Thật vất vả trấn an xong Triệu huyện lệnh, tuy rằng sắc mặt Triệu huyện lệnh vẫn không quá đẹp, nhưng ít ra không còn lạnh, Đổng thị lại bắt đầu hỏi han ân cần, Triệu huyện lệnh nói có công vụ đi mất.
Đổng thị cũng không cam lòng mà rời đi, nhà mẹ đẻ như thế lòng Đổng thị cũng lạnh, nghe ý tứ nương, thì chỉ cần Khánh Sơn có người giữ đạo hiếu, ở góa Đổng gia, thì là Yến Nương gả qua họ cư nhiên cũng nguyện ý, có chút nào suy xét qua Yến Nương chịu khổ.
Đổng thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn qua tây phòng, thế nhưng phải ngậm bồ hòn làm ngọt với hai tiện nhân đó, xem bà ta sẽ đòi lại như thế nào, chẳng qua sao La Lão Đại lấy được cái yếm của Yến Nương phải điều tra cho rõ.Trái lo phải nghĩ, nhân cơ hội mang Khúc bà tử ra cửa sau phố trái cong phải quẹo, đi vào cái nhà La Lão Đại thuê để Khúc bà tử ở bên ngoài canh gác, bà ta đẩy cửa đi vào, La Lão Đại đã sớm chờ ở đó, thần sắc rất là đắc ý, “Đại Mai, lần này ta giúp ngươi hoàn thành việc này, ngươi cũng không thể thiếu chỗ tốt cho ta, ta gần đây trong tay hơi túng, tiền thuê nhà cũng không đủ trả.”Còn muốn đòi công, sự tình thiếu chút nữa bị hắn làm hỏng, Đổng thị nhìn hắn duỗi tay lại, móng tay dơ bẩn, một trận ghê tởm trong lòng, trầm mặt, “Ta hỏi ngươi, đồ kia nơi đâu ngươi có được?”“Đương nhiên là ở trong phòng thứ nữ kia.”Tiểu tiện nhân, thật là xem thường nàng, Đổng thị thầm hận.“Việc này ngươi làm được thực tốt.” Từ trong lòng Đổng thị lấy ra một cái túi tiền, đưa cho La Lão Đại, La Lão Đại vui mừng tiếp nhận, thuận tiện sờ tay Đổng thị một chút.
Ánh mắt Đổng thị hiện lên chán ghét, La Lão Đại tính xấu không đổi, nếu không phải hắn còn hữu dụng bà ta định xử đẹp luôn rồi.“Sự tình không thể để yên, còn phiền toái ngươi.”La Lão Đại đem túi tiền bỏ vào ngực “Ngươi cứ việc nói đi.”Đổng thị âm mặt an bài một phen, sau đó rời đi.
Hắn đang ngây ngốc tại chỗ, miệng cười thoải mái, lại là việc đi phá hư trong sạch, chuyện tốt như vậy, hắn thích nhất.
Hắn sờ túi bạc trong lòng, ít cũng có năm lượng, có bạc dùng, còn có thể ngủ cùng quan gia tiểu thư, chuyện tốt như thế đi đâu mà tìm.
Nhịn không được nuốt nước miếng, thứ xuất huyện lệnh gia cũng không phải là do Đổng thị sinh, nghe nói lớn lên cực kỳ mạo mĩ, tiểu mỹ nhân sắp vào trong miệng hắn, ngẫm lại đều làm hắn sướng tê cả người.
Đột nhiên, tựa hồ có tiếng bước chân truyền đến, hắn thầm mắng Đổng thị rời đi mà không đóng cửa, hùng hùng hổ hổ đi ra đóng cửa, còn chưa đến nơi đã bị đá bay.
Hắn bị đá vào tường, đang muốn chửi ầm lên, trong tầm mắt, xuất hiện một công tử trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi tuổi, cực cao, lại thực mảnh khảnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống mặt La Lão Đại, như xem một con kiến.
Cửa bị người đóng lại, Tư Lương Xuyên để tùy tùng đi lên trước, hắn tên là Hứa Cảm, dáng người rắn chắc, La Lão Đại liều mạng giãy giụa, tiếc rằng Hứa Cảm sức lực cực lớn đem hắn trói gô lên.
La Lão Đại liều mạng giãy giụa, dây thừng lại càng chặt, “Vị công tử này, ta cùng với ngươi ngày xưa vô oan, ngày nay vô thù, ngươi tìm lầm người rồi?”“Ngươi chính là La Lão Đại, người Lô Hoa Thôn, trước kia là láng giềng Triệu huyện lệnh?”La Lão Đại kinh hãi, người này làm sao mà biết được, xem ra là có chuẩn bị mà đến, đầu óc hắn chuyển động, tin chắc mình chưa bao giờ gặp qua vị công tử này, cũng không có khả năng sẽ đắc tội hắn.“Đúng vậy, không biết công tử tìm tiểu nhân có chuyện gì? Tiểu nhân ngày thường cũng hay giúp người khác chạy vặt đổi cơm ăn, nếu công tử hỏi, biết gì ta sẽ nói hết, cầu mong công tử giúp tiểu nhân mở trói.”Tư Lương Xuyên bước xa ra ánh mắt lạnh băng, “Nếu vậy là ta không có tìm lầm người, cũng không có gì đại sự, ta muốn nghe La Lão Đại nói về chuyện trước kia ở Lô Hoa Thôn, tỷ như mấy nhà hàng xóm xưa.”La Lão Đại có chút ngốc ra, vị công tử này gióng trống khua chiêng mà trói chặt hắn là vì muốn nghe những chuyện cũ rích, chẳng có gì dễ nghe.“Vị công tử này, ngươi xuất thân không kém, muốn nghe chuyện xưa, vì sao không tới trà lâu nghe, so với tiểu nhân nói hay hơn nhiều.” Tính Hứa Cảm nôn nóng, sức lực gấp hai người thường, thấy La Lão Đại không nghe ra ý công tử nhà mình, lập tức cho hắn một quyền.
La Lão Đại che bụng, đau đến lăn lộn, bừng tỉnh ra chuyện cũ của người quê nhà, lại nhắc tới Triệu huyện lệnh, có lẽ là chuyện hắn cùng Đổng thị..