TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần Chí Tôn
Chương 312: C312: Danh ngạch mê cảnh thu liệp

Mà Nội Môn Đệ Tử, là sẽ không tham gia Mê Cảnh Thu Liệp.

- Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay không? Tọa độ mê cảnh là Bảo Thụ tông khống chế, vì cái gì Nội Môn Đệ Tử Bảo Thụ Tông không tham gia?

Điền Thiệu cười nói.

- Là có chút kỳ quái.

Giang Trần gật gật đầu.

- Rất đơn giản, bởi vì dạng mê cảnh này, Bảo Thụ Tông nắm giữ hai cái. Còn có một, gọi là Bảo Bình mê cảnh, cái mê cảnh kia, luận độ nguy hiểm, là gấp năm ba lần ngoại mê cảnh này. Bảo Bình mê cảnh kia, đối với Bảo Thụ Tông Nội Môn Đệ Tử mới có lực hấp dẫn.

Lúc này Giang Trần mới tính toán minh bạch. Nguyên lai không phải đệ tử Bảo Thụ Tông không tham gia, mà là người ta căn bản chướng mắt cấp bậc Mê Cảnh Thu Liệp này.

Nhưng Giang Trần lại không chê, có cơ hội tốt như vậy, hắn không muốn bỏ qua.

- Lão Điền, vậy thì nhờ Tứ vương tử lưu cho ta một danh ngạch. Chờ đã, nếu như danh ngạch đầy đủ, cho ta một cái nữa.

Điền Thiệu cười cười, gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên lại hỏi:

- Vừa rồi, ta ở thật xa tựa hồ chứng kiến Đại vương tử?

- Cái loại não tàn này, không cần đề cập tới.

Giang Trần khoát tay áo, đối với chủ đề Diệp Đại không có hứng thú.


Điền Thiệu cười ha ha, dám đem Đại vương tử mắng thành não tàn, toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc thật đúng là không nhiều lắm, Giang Trần tuyệt đối tính toán khác loại.

Tiễn bước Điền Thiệu, Giang Trần suy nghĩ chốc lát, cảm thấy mê cảnh này, là một cơ hội lịch lãm rèn luyện, nếu có thể ở trong thí luyện lấy được một ít cơ hội, năng lực thực chiến chắc chắn tăng lên trên phạm vi lớn, từ đó ở trên Tiên cảnh, sẽ đi xa hơn.

Đã ý định tham gia Mê Cảnh Thu Liệp, Giang Trần tự nhiên phải làm một ít chuẩn bị.

Giang Trần hắn từ trước đến nay không đánh không chuẩn bị.

Đi Đa Bảo Đạo Tràng một chuyến, chuẩn bị một ít đồ vật thiết yếu. Thuận tiện dò hỏi tình hình của Giang Vũ thoáng một phát, một tháng thời gian, Giang Vũ đã triệt để sáp nhập vào Đa Bảo Đạo Tràng, ở vị trí của mình, làm rất sinh động, ngay cả lão quái vật như Thạch Tiêu Dao, cũng rất tán dương.

Động viên vài câu, Giang Trần mới cáo từ đi ra. Hắn còn ý định đi Càn Lam Nam Cung, đi tới cứ điểm của Càn Lam Nam Cung ở vương đô, mới biết Kiều Bạch Thạch đã đi theo Ninh trưởng lão, về đại bản doanh Càn Lam Nam Cung, ly khai đã có hơn nửa tháng thời gian.

Giang Trần ở trên quầy đặt mua một ít gì đó, Kiều Bạch Thạch không có mặt, Giang Trần cũng không muốn dừng lại nhiều, quay người muốn ly khai.

Đi ra đại môn, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn:

- Đã nói, công khai hội chẩn đã chấm dứt, nhóm Linh Dược Sư cũng đã ly khai, các ngươi ở đây quỳ ngất, chúng ta cũng lực bất tòng tâm a. Chúng ta chỉ là tiểu nhị buôn bán, không biết xem bệnh.

- Tiểu nhị Đại ca, van ngươi. Ngươi xem, tiền xem bệnh chúng ta cũng chuẩn bị xong. Cầu các ngươi, mở cửa sau có được không?

- Ai, ta nói các ngươi sao lại nói không thông chứ? Các ngươi đã có tiền xem bệnh, trước kia thời điểm Càn Lam Nam Cung chúng ta công khai hội chẩn, sao không đến?

- Ai, khi đó đến, lại gặp một ít ngoài ý muốn. Tiền xem bệnh bị mất, thật vất vả quan tòa mới làm rõ ràng, các ngươi công khai hội chẩn lại kết thúc. Cái này không phải vận khí của chúng ta không tốt sao?

Nam nhân kia cũng vô cùng phiền muộn.

Giang Trần nghe thanh âm của nam nhân kia, liền đi vào xem xét, nhịn không được kêu lên:

- Đường Long?

Nam nhân này, thình lình là lúc trước Giang Trần vừa tới Thiên Quế Vương Quốc, gặp được người Thiên Quế Vương Quốc đầu tiên, là biên phòng kỵ sĩ tuần tra biên cảnh.

Nam nhân kia nghe được có người gọi hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn lại, quả thực sững sờ:

- Là ngươi!

Lập tức trên mặt Đường Long hiện lên một tia xấu hổ, ánh mắt có chút không có ý tứ:

- Ta nghe thê tử của ta nói, lần kia nàng mang Ô Linh Mộc tới nơi này cầu y, kết quả Ô Linh Mộc bị cướp, vẫn là ngươi trượng nghĩa ra tay, hại ngươi bị vạ lây.

Không phải Đường Long vong ân phụ nghĩa, mà là thân phận của hắn quá thấp, căn bản không có tư cách biết rõ nội tình. Hắn chỉ là một biên phòng kỵ sĩ, thân phận địa vị cùng Long Nha vệ chênh lệch quá xa.

Hắn biết đến, chỉ là bấy nhiêu đó. Về phần sau thẩm tra thế nào, ân nhân có được thả hay không, hắn cũng nghe ngóng qua, nhưng căn bản không có người phản ứng đến hắn.


Đường Long biết rõ mình người nhỏ, lời nhẹ, dần dà, liền buông tha rồi.

Lúc này nhìn thấy Giang Trần, hắn tự nhiên có chút ngượng ngùng, cảm giác mình có chút thua thiệt.

Nhưng Giang Trần lại không biết tâm tư của Đường Long, cười nói:

- Lần này sao ngươi có thời gian về vương đô?

Sắc mặt Đường Long ảm đạm:

- Đừng nói nữa, ta nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, bỏ cương vị trở lại. Hiện tại, ta bị đội biên phòng khai trừ.

- Đúng rồi, ngươi... ngươi không sao chớ? Ta nghe nữ nhân của ta nói, ngươi bị bắt, đắc tội người Càn Lam Bắc Cung a. Ngươi vậy mà không có việc gì?

Đường Long mở to con mắt.

Hắn là tầng dưới chót nhất ở vương đô, đối với thế cục vương đô hoàn toàn không có phương hướng, thậm chí ngay cả Giang Trần đến cùng là thân phận gì, hắn cũng không có tinh tường.

- Ta đây không phải hảo hảo sao? Đúng rồi, Long Nha vệ có trả Ô Linh Mộc lại cho các ngươi không? Các ngươi đây là làm gì?

Đường Long thấy Giang Trần không có việc gì, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều:

- Ô Linh Mộc này, là lần trước ta nhờ ngươi tiện thể mang về. Chính là vì đuổi kịp Càn Lam Nam Cung công khai hội chẩn. Không nghĩ tới, thời gian là rất sung túc, kết quả lại gặp ngoài ý muốn. Nữ nhân ta nói, lần trước nếu như không phải ngươi, nàng có thể sẽ bị cường đạo Càn Lam Bắc Cung kia đánh chết.

- Các ngươi hội chẩn làm gì? Xem hai vợ chồng các ngươi, cũng không giống có bệnh a.

Đường Long thở dài:

- Có bệnh là đệ đệ ta, khi còn bé hắn bị liệt, chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày. Ta chỉ là muốn, nếu như có thể mời một Linh Dược Sư, giúp hắn chữa bệnh, nói không chừng hắn có thể đứng lên.

Nói xong, bất đắc dĩ nhìn tiểu nhị Càn Lam Nam Cung kia.


Tiểu nhị kia hiển nhiên biết rõ địa vị của Giang Trần, biến sắc, trong nội tâm hoảng hốt:

- Ngươi là Trần thiếu? Trần thiếu, thiệt tình không trách chúng ta được a! Công khai hội chẩn đã sớm xong, chúng ta loại tiểu nhị này, không có bổn sự xem bệnh a.

Giang Trần khoát tay áo:

- Được rồi được rồi, không có chuyện gì của ngươi. Ngươi sợ cái gì chứ?

Tiểu nhị kia như trút được gánh nặng:

- Trần thiếu, nếu không, vào trong ngồi một chút?

- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng, cười cười nói:

- Vâng, vâng. Trần thiếu, tiểu nhân đi trước.

Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.

Giang Trần là người nào? Tiểu nhị này cũng đã thấy rồi, ban đầu ở khu giao dịch, Trương Mông gây hấn hắn, bị Càn Lam Nam Cung Bối đại nhân bọn hắn kéo ra ngoài đánh chết.

Từ khu giao dịch đi ra, lại trực tiếp đánh chết một gã đệ tử Càn Lam Bắc Cung.

Mãnh nhân bực này, đệ tử Càn Lam Nam Cung sao lại không biết?


Đọc truyện chữ Full