TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 121: C121: Cốt nhục chia lìa

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Tắm ba ngày xong Vĩnh An tới cáo từ. Nàng lôi kéo tay Vĩnh An, chân thành:

"Cảm ơn biểu tỷ." Vĩnh An vỗ tay nàng, cũng không nói gì. Túi tiền đó đã bị Vĩnh An công chúa tùy tay ném cho ma ma, ma ma kia từ nhỏ ở trong cung bồi nàng lớn lên, đối với việc xấu ở hậu cung rõ như lòng bàn tay.

Ma ma nhéo túi tiền, liền cảm giác được túi tiền làm bằng da dê. Trong lòng đã sáng tỏ, nếu không phải kim nguyên bảo có vấn đề thì vì sao phải dùng da dê làm túi tiền?

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Chờ khi trở lại phủ công chúa, ma ma đem túi tiền mở ra, thân mình cách khá xa từ túi tiền như có như không mùi hương lạ. Ma ma đó cẩn thận ngửi, chậm rãi chau mày. Vĩnh An công chúa biết có dị, hỏi:

"Là thứ gì?"

"Nô tỳ hoài nghi kim bảo có độc nhưng độc này quá lạ, nô tỳ sinh thời chỉ nghe nói qua nên không dám xác định." Ma ma thắt dây lưng, đem túi tiền gói trong khăn đặt ở một túi khác.

Vĩnh An công chúa đáy mắt ám trầm, ma ma thận trọng thế có thể thấy được độc này không chỉ khó trị mà còn thập phần khó có được. Vĩnh Liên muốn dùng để hại Trĩ Nương nên chọn đại ca nhi, dụng tâm hiểm ác quả thực đáng chết.

"Ngươi hoài nghi là loại độc gì?"

"Công chúa có từng nghe nói qua, tiền triều có một loại bí độc, danh gọi cốt nhục chia lìa."

"Cái gì!" Vĩnh An thấp giọng kinh hô:

"Ngươi nói kim nguyên bảo có khả năng dính độc này?"

Ma ma thần sắc ngưng trọng, gật đầu.

Độc có mùi hương thoang thoảng, như hoa hủ thi nở rộ. Nếu hòa ở trong nước chỉ cần một hai giọt là có thể làm làn da thối rữa. Vô luận loại là linh đan diệu dược gì cũng đều không thể ngăn cản da thịt hư thối. Cuối cùng thịt hủ hóa mủ, từng khối mà bóc ra, có thể thấy được bạch cốt, nên tên nó là cốt nhục chia lìa.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Mới trúng độc giống dị ứng cho nên đại phu căn bản là không biết trúng độc, khi độc phát thân vong cũng chỉ cảm thấy là da sinh mủ đến chết, sẽ không hoài nghi là trúng độc. Người trúng độc trong thời gian ngắn không chết được, phải đợi khi toàn thân thịt rơi từng khối mới tắt thở, kẻ đó muốn nhìn người khác chịu đựng cốt nhục chia lìa sống không bằng chết. Người chết tử thi rất khủng bố, thân nhân tránh không kịp sớm vùi lấp cho nhanh. Độc quá mức âm độc, thiên kim khó được.

(Fren: con này ác đến mức đứa trẻ sơ sinh cũng ko tha)

Tiền triều có vị sủng phi vì được đế vương ân sủng khiến chúng phi từ ghét sinh hận. Một phi tử khác lặng lẽ hạ độc này khiến nàng ta nhận hết đau khổ mà chết. Đế vương tức giận, xử tử phi tử hạ độc cũng đem độc này liệt vào danh sách cấm vật. Đến Kỳ triều thì người biết về độc này càng ít ỏi không có mấy ai rõ ràng.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Vĩnh An công chúa lạnh mặt, hàn quang dày đặc.

Vĩnh Liên càng ngày càng độc ác, sớm nghe nói nàng ta không cùng Văn Phò mã viên phòng, nàng liền biết Vĩnh Liên không hết hy vọng. Trăm triệu lần không nghĩ tới nàng ta phát điên, với hài tử cũng không buông tha, cư nhiên âm độc thế. Nàng cũng là mẫu thân, tự nhiên biết hài tử là tâm đầu của người làm mẹ, suy bụng ta ra bụng người, nếu Tư ca nhi thực sự có gì ngoài ý muốn, Trĩ Nương phải làm sao bây giờ?

Ma ma dùng đũa gắp kim nguyên bảo ra, đặt trong một chậu nước. Cung nữ bỏ vào đó một con cá, một lát con cá phình bụng. Nửa canh giờ sau, dùng đũa chọc cá liền thấy thịt cá bắt đầu hư thối. Ma ma đã thập phần khẳng định độc này là cốt nhục chia lìa không thể nghi ngờ. Vĩnh An nhìn chậu nước sắc mặt ngưng trọng.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Lương phò mã vội vàng tiến vào với Tư Lương Xuyên. Tư Lương Xuyên nghe được chuyện ở lễ tắm ba ngày mới vội vàng tới. Hắn cũng không nói gì với Lương phò mã, chỉ cầu kiến Vĩnh An công chúa. Hắn vừa vào cửa, liền nhìn thấy chậu nước có kim nguyên bảo cùng con cá chết. Đôi mắt hắn trầm xuống, sậu khởi cuồng phong:


"Công chúa, kim nguyên bảo này chính là cái ngài lấy từ Vĩnh Liên công chúa sao?"

Vĩnh An công chúa trầm trọng gật đầu.

" Là độc gì?"

Vĩnh An công chúa nháy mắt với ma ma, ma ma đó thấp giọng nói về cốt nhục chia lìa.

Tư Lương Xuyên nghe xong, trong mắt càng thêm lốc xoáy. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, khớp xương trở nên trắng bạch.

"Ma ma mới vừa rồi lời nói, chỉ cần một hai giọt, là có thể người bệnh toàn thân thối rữa mà chết, đúng không?"

"Hồi Tư đại nhân, không sai ạ."

Hắn nhìn Vĩnh An công chúa, bạo nộ mang theo áp lực ẩn nhẫn:

"Công chúa đem vật ấy cho ta?"

Vĩnh An công chúa bảo ma ma, ma ma dùng đũa đem kim nguyên bảo kẹp ra bỏ vào túi tiền trung, đưa cho hắn.

Hắn tiếp nhận, nói đa tạ, xoay người rời đi.

Lương phò mã cùng Vĩnh An công chúa đối diện ánh mắt nhau, phảng phất như nhìn thấy bão táp sắp tới mà lo lắng âm thầm. Nàng lệnh ma ma cùng cung nữ chuyện hôm nay không thể để lộ ra.

Tư Lương Xuyên rời phủ công chúa, gió mùa thu thổi mạnh làm tay áo và trường bào tung bay. Trong lòng hắn lạnh băng một mảnh, như gió lạnh tàn sát bừa bãi. Trong ngực lửa giận bốc thẳng tới chân trời.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, hắn đều chưa từng sợ hãi qua, sợ hãi sự tình trở thành sự thật. Giả sử có vạn nhất, âm mưu của Vĩnh Liên công chúa thực hiện được, như vậy hắn nên làm gì bây giờ, Trĩ Nương nên làm gì bây giờ?

Hắn chưa bao giờ hận một người nào, hận đến muốn chết!

Hứa Lịch đi theo phía sau, trong bóng đêm cơ thể chủ tử tản ra nồng đậm sát ý, sát ý quá cường thịnh làm Hứa Lịch cả kinh hãi hùng. Sắp đến cửa, hắn đem đồ giao cho Hứa Lịch. Chính mình chỉnh lý quần áo, dường như không có việc gì đi vào.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Ở nhà kề, đại ca nhi ngủ ngon lành trong nôi. Hắn đi vào nhũ mẫu đứng dậy hành lễ, hắn xua tay, chuyên chú nhìn tiểu nhân nhi trong nôi. Miệng nhi tử vừa động khi đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hồng, làn da cũng còn nhăn.

Hắn đứng bên cạnh nhìn, không dám chạm vào. Đây là con hắn, hai đời lần duy nhất huyết mạch hắn xuất hiện. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới con hắn! Tiểu nhân nhi không hề có cảm giác vẫn ngủ ngon, hắn nhìn chằm chằm con trai, đôi mắt có chút ẩm ướt.

Trong phòng, Trĩ Nương đang chờ, hôm nay hành động của Vĩnh Liên công chúa làm nàng cảm thấy bất an. Nàng muốn đã phát sinh chuyện gì,quà của Vĩnh Liên công chúa có vấn đề hay không?

Nàng nhìn rèm cửa lay động, do tay trượng phu nhẹ nhàng xốc lên, lại nhanh chóng khép lại không cho một tia gió lạnh tiến vào.

"Phu quân, thiếp có lời muốn cùng chàng."

"Là chuyện gì?" Hắn thần sắc như thường ngồi bên cạnh thê tử.

Trĩ Nương liếm liếm môi:

"Hôm nay đại ca nhi làm lễ tắm ba ngày, Vĩnh Liên công chúa không thỉnh cũng tự đến. Thiếp cảm thấy có chút không thích hợp, nên bảo Hải mụ mụ lưu tâm. Lúc thêm bồn, Vĩnh Liên công chúa cũng là chuẩn bị nguyên bảo để thêm vào bồn lễ, lại bị Vĩnh An công chúa chặn đứng, nghe nói lúc ấy sắc mặt nàng ta không đúng. Thiếp vẫn luôn nghĩ, chẳng lẽ khi nàng ta thêm bồn lễ có gì không ổn?"


Hắn nhìn thê tử, trên mặt nàng mang theo sự bất an, làn da trắng nõn, đôi mắt như sương mù mênh mông lộ ra sự kiên nghị. Hắn biết thê tử không như phụ nữ tầm thường yếu ớt, nhưng hiện tại là thê tử hắn, hắn không muốn nàng có lo lắng gì.

"Xác thật là có chút không ổn, mấy ngày nữa ta lại nói cho nàng."

Trĩ Nương nhìn chằm chằm vào mắt trượng phu, trong đôi mắt đó nói cho nàng, việc này không phải là nhỏ.

" Được."

Hắn đỡ nàng nằm xuống, mình ngủ ở ghế quý phi bên cạnh. Trong phòng nàng không có người trực đêm, sau khi sinh, người ban đêm hầu hạ nàng là hắn. Nhũ mẫu là sớm được nghỉ, Trĩ Nương trước khi sinh đã thương nghị qua, đại ca nhi sau khi sinh ra, nếu nàng có thể cho ăn thì nàng sẽ tận lực. Vì thế đại ca nhi do nàng cho sữa, nếu không đủ mới giao cho nhũ mẫu. Tiểu nhân nhi một đêm uống sữa vài lần, hắn cũng dậy theo.

Trong ánh nến mờ nhạt, hai người vẫn không vào giấc ngủ. Trĩ Nương vì trong đầu miên man suy nghĩ nên khó đi vào giấc ngủ, nàng mở to mắt, nhìn đỉnh trướng lụa.

"Phu quân ngủ rồi sao?"

"Không có, nàng còn ở cữ, chớ nghĩ loạn, vạn sự đều có ta, ta sẽ không để cho người thân có chuyện."

"Thiếp biết, nhưng nếu cuối cùng tra ra Vĩnh Liên công chúa có tâm gây tội, chàng muốn làm thế nào?"

Bên cạnh truyền đến âm thanh ám trầm: " Thứ ta nhận định, ai lấy tên nhọn nhắm vào thì vô luận là ai, ta tất sẽ tru sát!"

Có những lời này, Trĩ Nương mới cảm thấy tâm kiên định chút. Có lẽ là do đã làm mẹ, người nhiều lần trải qua ngàn vạn cực khổ mới sinh một tiểu nhân nhi ra, sẽ không để con chịu thương tổn, nàng hận không thể giết kẻ hại con mình. Trước đó, nàng vẫn luôn nghĩ, nếu Vĩnh Liên công chúa muốn hại nhi tử nàng tất nhiên sẽ lấy lại công đạo. Dù đối phương là công chúa, chỉ cần đụng nghịch lân nàng cũng sẽ giết. Mà nhi tử, chính là tử huyệt của nàng.

Nàng nhắm mắt chậm rãi ngủ. Nghe hô hấp thê tử trở nên đều đều, nam tử nhẹ nhàng đứng dậy, lén lút mở cửa ra ngoài.

Trong góc viện âm u, Hứa Lịch nhìn thân ảnh hắn, nhanh chóng hiện thân đuổi theo.

Vĩnh Liên công chúa từ Tư phủ trở về, dọc theo đường đi nàng ta đều âm mặt. Nàng ta không ngờ Vĩnh An sẽ làm hư chuyện của nàng ta, nàng ta cùng Vĩnh An là hoàng tỷ muội, chẳng lẽ còn thua so với Triệu Trĩ Nương chỉ là biểu muội?

Ở trong lòng nàng ta thật sự không sợ Vĩnh An vạch trần. Thứ nhất Vĩnh An cùng nàng ta là tỷ muội, vạch trần nàng ta thật không có nửa điểm chỗ tốt. Thứ hai dù tính là Vĩnh An nói cho người khác chuyện kim nguyên bảo có vấn đề thì nàng cũng sẽ không nhận. Đồ bị Vĩnh An lấy đi, nàng có thể nói là Vĩnh An ra tay, Vĩnh An sẽ không ngốc như vậy, có điểm này cũng không nghĩ ra được.

Sau khi hạ kiệu nàng ta lập tức về phòng, Văn Tề Hiền chờ tiểu đình, thấy nàng ta đi tới, tay cầm sách đọc lên.

Vĩnh Liên công chúa lộ ánh mắt khinh thường cũng không thèm liếc hắn một cái. Khóe mắt dư quang nhìn Vĩnh Liên công chúa cất bước đi, cũng không liếc hắn cái nào đã vào. Lòng hắn không khỏi tràn đầy thất bại, buông sách chắp tay sau người bất đắc dĩ rời đi. Vĩnh Liên công chúa không triệu hắn thị tẩm, trong lòng hắn sốt ruột, cũng cảm thấy không cam tâm.

Kịch kia rất thật, hắn không dám nghĩ, tưởng tượng chút đã cảm thấy Phò mã gia đáng thương kia chính là mình, mà Vĩnh Liên công chúa chính là người vì trong lòng có người mà thành kẻ ác.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm không tốt nên đi tìm bằng hữu uống rượu. Hắn hiện tại là Phò mã gia, người ta vẫn muốn bán tam bạc diện.

Hôm nay phiền muộn cũng không nghĩ hồi phủ, bằng hữu kia cũng là kẻ biết điều nên hay mời rượu. Hai người uống đến giờ Hợi, thì Uông công tử đến. Ba người lại bắt đầu uống đến gần buổi trưa, chưởng quầy chịu không nổi nhưng ngại Văn Tề Hiền là Phò mã nên không dám tiến lên khuyên.

Uông công tử nâng Văn Tề Hiền dậy, muốn đưa hắn về nhà. Vị bằng hữu tới trước kia thì tự hành trở về nhà.

Văn Tề Hiền uống đến say, Uông công tử đỡ hắn:


"Phò mã gia, ngài cùng công chúa đang tân hôn, sao có thể uống say thế này rồi hồi phủ, nói không chừng công chúa không vui đấy."

"Nàng có gì không vui chứ? Nàng mặc kệ ta."

"Lời này không thể nói như vậy, nàng là công chúa, là chủ tử, chúng ta cũng không thể giở tính tình gì. Vừa lúc nhà của ta ở phụ cận, không bằng ngài đến nhà ta uống chén canh giải rượu rồi lại đi."

Văn Tề Hiền vẫn chưa say đến bất tỉnh nhân sự, nghe vậy cảm thấy có lý. Nếu hắn thế này trở về, bị người khác nói với công chúa, càng khiến công chúa không vui.

Uông công tử đỡ hắn về nhà, gọi tức phụ nấu canh giải rượu, Văn Tề Hiền uống xong tỉnh không ít.

"Phò mã gia, đây là trong lòng có việc sao?"

Văn Tề Hiền hừ một tiếng, ngốc tử cũng có thể nhìn ra hắn không như ý. Cưới công chúa làm tức phụ, giống như thỉnh tôn đại Phật về, cái gì cũng dựa theo cung quy.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Tứ thúc đã chết, hắn muốn có người nói chuyện hay quyết định gì cũng không có. Chỉ bằng hắn, làm thế nào chấn hưng Văn gia? Hắn nghẹn khuất nhiều lại không dám nói ra.

Uông công tử nhìn ra, thấp giọng nói:

"Phò mã gia, ta nói một lời này, ngài xem có phải hay không? Thiên hạ này phàm là nữ tử vô luận là tôn quý hay ti tiện cũng thế, một khi tâm hướng về ai thì sẽ khăng khăng một mực.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Ngọt Ngào Đắng Cay
=====================================

Văn Tề Hiền lại hừ lạnh một tiếng, đạo lý này hắn minh bạch, chính là công chúa không đặt tâm trên người hắn, thì khăng khăng một mực thế nào?

"Phò mã gia, nữ nhân rất dễ cảm động, khi nàng gặp nạn, ngài không rời không bỏ nàng sẽ đào tim đào phổi, quyết chí không thay đổi cho ngài." Hắn nói với vẻ thần bí, hình như có tâm đắc.

Văn Tề Hiền tâm vừa động, hỏi:

"Ngươi có biện pháp hay?"

"Biện pháp hay thì chưa nói tới, công chúa kim chi ngọc diệp từ bé đã cẩm y ngọc thực, làm sao có chuyện khó xử?" Hắn nói xong lại nhăn mày.

Văn Tề Hiền cũng trầm tư, công chúa sẽ có gì khó xử. Thân phận tôn quý hưởng không hết vinh hoa phú quý, nàng ta nào sẽ có chuyện khó xử? Uông công tử bỗng nhiên phách một chưởng, giống như nghĩ đến cái gì. Nhưng lại lắc đầu, thở dài, rất là khó xử.

Văn Tề Hiền đẩy hắn một phen:

"Nói đi, có gì hay rồi?"

Hắn chần chờ nói:

"Điểm sáng đúng là có một cái, chỉ sợ ta nói ra Phò mã gia lại trách tội ta."

"Ngươi nói đi, ta không trách tội." Văn Tề Hiền nói xong, ợ một cái cảm thấy tỉnh hơn phân nửa, đầu óc thanh minh lên.

"Nữ nhân để ý nhất là dung mạo, nếu dung nhan bị tổn hại mà ngài vẫn trước sau như một đối xử tốt với nàng ta, nàng ta tất nhiên sẽ cảm động không thôi."

Văn Tề Hiền nheo mắt, tựa hồ cảm thấy kế hay, nhưng nếu công chúa bị hủy dung, hắn nhìn cũng khó chịu! Uông công tử làm như trong lòng hắn nghĩ gì, vội nói:

"Đương nhiên là tạm hủy dung, nàng không biết chỉ có ngài biết."

"Lời này giải thích thế nào?"


Uông công tử nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm:

"Không dối gạt Phò mã gia, ta biết có một loại nước thuốc, dính trên làn da sẽ nổi mẩn nhưng chỉ cần qua một tháng sẽ khôi phục như lúc ban đầu."

"Còn có loại dược này?" Văn Tề Hiền bán tín bán nghi, cảm thấy có chút không ổn.

"Xác thật là có loại dược này, ta có một lọ, không dối gạt ngài, gần đây ta coi trọng một nữ tử, vốn định dùng ở trên người nàng ta. Nếu Phò mã gia yêu cầu, ta có thể dâng ra tới."

Văn Tề Hiền cảm thấy có điểm không ổn, ai biết dược gì, đối phương là công chúa, hắn nào dám dùng loạn? Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Uông công tử xem mặt đoán ý, không để bụng:

"Phò mã gia, bất quá là bôi lên da lại không phải uốn, còn có thể có vấn đề gì lớn? Làn da mọc mấy cái mụn, một tháng sau tự lành hẳn, nửa miếng sẹo cũng không có."

Văn Tề Hiền nghe nói động tâm, nghĩ chỉ chút thuốc thoa, công chúa chịu chút khổ. Hắn nhân cơ hội săn sóc an ủi, nói không chừng công chúa sẽ vì chân tình mà cảm động.

"Nước thuốc ở đâu? Lấy ra ta nhìn xem."

Uông công tử đứng dậy, từ một cái tráp lấy ra bình sứ:

"Phò mã gia, nước thuốc hiệu quả cực mau, ngài đừng đụng tới, nếu là mình cũng nổi bệnh, sợ sẽ khiến người khác hoài nghi."

Văn Tề Hiền duỗi tay tiếp nhận, đứng dậy cáo từ. Uông công tử muốn tiễn hắn lại bị hắn cự tuyệt. Một đường dài hắn mãi suy tư làm thế nào để nước thuốc dính vào người công chúa mà mình không thể đến gần công chúa, công chúa cũng không triệu kiến hắn, thật có chút khó xử. Nghĩ nghĩ, hắn đi tìm muội muội Văn Tư Tình, Văn Tư Tình vừa nghe, cảm thấy được. Công chúa tẩu tử không chịu viên phòng, trong lòng nàng cũng không yên. Bất quá là chút bệnh sởi, có gì không thể làm?

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019

Nàng tiếp nhận lọ thuốc của Văn Tề Hiền, Văn Tề Hiền cũng báo cho nàng đừng đụng đến nước thuốc, vạn nhất phát bệnh sẽ làm công chúa nghi ngờ. Trong lòng nàng hiểu rõ, gần đây vì lấy lòng công chúa, đối với thói quen hằng ngày của công chúa nhiều ít nàng ta cũng biết một ít.

Công chúa mỗi ngày đến giờ Dậu phải tắm gội, mỗi ngày đều như thế.

Hôm sau, nàng xung phong nhận việc cùng các cung nữ chuẩn bị nước, nhân cơ hội đem thuốc bỏ vào thùng tắm.

Cách một ngày sau, cả người công chúa nổi hột, ngự y trong cung ra ra vào vào, trong lòng nàng ta mừng không thôi.

Văn Tề Hiền vừa nghe xong, bắt đầu xin tiếp kiến công chúa.

Vĩnh Liên công chúa căn bản không quan tâm, hai ngày nay mụt nhọt trên người nàng ta bắt đầu mưng mủ rồi vỡ ra đầy mùi tanh. Mỗi ngày tắm ba lần cũng không sạch. Tính tình nàng ta càng ngày càng không tốt, ngồi trước gương nổi giận đùng đùng. Nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm trong gương kéo sa mỏng ra, nhìn gương mặt máu mủ nào có thể gặp người? Ngự y nói là nhọt độc, nhưng làm gì cũng không thấy biến mất mà lại càng thêm nặng.

"Lang băm, bổn cung sẽ nói phụ hoàng, cách chức họ, sao bọn họ...."

" Thứ đáng chết này sao lại xuất hiện trên người ta?"

Ma ma phía sau không biết nghĩ đến gì mà xụi lơ trên mặt đất. Nàng ta cả giận mắng:

"Bổn cung sinh bệnh, ngươi lại làm gì đó?"

Ma ma run không thành tiếng:

"Công... Chúa... là...Cốt nhục... Phân... Ly..."

"Bá"

Vĩnh Liên công chúa làm rơi vòng châu trên mặt đất, ngây người như phỗng, máu mủ trên mặt hồng hồng đỏ đỏ càng thêm dữ tợn khủng bố.

Nàng ta nhìn gương, nhìn nữ tử trong gương giương đôi mắt to, bao nhiêu điều không dám tin và sự sợ hãi lan tràn.

Soái – Đào Quân Trang 31.12.2019


Đọc truyện chữ Full