xong, tâm tư Thẩm Hành đã bay theo nàng về nhà.
Vừa hết giờ làm việc, Thẩm Hành giống như phía sau có sói đuổi theo, chạy như bay về nhà.
Nhưng về đến cửa, hắn lại có hơi sợ hãi.
Mùi thức ăn trong sân thơm ngào ngạt bay ra ngoài, cổ họng Thẩm Hành không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng tự mắng mình một câu "đồ hèn", sau đó đưa tay đẩy cửa ra.
Vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy Bạch Kiều Kiều ngồi chồm hổm ở trong sân mân mê một đống que trúc, giống như đang dựng cái giá gì đó.
“Hành ca, ngươi về rồi!”
Cửa lớn đã lâu không tu sửa, vừa mở ra đã phát ra tiếng kẽo kẹt, Bạch Kiều Kiều nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Hành.
“Ngươi làm gì thế?” Thẩm Hành rõ ràng về tới nhà mình nhưng không hiểu sao lại có chút thận trọng.
“Thừa dịp hai ngày nay không có việc gì, ta muốn dựng giá lên để trồng đậu cô ve và dưa chuột.
" Bạch Kiều Kiều nói rồi đặt đồ trong tay xuống đất, “Hành ca, cơm ở trong nồi, ngươi rửa tay rồi ăn cơm.
”
Thẩm Hành sững sờ nhìn Bạch Kiều Kiều bận tới bận lui bưng bê thức ăn từ trong phòng bếp chuyển ra sân, còn nghe nàng nói liên miên không dứt:
"Phòng bếp nhà chúng ta quá nguy hiểm, ra sợ ngày nào đó không cẩn thận làm cháy bếp thì coi như xong.
Chờ thu hoạch xong lúa mạch, chúng ta sửa sang lại bếp nha?”
Hiện tại phòng bếp chỉ là một gian nhà tranh dựng lên để che gió che mưa, ngay cả ống khói cũng không có, mỗi lần làm bếp là khói len qua bốn vách cỏ tranh.
Thẩm Hành trước kia chưa bao giờ biết cái gì gọi là cuộc sống sinh hoạt, hắn chỉ cảm thấy miễn sống sót là được.
Nghe Bạch Kiều Kiều nói, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác mềm mại khó tả.
“Được.
”
Buổi tối vẫn là món tôm hầm củ cải, lúc này vật tư thiếu thốn, rau dưa cũng chỉ có mấy thứ này, chịu khó trồng rau trong vườn nhà nhiều một chút thì đỡ ngán hơn.
Cũng chỉ có Thẩm Hành sống quá thô sơ nên trong sân trồng duy nhất hai luống củ cải.