TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 103: C103: Gặp nạn

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Trong hoàng cung sau bữa trạch yến, tân khoa Trạng Nguyên cùng các tiến sĩ đi dạo phố, Kỳ Đế bãi giá hồi cung.

Hôm nay là ngày đại hỉ, tất nhiên Kỳ Đế muốn qua đêm ở Đức Xương Cung. Trong yến hội có uống chút rượu, nên sắc mặt ửng hồng, ngồi híp mắt mang theo men say.

Hoàng Hậu cho cung nhân lui, tự mình hầu hạ Kỳ Đế thay quần áo, tùy ý hỏi:

"Hôm nay Vĩnh Liên có nhìn trúng người nào không?"

" Hình như không có, thần thiếp thấy Vĩnh Liên tựa hồ hơi mệt, ngồi mà sắc mặt trắng bệch, bệnh mãi thần thiếp nhìn thấy cũng đau lòng. Trước kia thì cảm thấy Vĩnh An quá mức kịch liệt, bá đạo, thường khiến thần thiếp giận đến mức cơm ăn không vô, hiện tại thiếp lại nghĩ giống Vĩnh An sinh cơ hiếu động còn khiến người ta yên tâm hơn."

Kỳ Đế thương tiếc:

"Vĩnh Liên thân mình quá yếu, nhiều năm như vậy, đồ bổ sử dụng không biết bao nhiêu mà không thấy khởi sắc? Nàng phái người hỏi huyết yến năm trước được tiến cống Hiền phi còn không?"

"Bệ hạ, thần thiếp vẫn luôn lo lắng cho Vĩnh Liên, nào bỏ bê các nàng? Vô luận là huyết yến hay là nhân sâm trăm năm, họ đều nhận không ít."

Hoàng Hậu thở dài thật sâu:

"Thần thiếp nhìn Hiền phi cũng cảm thấy đau lòng. Hiền phi nhiều năm nay đều vì chuyện này mà không cho người khác nhúng tay, tận tâm tận lực chiếu cố Vĩnh Liên. Nói một câu thật lòng thần thiếp dưỡng ba hài tử, đều không mệt bằng nàng ấy nuôi dưỡng một hài tử."

Kỳ Đế gật đầu, đã thay đổi sang tẩm bào, nên ngồi ở trên sạp.

Hoàng Hậu ngồi xổm xuống tháo ủng giúp Kỳ Đế.

"Thần thiếp nghĩ, nhất định phải giúp Vĩnh Liên tìm một phò mã vừa lòng đẹp ý. Đứa nhỏ này vẫn luôn buồn bã ở trong cung, cũng không có bạn cùng lứa, tính tình con bé cũng mềm mại, nên tìm một nam nhân thiệt tình biết đau người. Hôm nay tìm mãi cũng không có ai hợp tâm ý. Nhưng thiếp thấy có một công tử, bộ dáng tuấn tú, tài văn chương cũng không tầm thường, có nói với Hiền phi muội muội một câu, Hiền phi muội muội bảo sẽ tìm hiểu."

"Là nam tử nhà ai?"

Hoàng Hậu cũng cởi giày lên giường cùng ngồi dựa bên Kỳ Đế, nghe vậy thì cười:

"Nghe nói xuất thân từ Văn gia Thương Bắc, là nhị giáp tiến sĩ, hàng mười sáu đệ tam."

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Kỳ Đế híp mắt, nghiêng đầu nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cười nói:

"Bệ hạ nhìn thần thiếp làm gì? Thần thiếp cũng chỉ nghe Tương Nhi nói qua vài lần rằng Văn công tử tài năng không tầm thường. Hôm nay thì nhìn sau màn có vị công tử cũng ổn, nên bảo Cầm cô đi hỏi, ai ngờ lại chính là Văn công tử. Vĩnh Liên thích thơ từ, thần thiếp mới nghĩ, thư hương thế gia sẽ có công tử ôn nhã biết lễ, chắc càng hợp tâm ý nàng. Mới nhắc tới nhưng cuối cùng có thành hay không, còn phải được Hiền phi muội muội đồng ý, thần thiếp cũng sẽ không thay Hiền phi muội muội làm chủ."

" Hoàng Hậu có tâm. Luận tuổi diện mạo hay tài năng thì Văn Tề Hiền cũng không tồi."

Hoàng Hậu lại cười, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng:

"Nguyên lai hắn tên Văn Tề Hiền, chuyện lộ đề thần thiếp cảm thấy Văn Tứ gia có chút oan uổng. Thần thiếp thấy Nghiêu Nhi thưởng thức người đó, khẳng định là không sai bằng không Nghiêu Nhi cũng sẽ không phá cách mời làm phụ tá. Tất nhiên là Văn gia đoán đề thật chuẩn, mới gặp phải chuyện này."

Kỳ Đế tựa như suy tư lời Hoàng hậu nói, từ khi xảy ra chuyện lộ đề, Nghiêu Nhi tựa hồ cũng không bỏ Văn Mộc Tùng, lại có ý trước gác lại một bên, chờ sự tình qua đi lại trọng dụng. Hoàng Hậu có ý tứ gì? Ánh mắt Kỳ Đế hồ nghi lại vội ẩn xuống.


Hoàng Hậu tựa hồ như không phát giác được, vẫn luôn cười:

"Bệ hạ, tính ngày có lẽ Vĩnh An sắp sinh, chúng ta đều sắp làm ông ngoại bà ngoại. Mấy hoàng nhi đều đã lớn, bọn họ cũng có ý nghĩ của chính mình, Vĩnh An cũng được, Vĩnh Liên cũng thế, Phò mã vẫn phải là do các nàng yêu thích. Giống như Vĩnh An tự mình chọn Lương phò mã, hiện tại cuộc sống thư thái. Vĩnh Liên tuy không phải do thần thiếp sinh ra, nhưng thần thiếp đối xử với nàng cùng Vĩnh An giống nhau, cũng ngóng trông về sau nàng có thể sống tốt, cùng Phò mã tôn trọng nhau."

Kỳ Đế không nói gì chỉ rũ mắt suy nghĩ sâu xa. Hoàng Hậu vẫn cười, thân mình chui vào chăn gấm chỉ lộ ra khuôn mặt như ngọc. Vì không son phấn nên giống như thiếu nữ, đôi mắt sắc bén cũng trở nên nhu hòa.

Kỳ Đế nhìn hoàng hậu, trong lòng dâng lên tình tố, cũng tiến vào chăn gấm, Hoàng Hậu thuận thế dựa vào lồng ngực Kỳ Đế, hai người dệt mộng uyên ương bên nhau...

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Bên ngoài Cầm ma ma yên lặng cùng mấy cung nữ cách ra xa một ít, bóng lưng thẳng tắp.

Bỗng nhiên Hạnh Y vội vàng chạy tới, trên mặt còn nước mắt, Cầm ma ma nhận ra đó là cung nữ của Vĩnh Liên công chúa.

Cung nữ thấp giọng nói:

"Ma ma giúp nô tỳ thông truyền một chút, công chúa bệnh đau đến đổ mồ hôi. Hiền phi nương nương không biết làm sao cho phải, ngự y cũng đã thỉnh, thuốc cũng đã uống công chúa vẫn đau."

"Bệ hạ cùng nương nương đã ngủ, hôm nay bệ hạ uống rượu nên nói mệt. Không bằng ta đi cùng ngươi có lẽ sẽ giúp được chút."

Cung nữ đó khó xử, cắn môi:

"Ma ma, xem như nô tỳ cầu xin ngài. Công chúa đau lắm, nô tỳ không dám tự làm chủ."

Cầm ma ma nhìn nàng ta lạnh mặt xuống.

Hai người đứng hồi lâu, Cầm ma ma đánh giá canh giờ mới chậm rãi đến trước cửa, nhẹ gõ một cái, nhỏ giọng nói:

"Bệ hạ, nương nương, Vĩnh Liên công chúa bệnh nặng."

Trong tẩm điện, một thất mĩ hương.

Kỳ Đế nghe được âm thanh, sắc hồng trên mặt rút đi. Hoàng Hậu ngồi dậy, tóc đen rơi rụng, ôn nhu nói:

"Bệ hạ, thân thể Vĩnh Liên quan trọng, ngài mau đi thôi."

Hoàng hậu đứng dậy mặc quần áo, sau đó gọi người tiến vào hầu hạ Kỳ Đế thay quần áo.

Kỳ Đế ưu sầu mặc y phục rời đi. Cầm ma ma tiến vào, theo sau là các cung nhân đem nước nóng. Cầm ma ma hầu hạ Hoàng Hậu rửa mặt chải đầu tắm gội.

Hoàng Hậu nằm trong thùng tắm, trong nước có hoa tươi, trong nước ấm như sương mù mùi hoa càng mê người. Cầm ma ma không nhẹ không nặng bóp vai cho Hoàng Hậu.

"Vĩnh Liên bệnh càng ngày càng nặng, bổn cung thấy không được rồi."

"Nương nương lo lắng, nô tỳ thấy, lúc này ngự y không làm gì được, sợ là lại nặng thêm."

Hoàng Hậu lạnh lùng hừ một tiếng, Vĩnh Liên nha đầu này tâm nhãn vẫn nhiều. Hôm nay rõ ràng là bất mãn hoàng hậu ban ngày nhắc tới Văn công tử.


Tiểu nha đầu, muốn đấu cùng bà, thật không biết lượng sức.

Hoàng hậu giơ tay nắm cánh hoa, chậm rãi xoa khắp cơ thể.

Ngày hôm sau Tư Lương Xuyên đến Hàn Lâm Viện báo cáo công tác. Hắn ở trước điện thụ chức lục phẩm tu soạn, so với Triệu Thư Tài là bát phẩm điển mỏng thì cao hơn hai cấp, cha vợ con rể hai người trở thành đồng liêu.

Hàn Lâm Viện quan to nhất là Hồ đại học sĩ, Tư Lương Xuyên trước bái kiến ông ta, sau đó lại gặp mặt đồng liêu. Triệu Thư Tài đứng phía sau, cười vẻ kiêu hãnh vì con rể.

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Xong xuôi, Triệu Thư Tài gặp Tư Lương Xuyên. Triệu Thư Tài mặt mũi hồng quang:

"Tư cô gia, Trĩ Nương gần đây thế nào?"

"Trĩ Nương rất ổn, đại cữu ca có tính toán gì không?"

Triệu Thư Tài thấy cô gia hiểu ý ông ta muốn hỏi, có chút ngượng ngùng:

" Ý Đoạn gia là muốn Thủ ca nhi lưu tại trong kinh, ở kinh thành mưu việc, dượng ấy có phương pháp cho Thủ ca nhi đến Lễ Bộ làm chủ sự. Ta còn chưa đáp ứng, nghĩ nên tới hỏi ngươi một chút."

Tư Lương Xuyên dừng lại, nhìn ông ta:

"Thái tử đã thành niên, bắt đầu tham dự triều sự. Củng cố thế lực trong triều, lúc này lưu lại trong kinh, khó có thành tựu lớn. Không bằng tìm kiếm cơ hội ra bên ngoài rèn luyện mấy năm, lúc thích hợp lại về trong kinh."

Nghe như vậy Triệu Thư Tài có chút hồ đồ. Theo lý mà nói, Thái tử thành niên tham chính, hẳn là chuyện tốt, nhưng sao nghe giọng Tư cô gia lúc này rời kinh mới thỏa đáng? Nhưng Triệu Thư Tài xuất thân nông phu nên tâm lý cầu an ổn, Tư cô gia sẽ không hại bọn họ, nếu đã nói ngoại phóng thì Thủ ca nhi đi thôi.

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

"Ta tìm Đoạn dượng nói ý ngươi để hắn giúp Thủ ca nhi tìm chỗ."

Tư Lương Xuyên lạnh mặt:

"Không cần, ta tự tính toán. Người thấy Lâm Châu thế nào? Lâm Châu có mười mấy huyện, tùy hắn chọn một nơi đều được."

Triệu Thư Tài hít một hơi, miệng trương nửa ngày mới khép lại:

" Được, không quan tâm huyện nào."

Tư Lương Xuyên gật đầu, nhấc chân ra ngoài. Triệu Thư Tài vội đuổi kịp, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân. Rõ ràng là nhạc phụ nhưng trước mặt Tư cô gia, lại không tự giác co thân mình. Cho dù Tư cô gia đối với ông ta đã rất quý trọng, ông ta vẫn cảm thấy có áp lực.

Bất quá dù Tư cô gia thế nào, thì cũng là con rể mình, lòng vẫn hướng về bọn họ Triệu gia. Không giống hai nhà kia, Bình gia thì không cần phải nói, căn bản chưa từng thấy, trước kia Yến Nương còn hắn cũng không vào Triệu gia, sau khi Yến Nương qua đời, hắn càng thêm không nhớ được thông gia là Triệu gia. Đoạn gia cũng không đáng tin cậy, con rể cả ngày cùng thiếp thất ở với nhau, Phượng Nương cũng mặc kệ.

Tư Lương Xuyên bước nhanh Triệu Thư Tài thở hổn hển chạy theo. Hai người tách ra, Triệu Thư Tài dừng lại thở nửa ngày mới leo kiệu nhỏ về Triệu trạch.

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019


Triệu Thủ Hòa nghe phụ thân nói ý của Tư Lương Xuyên xong cũng thập phần đồng ý:

"Cha, đại muội phu nói không sai. Triệu gia căn cơ thiển, nhi tử cũng không khéo đưa đẩy, so với việc lưu lại trong kinh chịu khổ, không bằng ra ngoài rèn luyện một phen, sau này còn có thể đánh cuộc."

"Ngươi có thể nghĩ như vậy cha thật cao hứng, đợi lát nữa đến Đoạn phủ nói với dượng ngươi, bảo hắn không cần nhọc lòng."

Triệu Thư Tài vừa nói, vừa vỗ vai nhi tử, ăn cơm xong đi Đoạn phủ. Đoạn đại nhân không kinh ngạc gì, Tư gia nếu muốn an bài cho Thủ ca nhi ngoại phóng cũng đều có đạo lý.

Đoạn đại nhân thở dài:

"Đại cữu ca, ta thật hâm mộ ngươi. Nhi tử biết phấn đấu, nữ nhi cũng hiếu thuận. Người ta nói con rể là nửa con trai, có Tư gia là thông gia không biết là vận may gì. Nơi nào giống ta, ngươi xem Hồng ca nhi, hiện tại tuy nói là hiệu sách Tư gia làm việc nhưng nào có thể so với Thủ ca nhi. Thủ ca nhi về sau là mệnh quan triều đình, còn cả đời nó chỉ có thể bạch thân."

"Con cháu đều phúc của con cháu, nói không chừng về sau Hồng ca nhi cũng sẽ có tiền đồ."

Đoạn đại nhân cười khổ:

"Ngươi không cần trấn an ta, Hồng ca nhi về sau có tạo hóa gì, ta là phụ thân cũng rất rõ ràng."

Ông ta lắc đầu, thần sắc thống khổ, nhi tử thường không ở nhà, nếu ở nhà lại cùng tiểu thiếp quấn với nhau, cũng không làm chính sự. Sách trong thư phòng đều bị Hồng ca nhi đốt hết, đốt rồi khóc, ai cũng ngăn không được. Là cha xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, không đành lòng trách móc nặng nề.

Triệu Thư Tài cũng không biết làm thế nào khuyên, nên cho người nhắn Phượng Nương, bảo Phượng Nương chiếu cố Đoạn Hồng Tiệm. Phượng Nương nghe lời nhắn, cười lạnh đóng cửa sổ, đem âm thanh nam nữ nháo cười vứt bên ngoài.

Tư các lão cùng Tư Lương Xuyên người chân trước người chân sau hồi phủ, Tư phu nhân cùng Trĩ Nương đều chờ ở cửa.

" Sao đều ra cửa đứng thế?"

Tư phu nhân cười ra đón, trước mặt nhi tử cũng không biết nên nói gì, chỉ nói ngày đầu tiên nhi tử đương chức, làm mẫu thân ra cửa đón cũng nên.

Tư các lão không nói một lời, nhấc chân về phòng, Tư phu nhân đuổi theo.

Trĩ Nương theo Tư Lương Xuyên, phu thê hai người cũng về phòng.

" Thuận lợi chứ?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

Hắn "Ừ" một tiếng, nói chuyện Triệu Thủ Hòa:

"Ta sẽ giúp hắn an bài, nhanh nhất là mấy ngày sau phải khởi hành, nàng nếu có gì muốn giao đãi, thừa dịp này đi về nhà mẹ đẻ một chuyến."

Trĩ Nương thoáng kinh ngạc liền hiểu được, Hoàng Hậu cùng Thái tử tất phải có tranh đấu. Đại ca cùng phụ thân đều không phải người lèo lách, dễ dàng sai đội, lúc này ngoại phóng rèn luyện cũng tốt.

" Ngoại phóng ở nơi nào?"

Tư Lương Xuyên dắt tay nàng, bình đạm nói:

"Lâm Châu."

Trĩ Nương liền không hỏi lại, đại ca đi Lâm Châu, vô luận ở huyện nào, Tư gia đều có thể chiếu ứng được, xác thật là nơi tốt.

Ngày kế, nàng mang một ít quà tặng về Triệu trạch.

Củng thị an bài người giúp Triệu Thủ Hòa thu thập hành lý, lần này ngoại phóng, chậm thì ba năm, nhiều thì không biết bao lâu. Đều phải chuẩn bị đồ. Trong viện phơi đầy quần áo, đệm chăn cùng trang phục mùa đông đều lấy ra phơi nắng.

Lan bà tử cầm một cây côn không ngừng gõ vào đệm chăn.

Củng thị nhìn nữ nhi vào, vừa mừng vừa lo, ném đồ trong tay, vui mừng tiến lên đỡ nàng. Bụng Trĩ Nương nếu không nhìn kỹ, nhìn không hiện nhiều, nhưng Củng thị vẫn không yên tâm, cẩn thận mà đỡ nàng vào nhà ngồi.


Mẹ con hai người nói chuyện Triệu Thủ Hòa, Củng thị không ngừng nói nàng về sau chớ lấy chuyện nhà mẹ đẻ phiền Tư cô gia.

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Trĩ Nương cười cười, nàng hoàn toàn không nói gì, thậm chí đều không nghĩ đến. Mọi chuyện đều do phu quân an bài. Dường như từ khi thành thân tới nay, nàng không cần nhọc lòng chyện gì. Kiếp trước nàng vẫn luôn khát vọng cuộc sống như vậy. Giờ phút này ngồi trên sạp mềm, ăn điểm tâm, nghe nương dặn dò nội tâm cảm thấy bình định tường hòa.

Ngày xuân ấm áp, ánh dương từ cửa sổ tiến vào, chiếu nhân tâm rộng thoáng lên. Giữa trưa bồi Củng thị cùng dùng cơm, lại nghỉ ngơi một lát, nàng mới đứng dậy rời đi.

Xe ngựa vững vàng bắt đầu chạy trên phố. Đến nửa đường, không biết từ đâu một chiếc xe ngựa xông ra, người kéo xe bị kinh hách, đâm thẳng vào hướng các nàng.

Xa phu vội vàng thít chặt dây cương, xe ngựa chạy vào ven đường, Trĩ Nương ở trong xe chịu xóc nảy, dưới tình thế cấp bách gắt gao che bụng. Thanh Hạnh vén rèm lên thấy ngựa điên, nàng lớn tiếng kêu cứu. Đồng thời xoay thân mình bảo hộ Trĩ Nương bên này. Ô Đóa giữ Trĩ Nương, vạn nhất Trĩ Nương té ngã, nàng ta còn có thể làm tấm đệm. Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Mắt thấy ngựa điên sắp đụng phải, xa phu sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ xong rồi.

Đối diện đột nhiên có người chạy như bay ra, thả người lên ngựa điên, gắt gao giữ chặt hàm thiếc cổ và dây cương. Ngựa điên bị chế trụ, không ngừng giãy giụa.

Xa phu vội vàng nhảy xuống, giục Ô Đóa - Thanh Hạnh đỡ Thiếu phu nhân ra.

Chủ tớ ba người xuống ngựa, thấy con ngựa điên còn ở đó không xa vẫn giãy giụa, người chế trụ nó là Hứa Lịch. Hứa Lịch từ lúc Trĩ Nương ra cửa, vẫn luôn âm thầm đi theo, gần đây đều như thế, là đại công tử phân phó.

Thanh Hạnh cùng Ô Đóa đỡ Trĩ Nương đến bên cạnh, bên kia đường có người vội vàng chạy lại, tựa hồ là chủ xe ngựa điên.

Người nhà kia biết được thân phận Trĩ Nương, thiếu chút nữa quỳ xuống, bọn họ là thương hộ. Bởi vì đến cửa hàng mua đồ mới đem xe ngựa ngừng ở trước cửa, ai ngờ ngựa nổi điên, thiếu chút gặp phải tai họa.

Bọn họ liên tục bồi tội, Hứa Lịch đã khống chế được ngựa điên. Trĩ Nương mới vừa rồi xác thật là tâm bay tới cổ họng, cũng may không có việc gì, thấy người nhà kia sợ quá nên trấn an.

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Hứa Lịch không biết ngựa điên đó ở nơi nào, ngựa điên ngã xuống trên mặt đất, hắn cẩn thận xem xét, nhìn cổ ngựa thật lâu, còn để mắt sát vào nhìn kỹ.

Sau đó hắn buông ngựa, bước đi lại đây. Đầu tiên là hành lễ với Trĩ Nương, sau đó hỏi chủ nhân con ngựa:

" Xe ngựa các ngươi ngừng ở chỗ nào, có người nào tiếp cận qua?"

Nam nhân đáp lời:

"Gia, tiểu nhân mới vừa rồi chờ ở trước cửa hàng trà, xe ngựa ở bên ngoài. Tiểu nhân nghĩ chỉ là trong chốc lát nên không gọi người trông. Nào biết đâu va chạm Thiếu phu nhân, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần."

Hứa Lịch không nói một lời, ngẩng đầu nhìn cửa hàng hắn chỉ, nơi đó các cửa hàng san sát nhau, khách lui tới cũng nhiều. Hắn cau mày, nói:

" Con ngựa bị châm ngay cổ, cả mông cũng bị người châm một châm, ngựa chịu kinh hách cảm thấy thống khổ, mới nổi điên chạy khắp phố."

Nam nhân đó lập tức quỳ xuống:

"Gia, tiểu nhân không biết, không biết là ai muốn hại chúng ta. Tiểu nhân làm buôn bán nhỏ, xe ngựa chính là gia sản đáng giá nhất trong nhà, ngày thường cho ăn ngon uống tốt nhất, sao có thể ghim kim vào nó?"

Hắn sợ hãi đến mức run bần bật, người một nhà đều quỳ xuống theo. Hứa Lịch bảo hắn đứng dậy, cẩn thận hỏi vị trí dừng ngựa, sau đó đứng địa phương đó, ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại quét lui quét tới đám người.

Trĩ Nương nghe chân tướng, gia nhân này thân mình gọn gàng, ăn mặc tạm được, khí sắc cũng không tính là kém, hẳn là tiểu phú. Nàng nghiêm túc mà xem qua, khi biện bạch biểu tình của họ. Trừ bỏ lo lắng cùng bất an, tựa hồ cũng không có thần sắc khác. Nàng cùng bọn họ không thù không oán, đối phương không có lý do gì sẽ hại nàng. Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019

Đường phố người lui tới nhiều, nếu người ta có tâm tránh ở chỗ tối, thời cơ tới tiến lên châm một châm, khả năng này cũng cực lớn. Sự tình quá mức kỳ quặc, ngựa điên bất xảo xông thẳng vào xe ngựa nàng. Hiện tại nàng muốn biết là người có tâm hướng về phía nàng, hay là hướng về phía người khác nhưng không cẩn thận ngộ thương nàng?

Nàng nhíu mi, nhỏ giọng phân phó Thanh Hạnh vài câu.

Soái – Đào Quân Trang 19.09.2019


Đọc truyện chữ Full