Điểm đen rậm rạp, đầy trên da không phải một sớm một chiều mà có thể hình thành, đến tột cùng là ai nhẫn tâm, dùng biện pháp tàn độc đối phó với một lão nhân không thể đánh trả.
Trĩ Nương nâng mắt nhìn lão phu nhân đầy nước mắt, có hận ý, có thống khổ, còn có tuyệt vọng chết lặng, nàng tới sau bình phong nhẹ giọng hỏi, “Là các nàng làm sao?” Lão phu nhân phe phẩy đầu, chảy nước mắt nhìn về phía ngoài cửa, Trĩ Nương đã rõ không phải các bà tử kia làm, mà là Đổng thị tự tay làm.Tay nàng nắm thành quyền, móng tay cắm vào thịt, sau khi trở thành Triệu Trĩ Nương, không có một ngày an ổn, nhìn lão phu nhân đồng bệnh tương liên, lửa giận trong ngực bốc cháy hừng hực, Đổng thị làm người quá độc, quả thực phát rồ.
Sau bình phong một bà tử đưa bô tới, nàng bất động thanh sắc đem tay áo lão phu nhân buông xuống, dùng ánh mắt an ủi lão phu nhân.
Bà tử kia ra ngoài gọi đồng bạn tiến vào, hai người xốc chăn, đem lão phu nhân nâng lên, đắp chăn còn không thấy, không có chăn chống đỡ, lão phu nhân gầy đến cùng cực, thân mình nhìn rất nhỏ.
Trong lòng bi phẫn, đến tột cùng là trưởng thành như thế nào mà tâm can đen đúa, ác hơn súc sinh, Đổng thị che giấu rất tốt, trong nội trạch, trừ bỏ tây phòng, đều là người của bà ta, tiện nghi phụ thân là một đại nam nhân, dù hiếu thuận cũng không có khả năng tự mình giúp mẫu thân tắm gội thay quần áo, thế cho nên nhiều năm qua không có người phát giác Đổng thị ngược đãi lão phu nhân.Các bà tử hầu hạ lão phu nhân xong, đem bà thả lại giường, Trĩ Nương nói, “Các ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có chút chuyện riêng tư muốn nói cùng tổ mẫu.” Hai bà tử khinh thường, đứng bất động, Trĩ Nương cười lạnh, “Như thế nào? Mẫu thân không ở nhà, các ngươi liền quên thân phận, ta là tiểu thư, phân phó mà các ngươi dám bất động?” Họ trao đổi ánh mắt, trong đó có một người nói, “Tam tiểu thư thứ tội, lão phu nhân không thể ở một mình, phu nhân phân phó nô tỳ chiếu cố lão phu nhân, bọn nô tỳ không dám tự tiện rời đi, thỉnh tam tiểu thư thông cảm.”Trĩ Nương không giận còn cười, Đổng thị thủ đoạn tốt, quản được hạ nhân trung tâm, trách không được Củng di nương chỉ có thể yếu thế, không dám phản kháng, nguyên chủ cũng bị bức đến thắt cổ tự sát, hương tiêu ngọc vẫn.“Mẫu thân trị gia có cách, các ngươi rất trung tâm, lão phu nhân có các ngươi hầu hạ, mẫu thân sẽ cực kỳ yên tâm.” Hai vị bà tử không có nghe ra ý nàng, trên mặt có đắc ý, mang theo cả kiêu căng.
Trĩ Nương đem điểm tâm lấy ra, điểm tâm không phải thượng phẩm, lại thơm ngọt mê người, lão phu nhân ánh mắt có thần.
Nàng lấy trà, đỡ lão phu nhân dựa lên uống trước nhuận họng, sau đó dùng tay bẻ điểm tâm bẻ nhỏ vụn, từng chút mà đút cho lão phu nhân.
Lão phu nhân đã lâu không được ăn ngon, vừa ăn, hốc mắt ẩm ướt, Đổng thị làm người so đo, lại keo kiệt, sợ bà ăn nhiều, đổi đệm giường mệt, chỉ cho bà ăn hai lần mỗi lần chỉ có một chén nhỏ cháo.Trĩ Nương thấy tổ mẫu ăn , lòng như bột mì ngâm trong nước, lên men trướng đau.
Chỉ cho ăn hai khối, nàng cũng không dám cho nhiều, lão phu nhân gầy, không biết dạ dày có bị co lại hay không, ăn điểm tâm cùng trà, sẽ no căng hư dạ dày, không thể ăn nhiều.
Nàng đem điểm tâm còn dư bọc lại, đặt lên bàn, lão phu nhân chỉ vào phát ra tiếng nghẹn ngào, nàng hiểu ý, đem điểm tâm đặt ở bên gối, lão phu nhân mới không gọi.
Kỳ thật nàng biết, điểm tâm còn dư, lão phu nhân khẳng định là không đến miệng mà rơi vào bụng các bà tử.
Các bà tử sắc mặt càng ngày càng khó coi, hận không thể đuổi người, Trĩ Nương vuốt tay lão phu nhân, làm khẩu hình, “Tổ mẫu, con sẽ đến xem người.”.