Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Hôm sau sau khi hạ triều, Kỳ Đế bảo đại thái giám kể nội dung của "nhất phẩm hồng".
Mới kể đến đoạn công chúa phái người ám sát phò mã tương lai, thì bên ngoài có người tới báo, nói Văn Phò mã bị ám sát, cũng may không đâm trúng chỗ yếu hại, thương thế không nặng lắm. Đại thái giám cả kinh lập tức câm miệng, khoanh tay cúi đầu.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Kỳ Đế trầm mặt, nhìn về phía đại thái giám:
" Kể tiếp đi, sao không nói nữa? Kể xong cho trẫm."
" Vâng, bệ hạ."
Đại thái giám đè thấp thanh âm, chậm rãi vừa kể vừa xem sắc mặt Kỳ Đế, Kỳ Đế không nói một lời, càng nghe mặt càng đen nhìn chằm chằm kim trụ trong điện.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Trong điện trống rỗng, áo đại thái giám ướt đẫm mồ hôi. Thanh âm kể chuyện tạo ra tiếng vọng ở trong điện, tăng thêm một phần quỷ dị. Giọng sắc nhọn của viên thái giám sau khi cố tình đè thấp như hai thanh đao chạm nhau. Không khỏi làm người cảm thấy tim đập nhanh, da đầu tê dại, cả người lạnh run.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Kỳ Đế nắm chặt tay vào long ỷ, gắt gao nắm chặt. Chờ âm thanh kể chuyện ngừng lại mới chậm rãi buông ra, đáy mắt tựa vực sâu đen nhánh. Đại thái giám kể xong đôi tay giao nhau ở bụng, cúi đầu.
Kim điện yên tĩnh đến áp lực, sau một lúc lâu Kỳ Đế nâng tay. Đại thái giám như trút được gánh nặng, cong eo rời khỏi ngoài điện.
Văn Phò mã bị ám sát, chuyện đại sự như vậy phải báo cho Vĩnh Liên công chúa, Vĩnh Liên công chúa nghe Văn Phò mã bị ám sát nửa ngày không thể hoàn hồn. Nàng ta không phái người làm việc này, sao Văn Phò mã lại không may như thế?
Hiền phi không tán đồng:
"Liên Nhi, sao con có thể hồ đồ vậy?"
"Mẫu phi, không phải là Liên Nhi làm?"
"Không phải con làm?" Hiền phi chậm rãi ngồi xuống, Vĩnh Liên nói không phải nàng làm tất nhiên là không phải nàng làm. Nhưng không phải Vĩnh Liên làm, thì ai làm?
Trong kinh mới xuất hiện kịch mới, lại trùng hợp Văn Phò mã liền bị ám sát? Hôm qua họ xem diễn, hôm nay liền có chuyện, sự tình quá trùng hợp, Hiền phi không thể không hoài nghi Hoàng Hậu động tay chân. Vĩnh Liên cũng nghĩ như thế, mẹ con hai người nhìn nhau, tâm sáng như gương.
Hiền phi lập tức phái người chuẩn bị đồ bổ cùng đố ban thưởng, đưa đến Văn gia. Vĩnh Liên công chúa sửa sang dung nhan, mặt tỏ đau thương đến trước điện.
Trong Kim điện Kỳ Đế nghe thái giám thông truyền, mệnh cho Vĩnh Liên tiến vào.
Vĩnh Liên chưa nói lệ đã rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng:
"Phụ hoàng... Văn công tử bị ám sát? Đến tột cùng là người nào làm... Phụ hoàng, phải vì nhi thần làm chủ"
Kỳ Đế nhìn nàng ta, thần sắc khó biện:
"Ngươi mau đứng lên đi, trẫm đã biết, chắc chắn sẽ tra ra manh mối. Mắt thấy các ngươi sắp thành hôn, lại có người dám can đảm hành thích, thật sự là cuồng vọng tự đại, không đem hoàng gia để vào mắt." Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
"Phụ hoàng... Nhất định phải điều tra rõ, nhi thần nghe kinh hãi vô cùng. Quả thực quá giống, quá trùng hợp với nhất phẩm hồng, nhi thần thấy lòng bất an, như là có người cố ý. Phụ hoàng ngài còn nhớ, Triệu Phượng Nương ban đầu là Phượng Lai huyện chủ. Đầu tiên là cùng Đoạn công tử thành thân, không biết vì sao lại biến thành huynh muội, nghe nói chưa từng là phu thê thật, Bình gia biểu ca không chê nàng, lại tiếp đón nàng ta vào hầu phủ, ai ngờ mấy ngày trước té ngựa. Lòng nhi thần bất ổn, cảm thấy không thích hợp."
"Không biết sống chết." Kỳ Đế hừ lạnh.
Vĩnh Liên lại nói:
"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy vở kịch đó đột nhiên nổi tiếng sau một đêm cũng kỳ quặc. Theo chuyện Đoạn Phượng Nương y đúc, cố tình còn diễn trong kinh. Mẫu hậu biết nên thỉnh người tiến cung biểu diễn. Nhi thần đêm qua không yên giấc, cảm thấy thập phần không ổn, lại không thể nói vì sao?"
"Việc này ngươi không cần xen vào, lo an tâm đợi gả đi."
" Vâng, phụ hoàng, nhi thần lo lắng cho Văn công tử, mẫu phi vừa mới đã phái người đưa đồ bổ qua, không biết hắn bị thương thế nào?"
"Không nặng, hôn kỳ như cũ."
Vĩnh Liên dù trên mặt còn nước mắt cũng lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi."
Kỳ Đế vẫn nhìn biểu tình của nàng ta, hồ nghi giảm bớt một phân. An ủi nàng ta vài câu, cũng sai người ban thưởng cho Văn gia. Đồ Hiền phi cùng Kỳ Đế ban thưởng một trước một sau mà đến Văn gia, Văn gia tất nhiên là vô cùng cảm kích, thái giám dẫn đầu còn vào nhà gặp Văn Tề Hiền, Văn Tề Hiền nằm ở trên giường, nhìn dáng vẻ là bị thương ở phía trước ngực. Văn Mộc Tùng tiễn khách xong xoay người vào nhà.
Mặt Văn Tề Hiền đau đến trắng bệch, hắn tiến lên giữ cháu trai:
" Nằm yên đi, thương thế nhìn nghiêm trọng, kỳ thật chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đoạn thời gian liền bình phục."
"Tứ thúc nói xem chúng ta làm vậy có hữu dụng không?"
"Tạm thời thử một lần đi."
Văn Mộc Tùng rất nghiêm túc, cuốn truyện kia công diễn sau, hắn đã nổi lên tâm tư. Vô luận người viết vở diễn kia là vô tâm hay có tâm, ông ta đều muốn mượn cớ này. Không thể trông cậy vào việc bệ hạ thay đổi tâm ý, thiên tử có chỉ là không thể sửa. Bất quá là muốn mượn cơ hội này ra oai phủ đầu với Vĩnh Liên công chúa một chút. Vĩnh Liên công chúa nếu không muốn người khác đánh đồng như trong kịch tất liền phải đối xử tử tế với Văn gia, không dễ dàng nâng giá công chúa. Văn gia thua kém thế gia trong kinh, vốn là định cư Thương Bắc, trăm năm chưa từng xuất sĩ. Lỡ Vĩnh Liên công chúa gả lại đây kiêu căng ngang ngược, náo loạn khiến nhà cửa không được an bình thì mệt.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Văn Tề Hiền cảm thấy miệng vết thương đau, cắn răng nói:
"Ta nghe tứ thúc."
Nếu muốn phu cương chấn, nếm chút khổ sở tính cái gì. Văn Mộc Tùng bảo cháu trai dưỡng thương, đứng dậy rời đi.
Trong viện, Tôn thị cùng nha đầu sắc thuốc, đồ Hiền phi đưa tới đều bị Văn Tư Tình lấy hết, cả dược liệu cũng không buông tha.
Thị bất quá chỉ là thiếp thất, nào dám quản chuyện tiểu thư, mấy thứ đó dù thế nào cũng không có khả năng rơi xuống tay thị. Nhìn Văn Mộc Tùng đứng ở cửa, thị dừng tay vén tóc ở trên trán, ôn nhu cười. Văn Mộc Tùng cũng nhìn thị nhưng không có hành động đáp lại. Tôn thị chỉ có thể xem như thanh tú, hơn nữa tuổi không nhỏ, dù ôn nhu nhưng xem nhiều trong lòng giờ không dậy gợn sóng nữa.
Hắn nhấc chân ra cổng lớn. Tôn thị nhìn bóng dáng hắn, từ ái mộ trong mắt dần dần lộ ra sự thất vọng. Thị thu hồi tầm mắt, tiếp tục sắc thuốc. Có lẽ qua đoạn thời gian nữa lão gia sẽ thay đổi, đặt thị ở trong lòng. Dù là ai nếu không thể tham gia khoa cử, đều sẽ chịu đả kích, huống chi lão gia kiêu ngạo như thế. Nhưng vậy cũng tốt, lão gia vô tâm đón dâu thị vẫn là nữ nhân duy nhất.
Văn Mộc Tùng xuyên qua mấy ngõ nhỏ, chuyển tới chính phố, chậm rãi đi. Đột nhiên hắn nhìn thấy xe ngựa của Tư gia ngừng ở phía trước, ma xui quỷ khiến, hắn dừng bước chân, nhìn một vào cửa hàng.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Trĩ Nương cùng đi Tư phu nhân cùng hiệu trưởng phu nhân đang chọn đồ. Ba ngày sau Tư Lương Nhạc đại hôn, Tư phu nhân dẫn theo họ ra ngoài chọn chút đồ dùng. Trĩ Nương lơ đãng nghiêng đầu ra bên ngoài thì thấy Văn Mộc Tùng. Văn Mộc Tùng cảm thấy mắt sáng ngời, nàng so với trước kia nẩy nở hơn, càng thêm mạo mĩ động lòng người. Không còn nhu nhược như khi ở Độ Cổ mà tản ra sự nhã nhặn lịch sự động lòng người. Trĩ Nương chỉ là liếc hắn một cái, gật đầu xem như chào hỏi, liền quay đầu cùng Tư phu nhân thương lượng đố muốn mua.
Văn Mộc Tùng đi ra phía trước vài bước, đứng trước một cửa hàng, trầm mặc thật lâu.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Nếu lúc trước Triệu đại nhân đồng ý đem nữ nhi đính hôn cho hắn, như vậy mỹ nhân kiều nhan ngọc cơ đó chính là thê tử hắn. Mà hắn vì cưới được cháu ngoại gái hoàng hậu cũng sẽ không bị bệ hạ cướp tư cách thi cử. Nịnh nọt Triệu gia hắn chướng mắt. Một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho Triệu đại nhân hối hận vì quyết định đó. Hắn nắm quyền đi về phía trước.
Tư phu nhân cùng hiệu trưởng phu nhân vì chọn đồ mua mà không cùng ý, gọi Trĩ Nương qua thương lượng. Trĩ Nương nhìn nguyên liệu trong tay từng người, vải tương đồng nhưng màu sắc không giống nhau.
Nàng cười nói:
"Nếu thích, không bằng ta mua cả hai."
Tư phu nhân bỗng nhiên cười rộ lên:
"Xem ta này, thật là làm đệ muội chê cười. Trĩ Nương nói đúng, mua hết đi." Hiệu trưởng phu nhân tất nhiên là đồng ý. Mua xong mấy người họ quyết định hồi phủ.
Tư phu nhân cùng hiệu trưởng phu nhân đi một chiếc, Trĩ Nương đi một chiếc xe ngựa riêng, xe ngựa của Trĩ Nương nhỏ vì tránh cho người va chạm, mà bên trong bày đệm thật dày, bốn vách tường cũng bao một tầng đệm mềm.
Xe ngựa chậm rãi đi trên phố, đến đầu đường thì thấy đường bị người ta vây chật như nêm cối. Có người cười nhạo lại tựa hồ còn có tiếng nữ nhân anh anh khóc. Trong đám người có người hô lớn:
"Vị gia này, không bằng ngươi đem mỹ nhân này về đi. Tục ngữ nói đúng, nhất dạ phu thê bách nhật ân, nàng ta tuy là người xướng tiểu khúc, lại đối với ngươi thiệt tình một mảnh, chớ có cô phụ ý mỹ nhân!"
Theo sau đó, bốn phía vang lên cười vang.
"Ta đã nói nữ tử này ta không quen biết, chỉ sợ là nhận sai người."
Trĩ Nương nghe ra tiếng Văn sư gia, nàng nghĩ nghĩ, lệnh cho Thanh Hạnh xuống xe. Thanh Hạnh xuống xe sau lén lút chen vào đám người bên trong. Văn Mộc Tùng bị mọi người vây quanh nhìn mà đen mặt nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất. Nữ tử đó gọi là Tiểu Ngọc Hồng, người hát rong trong Xuân Phong Các. Nàng ta lớn lên thanh tú, ánh mắt thập phần vũ mị, khóc cũng rất động lòng người. Người vây xem đã có mấy kẻ động ý niệm lại bị nghiêm từ cự tuyệt, bọn họ căm giận bất bình nhìn Văn Mộc Tùng, không biết tên nghèo kiết hủ lậu như thế sao lại làm Tiểu Ngọc Hồng động tâm. Tiểu Ngọc Hồng vì hắn cam nguyện làm thiếp ở bên người hắn.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Văn Mộc Tùng xác thật có qua Xuân Phong Các, cũng từng chọn Tiểu Ngọc Hồng xướng khúc. Bất quá là khi đó hắn che giấu tai mắt mua chuộc hung giả ám sát cháu trai, không dự đoán được Tiểu Ngọc Hồng sẽ tìm được hắn đeo dính không bỏ.
"Cô nương ta thật sự không biết ngươi."
"Thôi đi, ngươi đừng diễn trò. Nàng ta là người của Xuân Phong Các tên Tiểu Ngọc Hồng, sao có thể không quen biết." Trong đám người có người ra tiếng.
Văn Mộc Tùng bừng tỉnh đại ngộ:
"Nguyên lai là Tiểu Ngọc Hồng cô nương, ta nhớ ra rồi. Mấy ngày trước ta từng uống trà ở Xuân Phong Các, nhưng chưa cùng cô nương thân mật tiếp xúc qua, vì sao cô nương muốn quấn lấy ta. Ta xuất thân không cao, lấy tướng mạo cô nương thì đủ khả năng tìm một người nhà giàu, áo cơm vô ưu cả đời."
Tiểu Ngọc Hồng nũng nịu khóc lóc, vẻ mặt thương tâm tuyệt vọng:
"Gia, ngài ở trà lâu nhìn trúng nô, cùng nô lén gặp gỡ. Ngài quên là đã khen nô ra sao sao? Ngài khen nô băng cơ ngọc cốt, xúc tua sinh hương, hoạt như tuyết chi, sao có thể nói chưa từng cùng nô có da thịt chi thân? Nô tuy ti tiện, lại thập phần ngưỡng mộ tài hoa của gia, nguyện cùng gia ăn cỏ ăn trấu, cầu gia ngài mang nô đi thôi!"
Trong đám người vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, có người nói Văn Mộc Tùng không phải nam nhân, nào có thể cởi quần áo nữ nhân liền không nhận người. Còn có người nói Tiểu Ngọc Hồng có tình có nghĩa, nói không chừng chính là một đoạn giai thoại. Văn Mộc Tùng bị vây quanh đi cũng không xong.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Ngồi ở trong xe ngựa Trĩ Nương trộm vén rèm lên một góc nhỏ, nhìn không được đám người, chỉ có thể nhìn trà lâu Tả Ý Hiên- ba chữ to kim quang lấp lánh. Tầm mắt hướng lên trên lầu hai, sau cửa sổ có người ẩn nấp, thấy không rõ là ai lắm.
Phía trước Tư phu nhân cùng hiệu trưởng phu nhân quyết định quay đầu đổi hướng, nàng buông mành lệnh cho xa phu không cần chờ Thanh Hạnh. Tư phu nhân cùng hiệu trưởng phu nhân còn phải giúp Tư Lương Nhạc đại hôn nên vừa xuống xe ngựa đã vội đi. Trĩ Nương không có việc làm liền đi tìm Tư lão phu nhân bồi lão phu nhân nói chuyện.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Một canh giờ sau, Thanh Hạnh mới trở về. Trĩ Nương hỏi nàng ta tình huống sau đó, nàng ta nói Văn tứ gia không chịu nhận Tiểu Ngọc Hồng, cuối cùng Văn tứ gia giận rời đi, Tiểu Ngọc Hồng bám theo. Nàng cũng đi theo, nhìn thấy Tiểu Ngọc Hồng vào Văn gia. Trĩ Nương càng thấy kỳ quái, chuyện này như là có người cố ý sắp đặt.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Nàng dùng tổ yến xong thì nằm trên giường nghỉ ngơi. Tư Lương Xuyên bước vào phòng, nhìn thấy tiểu thê tử ngủ ngon lành, hắn thay thường phục nhẹ nhàng mà nhấc chân nằm nghiêng bên người nàng. Hắn cho tay vào chăn gấm chậm rãi vỗ về bụng thê tử. Cách quần áo nên nhìn không thấy kỳ thật bụng đã hơi gồ lên. Đột nhiên lòng bàn tay truyền đến cảm giác cử động nhẹ. Theo bản năng hắn càng áp sát bụng nàng hơn. Nửa ngày không hồi thần được vì đứa nhỏ. Trĩ Nương tỉnh thì thấy đáy mắt sâu thẳm đó. Nàng thỏa mãn tiến sát vào lòng ngực trượng phu, mềm mại nói chuyện trên phố.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Tư Lương Xuyên vỗ về tay nàng, lẳng lặng mà nghe. Người khác có khả năng không biết, nhưng kiếp trước hắn ủng hộ Thái tử, khi xuất sĩ Thái tử từng dẫn hắn đến Tả Ý Hiên, cho nên hắn biết Tả Ý Hiên là tài sản của phụ tá Thái tử, kỳ thật chính là tài sản riêng của Thái tử.
"Hắn đi gặp Thái tử, có lẽ là lại âm mưu gì đó. Lần này Văn Tề Hiền bị ám sát, chính là do bọn họ thiết kế."
Nguyên lai Văn Mộc Tùng đi gặp Thái tử, người trốn ở sau cửa sổ lầu 2 Tả Ý Hiên có thể chính là Thái tử? Những người này cũng thật tàn nhẫn, vì công danh lợi lộc, khổ nhục kế cũng dùng, bọn họ không sợ chuyện giả hoá thật, mất nhiều hơn được.
"Bọn họ cũng thật là, không sợ vạn nhất ám sát chết thiệt, thì khóc cũng không có chỗ khóc."
Tư Lương Xuyên nghe nàng nói mà suy tư. Tiểu cô nương thông minh lại rất hiểu chuyện, dù hắn không nói nàng cũng có thể đoán được đi. Phu thê hai người đứng dậy dùng cơm, xong thì cùng đến vườn tiêu thực. Trong phủ hạ nhân bận rộn bố trí đình viện, treo đèn trên cây đèn, trên tường. Lồng đèn diễm diễm theo gió thổi qua bay tới bay lui.
Trong giây lát, Trĩ Nương che lại bụng cong lưng. Tư Lương Xuyên kinh hãi, bế lên:
"Làm sao vậy?"
Trĩ Nương che tay ở bụng, vẻ mặt khiếp sợ. "Phu quân, giống như hắn đá thiếp!"
Tư Lương Xuyên sửng sốt một hồi, mới hiểu được nàng nói "hắn" là ai, mắt nhìn chằm chằm ngay chỗ nàng che.
Vừa mới rồi bọn hạ nhân thấy đại công tử ôm đại thiếu phu nhân nên vội cúi đầu đi xa xa không dám nhìn thêm.
Nàng giãy giụa:
"Đang ở trong vườn, mau buông thiếp xuống."
Hắn nghe theo lời nàng nhưng không buông hoàn toàn mà vẫn dùng tay đỡ, sợ nàng té ngã.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Nàng vẫn cứ ngạc nhiên vì cảm giác này quá kỳ diệu. Tiểu sinh mệnh trong bụng vừa mới động đậy như là chào hỏi. Tay nàng vẫn luôn đặt trên bụng, cảm thụ cốt nhục tương liên. Tiểu nhân nhi cũng chỉ đá một cái, liền không có đá nữa, nàng có chút thất vọng, chắc hắn đã ngủ.
Ánh mắt Tư Lương Xuyên không rời nàng, nàng mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt ôn hòa từ ái. Từ khuôn mặt tản ra mẫu tính như Quan Âm.
Hắn đỡ nàng về phòng.
Ban đêm khi Trĩ Nương ngủ lại bị đá tỉnh, lần này tiểu gia hỏa rất có tinh thần, đá nàng vài cái luôn. Nàng nghiêng thân mình ôm bụng cười, cười đến rơi lệ.
Một bàn tay chậm rãi đặt trên tay nàng, từ sau lưng ôm lấy nàng. Hai bàn tay cùng cảm nhận được cảm giác đến từ bụng nàng. Nàng đã không còn ngạc nhiên như lúc đầu. Nam nhân phía sau cũng không phải lần đầu tiên cảm thụ nhưng vẫn cảm thấy cứng đờ thân thể.
Kiếp trước hắn nhắm hai mắt là có thể nghe được lá cây rơi xuống đất cùng cơn gió thổi vào mặt. Nhưng mới vừa rồi chấn động nhỏ đó lại như bão tố còn khiến hắn chấn động hơn cả khi trọng sinh.
Nàng xoay người, ngẩng mặt:
"Phu quân có cảm giác chứ?"
Hắn "Ừ" một tiếng, mang theo hơi run rẩy.
Đêm tĩnh như nước, bên ngoài tựa như đã đổ mưa, âm thanh mưa rơi trên nóc nhà rõ ràng có thể nghe thấy. Phu thê hai người ôm nhau, nàng liền ngủ lúc nào không biết.
Sáng sớm khi mưa gió đã ngừng. Đèn lồng treo hôm qua ướt nhẹp, hạ nhân lại bận rộn. May mà trời đã quang, ngày mai chính là ngày Tư Lương Nhạc đại hôn, hẳn sẽ không mưa.
Tư phu nhân sai hạ nhân đổi đèn một lần, cả dây hồng trên cây cũng gỡ xuống đổi hết. Hiệu trưởng phu nhân vội vàng bảo Tư Lương Nhạc thử hỉ bào, nhìn con trai tuấn tú lịch sự mà lòng đầy vui mừng.
Ngày thành thân, Tư phủ náo nhiệt phi phàm. Nhị hoàng tử cùng Hàn Vương thế tử theo Lương gia đưa gả lại đây, bọn họ muốn nháo tân phòng ai cũng không dám cản. Nhị hoàng tử, Hàn Vương thế tử cùng một đám thế gia công tử chuốc rược tân lang.
Soái – Đào Quân Trang 25.10.2019
Tư Lương Nhạc uống nhiều khiến đầu óc choáng váng, cuối cùng vẫn là tân nương tử từ tân phòng ra nói chuyện, bọn họ mới buông tha tân lang.